Khi Trương Cường bình tĩnh lại ngồi chễm chệ trên ghế rồng trong tẩm cung nhìn xuống quần thần quỳ rạp bên dưới, chỉ thấy phó thống lĩnh cấm vệ Thành Thái vừa phản ứng nhanh nhất cứu Trương Cường thoát chết trong đường tơ kẽ tóc dõng dạc lên tiếng: “Bệ hạ hoảng sợ, thần tội đáng muôn chết!” Trương Cường lạnh lùng quét mắt một lượt các đại thần đang run lẩy bẩy, Triệu Cao vẫn thản nhiên ngồi ngay bên cạnh, lúc này chỉ hơi nhếch mép, dửng dưng liếc xéo xuống đại điện. Lý Tư vẻ mặt căng thẳng ngồi bên phải Trương Cường, đưa mắt nhìn vào hắn, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Trương Cường, rùng mình một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy rất lạ, hình như mang một sức mạnh vô hình nào đó trấn áp Lý Tư đến nỗi nghẹt thở. Thấy trong điện không ai lên tiếng tiếp, Trương Cường cười phá lên, truyền lệnh: “Thành Thái có công hộ giá, thưởng ngàn lượng vàng. Thống lĩnh cấm vệ đâu?” Vừa nói dứt câu, một thân hình cao lớn lập tức quỳ mọp xuống lết tới vài bước, dập đầu lia lịa, run rẩy nói: “Hoàng thượng, tội thần đáng chết! Tội thần đáng chết!” Trương Cường chán ghét quan sát tên thống lĩnh cấm vệ phụ trách bảo vệ an toàn hoàng cung, đó là một đại hán ngoài ba mươi, mặc giáp nhẹ, sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng loạn, đôi mắt dưới cặp lông mày rậm tràn ngập sợ hãi và bất an, đôi môi mấp máy run bần bật. Nhìn thấy Trương Cường quác mắt giận dữ, tên thống lĩnh bủn rủn tay chân, lết tới trước ghế rồng dập đầu lia lịa. Lý Tư nghiêm mặt quát lớn: “Bệ hạ bị hành thích, thống lĩnh cấm vệ khó thoát tội liên đới, xin bệ hạ trừng trị nghiêm để răn đe!” Trương Cường nhìn về phía Lý Tư, chỉ thấy Lý Tư tối sầm mặt, thành khẩn nói tiếp: “An toàn của bệ hạ liên hệ đến toàn thiên hạ, nếu có gì sơ sót giang sơn xã tắc nhất định lâm nguy, Lý An thân là thống lĩnh cấm vệ phụ trách bảo vệ an toàn cho bệ hạ, thế mà trong vòng một ngày liên tiếp phạm sai sót, theo luật lệ Đại Tần thì tội không thể tha, xin bệ hạ nghiêm trị để làm gương!” Lý An nghe những lời của thừa tướng Lý Tư, sợ đến nỗi lạnh cóng toàn thân, chỉ biết quỳ rạp xuống đất không thốt ra được lời nào. Trương Cường cười gằn một tiếng, đang định nhân cơ hội này trừ khử Lý An, sắp xếp cho Thành Thái lên giữ chức thống lĩnh cấm vệ, nhưng vô tình liếc thấy nụ cười hí hửng phớt qua trên mặt Lý Tư, trong lòng giật thót, nhớ tới trong lịch sử Tần Nhị Thế có thể lên ngôi hoàng đế vốn chẳng thuộc về mình, công lao của Lý Tư không hề ít hơn Triệu Cao bao nhiêu. Lý Tư quan tâm đến chuyện này như thế chẳng lẽ lão ta có toan tính gì khác? Đang lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, chợt nghe một tiếng cười quen thuộc vang lên, Triệu Cao ung dung đứng dậy, bước đến trước mặt Trương Cường đắc ý nói: “Bệ hạ, lão nô đã điều tra rõ lai lịch của thích khách, kẻ chủ mưu sau lưng cũng có thể triệu cáo thiên hạ được rồi.” Trương Cường ngấm ngầm lo lắng, theo như những gì sử sách ghi chép về Triệu Cao thì hình như tên thái giám gian tà này lại sắp bày ra độc kế gì rồi, không cần hỏi cũng biết hiện nay người mà Triệu Cao muốn trừ khử nhất chính là thừa tướng Lý Tư, nhân vật có khả năng uy hiếp đến lợi ích của lão. Lý Tư vì lợi ích cá nhân không nghĩ tới vận mệnh quốc gia, hại chết công tử Phù Tô, giúp Hồ Hợi hoang dâm vô đạo lên ngôi hoàng đế nên cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hiện nay mình thân cô thế cô, nếu Triệu Cao và Lý Tư đấu đá với nhau, mình ở giữa ngư ông đắc lợi cũng là một cách hay. Nghĩ vậy, Trương Cường giả đò làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Phủ lệnh quả nhiên là trọng thần của trẫm, chỉ trong chốc lát mà đã truy tìm ra lai lịch thích khách, thật khiến người ta kinh ngạc. Không biết thích khách rốt cuộc là ai, kẻ chủ mưu sau lưng lại là người nào?” Lý Tư nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Triệu Cao, thót tim một cái, xen vào nói trước: “Bệ hạ bị hành thích, chuyện lớn như vậy phủ lệnh làm sao có thể điều tra rõ ràng chỉ trong thời gian ngắn được chứ? E rằng trong đó sẽ có nhiều điểm thiếu sót, xin bệ hạ minh giám!” Lý Tư vừa nói dứt câu, Triệu Cao đã lạnh lùng vặn lại: “Thừa tướng còn chưa biết lão nô điều tra được gì, sao biết sẽ có thiếu sót chứ?” Trương Cường liếc nhanh về phía Lý Tư đang cố tỏ ra bình tĩnh, nghiêm giọng nói: “Phủ lệnh xưa nay luôn trung thành với trẫm, nếu đã thế thì hãy mau nói ra kẻ chủ mưu đi! Trẫm phải tru di cửu tộc kẻ mưu phản đó.” Triệu Cao nghe vậy càng thêm đắc ý, nhìn trừng trừng vào Lý Tư, lạnh lùng nói: “Bệ hạ anh minh, lòng trung thành của lão nô có trời cao chứng giám!” Lúc này Lý Tư đã đoán ra trò hành thích này chính do một tay Triệu Cao bày ra, mình bị lão chơi cho một vố bất ngờ, bây giờ muốn phản công e rằng khó hơn lên trời đây. Nghĩ tới đây, Lý Tư toát mồ hôi lạnh, nhưng dù sao cũng là nhân vật đã trải qua biết bao sóng gió, lúc này tuy biết tình hình cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng Lý Tư vẫn cười gằn một tiếng, nói: “Nếu đã vậy, thần là thừa tướng Đại Tần đương nhiên có trách nhiệm với an nguy của bệ hạ, xin bệ hạ phê chuẩn cho thần đích thân xét xử vụ án này!” Trương Cường chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Triệu Cao đã quỳ một chân xuống đất, làm bộ đau xót cất tiếng: “Bệ hạ, lão nô đã điều tra rõ lai lịch của thích khách, chỉ cần bệ hạ ban lệnh là lập tức có thể diệt trừ kẻ chủ mưu ngay.” Trương Cường nhủ thầm: Xem ra Triệu Cao muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Lý Tư, tuy Lý Tư cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng một khi Lý Tư không còn, mục tiêu kế tiếp của Triệu Cao sẽ là mình, trước mắt phải bảo vệ Lý Tư trước đã. Quyết định xong, Trương Cường khẽ gật đầu một cái, hỏi: “Phủ lệnh không cần nôn nóng, không biết lai lịch thích khách thế nào?” Triệu Cao lập tức chớp thời cơ bẩm báo: “Thích khách tên là Hà Thiệu, chính là môn khách trong phủ thừa tướng, thật không ngờ thừa tướng nhìn có vẻ trung thành, thế mà dám chỉ thị môn khách lẻn vào cung…” Không đợi Triệu Cao nói hết lời, Lý Tư đã nước mắt ràn rụa kể lể: “Bệ hạ, thần theo hầu tiên đế bốn mươi mấy năm, xưa nay luôn một lòng trung thành, đối với bệ hạ càng tận tâm tận lực phò trợ, tuyệt nhiên không giống phủ lệnh đã nói. Thích khách Hà Thiệu kia tuy là môn khách phủ thừa tướng nhưng thần chưa từng gặp mặt, làm sao mà chỉ thị hành thích hoàng thượng được chứ? Hơn nữa tiết mục ca múa góp vui trong yến tiệc do một tay phủ lệnh sắp xếp, nếu muốn nghi ngờ thì phủ lệnh cũng có phần mới phải.” Trương Cường nghe Lý Tư càng nói càng kích động, bèn hít một hơi sâu, cố tỏ ra bình thản, phán: “Thừa tướng phò trợ tiên đế hơn bốn mươi năm, giờ đây lại một lòng phò trợ trẫm, điều ấy tất nhiên trẫm biết rõ, phủ lệnh trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã điều tra ra lai lịch thích khách…” Nói tới đây, Trương Cường cố tình dừng lại giây lát, liếc về phía Triệu Cao, chỉ thấy Triệu Cao tối sầm mặt, ánh mắt lóe lên tia sáng mưu mô, vội ho khan một tiếng, tiếp lời: “Phủ lệnh trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã tìm ra lai lịch thích khách, quả nhiên là trung thần tâm phúc của trẫm, vậy thì trẫm có thể yên tâm hưởng lạc được rồi. Ha ha… ha ha!” Sắc mặt Triệu Cao giãn ra đôi chút, không cam tâm liếc xéo vào Lý Tư đang thở phào nhẹ nhõm, từ tốn nói: “Lần này vụ việc nghiêm trọng, đáng lý ra phải xử nặng những kẻ tình nghi, nhưng nếu bệ hạ không muốn truy cứu thêm thì lão nô đành tuân lệnh, lão nô sẽ tru di cửu tộc tên thích khách để răn đe những kẻ có ý đồ mưu hại bệ hạ!” Trương Cường đang muốn lão thái giám già này biến càng nhanh càng tốt, bèn mau mắn gật đầu chấp thuận: “Tất cả hãy làm theo ý phủ lệnh đi! Lần này trẫm may mắn thoát khỏi mũi kiếm của thích khách cũng nhờ phó thống lĩnh cấm vệ Thành Thái cứu giá kịp thời, trẫm quyết định để Thành Thái theo hầu bên cạnh để bảo vệ trẫm, đồng thời cũng giúp trẫm huấn luyện mấy tên thái giám múa kiếm góp vui, xem hoài tiết mục cũ trẫm đã chán lắm rồi.” Triệu Cao nghe vậy mừng thầm trong bụng, lão đang lo chức thống lĩnh cấm vệ sẽ rơi vào tay Thành Thái, lúc này thấy Trương Cường chỉ lo hưởng thụ cá nhân nên tất nhiên không có lý do gì phản đối, nhưng ngoài mặt vẫn giả đò dửng dưng nói: “Nếu bệ hạ xem trọng Thành Thái như thế thì cứ để hắn theo hầu bệ hạ vậy!” Trương Cường quá đỗi vui mừng khi bước đầu tiên trong kế hoạch của mình đã thành công, cười ha hả thốt lên: “Phủ lệnh luôn hiểu ý trẫm, trẫm có được hiền tài như khanh phò trợ đúng là vạn hạnh. Ha ha… Ha ha…” Lần này tuy Triệu Cao không diệt trừ được Lý Tư như mong muốn, nhưng cấm vệ vẫn nắm trong tay, xem như không có tổn thất gì, Lý Tư tuy bị Triệu Cao vu khống nhưng may mắn Trương Cường không chấp nhặt cũng trút bỏ gánh nặng, không truy cứu thêm nữa. Quân thần 3 người đều mang toan tính riêng trong lòng, vở kịch thích khách xem như hạ màn kết thúc.