Thường Hiên dắt tay A Phúc, chạy vào phòng bọn họ, trước tiên đỡ A Phúc ngồi xuống ghế, thế này mới nhảy đến chỗ mình ngày xưa xem sổ sách, từ bên dưới tìm ra mấy tờ giấy chưa viết qua bày ra trước mặt A Phúc. Thường Hiên lại tiếp tục tìm bút mực đến, chỉ tiếc hôm nay trời đông lạnh, muốn viết chữ còn phải mài mực, cũng không thể lập tức viết ra giấy nợ. Vợ chồng hai người đang như vậy, chợt nghe bên ngoài cửa phòng mở, thì ra là Thường quản sự đã dẫn theo Mạnh đại phu đến đây. Thường Hiên vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, trước khi đi còn dặn dò: "Trước tiên để đại phu xem đã, lát nữa ta lại viết cái này." A Phúc thấy Thường Hiên đi ra ngoài, vội vàng chỉnh lại búi tóc, lại lấy khăn tay lau lau mặt, khiến cho mình nhìn qua không đến mức quá chật vật. Mạnh đại phu và Thường quản sự ngày thường cũng có quen biết, nên bây giờ vừa mời là đi theo, ngay cả nước trà cũng không uống, đã vội tới bắt mạch cho A Phúc. Lúc này Thường quản sự ở gian bên ngoài, Thường Hiên ở bên cạnh nhìn Mạnh đại phu xem mạch, thấy Mạnh đại phu nhắm mắt hồi lâu, không khỏi trong lòng cũng khẩn trương. Rốt cục Mạnh đại phu mở mắt, buông cổ tay A Phúc ra, Thường Hiên vội chạy đến bên cạnh hỏi thăm, Mạnh đại phu nhìn Thường Hiên một cái, lắc đầu nói: "Không có gì trở ngại, là do mấy ngày nay bệnh tình tích tụ, lại có triệu chứng hao tổn khí huyết, cẩn thận điều dưỡng một phen, hẳn là không có trở ngại gì lớn." ( mấy cái chứng bệnh này ta chả rõ, đành để nguyên vậy ^ ^) Thường Hiên bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra, lát sau Mạnh đại phu kê một đơn thuốc, dặn mấy việc phải chú ý trong những ngày sắp tới, lại cùng Thường quản sự nói chuyện một phen, rồi mới rời đi. Thường quản sự lấy đơn thuốc lại xem, thấy bất quá là sài hồ, hương phụ và sơ can dùng để lưu thông khí huyết giải toả bực tức, cũng yên tâm. Lập tức đem phương thuốc giao cho Thường Hiên, mắt lạnh nhìn hắn nói: "Mấy ngày này cha đều ở bên ngoài bận rộn, không chú ý trong nhà, ngày mai con nhanh đi bốc thuốc cho A Phúc uống đi." Thường Hiên ở bên vội vàng đáp lời, Thường quản sự nghĩ nghĩ còn nói: "Mấy ngày này con cũng đừng ra mấy cửa hàng bên ngoài làm việc, ở nhà với A Phúc. Nay cha tuổi cũng lớn, cũng muốn ôm cháu nội." Thường Hiên không nghĩ cha lại dặn dò hắn như vậy, lập tức cũng chỉ có thể vâng vâng đáp lời. Đêm đó Thường Hiên lại chạy đến phòng bếp, tốn rất nhiều tâm tư dùng đá lấy lửa, trước tiên đun nước, dùng nước ngâm trà cho cha uống. Nước còn lại tính hầm chút cháo cho A Phúc, sau lại thấy trong nồi còn một ít gà hầm, canh gà bên trong sớm đã đông lạnh, cũng không biết là còn từ khi nào. Hắn nhớ tới đã mấy ngày ở bên ngoài uống rượu không về nhà, trong lòng khó tránh khỏi áy náy, vội lấy một ít canh gà cùng hầm với cháo nóng, thế này mới múc một ít cho A Phúc ăn. A Phúc bị ép buộc như vậy nửa ngày, trong bụng tuy rằng đã trống không, nhưng nay thấy Thường Hiên bê đồ ăn lên, cũng không có khẩu vị. Thường Hiên thấy vậy, ngồi ở một bên khuyên nhủ: "Nàng ăn hết bát cháo trước đã, ta ở bên cạnh mài mực, bây giờ lập tức viết giấy nợ cho nàng." A Phúc chưa từng nghĩ hắn lại còn nhớ chuyện này, cũng hỏi: "Bạc của chàng đều đã giao cho ta, muốn viết giấy nợ, cũng không có gì đưa ta." Thường Hiên đem bát cháo đưa cho nàng, dỗ nói: "Nàng uống trước đi, bây giờ ta sẽ viết cho nàng, viết rồi nàng sẽ biết." A Phúc chỉ đành cầm lấy bát, miễn cưỡng mở miệng uống mấy ngụm nhỏ, ai ngờ mấy miếng nuốt xuống, đã cảm thấy hương cháo tỏa ra bốn phía, dạ dày sớm không có gì giống như thức tỉnh một phen, lập tức cầm bát một ngụm uống hết. Thường Hiên thấy vậy, rất vừa lòng, bản thân mau chóng chạy đi cầm giấy và bút mực đến, trước tiên lấy nước bắt đầu mài mực, thật vất vả mực mới được mài tốt, đem giấy bày ra, bắt đầu viết chữ, vừa viết vừa thì thầm: "Ta sẽ viết, mỗ năm mỗ tháng mỗ ngày*, Thường Hiên nợ A Phúc ㄧ canh giờ quỳ bàn tính." ( giấy nợ quá choáng >” (*) cái từ mỗ này là chỉ 1 ngày không rõ nào đó, đây là do tác giả không muốn nói rõ ngày nên thay thế chứ chắc Thường Hiên viết phải viết rõ ngày tháng cụ thể A Phúc vốn dĩ không có tinh thần, nay đang uống cháo, lại nghe hắn nói như vậy, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Chàng vừa rồi nói quỳ bàn tính, chẳng lẽ cái này cũng phải nợ." Thường Hiên lúc này đã viết xong, hắn thổi thổi chữ viết vừa nói: "Nàng nhanh nhbiểu huynhc viết chữ đi, như vậy chờ khi ta chọc nàng mất hứng, nàng lại viết lên trên, Thường Hiên nợ A Phúc ㄧ canh giờ quỳ bàn tính." Thường Hiên đem cái gọi là ‘Giấy nợ’ giao cho A Phúc, nhìn nàng ăn cháo, trong miệng tiếp tục giải thích: "Nếu ta tính tình bạo khởi, nàng cũng chỉ cần viết giấy nợ, đợi đến khi nàng cảm thấy ta không còn phát giận nữa, thì đem giấy nợ này đưa cho ta xem, ta sẽ lập tức theo thời gian nàng viết mà quỳ." A Phúc lúc này cháo cũng đã uống xong, đem bát không đưa cho Thường Hiên, nhận giấy nợ kia nhìn một phen, chữ trên đó mặc dù nàng biết không được đầy đủ, nhưng nhìn ra được đại khái viết cái gì. Suy nghĩ xong, ai oán nhìn Thường Hiên một cái: "Đã nhiều ngày, chàng căn bản không ở nhà, ta bị bệnh cũng không lo, nếu y theo giấy nợ này mà nói, chàng còn không biết phải quỳ bao nhiêu canh giờ!" Thường Hiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh, chìa tay ôm vòng lấy lưng của nàng, ôn nhu lấy lòng: "Nàng đừng mất hứng, ta bây giờ lập tức viết nợ nàng hai mươi tư canh giờ, bất quá cho ta nợ trước, chờ ngày nào đó nàng đối với ta cao hứng vừa lòng, lại cho ta giảm miễn một canh giờ, hai mươi tư canh giờ của ta từ từ giảm xuống, được không?" A Phúc cũng không thật sự muốn bắt hắn làm thế, cũng gật gật đầu: "Vậy cứ y theo lời của chàng mà làm, chẳng qua chàng phải dạy ta viết chữ, miễn cho ngày nào đó chàng khi dễ ta, ta lại ngay cả giấy nợ cũng không viết được." Thường Hiên đương nhiên vội vàng đồng ý, lập tức ôm A Phúc nói rất nhiều lời mềm mỏng, vợ chồng hai người thế này mới chuẩn bị lên giường ngủ. === Đêm nay Thường Hiên ôm A Phúc lẳng lặng nằm yên, nghe tiếng thở dốc, vuốt ve thân mình mềm mại, thỏa mãn thở dài nói: "A Phúc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, chúng ta cần phải thật tốt mà sống." A Phúc dựa vào trong ngực hắn, buông tiếng thở dài, giọng mềm nhẹ nói: "Ta ㄧ thực rất muốn cùng sống thật tốt, nhưng chỉ là chàng không tin ta, đến lúc có tin đồn này, mới náo thành chuyện như vậy. Kỳ thật chuyện này, ta sao lại chưa từng giải thích với chàng, chàng nếu bình tĩnh lắng nghe ta nói, cũng sẽ không thể cho rằng ta câu dẫn đại thiếu gia gì đó!" Thường Hiên ôm A Phúc, bỗng nhiên nói: "A Phúc, nàng đem chuyện hôm đó cẩn thận lặp lại cho ta nghe một lần nữa đi." A Phúc nghe lời của hắn, không khỏi lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ chàng còn hoài nghi gì?" Thường Hiên vội vàng giải thích: "Không có, ta chỉ cảm thấy chuyện sao có thể trùng hợp như vậy, vừa khéo nàng đêm đó trở về trễ một chút, trùng hợp đại thiếu gia lại ở bên đó uống rượu, uống rượu xong còn chạy đến phòng thêu." A Phúc nghe hắn nói vậy, nhớ lại chuyện ngày đó, vội cẩn thận nói một lần, cuối cùng cũng không khỏi buồn bực nói: "Đêm đó là Liễu nhi nói muốn ta ở lại, nói là A Bình tìm ta có việc, bảo ta về trễ một chút." Thường Hiên vừa nghe, nghi hoặc nhíu mày: "Liễu nhi?" A Phúc vội đem việc Liễu nhi nói cho Thường Hiên nghe, lại đem chuyện A Bình gần đây muốn đến phòng đại thiếu gia cũng nói ra. Mà Thường Hiên nghe A Phúc nói xong lời này, càng nghe càng nhíu mày, cuối cùng nhíu đến lúc chấm dứt. A Phúc biết trong lòng hắn hoài nghi việc này có quỷ, nhân tiện nói: "Ta cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay, Liễu nhi hình như có chút khác thường." Thường Hiên suy nghĩ một phen, cũng khẳng định: "Chuyện này, xem ra quả thật không đơn giản như vậy, không phải A Bình thì cũng là Liễu nhi giở trò quỷ." Hắn nghĩ nghĩ lại đè thấp âm giọng: "Nói không chừng chuyện này nhị thiếu phu nhân cũng có phần." A Phúc vừa nghe, trong lòng trầm xuống, bàn tay mềm mại lập tức vô lực ôm bả vai Thường Hiên. Bàn tay to của Thường Hiên cầm lấy tay nàng, an ủi nói: "Không có việc gì, đừng sợ, chúng ta bây giờ cũng chỉ là ngờ vực, nhị thiếu phu nhân làm việc, luôn khiến cho người ta khó hiểu." Nhưng A Phúc nhớ tới lúc ban ngày nhị thiếu phu nhân nói muốn thay mình tìm một nhà thật tốt, tuy nói có thể là hù dọa Thường Hiên thôi, nhưng nghe qua rốt cuộc cũng khiến nàng run sợ, trong lòng khó tránh khỏi có chút không yên, nhân tiện nói: "Nếu nhị thiếu phu nhân thực sự có lòng muốn phá, vậy người vì sao làm thế? Hôm nay người sao lại gọi chàng đến?" Thường Hiên cũng không rõ ràng lắm: "Ta cũng là ở đây đoán mò thôi, ở bên ngoài tất nhiên không dám nói vậy. Ta đoán, A Bình tuy rằng cũng rất khả nghi, nhưng ta nghe mọi người trước giờ vẫn nói nàng ấy là người làm việc có vẻ ngay thẳng, mà nàng ấy một lòng muốn ở cạnh đại thiếu gia, hẳn là sẽ không làm vậy đâu. Nếu chuyện này không phải nhị thiếu phu nhân làm, thì rất có khả năng chính là Liễu nhi, nàng ấy rất khả nghi." Lời nói này cũng rất được A Phúc tán đồng: "Ta cũng hiểu muội ấy là lạ, nhưng mà muội ấy sao phải làm vậy, ở chỗ nhị thiếu phu nhân muội ấy chỉ là nha hoàn tam đẳng, làm như vậy muội ấy có chỗ tốt gì đâu?" Thường Hiên ngưng mi suy nghĩ một phen, lại hỏi A Phúc: “Nàng ấy ngày thường quan hệ với ai tốt nhất?" Thường Hiên hỏi như vậy, A Phúc nghĩ lại chuyện Liễu nhi, giống như có tia chớp chợt loé lên trong đầu, không khỏi hít một hơi. ( cái này khiến ta nghi ngờ bà Tĩnh nha đầu nha ) Thường Hiên thấy A Phúc như vậy, vội vàng ôm nàng hỏi: "Sao vậy?" A Phúc cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt hắn, cũng đem chuyện lúc trước Tĩnh nha đầu tặng đồ cho Liễu nhi, cùng với chuyện Liễu nhi và Tĩnh nha đầu quan hệ có vẻ thân cận nói ra. Thường Hiên nghe xong, nhất thời ngây ra không hé răng. A Phúc cúi đầu cũng không nói gì, chỉ nghe bên tai tiếng thở rất mạnh của đàn ông. Qua hồi lâu, A Phúc vẫn như cũ không nghe thấy Thường Hiên nói chuyện, chỉ đành thử thăm dò nói: "Chắc là chúng ta suy nghĩ nhiều thôi, chàng và nàng ấy quan hệ rất tốt, nàng ấy không đến mức như vậy đâu..." Thường Hiên lại khàn giọng nói: "Cũng khó nói, người có thể thay đổi..." Bất quá nói ra câu này, hắn cũng không nói câu tiếp theo, chỉ nặng nề mà ôm A Phúc. A Phúc có thể cảm giác được Thường Hiên trong ngực phập phồng, nhưng nàng biết Thường Hiên và Tĩnh nha đầu trước kia rất tốt, ngay bây giờ cũng không muốn nói thêm gì. Trên giường đôi vợ chồng trẻ im lặng lại, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng thở của nhau, còn có tiếng quạ kêu ngẫu nhiên ở bên ngoài. Tiếng quạ kia vang lên trong buổi tối mùa đông im ắng khắc nghiệt rất doạ người, điều này làm cho A Phúc nhịn không được rùng mình một cái. Lúc này tiếng mõ canh hai vang lên, A Phúc giật giật mình, Thường Hiên cũng thay đổi tư thế, bất quá là đem A Phúc ôm chặt hơn nữa. Thường Hiên rốt cục nâng tay lên, vỗ vỗ lưng A Phúc, cắn lỗ tai nàng nói: "A Phúc, chuyện lần này, ta sẽ không truy cứu. Mặc kệ việc này là ai ở phía sau điều khiển, ta bây giờ đều không thể trêu vào." A Phúc mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy bên ngoài tối om dày đặc, giống như có thể đem người nuốt chửng lấy, không khỏi càng thêm dựa vào Thường Hiên: "Ta biết, việc này ta cũng chỉ ở trong chăn len lén suy nghĩ, ở bên ngoài mà nói, cũng chỉ có thể tự nhận lấy việc không hay ho, tuyệt đối không thể nói gì." Thường Hiên gật gật đầu, bàn tay dùng sức, giống như muốn đem nàng nhập vào người mình: "Chúng ta hai người sống thật tốt, một là không thể để cho mấy người xấu đó nhìn thấy mà chê cười, thứ hai là chờ sau này có chút địa vị, đến lúc đó nói chuyện cũng có chính đáng hơn, người khác cũng không dám làm vậy đối với chúng ta."