Nắm chặt tay Hạ Mẫn Chi: “Trăng có tròn có khuyết, duyên có sinh có diệt, Thập Ngũ, ta cả đời yêu ngươi, chết không hối tiếc, ngươi phải nghĩ thông.” Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Sắc trời đã muộn rồi, đi ngủ thôi.” Niếp Thập Tam an tĩnh nằm xuống, nhắm mắt, hàng mi dài rậm, Hạ Mẫn Chi đưa tay phủ lên, không cảm nhận được một tia động tĩnh. —– “Bản tính ngoan tuyệt vô tình khát máu hiếu sát này của ngươi, căn bản không xứng quân lâm thiên hạ.” Nơi đáy mắt trong ngần sâu lắng của Nhan Mục đã nổi lên huyết sắc, nói: “Chi Mẫn, phần ngoan độc này của ngươi một chút cũng không thay đổi, đừng nói như thể tay mình không vấy máu tanh…” Hai mắt đỏ ngầu, lửa giận như lôi đình cuồng phong, xuất thủ chớp nhoáng, bấu lấy cổ Hạ Mẫn Chi ấn hắn xuống, đầu Hạ Mẫn Chi va mạnh vào đá rải dưới đường, phách một tiếng, máu tươi chảy ra, đau đến cơ hồ muốn hét thành tiếng, nhưng vẫn quật cường cắn răng. Trên khuôn mặt hung ác hiện lên một nụ cười quỷ dị, Nhan Mục thoáng buông lỏng tay. Hạ Mẫn Chi ho sặc sụa, lại tỏ vẻ không sao, cười nói: “Ngươi dám giết ta, thì vĩnh viễn đừng mong có được kim ấn. Đạo mật hàm ta phong lại cất trong Đại Lý Tự rồi cũng sẽ được ai đó trình lên Nhiếp chính vương, trong mật hàm có bức họa vẽ ngươi.” Thanh âm khàn khàn, nhưng thần tình tràn ngập mỉa mai kiêu ngạo: “Đừng tưởng rằng tám năm trước Đàn Khinh Trần chưa từng giáp mặt ngươi thì ngươi có thể thoát khỏi tầm mắt hắn, năm đó ngươi bại dưới tay hắn, hiện giờ ngươi cũng vẫn vô pháp chống lại hắn.” “Giết ta đi, ta chết rồi ngươi cũng không thể sống tiếp, huyết mạch hoàng tộc Mộ Dung từ đó đoạn tuyệt, âu cũng là chuyện đáng mừng.” “Đại ca, ngọc tỷ bị hủy, Mộ Dung thị thiên mệnh đã tận, ngươi nhất định vô vọng phục quốc.” Nhan Mục cười to: “Chi Mẫn, ngươi đúng là vẫn… khờ dại đến mức khiến ta muốn bóp chết ngươi… Ngọc tỷ mất rồi, kim ấn còn gì hữu dụng nữa?” “Thiên mệnh? Đợi ta đánh thành Tĩnh Phong, ngươi sẽ biết thế nào là thiên mệnh khó nghịch!” Siết cổ hắn: “Còn nữa… Ngươi cho rằng Đàn Khinh Trần không nhận ra ta sao?” Nhãn thần điên cuồng mà băng lãnh, ngón tay dần dụng lực, Hạ Mẫn Chi yếu ớt giãy dụa, huyệt Thái Dương đau đớn như bị kim châm, trước mắt một mảnh mơ hồ, từ nhỏ đến lớn, mình chưa bao giờ là đối thủ của hắn. Hồi còn bé Nhan Mục từng dạy mình vài chiêu giữ mạng, nhưng khi đối đầu với hắn, đương nhiên không dùng được chiêu nào. Bên tai ầm ầm như khua chiêng đánh trống, cả người tựa hồ bị dìm xuống đáy nước, dưới cơn hành hạ của cảm giác nghẹt thở như sắp chết đuối, chợt nghe thanh âm như ác ma của Nhan Mục vang lên bên tai: “Chi Mẫn, ta vốn định buông tha ngươi, là ngươi tự tìm chỗ chết.” Niếp Thập Tam thân hình thoắt động lướt lại gần, vô thanh vô tức, một kiếm chém thẳng vào gáy Nhan Mục. “Băng” một tiếng, đao kiếm giao nhau. Niếp Thập Tam thoái lui mấy bước. Nhan Mục loan đao chỉ nghiêng: “Kiếm pháp không tệ, đáng tiếc thân thọ nội thương, khó duy trì được lâu.” Một đao chém thẳng, chiêu thức tuy tầm thường, nhưng đao ý vô cùng nhuần nhuyễn, đao thế càng phá núi dời non. Niếp Thập Tam đứng yên bất động, vung một kiếm, đâm hướng huyệt Thiên Trung trước ngực Nhan Mục. Nhan Mục nhãn thần ngưng đọng, lùi một bước, chiêu thức chưa hết đà, loan đao lại vạch một đường hình cung, phi trảm cổ tay Niếp Thập Tam. Niếp Thập Tam không thoái mà tiến, kiếm ý bất tận, chĩa lên hướng yết hầu Nhan Mục. Nhan Mục thân pháp tựa mây trôi, nháy mắt đã vòng ra sau lưng Niếp Thập Tam, đao khí dày đặc, như du ngư luồn đến bên hông Niếp Thập Tam. Mũi kiếm Niếp Thập Tam lại từ nách áo đâm ra đón đỡ, phản đòn truy tới cổ họng Nhan Mục. Mấy kiếm này đều theo đấu pháp lưỡng bại câu thương ngọc thạch câu phần, nhưng Niếp Thập Tam gần như không dùng nội lực, chỉ là thời cơ, lực đạo, ứng biến, thế công đều nắm vững đến xảo diệu cực điểm, thoạt nhìn chiêu nào cũng liều mạng, nhưng thực chất là muốn lấy mạng Nhan Mục trước. Nhan Mục đương nhiên không định liều mạng với hắn, tâm niệm chợt động, đao pháp biến đổi, bủa vây bốn bề, đao khí chặt chẽ, lưu chuyển như ý, liên hoàn bất tuyệt. Hạ Mẫn Chi vừa nhìn liền hiểu ý đồ của hắn, trong đầu một mảnh trống rỗng, hàm hồ hét lên: “Đại ca! Ngươi buông tha hắn! Ta đưa kim ấn cho ngươi, không dám đối nghịch với ngươi nữa… Ta sẽ phò trợ ngươi phục quốc…” Cổ vừa rồi bị siết đến thiếu chút nữa đứt rời, yết hầu đã sớm sưng tấy khó chịu, thanh âm vang lên giữa đêm khuya, quả thật từng chữ đều rướm máu. Niếp Thập Tam nghe xong, khóe mắt co lại, nhãn thần khốc liệt như đao. Nhan Mục lại cười dài, khoái trá cùng cực, thân pháp triển khai, thoắt hiện trước mắt, thoắt ẩn sau lưng, đao quang lấp lánh, vung tước chém bổ, đã vây hãm Niếp Thập Tam trong đó. Bộ “Chỉ xích tương lưu đao” này là tuyệt học của Tuyết Phong ma sư, Nhan Mục chinh chiến sa trường, đã cải tiến thêm bộ đao pháp này, xuất chiêu càng mạnh mẽ sắc bén, bị đao khí bức bách, Niếp Thập Tam không thể không vận nội lực kháng cự, kinh mạch toàn thân lập tức đau đến sắp nứt ra, khóe miệng không ngừng rỉ máu, nháy mắt trên cổ áo đã loang lổ huyết tích, nhưng thần sắc lại không có nửa phần biến đổi, lãnh tĩnh như thường. Nhan Mục càng chuyển càng như gió, đao pháp kín không kẽ hở, chém nhanh bổ mạnh, Niếp Thập Tam rốt cuộc không thể tiếp tục né tránh, bị buộc phải đón đỡ. Đao kiếm giao kích, phát ra tiếng vang giòn giã nhoáng lửa, vừa bắt đầu, liền như mưa đá ào ạt, vó ngựa liên miên không ngớt, âm sắc phức tạp, vang vọng một góc trời. Không quá một tuần trà, hai người đã so hơn ba trăm chiêu, thời khắc tuy ngắn ngủi, Nhan Mục đã thở dốc nặng nề, còn Niếp Thập Tam lảo đảo sắp ngã. Chợt thấy Nhan Mục một đao chém ngang, lại chỉ tà lên trên, Niếp Thập Tam Thuần quân rời tay, bay thẳng lên trời. Nhan Mục đao thế không ngừng, thừa thắng bổ xuống, như lôi đình vạn quân, cơ hồ sắp chia Niếp Thập Tam làm hai nửa. Hạ Mẫn Chi sắc mặt bình tĩnh, thật sâu nhìn Niếp Thập Tam. Niếp Thập Tam tay phải giơ lên, dưới ánh trăng phát ra kim quang nhàn nhạt, lấy chưởng làm kiếm, kiếm thế đơn giản tự nhiên, linh hoạt huyền ảo, nhưng thể hiện được biến hóa vi diệu nhất trong thiên địa, một chưởng đâm trúng huyệt Khí Hải của Nhan Mục. Kiếm khí thấu thẳng đến nhâm mạch, xung kích thành bụng, đả thương phần sườn, phá khí huyết ngưng. Loan đao rơi xuống đất, Nhan Mục sống chết chống chịu không ngã, thật lâu sau mới mở miệng, thanh âm suy yếu: “Ngươi cư nhiên đạt tới cảnh giới lấy chưởng làm kiếm? Ngay từ đầu thâm tàng bất lộ chính là vì một kích vừa rồi?” Niếp Thập Tam thản nhiên như không, nhặt Thuần quân kiếm lên, lạnh lùng nói: “Ta nội thương nghiêm trọng, vô pháp đánh lâu, chỉ có thể đột kích ngay lúc ngươi phòng bị sơ hở nhất.” Nhan Mục gật đầu khen: “Khá lắm, ngươi thông minh hơn nhiều so với vị huynh đệ không ra gì kia của ta. Nếu ngay từ đầu ngươi đã vận dụng chưởng kiếm, có lẽ cũng không thể đả thương ta.” Cười nhạt: “Ngươi bức ra toàn bộ tiềm lực, dùng chưởng kiếm đâm ta, e rằng hiện tại thương thế đã tái phát, không qua khỏi đêm nay.” Chỉ vào Hạ Mẫn Chi: “Vứt bỏ cả tính mạng của mình, chỉ vì hắn?” Niếp Thập Tam không đáp, trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi: “Là Hoàng tuyền tam trọng tuyết hay Dương xuân tam trọng tuyết?” Nhan Mục lớn tiếng cười dài: “Hoàng tuyền thì sao? Dương xuân thì sao?” Niếp Thập Tam nói: “Hoàng Tuyền, ta liền giết ngươi.” Nhan Mục nheo mắt: “Ta nói ngươi sẽ tin?” Niếp Thập Tam thản nhiên nói: “Mộ Dung Chi Khác là đại nhân vật kinh thiên động địa, hẳn sẽ khinh thường loại hành vi thấp hèn như nói dối.” Nhan Mục trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Ngươi thật ra cũng là một đại nhân vật.” Cười đến xảo trá, nhưng nụ cười này, lại mang theo vài phần thần thái của Hạ Mẫn Chi: “Ta khinh thường nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật với ngươi. Ngươi đã là dầu cạn đèn tắt, cho dù động thủ, ta liều cả một thân công lực, có lẽ vẫn thừa sức tẩu thoát.” Hạ Mẫn Chi đi đến bên cạnh Niếp Thập Tam, dường như đã mệt mỏi đến không muốn mở miệng, lại miễn cưỡng nói: “Thập Tam, ta đã từng thề, chỉ cần ngày nào còn sống, sẽ không để hắn chết. Thả hắn đi đi.” Nhan Mục cước bộ có chút bất ổn, trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại nói: “Ngươi không cho hắn giết ta, là vì không muốn hắn bị thương thêm? Yên tâm, thương thế hắn bậc này, đã là thương tới không thể thương hơn nữa, đêm nay không chết, ngày mai cũng sẽ chết.” “Mộ Dung Chi Mẫn, đời này ngươi đã định phải cô độc như ta, bất quá ta còn có thiên hạ trong tay, còn ngươi chỉ có thể lo sợ hãi hùng chờ chết.” “Chi Mẫn, hẹn ngày tái ngộ.” Niếp Thập Tam thấy hắn đi xa, thân hình thoáng lảo đảo, cười nói: “Đợi sau khi hắn hồi phục, sẽ phát hiện mình vô pháp ngưng tụ chân khí được nữa. Sau này hắn tuyệt không còn khả năng đả thương ngươi.” Một tay vịn vai Hạ Mẫn Chi, ngẩng đầu ngắm trăng, cười nói: “Trăng đêm nay thật đẹp.” Mắt như ngân hà hội tụ, lẳng lặng nhìn Hạ Mẫn Chi: “Thập Ngũ, ta xưa nay không thích lắm lời, nhưng có vài chuyện muốn nói với ngươi.” “Lần đầu tiên gặp ngươi, chính là thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời ta. Ngươi xuất hiện như ánh trăng giữa trời, kéo ta ra khỏi địa ngục tăm tối không có dương quang.” Thần tình ôn nhu bao dung: “Cho dù ngươi không ép ta thề, từ lâu ta đã âm thầm quyết tâm phải tận lực yêu thương ngươi, che chở ngươi, bất luận là ai làm khó ngươi, bất luận kẻ đó có bao nhiêu lợi hại, ta thà liều cả mạng mình, cũng phải để ngươi hỉ lạc bình an…” Nắm chặt tay Hạ Mẫn Chi: “Trăng có tròn có khuyết, duyên có sinh có diệt, Thập Ngũ, ta cả đời yêu ngươi, chết không hối tiếc, ngươi phải nghĩ thông.” Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Sắc trời đã muộn rồi, đi ngủ thôi.” Niếp Thập Tam an tĩnh nằm xuống, nhắm mắt, hàng mi dài rậm, Hạ Mẫn Chi đưa tay phủ lên, không cảm nhận được một tia động tĩnh. Thổi tắt ngọn đèn, Hạ Mẫn Chi nằm xuống bên cạnh Niếp Thập Tam, gắt gao siết lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, thấp giọng cười nói: “Niếp Thập Tam, ngươi đúng là đồ ngốc. Nhưng ngươi có biết, không còn ngươi, liệt quốc tứ hải, nhật nguyệt tinh hà, với ta đều tàn lụi? Ngươi bảo ta nghĩ thông, ta liền đại ngộ, chuyện này quá dễ dàng…” Cười đến giảo hoạt như hồ ly: “Ta đã nhìn thấu sinh tử, đợi khi ngươi vừa chết, ta cũng lập tức đi theo, xem xem còn có thể tìm lại được ngươi không?” Trầm mặc thật lâu, mới nói: “Thập Tam, hóa ra điều ta sợ nhất, không phải phục quốc đào vong, không phải lang bạc vô định, cũng không phải ốm đau bệnh tật, mà là sợ mất đi ngươi, thế nhưng hiện tại ta không sợ nữa.” Khẽ mỉm cười, dưới ánh trăng tú sắc phong nhã đến câu hồn đoạt phách. Trăng thanh gió mát, ngàn năm trường tồn, kiếp người trăm năm, nhưng lại vội vàng như nước chảy, cuối cùng cũng đã đến ngày này. Đàn Khinh Trần đai bào phiêu dật, ý thái thư nhã, khoan thai cất bước vào tiểu viện, đứng ngoài cửa phòng, cung tay gõ nhẹ, ba tiếng vang nhỏ, ngừng lại, mới gõ tiếp. Không ai trả lời. Đàn Khinh Trần trong lòng cả kinh, đánh gãy then, đẩy cửa bước vào. Đi đến bên giường, vừa tiếp xúc với mục quang lạnh lùng của Hạ Mẫn Chi, liền yên tâm cười nói: “Nếu còn sống, tại sao không lên tiếng?” Đánh hỏa chiết, thắp sáng ngọn đèn, nói: “Sao không hỏi ta đến đây làm gì? Ta buông tha đại ca ngươi, ngươi cũng không đa tạ ta sao?” Hạ Mẫn Chi thanh âm khàn đặc, nhàn nhạt nói: “Ta rất mệt, không có tâm trạng chơi đoán mò với ngươi, không muốn nghe chuyện của ngươi, càng không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi.” Đàn Khinh Trần ung dung mỉm cười, ba ngón tay đáp trên cổ tay Niếp Thập Tam, thần sắc biến ảo bất định, một lát liền buông ra, trầm giọng nói: “Khá lắm. Một kẻ sắp chết, chỉ một tia chân khí nhưng lại có thể bảo vệ tâm mạch ngưng tụ không tan, tiểu sư đệ chẳng những thiên phú hơn người, ý chí cũng mạnh mẽ đến thường nhân không thể sánh kịp.” Nhìn kỹ lại, mới thấy Niếp Thập Tam tay phải làm tuệ, tay trái làm định, lòng bàn tay phải hướng lên trên, năm ngón hơi cong, lòng bàn tay trái hướng vào trong, ngón cái hơi cụp, chính là Nội ngoại sư tử ấn. Không khỏi cảm thán: “Thái Nhất tâm kinh chí đơn chí thuần, nhưng một khi đại thành, tuyệt không tầm thường. Nên biết sức người có khi cùng cực, tựa như một thùng gỗ, sức chứa chỉ có hạn, còn hắn nếu phen này có thể sống sót, kinh mạch trong cơ thể sẽ trở thành một hồ nước sâu thâm khôn lường, bước vào cảnh giới phản bổn quy nguyên, tầm chân ngộ tính tối cao của võ học… Đáng tiếc…” Hạ Mẫn Chi ngắt lời: “Chỉ đơn giản là chết thôi, đâu có gì hiếm lạ.” Đàn Khinh Trần nhìn Hạ Mẫn Chi, khuôn mặt giãn ra, nói: “Ta có thể cứu tiểu sư đệ.” Hạ Mẫn Chi đột nhiên ngẩng đầu. Đàn Khinh Trần lại tránh xa mấy bước, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cửa sổ. Tuy trông hắn khiêm hòa cao quý, nhưng không hề có tư thái lười biếng, luôn luôn coi trọng chữ “nhẫn”. Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, ngay cả dáng ngồi, lưng đều thẳng tắp, tinh thần vững vàng, khí độ đoan nghiêm. Ngọn đèn ánh lên khuôn mặt hắn, thần tình vừa là thương xót vừa là tàn nhẫn. Niếp Thập Tam mệnh trong khoảnh khắc, hắn không gấp, tự có người vội. Hạ Mẫn Chi nhãn thần mang theo cảnh giác mãnh liệt, ẩn giấu vẻ sợ hãi, nhưng lập tức mở miệng: “Xin ngươi cứu hắn.” Đàn Khinh Trần thở dài: “Tiểu sư đệ căn cơ tuyệt hảo, đại khái có thể sống đến tối mai. Bất quá qua hai canh giờ nữa, kinh mạch bị trọng thương của hắn sẽ vĩnh viễn hư tổn, đến chừng đó cho dù ta có ra tay cứu giúp, nếu không chết, cũng sẽ biến thành phế nhân.” Khẽ nhấc tay phải, tuy khiếm khuyết, nhưng dường như nhân tâm thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay, thanh âm lãnh đạm: “Ta cực kỳ am tường khí mạch vận chuyển của hắn, Già La chân khí của ta cùng Thái Nhất tâm kinh của hắn là đồng môn, hơn nữa còn là công phu phật môn, tinh thuần vô hạn, cực kỳ hữu hiệu đối với trị độc chữa thương.” Hạ Mẫn Chi như hiểu ra, ngồi dậy rời giường, chân trần đứng trên nền gạch, trong lòng một trận lạnh một trận nóng, hy vọng rồi lại e sợ: “Phải làm sao ngươi mới chịu cứu hắn? Ngươi muốn gì?” Đàn Khinh Trần mục quang chớp động: “Mẫn Chi, xưa nay ta không thích cưỡng cầu. Thứ ta muốn, ngươi có cam tâm tình nguyện dâng hiến?” Hạ Mẫn Chi đắn đo một lát, thấp giọng nói: “Ngày mai ta sẽ đến Đại Lý Tự, không dám lười biếng nữa.” Đàn Khinh Trần bật cười: “Mẫn Chi… Triều đình cho ngươi bổng lộc, thăng ngươi làm Thiếu khanh, ngồi chức nào thì chịu trách nhiệm chức đó, đây vốn là chuyện ngươi nên làm.” Hạ Mẫn Chi tiến lại gần hắn, đột nhiên quỳ xuống dưới chân hắn: “Thập tứ cữu phụ, Mẫn Chi cầu xin người. Ân đức của người, ta nguyện dùng cả đời báo đáp.” Đàn Khinh Trần trong lòng quặn thắt đớn đau, mơ hồ còn có lửa giận trỗi dậy, hít sâu một hơi, đưa tay nâng cằm Hạ Mẫn Chi, ngón tay lướt dần xuống vết sưng tím bầm trên cổ hắn lưu luyến một hồi, cười nói: “Mộ Dung Chi Mẫn, Đại Tư Mã của Yên Diệc, Huyên Tĩnh năm thứ tư Yên Diệc nội loạn, mười hai tuổi đã đích thân dẫn thiết giáp binh xâm nhập lãnh thổ Đông Liêu phò trợ huynh trưởng tiêu diệt phản quân.” “Trọng binh do Cao Tề chỉ huy thủ ở Kiếm Cù quan không cho ngươi qua, ngươi liền quật mộ tổ tiên hắn, đập cả quan tài phụ thân Cao Tề, còn bắt được mẫu thân hắn làm con tin, một mạch vượt qua Kiếm Cù quan.” “Mộ Dung Chi Khác sau khi đánh bại phản quân, cũng là ngươi chủ trương thừa thắng truy kích, trận chiến ấy chém hết thủ cấp ba vạn phản quân.” “Thủ đoạn âm độc quật mộ bắt cóc, tâm cơ lãnh khốc đuổi cùng giết tận đến mức đó, ngay cả ta cũng phải bội phục vạn phần.” Từ trên cao nhìn xuống, xoáy vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Ngươi như vậy, sao có thể bị giam hãm trong một Đại Lý Tự nho nhỏ? Đi theo ta, khiến ranh giới biên cương Đại Trữ kéo dài đến xa nhất, khai sáng một cõi thịnh thế xưa nay chưa từng có.” Hạ Mẫn Chi thần sắc bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ hắn đang nói với người khác, trong mắt chỉ có vẻ khẩn cầu. Đàn Khinh Trần dìu Hạ Mẫn Chi đứng dậy, nghiêm túc nói: “Ta muốn gì, ngươi còn không rõ?” “Ân.” Hạ Mẫn Chi nhẹ nhàng gật đầu, lại mờ mịt lắc đầu, nhưng lập tức cầu xin: “Ngươi cứu hắn có được không?” Đàn Khinh Trần thở dài, đi đến bên giường nhặt hài lên, xoay người ngồi xuống. Đôi chân trần của Hạ Mẫn Chi nổi bật trên nền gạch xanh xám, dưới ánh nến như từ ngọc điêu thành, nhu hòa phủ một tầng sáng mong manh. Đàn Khinh Trần ôn nhu nâng chân hắn lên, cảm thấy trong tay lạnh lẽo, lập tức hai tay ôm lấy, đợi lòng bàn chân hắn ấm hơn, mới giúp hắn mang hài vào. Vô hạn tình thâm, gần như thành kính, xem như bảo vật, trân trọng khôn kể. Ngẩng đầu nói: “Ta muốn ngươi, muốn thân thể của ngươi, cũng muốn trái tim của ngươi, muốn ngươi yêu ta, cũng muốn ngươi phò trợ ta.” Hạ Mẫn Chi thẩn thờ nói: “Ngươi muốn có ta? Nhưng ta chỉ cần Niếp Thập Tam.” Đàn Khinh Trần đứng lên, khẽ phất tay áo, đạm đạm nói: “Ta không ép ngươi, ngươi không ngại cứ từ từ suy nghĩ. Nếu ngươi nguyện ý, ta liền cứu Niếp Thập Tam, cũng đưa cho ngươi Bồ đề sinh diệt hoàn. Hai ngươi đều có thể hảo hảo sống sót. Từng có duyên phận, nhưng từ nay mỗi người một phương, không liên quan gì nhau nữa. Niếp Thập Tam giang hồ tự tại, còn ta sẽ chờ ngươi dần nguôi ngoai, ngày tháng sau này, chúng ta đầu ấp tay gối.” Mỉm cười tự rót một chung nước, khoan thai uống cạn. Trong nhãn thần Hạ Mẫn Chi tia hy vọng kia dần phai, thay vào đó là một mạt ngoan tuyệt âm lãnh gần như điên cuồng, bước nhanh về bên giường, “xoát” một tiếng, Thuần quân kiếm rời vỏ. Thanh âm tan vỡ đứt đoạn, quyết liệt mà ôn nhu: “Niếp Thập Tam, ngươi đi trước!” Không chút do dự, một kiếm chém xuống. Đàn Khinh Trần đuôi mày nhướn lên, lách người đoạt kiếm. Thuần quân sắc bén cực kỳ, đã rạch một đường máu trước ngực Niếp Thập Tam. Đàn Khinh Trần tra kiếm vào vỏ, đặt lên bàn, nói: “Ta thật không biết bản tính ngươi lại ngoan cường như vậy, không hổ là họ Mộ Dung.” Cau mày, thoáng trầm ngâm: “Giết hắn trước mặt ta, hắn chết rồi ngươi cũng đi theo? Ngươi rõ ràng đang khích ta cứu hắn…” Mỉm cười, nhưng lại đau đến khắc cốt ghi tâm: “Mẫn Chi, ngươi đánh cuộc ta không đành lòng dồn ngươi vào đường cùng, ngươi tính kế ta!” Nghĩ đến hắn cư nhiên lợi dụng chút chân tình hiếm có của mình để áp chế, nhất thời lửa giận dâng trào, không thể ngăn lại, một chưởng bổ xuống, thư án “rắc” một tiếng sụp đổ, ngọn đèn rơi xuống đất, ánh lửa bùng lên, không bao lâu liền phụt tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.