Đại Niết Bàn

Chương 942

" Bức ảnh này chụp vào năm 2002, cho tới bây giờ vẫn còn treo ở tường đại sảnh tòa nhà Facebook, chụp thời Facebook vừa mới chuyển từ chung cư vào tòa nhà tổng bộ mới trang trí tạm. Ba chàng trai khoác vai nhau cười rạng rỡ từ trái sang phải là Mark Zuckerberg, Tô Xán và Dustin Moskovitz. Có lẽ khi chụp bức ảnh này không ai lại nghĩ rằng, Tô Xán lại bị chính bạn mình bán đứng. " " Theo như thông tin ở Mỹ, Tô Xán đã trở về Trung Quốc, không biết có phải còn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc quá lớn này hay không, tới nay chưa xuất hiện ở tổng bộ Facebook TQ. Quyết định phía Facebook Mỹ đã ra rõ ràng có nhiều điểm không hợp pháp, liệu Tô Xán có kiện Facebook Mỹ hay không, đang là tiêu điểm chú ý của làng công nghệ thời gian qua.” Vậy Tô Xán đang ở đâu? Y đương nhiên biết vô số phóng viên đón lõng mình ở Thượng Hải, vì thế mà xuống máy bay ở Bắc Kinh, sau đó bay thẳng tới Hoàng Thành. Vừa vặn cũng đã tới kỳ nghỉ hè. Hoàng Thành tỉnh Tây Xuyên. Lâm Quang Đống, Vương Thanh, Trần Khải Thụy, Giang Minh, Triệu Minh Nông, Nhâm Oánh, Triệu Hạo, Ngô Kiến Thiết, Lý Cẩm Thịnh cùng tụ họp quanh bàn tròn thảo luận đường phát triển tiếp theo của Đại Ba La. Mọi người họp ba ngày liền ở bên Yển Tắc Hồ non xanh nước biếc, sau đó nối nhau rời đi, sắc mặt ai cũng nghiêm túc xen lẫn phấn chấn. Tô Xán thất bại ở Mỹ, mức độ rất lớn kích phát hùng tâm của những giám đốc dưới trướng, ai cũng muốn đem các sản nghiệp của Đại Ba La lớn mạnh. Sau đó Đường Vũ, Lâm Lạc Nhiên, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lý Bằng Vũ, Lỗ Nam Nam, Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, rồi cả Ngô Thì Nhuế, Trình Thông Thông cùng với đám Trang Chí Vũ, Trương Hiền, Trương Phi Phi đều tới. Tô Xán bao hết luôn cả biệt thự nghỉ dưỡng Hồ Tân, cửa có bảo vệ quân sự, ngăn cản những người không liên quan đi vào, mặc dù không hoành tráng có xe cảnh sát mở đường, nhưng với quan viên phương diện Hoàng Thành mà nói, chấn động vô cùng lớn. Khi đó Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên tới đều có xe đặc chủng mang biển ngoại tỉnh tháp tùng. Tới nhà Tô Xán trước, sau đó mới tới khách sạn Hồ Tân, làm người sống trong tiểu khu thành ủy mẫn cảm chú ý tới, không biết nhân vật lớn nào đến rồi. Tô Xán nhìn thấy ba người Vương Uy Uy được chiếc xe jeep có biển số cực kỳ bắt mắt, nói: - Nếu hai ba ngăm trước tôi gọi mọi người tới nhà tôi, mọi người không đi tàu thì xa xỉ chút sẽ dùng tiền tiêu vặt mua vé máy bay. Nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi ra mở nhìn thấy mọi người mặt bụi đất lấm lem, xách túi lớn túi nhỏ, bây giờ nhìn kìa, toàn là công chúa, vương tử, có cả cảnh vệ đi cùng … tiến bộ quá. Lâm Trứu Vũ gãi đầu gãi tai cười: - Biết làm sao được, ý cha tôi như thế mà, quân lệnh khó cãi. - Đừng có giả vờ, cục thích quá còn gì. Tô Xán cười kéo vai Lâm Trứu Vũ, tên này làm sao mà càng ngày càng béo được, nhìn làn da sạm đen của hắn thị biết ở trong trường quân đội không được hưởng mấy đặc quyền, vậy mà càng ngày càng béo ra, có câu "bụng to là tướng làm quan", tên béo này đúng là sinh ra làm ông lớn thật. Vương Uy Uy vỗ vai Tô Xán, nói: - Có lẽ nhiều người cho đây là đặc quyền, nhưng đây là điều cần thiết. Chưa nói đây chuyện này còn mang ý nghĩa phô trương thanh thế, thể hiện sự ủng hộ của Vương Bạc với Tô Xán, mà thực sự cũng cần như vậy, Vương Bạc tới vị trí này có rất nhiều kẻ thù, không nói thế lực xã hội đen tàn dư của Lưu Thành năm xưa, còn những người chính kiến bất đồng cũng không thể không đề phòng, mặc dù nhân vật tới cấp cự đầu không tới mức làm mấy chuyện này, nhưng khó tránh khỏi đám nanh vuốt phía dưới ý đồ mạo hiểm lấy lòng. Chỉ là Khách sạn Hồ Tân trở thành tâm điểm bàn tán của người dân khách du lịch gần đó. Tô Xán mỗi tay khoác vai một người kéo đi, Lâm Lạc Nhiên hơi nhíu mày, cô có cảm giác vừa rồi Tô Xán hơi là lạ, chỉ chào cô đúng một tiếng, sau đó không nhìn thêm cái nào nữa, mượn cớ nói chuyện với Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ như có vẻ né tránh cô, nhìn thấy Đường Vũ tươi cười đi lên, liền lắc đầu bỏ suy nghĩ này ra ngoài. Cuộc tụ hội này là do một tay Đường Vũ tổ chức liên hệ, Tô Xán cũng không hay biết gì, tới khi Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ tới thì Đường Vũ mới nói là cô đã mời hết bạn bè thân thiết của y tới đây. Gặp mặt hai thằng bạn này Tô Xán tặng cho mỗi thằng một cú đấm, sau đó lại ôm lấy nhau, nhớ tới cái này ở trên sân thượng uống bia báo cho họ rằng mình sẽ chuyển nhà lên Dung Thành, rồi hát bài "Cô gái nhà đối diện nhìn qua đây" như ba thằng điên. Rồi thân phận của y thay đổi, làm mọi thứ biến thành cảnh còn người mất, may mắn là cô gái bên cạnh y, luôn luôn ở bên cạnh. Tiết Dịch Dương cuối cùng nói thẳng: - Thật sự là trước kia làm gì có ai nghĩ mày và Đường Vũ được lâu dài... Đương nhiên bây giờ cũng thế, nhiều anh em cho rằng cơ hội chưa hết. Làm Tô Xán cho hắn một cú đá. Trương Phi Phi và Trang Chí Vũ, Trương Hiền bay từ Giang Chiết và Dung Thành tới. Trang Chí Vũ cũng được Tô Xán chào mừng bằng một cú đấm gập bụng, thằng này sau khi biết thân phận Tô Xán cũng tránh mặt tới giờ, Trương Hiền thì da dày hơn da trâu, nên Tô Xán bỏ qua cho thằng này. Khi dắt bọn họ đi cất hành lý, mọi người nhìn thấy Trương Phi Phi và Trang Chí Vũ cho hành lý vào cùng một phòng. Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên đưa mặt nhìn nhau, không ai nói gì cả, cuối cùng người lên tiếng là Tô Xán: - Dư phòng cho mỗi người một cái, không cần dùng chung. Đường Vũ nhéo hông y, Trương Phi Phi lườm một cái: - Đáng ghét. Trang Chí Vũ gãi đầu cười xấu hổ, còn Trang Hiền thì vẻ mặt ảm đạm. Buối tối hôm đó mọi người tụ tập ở bãi cát bên Yển Tắc Hồ đốt lửa trại, Trang Hiền uống say như chết, Trương Phi Phi và Trang Chí Vũ đều khổ sở im lặng. Vốn phải là cuộc tụ hội bạn bè hết sức vui vẻ, vì chuyện bộ ba này mà không khí trở nên cứng nhắc, xung quanh trở nên lặng lẽ hơn, thế nên không ai nhận ra còn một người nữa ít nói hơn hẳn thưởng lệ, tay cầm chai bia, thi thoảng nhấp nhấp một ngụm, không để ý chai bia đã cạn từ lâu. Ánh mắt Tô Xán nhìn sang, chạm vào ánh mắt Lâm Lạc Nhiên, Lâm Lạc Nhiên nhìn rõ dưới ánh lửa bập bùng, Tô Xán mím môi, tay đưa xuống nắm lấy tay Đường Vũ, sau đó quay đầu đi. Lâm Lạc Nhiên cắn chặt răng, cố kìm nén thứ gì ở trong lồng ngực khao khát thoát ra ngoài, cho dù cô đã thành công khiến Tô Xán yêu mình, cô dám tự tin một trăm phần trăm vào chuyện đó, nhưng cô không biết phải xử lý tình cảm này thế nào, tình cảm trong cô quá lớn, lớn tới mức cô không thể giả vờ ở bên Tô Xán như một người bạn được nữa. Nhìn Đường Vũ ngồi cạnh Tô Xán, hạnh phúc dựa vào vai y, Lâm Lạc Nhiên cúi đầu xuống, không nhìn nữa. Tô Xán không bao giờ từ bỏ Đường Vũ, hai người chỉ có một kết cục, chia tay … Như vậy đau dài chẳng bằng đau ngắn. “Cậu ấy quyết định rồi cũng tốt! Nam nhân không phải là người nên nhận lấy trách nhiệm đưa ra quyết định khó khăn sao?.. Thế là tốt nhất, thế là tốt nhất.” Lâm Lạc Nhiên lẩm bẩm trong lòng, như muốn thuyết phục bản thân hãy chấp nhận. Tuy lý trí nói với bản thân đây là kết quả không thể tránh được, nhưng lòng Lâm Lạc Nhiên vẫn đau nhói từng cơn, một năm Đường Vũ không có nhà, cô thay Đường Vũ đảm nhận vai trò bạn gái không chính thức của Tô Xán, xua đuổi những nữ sinh hám của luôn lượn quanh Tô Xán, thường xuyên phải tới tổng bộ Facebook TQ lôi y ra khỏi công việc, sáng sớm gọi y dậy, mang hoa quả tới cho y, dọn dẹp đống chăn gối bốc mùi mồ hôi khét lẹt … kết quả nhận được lời chia tay không chính thức nốt. Lâm Lạc Nhiên thấy tủi thân vô cùng. Đôi hiền hòa mà kiên nghị kia, xương gò má xương xương rắn rỏi kia, dáng người gầy gầy khiến người ta luôn cảm giác yên tâm kia, khuôn khiến cô một thời say mê, xuất hiện vô vàn giấc mơ xuân thiếu nữ, bây giờ trở nên thật chướng mắt …