Đại Niết Bàn
Chương 895
Lâm Lạc Nhiên từ chối sự tiến công của Ngụy Viễn Hồ, Ngụy Viễn Hồ trở lại Bắc Kinh, nhưng Lâm Lạc Nhiên không biết kỳ nghỉ sắp hè hoặc đông lần sau của mình có còn tới nữa không?
Tô Xán cũng hiểu Ngụy Viễn Hồ sẽ không lùi bước đơn giản như vậy, thất bại lần này với hắn là sự bất ngờ, nhưng càng hiểu Lâm Lạc Nhiên hơn, hắn sẽ càng có nhiều đối sách tốt hơn. Tô Xán nhìn thấy quyết tâm của hắn, lần sau hắn gặp lại Lâm Lạc Nhiên sẽ có cách thức hiệu quả hơn nhiều. Nhưng Tô Xán làm gì được, tối hôm đó Ngụy Viễn Hồ gọi điện cho Tô Xán, hắn nói “Tôi có thể cho cô ấy một mái nhà, có thể cho cô ấy đám cưới linh đình, để cô ấy có chiếc váy cưới đẹp nhất, thành cô gái hạnh phúc nhất. Cậu có thể mang lại cái gì cho cô ấy?” không đợi Tô Xán trả lời, hắn cúp máy.
Câu hỏi đó ám ảnh Tô Xán thời gian dài, Lâm Lạc Nhiên sinh ra trong gia đình hôn nhân không hạnh phúc, có lẽ thứ cô ấy khao khát nhất là cuộc sống gia đình êm ấm? Tô Xán không quên lần đưa Lâm Lạc Nhiên tới nhà mình mua, lúc đó cô hạnh phúc như con chim nhỏ, chạy lăng quăng nói mình muốn trang trí nhà ra sao, rồi cuối cùng hỏi Tô Xán một câu khiến y không trả lời được.
Mình đã do dự quá lâu rồi, có lẽ tới lúc buông tay dứt khoát để cô ấy đi tìm hạnh phúc thuộc về mình?
Lần nữa Tô Xán lại không thể đối diện với câu trả lời.
Cuộc sống là thế, nó luôn đưa ra cho chúng ta những câu hỏi không có lời đáp, nhưng cuộc sống không đợi chúng ta trả lời, nó luôn tiếp diễn không có gì ngăn cản được.
Tháng ba khai trường, những ngôi trường rộng lớn trong suốt kỳ nghỉ chỉ thấp thoáng có vài cái xe đạp đi trong gió lạnh rét mướt, thoáng cái chỉ qua một đêm khôi phục lại cảnh tưởng người xe nườm nượp, tiếng huyên náo khắp nơi.
Lý Hàn, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc nối nhau quay trở lại phòng 602, náo nhiệt chia sẻ đặc sản địa phương mang tới tự quê mỗi người.
Tô Xán thích cuộc sống ở KTX, có sách vở tỏa mùi mực thơm, có máy in và máy hủy tài liệu luôn có mùi nhựa, có mùi cà phê nồng đậm tỏa lan tỏa khắp phòng mỗi khi sử dụng máy pha cà phê.
Đó chính là phòng 602 làm người ta hâm mộ, đó là tất cả mọi thứ trong ngôi trường này, những chiếc xe đạp và ghế dài đặt dưới ngọn đèn, thư viện mang theo hi vọng tình cờ gặp ai đó, cả tài liệu giáo dục chỉ lưu hành nội bộ của ĐH Thượng Hải.
Lý Hàn đang ngủ bật dậy la hét ầm ĩ gọi cả phòng tới nhà ăn không hết cơm, sau đó tự giác đưa tay che chắn đủ thứ vật thể lạ ném xuống đầu, tên này có cái tật ăn no nứt bụng là gặp ác mộng, mà mơ thấy bị người ta cướp hết thức ăn mới kỳ.
Trương Tiểu Kiều thi thoảng xuống lầu nhìn KTX nữ đối diện, phía trước bạn gái cũ của hắn ngồi sau xe đạp của một nam sinh khác, thi thoảng thương cảm, mặc dù trong nhà hắn đã mua cho hắn một chiếc ô tô, một chiếc xe nhập khẩu năm nay, nhưng hắn không cho rằng cô gái ấy ngồi bên cạnh mình lại có hạnh phúc như thế.
Tiêu Húc thi thoảng lại thốt ra những câu mang đầy tính triết học, ví như " Cuộc sống giống như vi tích phân, một sai lầm có thể biến thành sự thực tàn khốc." Quả nhiên là cao nhân khoa triết học, nói làm người ta chẳng hiểu mô tê gì hết. Nhưng Tô Xán thấy hắn chăm chỉ ngồi trước màn hình vi tính xem tài liệu lí lịch một số công ty, quả nhiên cao nhân thuyết siêu hình cũng không thoát được vấn đề sinh tồn hiện thực.
Cái trường học độc ác lại trưng cái biển báo thành tích học kỳ trước ra rồi, thành tích học tập của Đường Vũ không hề vì tới Facebook TQ thực tập mà suy giảm, vị trí số 3 toàn khóa như định sẵn giành cho cô, không lên số 2 hay 1, cũng không để tụt xuống thứ 3.
Lý Hàn, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc đều tiến bộ trông thấy rõ, nằm rải rác từ vị trí 150 – 200. Nguyễn Tư Âu, Trình Thông Thông và Đồng Đồng thành tích chênh nhau rất lớn, nhưng có điểm chung là không ai phải thi lại hay học lại môn nào cả.
Chỉ trừ Tô Xán, y lại trượt môn thống kê rồi, đây là lần thứ hai. Lý Xương Long tựa hồ cảm thấy cái bảng thông báo chưa đủ, sau khi đọc danh sách những người phải học lại, tên Tô Xán cuối cùng danh sách, đã thế đọc xong thêm vào một câu “ Môn học của tôi không giành cho những kẻ cưỡi ngựa xem hoa.”
Tô Xán hận ngứa răng ngứa lợi, y biết Lý Xương Long không ưa gì mình, cho nên giành nhiều thời gian hơn cho môn này, kết cục Lý Xương bới bèo ra bọ vẫn tìm ra được cớ đủ thuyết phục khiến Tô Xán phải học lại.
Thực ra công bằng mà nói thì Tô Xán học lại một môn là quá nhẹ, Tô Xán ước chừng mình không qua nổi 3 – 4 môn, vì thời gian không đủ nên y chỉ học những môn trọng điểm thôi. Nhưng hiển nhiên Tô Xán được đối xử đặc biệt, nên môn y nghĩ là phải học lại đều qua ngọt xớt, còn môn chắc mẩm không thành vấn đề thì phải học lại.
Tự an ủi mình, từ đó tới môn của Lý Xương Long là Tô Xán đi sớm, tới hàng ghế trên cùng ngồi, không phải tỏ ra chăm chỉ lấy lòng hắn, mà Tô Xán biết Lý Xương Long không ưa mình, đã thế cho hắn nhìn điên luôn.
Tháng ba mùa xuân, trong trường tổ chức rất nhiều hoạt động sôi nổi, thi nấu ăn, đá bóng chào Xuân, hội diễn nghệ thuật, cả trường sôi động tưng bừng, nhưng những hoạt động đó hơi xa với với một sinh viên học lại như Tô Xán.
Đương nhiên đó chỉ là cọng cỏ đè chết con lừa trong cái lịch trình học tập và công việc của Tô Xán.
Có vẻ qua một kỳ nghỉ dài cho không ai muốn có bất kỳ xáo động nào nữa, mọi chuyện diễn ra đúng quy luật. Một tuần Tô Xán có ba ngày bỏ nửa buổi tới tổng bộ Facebook TQ làm việc, tối thứ sáu cùng Đường Vũ về nhà, thứ bảy thì cả hai cùng nhau đi làm cả ngày, tới chủ nhật cả hai tiếp tục công việc trang trí tổ ấm nhỏ của mình, chiều ý ương bướng của Đường Vũ, họ không thuê người làm, cái gì cũng tự tay làm lấy, kết quả cứ sau mỗi kỳ nghỉ cuối tuần, Tô Xán trở về KTX trong tình trạng phờ phạc, đám Lý Hàn lại vỗ lưng y mặt hèn mòn nói chú ý giữ gìn sức khỏe.
Kỳ nghỉ này có một chuyện không vui xảy ra, mẹ Trình Thông Thông bị bệnh qua đời đột ngột, cô gái này không nói với ai cả, đến khi mọi người trở lại trường mới biết, rủ nhau đi thắp hương. Trình Thông Thông kiên cường, không muốn người khác thấy mình đau buồn, không muốn người khác thương hại mình.
Rất nhiều chuyện vẫn cứ thế diễn ra.
Tháng ba trôi qua trong nhịp sống đều đặn như thế, rồi tháng tư tới thời tiết ấm hơn, số ngày mưa cũng nhiều hơn, gió thổi mang theo nước mưa không còn lạnh lẽo nữa, chỉ thấy man mát, một không khí đậm hơi thở mùa xân ập tới khi những nữ sinh vội vàng chuyển từ chiếc áo mùa đông dầy sang chiếc váy nhẹ thanh thoát hơn, tay giương những cái ô đủ màu sắc, uyển chuyển nhảy qua vũng nước nhỏ sân trường, để lại tiếng cười trong như chuông bạc làm lòng người ta nhộn nhạo.
Sau hơn bốn tháng chuẩn bị khẩn trương, Công ty Hữu hạn Văn hóa Thượng Đạo Hợp Tung do Truyền thông Ba La và Thục Sơn liên kết thành lập chính thức đi vào vận hành, địa điểm đặt ở khu nhà thương vụ hai tầng trên đường Hành Sơn, cách trụ sở Truyền thông Ba La không xa.
Nơi này vốn là một cái siêu thị điện máy, chính là siêu thị từng một lần vì làm ăn không tốt phải hủy tài trợ cho hoạt động của hội sinh viên Đh Thượng Hải, nhờ Đường Vũ ở hội sinh viên nên biết tin, vốn cô chỉ nghe vậy thôi, không ngờ lại có lúc dùng tới. Vì thế theo kiến nghị của Đường Vũ, Thượng Đạo Hợp Tung mua lấy nơi này, sau đó trang trí, biến đối thành hình tượng hiện đại thời thượng phù hợp với công ty, nổi bật nhất là chữ "Thượng" cực lớn viết theo kiểu Thảo màu đỏ rực làm bằng thép không rỉ và kính dựng sừng sững trước tòa nhà.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
398 chương
47 chương
73 chương