Thứ sáu là ngày lớp số 1,3,5 mong chờ nhất, hai tiết đầu buổi chiều là môn phụ, hai tiết sau là tiết thể dục, nếu là năm thứ nhất năm thứ hai thì cơ bản lúc này đều khoác cặp về rồi, song năm thứ nhất là trọng điểm được đích thân hiệu trưởng quan tâm, cho dù là tiết thể dục cũng không có chuyện tan học sớm. Có điều với đám học sinh ở tuổi dư thừa sinh lực này cũng không hề gì, vận động tới toàn thân toát mồ hôi, sau đó vui vẻ về nhà nghỉ cuối tuần cũng là chuyện thích ý. Ngược lại Tô Xán gần đây cường độ luyện tập bóng rổ hơi lớn, thân thể nhiều cho đau nhức ở mức độ khác nhau, tới tiết thứ tư liền về phòng học, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, dọn dẹp sách vở về nhà. Nhìn thấy Tô Xán vào phòng học, Tiết Dịch Dương vội vàng gạt đồ trên mặt bàn nhét vào ngăn, sau đó cười ngốc nhếch: - Mày về đấy à, tiết bốn họ rủ mày chơi bóng rổi mà, sao về sớm thế. Tô Xán liếc nhìn ngăn bàn, Tiết Dịch Dương xoay người che đi, giấu đầu lòi đuôi. - Tao hơi mệt, nên không chơi, mày cũng không đá bóng, về sớm còn gì. Cũng không truy hỏi Tiết Dịch Dương che giấu cái gì, Tô Xán vờ như không biết gì hết sửa soạn sách vở, vẻ mặt Tiết Dịch Dương trở nên khẩn trương. Đề hóa học mình làm được một nửa đã không cánh mà bay, Tô Xán hiểu ngay, thời gian qua y và Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ ít tới quán game chơi rồi, thường ngày ở trường ít khi cùng Tiết Dịch Dương cùng một chỗ. Trước khi có thành tích thi giữa kỳ, Tiết Dịch Dương gần như luôn ép Tô Xán đi chơi cùng, sau khi có thành tích, hắn ít quấy nhiễu hơn, cũng cảm thấy ánh mắt hắn quan sát mình. Tiết Dịch Dương nghĩ tới thành tích đứng thứ 40 toàn lớp của mình, và Tô Xán xếp thứ 10, chênh lệch liền trở nên chân thực, nên bắt đầu quan sát nhất cửa nhất động của Tô Xán, xem bài tập Tô Xán làm, có bài khó, hắn không phục muốn giải một phen. Tiết Dịch Dương có thể không ngần ngại vì Tô Xán cầm gạch đánh người, thế nhưng không thể tiếp nhận Tô Xán thành tích hơn mình. Từ xưa tới nay lòng tự tôn học ở Nhất Trung làm hắn không tin Tô Xán bất tri bất giác vượt trước mặt mình. Nhìn động tác chỉnh lý tài liệu của Tô Xán dừng lại, Tiết Dịch Dương nìn thở, ý thức được Tô Xán rất có khả năng biết mình làm gì rồi. Mà hắn phải giải thích ra sao, sâu trong nội tâm hắn có sự tự tôn không chịu thua kém Tô Xán. Thứ này không nói ra được, mà nếu bị phát hiện, hai người bạn vốn rất thân thiết, từ nay sẽ có khúc mắc. Khi Tiết Dịch Dương thấy mình nín thở sắp chết ngạt rồi thì Tô Xán cho sách vào cặp đứng lên: - Hôm nay tao phải ra hiệu giúp đỡ, không về cùng mày nữa, đi trước đây. Bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt, Tô Xán cảm thấy tâm tình rất tốt, vì mình mà Tiết Dịch Dương không phục, cũng bắt đầu có động lực tiến thủ rồi, như thế vận mệnh của hắn cũng đang dần chuyển sang phương hướng khác. Khi ra cổng trường nhìn thấy Tằng Na cũng tan học sớm, chị cả đang cùng mấy cô bạn thân đi xuống dốc, hai chị em chỉ gật đầu, không tới chào hỏi. Ở trong trường học Tô Xán cảm thấy hình như Tằng Na cố ý né tránh giao lưu với mình, thi thoảng gặp nhau ở sân đều đi lướt qua, vờ không thấy mình, Tô Xán không rõ tâm lý các cô gái lắm, rõ ràng ở nhà quan hệ hai chị em đã bình thường hơn nhiều, tuy vẫn khá lãnh đạm, nhưng ít nhất đâu cần giả vờ không thấy mình. - Là học sinh năm thứ nhất phải không, chú nhóc rất tuấn tú đấy, hi hi... Một cô gái tính cách cởi mở trong nhóm họ cười nói: - Gần đây trong năm thứ nhất rất nổi tiếng nhé, họ Tô phải không? Cô khác rất bạo gan nhìn Tô Xán một lượt: Tằng Na bĩu môi: - Thế thì đi mà gặm cỏ non đi. Có một nam sinh đi tới di chuyển sự chú ý của mấy cô gái, nam sinh đó chẳng biết nói gì, khiến ba cô bạn bên cạnh cười vang, còn Tằng Na tỏ ra thiếu tự nhiên, kéo vội mấy cô bạn đi, sợ bị Tô Xán nhìn thấy. Tô Xán chỉ biết cười, chị cả này của mình xưa nay lúc nào cũng như hắc diện thần, mặt khó đăm đăm, nhưng ở trường lại rất được hoan nghênh. Vương Hạo Nhiên dựa lưng vào cổng trường học, một chân hơi cong lại, mặt tựa cười tựa không, áo jean quần, áo ba lỗ áo jean bụi bặm, phanh ngực ra đúng kiểu ngôi sao Hong Kong trong phim, nhìn thấy Tô Xán đi ra liền vẫy tay với y. Bình thường thấy Vương Hạo Nhiên ở trưởng luôn được người khác tiền hô hậu ủng, cái vòng tròn của họ cho Tô Xán cái ấn tượng là ầm ĩ, hiện giờ một số phim ảnh có khuynh hướng miêu tả bảo lực học đường và phim xã hội đen Hong Kong, ít nhiều có thể thấy tác động lên nhóm người của hắn. Nhưng Vương Hạo Nhiên tuy là kẻ cầm đầu, nhưng trong mắt Tô Xán lại không phải là hết thuốc chữa, nhắc tới cha mẹ hắn là hắn nổi xung, xem ra gia đình là nguyên nhân lớn gây ra tình trạng của hắn lúc này. Vương Hạo Nhiên lấy gói thuốc lá trong túi ra, lần này vỏ bao không bị nhăn nhúm, định ném cho Tô Xán một điếu, nhưng nghĩ gì giơ điếu thuốc lên hỏi: - Hút không? Thấy Tô Xán lắc đầu, Vương Hạo Nhiên cho lại gói thuốc, hắn rất thích thể diện, không muốn mất mặt lần hai với tên Tô Xán khó chơi này: - Trần Xung thời gian qua liên hệ với một vài người, còn chuẩn bị gậy gộc, đợi tan học tính sổ với cậu đấy. Tô Xán giật mình, không phải Nhạc Tử Giang nói dẹp được hắn rồi sao? Thấy Tô Xán sợ thì Vương Hạo Nhiên đắc ý nói: - Thằng đó ngang hơn cua, tới tôi cũng khó khuyên nổi, ài, nó nhớ thù ghê lắm đấy, nói lần trước đi, xung đột với người ta nên xông thẳng vào quán nét túm tóc lôi ra đánh trước mặt bạn gái luôn, ha ha... Tô Xán hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại: - Nếu anh tới để nói với tôi chuyện này thì được rồi, để hắn tới đi. Con ngươi Vương Hạo Nhiên co lại, hắn giả vờ trò chuyện bình thường với Tô Xán là muốn gây áp lực vô hình với Tô Xán, kết quả chỉ làm Tô Xán hơi giật mình, hơi thất vọng, nhìn Tô Xán một lúc: - Không cần, tôi khuyên mấy người họ về rồi, không cho bọn họ làm thế! Dù sao chuyện hôm đó chỉ là sự hiểu lầm, cậu còn giúp tôi giải vây một lần mà.. - Ồ, thì ra anh còn nhớ cơ à? Trong lòng thầm than mình suy nghĩ quá lý tưởng hóa, vốn nhận định đám người này hoành hành trong trường do nhà trưởng nể mặt gia đình chúng dung túng mà ra, chỉ là hạng ức hiếp kẻ yếu thôi, mình và Tiết Dịch Dương hôm đó nổi điên hẳn có thế trấn áp chúng. Giờ nghe Vương Hạo Nhiên nói ra mới biết Trần Xung định chờ cơ hội báo thù, đám nhãi con chết tiệt này nói làm là làm, không suy nghĩ tới hậu quả, cứ thế không chừng mình lật thuyền trong mương. Vương Hạo Nhiên hơi xấu hổ, thế nhưng câu này của Tô Xán là sự thực, là người "chú trọng nghĩa khí", hắn muốn nổi giận cũng không được: - Mẹ nó, biết tôi ghét nhất cái gì không, chính là cái khẩu khí nói chuyện này của cậu, làm tôi toàn thân khó chịu, cậu là cha tôi chắc! Thôi, chuyện này coi như chúng ta hết nợ, tôi chẳng muốn quan hệ với cậu, nghe cậu nói là tôi muốn nổi điên. Nhìn Vương Hạo Nhiên hai tay đút túi quần bước đi khệnh khạng giống nhân vật trong phim ( Cao thủ sân bóng) đang hot trên các kênh truyền hình lớn, Tô Xán chợt nghĩ, thằng này đi làm diễn viên mới đúng, lại nghĩ Vương Hạo Nhiên đúng là ngăn Trần Xung báo thù mình, nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải vì mình cứu hắn lần trước. Gần đây mình và Lâm Lạc Nhiên rất thân thiết, có lẽ mới là mấu chốt hóa giải nguy cơ này. ..... Thứ hai họp lớp, các môn học tiến hành chọn đại biểu, Ân Tiểu Thiên rất thích Tô Xán, xem ra cũng có ý để Tô Xán làm đại biểu môn tiếng Anh, tổ chức bỏ phiếu giữa y và La Văn được 140 điểm trong kỳ thi vừa qua, cuối cùng Tô Xán thua mấy phiếu. Mấy chuyện không có lợi ích thực tế này Tô Xán tất nhiên chẳng để ý, y thuộc phe thực dụng. La Văn rất cao hứng, thế nhưng lại cứ len lén liếc nhìn Tô Xán suốt, gần đây Tô Xán thực sự là nhân vật có tiếng rồi, dám công nhiên đối đấu với Nhạc Tử Giang, còn đánh nhau với đám Vương Hạo Nhiên, trừ mấy nữ sinh trong vòng tròn Tiết Dịch Dương, Trần Linh San thực sự biết tính y dám trêu chọc, người ngoài hơi sợ y, nhất là học sinh ngoan, sợ phiền phức như La Văn. Ở Nhất Trung, thành tích học tập mới là hàng đầu, Tô Xán dù tiếng tăm vượt trội so La Văn, nhưng La Văn điểm số hơn y, thắng là điều hợp lý.