Đại Niết Bàn

Chương 858

Cuộc họp chính phủ được mở ở đầu tuần mới, đây là cuộc họp thông lệ cuối cùng trước Tết. Cái tháng này Hoàng Thành xảy ra quá nhiều việc, quá nhiều sự kiện, nhưng tiêu điểm chắc chắn tới từ nhà phó thị trưởng Tô mới chuyển tới không lâu, cuối tuần trước con trai Tô Lý Thành cũng tiến vào tầm mắt người ta, không chỉ giới hạn ở đám hoàn khố, mà ngay cả một số quan viên cũng nghiên cứu rốt cuộc Tô Xán có bối cảnh thế nào. Trên cuộc họp, Tô Lý Thành đề xuất kế hoạch phát triển mới cho khu vực Yển Tắc Hồ, khiến cho Hứa Trường Thành và Hoàng Ngọc nổ ra tranh chấp dữ dội, Hứa Trường Thành muốn đem nó thành khu biệt thự mang tính nghỉ dưỡng cao cấp, còn Hoàng Ngọc muốn trọng điểm kết hợp nông sản và du lịch xanh, không ai chịu thua kém ai. Xung đột trực tiếp nổ ra, phó thị trưởng thường vụ Chu Chiêu Phong ngả về phía Hứa Trường Thành, đây là lý do trước kia Hoàng Ngọc phải nhịn, nhưng bây giờ Tô Lý Thành cầm chiếu lệnh cải cách kinh tế ở trên xuống, Hoàng Ngọc nhìn thấy cơ hội, kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Thị trưởng Dương Vạn Lý liền phủ quyết cả hai phương án, muốn mọi người quy hoạch lại, sau khi có kết luận sẽ đấu thầu công khai, coi như đó là phán quyết. Về tới văn phòng của mình, Hứa Trường Thành uống một ngụm trà, không kìm được đập vỡ xuống đất, làm viên thư ký hoảng hồn, vội vàng quét dọn. Sau đó Hừa nhận được điện thoại của Chu Chiêu Phong rủ buổi tối tới nhà hàng Phủ Nam Thế Gia nhắm rượu. Trong phòng bao nhà hàng, Hứa Trường Thành vừa mới tới nơi đã hầm hầm nói: - Tên Hoàng Ngọc đó có vấn đề à, cơ sở cá ngân thì làm ở đâu chả được, cá ngân ở đập nước thượng du là ngon nhất, toàn bộ Hoàng Thành đều biết, ông ta nhất định muốn vươn tay tới Yển Tắc Hồ, rõ ràng là muốn tranh ăn với tôi, cả Lão Chu anh đã lên tiếng, ông ta vẫn kiên quyết như thế, rõ ràng không coi anh ra gì. Chúng ta lấy ra báo cáo nghiên cứu cục quy hoạch, ông ta lôi vấn đề cục nông nghiệp vào, có phải ông ta cho rằng mình xuất thân quân khu tỉnh, nên không để địa phương vào mặt không? Chu Chiêu Phong chỉ lặng lẽ ngồi nghe, sắc mặt âm trầm, ngay cả viên giám đốc ở bên tiếp rượu cũng biết đây là dấu hiệu trước khi Chu Chiêu Phong nổi giận, chỉ lặng lẽ rót rượu, không nói một lời. Cuối cùng Chu Chiêu Phong lắc đầu, ánh mắt rất dữ dội: - Hoàng Ngọc luôn là cái đinh khó nhổ, nhưng lần này quan trọng là kẻ đóng đinh. - Anh nói Tô Lý Thành cố ý đưa ra phương án này là để chúng ta mâu thuẫn, chia rẽ chúng ta? Hứa Trường Thành là người rất nóng tính, nhưng lăn lộn quan trường bao năm không phải dựa vào gia thế không mà thôi, thoáng cái là nghĩ ra khả năng cao nhất, nhưng lại xua tay: - Không thể nào, Tô Lý Thành tới chưa nổi nửa tháng, bây giờ khác nào con ruồi không đầu, khả năng chỉ là làm bữa thôi, sao có chuyện bẫy chúng ta? Chu Chiêu Phong nheo mắt, biết tình Hứa Trường Thành cố chấp, khi đang nóng đầu khó nói thông được, phải chờ trấn tĩnh lại, liền chuyển chủ đề: - Nghe nói hôm nọ sau liên hoan tất nhiên, con trai Tô Lý Thành và con anh có chuyện xung đột không vui vẻ lắm, anh có biết không? Hứa Trường Thành hừ một tiếng: - Con một tên thị trưởng xô xe, Hứa Đông cần gì phải nể mặt. Trong mắt ông ta hiển nhiên con mình bắt nạt người ta, đây là chuyện không cần quan tâm, chính vì thế mà Hứa Đông mới hoành hành không biết kiêng dè gì. Đang nói chuyện dang dở thì thư ký Hứa Trường Thành gõ cửa đi vào, nói: - Cục trưởng Vương và cục trưởng Trương nghe nói hai vị thị trưởng cũng tới đây ăn cơm, đang chuẩn bị tới bái phỏng. Đang bực mình, Hứa Trường Thành nói luôn: - Bái cái gì mà bái, Vương Văn An đang xuống huyện thị sát cơ mà, xong rồi à? Phê cho ông ta nhiều tiền như thế không phải để ông ta ngồi chơi, không gặp. Vị cục trưởng kia nghe thư ký chuyển lời lại vội vội vàng vàng ngay trong đêm chạy xuống huyện hỏi thăm thị sát, làm việc cực kỳ hết mình, trùng hợp khi đó ở huyện có vị huyện trưởng đề xuất hạng mục kinh tế mới, được vị cục trưởng này đột nhiên nhiệt tình tán đồng ủng hộ, sau nữa kinh tế huyện vì thế đi lên. Có lẽ Hứa Trường Thành chẳng bao giờ ngờ một câu nói của mình thay đổi cục diện cả huyện, coi như tích chút âm đức đi. Phẩy tay đuổi người ngoài đi rồi, Hứa Trường Thành nhận ra điều gì, cười nhạt: - Tô Lý Thành muốn làm cái gì, trong mắt tôi chẳng qua vừa nhậm chức, được trên tỉnh kỳ vọng cao, nên nóng lòng muốn có thành tích chứng minh để củng cố địa vị, rồi mới tới mở cục diện mới. Thế nào cũng phải lập nên quyền uy trước mới được, cái hình tượng thị trưởng xô xe bây giờ của ông ta làm được trò trống gì. Có điều tôi thấy cần phải cảnh cáo ông ta một chút, đừng có mà giở trò, người mới tới đừng bày trò khôn vặt, phải biết thế nào là quy củ đã rồi mới làm tới chuyện khác được. Tằng Kha mời thư ký Trình Thụy Niên đưa Tô Lý Thành về vào nhà chơi, hiện giờ có mấy thư ký trong ban thư ký chưa phân phối cho thị trưởng nào theo Tô Lý Thành làm việc, đợi khoảng thời gian xem ai thích hợp mới chọn cũng chưa muộn. Trình Thụy Niên được Tằng Kha mời vào nhà rất là thấp thỏm, Quách Hoài vì cố ý phá đám hắn nên phân phối liền cho Tô Lý Thành ba thư ký, có hai người rất trẻ vừa mới vào ban thư ký năm ngoái, còn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bằng cấp hơn hắn, trẻ tuổi hơn, năng động hơn, làm hắn lo lắm, không biết mình còn được làm bao lâu. - Tiểu Trình, cám ơn cậu, gần đây Lão Tô nhà tôi không có cậu giúp, không biết bao giờ mới quen được công việc. Ăn hoa quả đi. Tằng Kha nói rồi tự mình ngồi gọt táo. - Dạ, đó là trách nhiệm của tôi. Trình Thụy Niên định bảo để tự mình gọt, nhưng lại không dám, ngồi đó rất lúng túng, giờ hắn sợ nhất người ta lịch sự cám ơn mình chỉ là an ủi, sau đó dùng người khác trẻ trung hơn. Thế nên cầm miếng miếng táo trong tay, đối diện với thái độ niềm nở của Tằng Kha, lưng Trình Thụy Niên ưỡn thẳng, đầu thì như niệm kinh lẩm nhẩm, đừng đuổi, đừng đuổi. Mấy ngày qua đi theo Tô Lý Thành làm việc, Trình Thụy Niên thấy thư thái, Tô Lý Thành là quan viên thuộc loại hình kỹ thuật, không kiểu cách quan liên những những vị khác, rất thực tế, làm hắn muốn đi theo bên cạnh Tô Lý Thành làm việc tiếp, dù không ngoi lên được cũng đáng. Cái nghề thư ký này, chẳng phải ai ai cũng tới ngày đắc đạo, đại đa số làm công tác văn thư ngày này qua ngày nọ, bị giấy tờ nhấn chình sinh mệnh. Tô Xán từ trên gác đi xuống, cầm quả táo nguyên vỏ ngoạm luôm, không cầu kỳ gì hết, vừa ăn vừa hỏi một số chuyện ở chính phủ, từ báo cáo lần trước hắn đưa cho cha mình, Tô Xán thừa nhận năng lực của hắn, nếu xét điều kiện chung người này khá hợp làm thư ký cha mình, có năng lực, có kinh nghiệm, nắm rõ tình hình trong cơ quan như lòng bàn tay, bối cảnh không quá phức tạp. Nhưng hắn có một đồng lòng với lãnh đạo không mới là điều quan trọng nhất, thường thường loại người tin tức linh thông này cũng rất hay nghiêng ngả, biết hết nhưng lại vờ ngây ngô, những thứ tầng sâu hơn sẽ không nói ra, làm nghề này người thông minh đều muốn trong mắt người khác đều ngốc một chút. Trình Thụy Niên bị chèn ép bao năm cái khác không nói chứ ngữ khí và giọng điệu của người ta thì nhạy lắm, nghe Tô Xán nói hời hợt bâng nhưng thực ra rất chú ý câu trả lời của hắn, giống đang kiểm tra mình, nhất là ngôn ngữ nắm bắt vừa vặn, không giống hình tượng hung hăng ngang ngược bên ngoài, hắn nào dám coi Tô Xán như một tên nha nội bình thường, cứ nhìn Tằng Kha thấy con mình hỏi chuyện cơ quan mà coi như bình thường là đủ hiểu rồi, căng thẳng trả lời: - Cơ quan nghị trình thường có ba cuộc họp, họp thị trưởng, họp văn phòng thị trưởng, họp thường vụ chính phủ. Cuộc họp hôm nay chỉ là thông lệ, báo cáo công tác, các phó thị trưởng phân quản từ đó tranh thủ ít lợi ích... Hiện giờ tranh luận khai phát Yển Tắc Hồ, không bên nào chiếm lý hơn, giằng co mãi chỉ e cuối cùng như bao hạng mục khác vứt đó, chuyện gì cũng không thành.