Vì chút ghen tỵ thêm ba phần hâm mộ, Trần Linh San lại trở nên thân cận với Đường Vũ, tai dựng lên, liếc nhìn bảng điểm của Đường Vũ, vừa nghe thấy điểm của Tô Xán còn không để ý lắm, nhìn lên bục giảng thấy Tiêu Nhật Hoa ngẩn người mới biết mình không nghe lầm, đôi môi hồng khẽ hé một khe hở, mặt biến thành vẻ đáng yêu ngốc. Trong ánh mắt của Đường Vũ chỉ có sự ngạc nhiên nhìn Tô Xán, cũng không biết là đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn thấy tương phản giữa thực tế và tưởng tượng. Lộ Tiểu Mai ngay cả thành tích của Mậu Tiểu Thì cũng quên nghe, mắt nhìn chằm chằm vào bảng điểm của mình, 634 điểm xếp thứ 15 cả lớp, vậy 645 điểm xếp thứ mấy? Vào top 10? - Mười vị trí đầu của lớp!? Niềm vui của Tằng Kha không gì diễn tả được, vốn gần đây bận rộn chuyện kinh doanh, quan hệ với các đơn vị xí nghiệp, lòng lo cho chuyện học hành của con lại không có nhiều thời gian quan tâm, giờ thấy thấy thành tích của Tô Xán không đi xuống còn lên, lòng vui mừng khỏi phải nói. - Nói ra gần đây mẹ bận quá, chẳng mua sắm được gì cho con, con muốn mua gì cứ nói ra. Tô Xán giờ làm gì có nhu cầu của học sinh bình thường, nghĩ một lúc chẳng thấy mình cần cái gì, sách vở thì mình mua đủ rồi, ngoài ra có thể mượn con Triệu Ngạn, thông qua Triệu Ngạn, Tô Xán trở nên thân thiết với các cán bộ già trong tiểu khu, nguồn tài liệu của y rất dồi dào. Còn đang ngẫm nghĩ thì Tằng Khoa đã kéo tay: - Đi nào, cùng mẹ dạo phố, trước kia con hay nói không có giày đi à, thằng bé này, mấy tháng rồi cũng không nhắc mẹ, làm mẹ quên, hôm nay chúng ta đi mua thôi. Phố thương nghiệp có mấy nhà làm y phục được lắm, thuận tiện mẹ mua cho một bộ. Cùng với mẹ phấn khởi ra cửa, Tô Xán biết chủ yếu là mẹ thèm dạo phố rồi, gần đây mẹ bận chuyện cửa hiệu, quên cả mùa đông đã tới. Ở cái tuổi này thực ra ghét nhất là đi cùng với cha mẹ, đều muốn thể hiện mình là người lớn, thể hiện sự độc lập. Nhưng Tô Xán thì khác, đời sau y chẳng làm được gì cho cha mẹ, tuổi xuân quý giá của cha mẹ cũng vội vã trôi qua trong quá trình trưởng thành của y. Hiện giờ Tô Xán cũng chẳng làm được gì cho cha mẹ, nên cùng mẹ đi dạo phố, nhìn mẹ vui vẻ là chuyện duy nhất y có thể làm. Trước gương, Tằng Kha mặc thử một chiếc áo nỉ màu tím, xoay người lại hỏi Tô Xán: - Sao, có hợp với mẹ không? Tô Xán gật đầu lia lịa: - Đẹp tuyệt vời, chẳng trách hồi xưa cha đeo bám mẹ tới cùng như thế. Tằng Kha mắng: - Quỷ con, giống hệt tính cha con. Cô bán hàn bên cạnh cũng khen không ngớt: - Chị, chiếc áo tím này nổi bật khí chất cao sang của chị, rất vừa vặn! Đây là con trai chị à, rất đẹp trai. - Được, lấy cả cái áo này và khăn quàng cổ đi, phải giảm giá chút nữa chứ... Cùng cô bán hàng mặc cả một hồi, tới giá hai bên cùng hài lòng xong, Tằng Kha xoa đầu Tô Xán: - Nhóc đẹp trai, đi, xem quần áo và giày cho con. Mùa thu năm nay thành phố Hạ Hải xuất hiện hiệu chuyên kinh doanh thương hiệu đồ thể thao như Nike, Adidas, "Lãng Bài thể dục" là một trong số ít nơi bán đồ thể thao cao cấp. Nơi này giá cả rất cao, thu hút tất nhiên là những học sinh có gia cảnh dư giả ở Nhất Trung, những thứ này trước kia phải tới Dung Thành mới mua được, giờ ở Hạ Hải đã có liền càng thêm nhiệt tình. - Ài, đôi giày kia đẹp quá, anh không mua nổi rồi, mẹ anh nói nếu cuối kỳ thi tốt sẽ cho tiền mua, chúng ta quay lại sau vậy. Trần Linh San và Cao Phàm đang ngồi ở chiếc ghế dài trước tủ bán giày Nike. Cao Phàm hơi nuối tiếc nói, hắn nhìn trúng một đôi giày chạy bộ hiệu Nike, giá 600 đồng, nếu đi đôi giày này trong trường thì oai đừng hỏi, tiếc là giờ chưa mua nổi. Trần Linh San có vẻ không được hào hứng cho lắm, thành tích thi giữa kỳ của cô đứng thứ 23 cả lớp, không phải là thấp, cũng phản ánh đúng thực lực của cô, nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt khác thường của Đường Vũ nhìn Tô Xán khi công bố thành tích, lòng cô không thoải mái chút nào, cho nên nhận lời rủ đi chơi của Cao Phàm để giải khuây, có điều ngay cả mua sắm là thứ con gái thích nhất cũng không làm tâm trạng cô khá hơn. Cô không hiểu mình ra sao nữa rồi, trong những nam sinh theo đuổi cô, có người thi học sinh giỏi đoạt giải quốc gia, có kiện tướng cờ vây, có con cháu cán bộ lớn, Tô Xán không là cái gì cả, luận cả ngoại hình, Tô Xán cũng chỉ bình bình, tại sao Tô Xán lại làm mình bận tâm chứ? Buồn chán chẳng muốn nghe Cao Phảm nói, mắt lơ đễnh nhìn ra cửa, lúc này người phục vụ đồng thanh chào hỏi: - Hoan nghênh, mời quý khách thoải mái xem. Sau đó hai mẹ con đi vào. - Tô Xán! Trần Linh San ngạc nhiên thốt lên. Tằng Kha mặc chiếc áo khoác mới mua, không phải loại sang trọng đắt tiền, nhưng rất hợp, mang theo một loại tự tin của nữ cường nhân, còn Tô Xán gần đây vì tập bóng rổ mà da hơi đen, đã cắt đi mái tóc lãng tử, để tóc ngắn gọn gàng, tăng thêm đôi phần mạnh mẽ. Hôm đó Cao Phạm tận mắt nhìn thấy Tô Xán đối đầu với đám Vương Hạo Nhiên, trong lòng có vài phần tôn trọng, gật đầu chào. Tô Xán cũng cười thiện chí: - Xin chào. - Tô Xán, bạn đi mua quần áo sao? Trần Linh San đột nhiên lòng giật thót, ý nghĩ không ngờ nảy ra trong lòng, mình đi cùng Cao Phàm sẽ không làm cậu ấy hiểu lầm gì chứ? Tô Xán không có gì khác thường, chào hỏi xong liền đi xem giày, ngược lại Tằng Kha nhận ra Tần Linh San, thân thiết nói: - A, cô bé Trần gia, chào cháu, dì là dì Tằng, cha cháu có khỏe không, trước kia ở công ty được cha cháu chiếu cố nhiều.. Cao Phàm thầm nghĩ thì ra đây chính là mẹ Tô Xán làm công ở công ty nhà Trần Linh San như tin đồn, nhưng nhìn thế nào cũng không hề giống công nhân viên bình thường, khí chất vận vị này không khác gì mẹ mình ở cơ quan chính phủ. Trần Linh San lòng chả hiểu sao có vài phần thẹn thùng: - Cháu chào dì Tằng. Dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn. - Cháu vẫn đáng yêu như vậy... Tằng Kha thấy Trần Linh San má hồng hồng hết sức đáng yêu, muốn đưa tay nhéo một cái, nhưng tay đưa ra một nửa thì dừng lại, đây là cô công chúa bảo bối này người ta, trước kia mình muốn tới khen một câu cũng chẳng được, làm vậy không thích hợp lắm. Ngượng ngùng thu tay lại, Tằng Kha ho một tiếng giục Tô Xán: - Tô Xán, chọn xong chưa, sao lề mề như con gái vậy hả? - Mẹ thật là, lúc nãy con mua áo nhanh thì mẹ lại bảo con không biết lạc thú mua sắm, thế náo mẹ cũng nói được... Tô Xán đi giày vào, chọn theo kiến nghị của Lâm Lạc Nhiên, dậm thử trước gương: - Được rồi, con lấy đôi này luôn. Phục vụ viên tươi cười đi tới nói: - Chiếc giày này ưu điểm là thông khí tốt, hoạt động lâu vẫn thoải mái... Thích hợp cả với môn thể thao hoạt động trên nền cứng... giá 650 đồng, cửa hàng chúng tôi đang có chương trình giảm giá, nên chỉ tròn 600 đồng, Tằng Kha gật đầu, nơi bán hàng thế này giá cả niêm yết rõ ràng, không thể mặc cả, mở ví lấy ra sáu tờ 100 đồng, tuy hiện giờ thu nhập gia đình tăng lên rất nhiều, song Tằng Kha vẫn giữ tác phong chất phác tiết kiệm, lúc nãy bà mua y phục cho mình cũng chỉ ở hiệu bình thường thôi, nếu không phải thành tích Tô Xán tốt như thế, đã không tiêu phí lớn thế này, cũng có chút tâm lý đền bù gần đây không có thời gian quan tâm tới Tô Xán. - Mình về trước nhé. Tô Xán vẫy tay với Trần Linh San và Cao Phàm, Tằng Kha nói với Tô Xán: - Linh San là bạn học của Tô Xán à, sau này thường tới chơi nhé, có điều chắc cháu cũng không muốn lắm... Tô Xán biết mẹ vẫn còn hoài niệm năm tháng ở đơn vị, đối diện với Trần Linh San ít nhiều lộ ra chút thiếu tự tin. Mẹ con Tô Xán đi rồi, Cao Phàm mới nghi hoặc hỏi: - Mẹ Tô Xán sau khi nghỉ làm ở công ty cha em làm gì thế, chẳng lẽ đào được vàng. Trần Linh San hơi lắc đầu, chỉ nghĩ động tác lúc này Tằng Kha muốn đưa tay véo má mình, nửa đường dừng lại...