Đại Niết Bàn

Chương 829

Mc chương trình tuyên bố: - Tiếp theo mới chủ tịch Triệu Minh Nông của công ty hữu hạn văn phòng phẩm Thục Sơn. Không ít người nhìn về phía hàng ghế mé bên sân khấu, hai năm trước thôi chẳng ai biết Thục Sơn là cái gì, vậy mà bây giờ đã thành một con ngựa ô thúc đẩy cả sản nghiệp văn phòng phẩm trong nước, không biết từ lúc nào những đồ dùng văn phòng của nhiều người ở đây đều mang logo Thục Sơn. Triệu Minh Nông da dẻ hồng hào, tóc đen bóng mượt, tinh thần phấn chấn, có điều không còn bộ dạng gọn gành nhanh nhẹn trước kia, bụng đã hơi phệ ra, đi lên cầm micro nói: - Hôm nay tôi rất vinh hạnh được đứng ở hội trường này, điều đó đại biểu Thục Sơn chúng tôi tiến vào ngành nghiệp, theo quan niệm giang hồ truyền thống, các vị đều là tiền bối của tôi... Những lời này được phía dưới cười vang phụ họa, bọn họ tất nhiên hi vọng hợp tác với Thục Sơn có ưu thế lớn về kênh phân phối, suy tính làm sao ứng phó được với tình hình mới này. Sau vài lời có lệ về triển vọng phát triển, Triệu Minh Nông mới nói vào chủ đề chính: - Thông qua đàm phán, khảo sát, nghiên cứu tiền kỳ, chúng tôi đã xác lập được đối tác chính của mình, đó là công ty văn hóa truyền thông Ba La, chúng tôi sẽ thành lập công ty hữu hạn phát hành Hợp Trung Thượng Đạo. Ngoài ra chúng tôi cũng mở rộng nền tảng hợp tác này, hoan nghênh tất cả người có thiện chí tham gia, chỉnh hợp tài nguyên, đưa ngành truyền thông tới giai đoạn phồn vinh mới... Những lời tiếp theo đó Triệu Minh Nông nói đã không còn quan trọng nữa, giống như quả lựu đạn ném giữa đám đông, bốn phía xôn xao. Một giám đốc công ty tiêu thụ sách báo Quảng Châu thốt lên: - Thục Sơn riêng ở Thượng Hải cùng huyện xung quanh có hơn 5000 cửa hiệu và siêu thị hợp tác, riêng khoản này thôi có thể làm vua kênh tiêu thụ rồi. Truyền thông Ba La sao đủ mạnh để hưởng thụ tài nguyên này chứ? Một người khác hiểu biết sâu hơn nói: - Không chỉ riêng vấn đề Thượng Hải, ở 28 tỉnh thành trên toàn quốc, Thục Sơn có mạng lưới hơn 40.000 cửa hiệu, tới tận huyện trấn, nó đã thành trung tâm điều phối toàn quốc chứ không giới hạn Kinh Hỗ Tuệ nữa. - Nếu như có thể thành lập một kênh phân phối di chuyển được toàn bộ tài nguyên này sang phát hành, không một nhà phát hành nào có thể đấu được. Vì chi phí duy trì điểm phát hành cao, mà Thục Sơn không lo, bọn họ đã nở hoa khắp nơi rồi. - Thế này bốn kênh phát hành lớn của Thượng Hải đều hít khói cho bọn họ. Đàm Văn mặt thẫn thờ nhìn Triệu Minh Nông, cảm thấy toàn thân lạnh toát, không dám tin Thục Sơn vì sao lại nhanh chóng quyết định đối tác như thế, với tài liệu ông ta nắm được, Thục Sơn phải dùng vài tuần tới một tháng nữa để tiến hành khảo sát, bây giờ ý thức được mình phạm một sai lầm nghiêm trọng, nhưng sai lầm này là sai lầm vĩnh viễn rồi. Bất giác nhìn về phía Chiêm Hóa đứng phía sau, phát hiện Chiêm Hóa đã đứng dậy, lắc đầu với mình, xoay người rời hội trường, bóng lưng đó như ẩn dụ cho đại thế đã mất. Triệu Minh Nông tức thì thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, phóng viên đợi ông ta vừa mới kết thúc bài phát biểu liền vây tới phỏng vấn, liền có nhân viên bảo an ngăn lại đám phóng viên nhiệt tình quá mức. Lâm Quang Đống cũng không ngừng có người tới bắt tay chúc mừng, rất nhiều người muốn thăm dò từ miệng hắn sách lược vận hành tiếp theo của công ty Hợp Tung Thượng Đạo, kế hoạch kênh phân phố năm sau, liệu còn có công ty ngoài nghiệp tiến quân vào lĩnh vực truyền thông ngày càng mở rộng không. Lâm Quang Đống nhớ mấy quản lý của Truyền thông Ba La ngăn lại một số người, cảm thán với Tô Xán: - Danh tiếng Lão Triệu quá vang vọng, biết sao được, đây là thời đại kênh phân phối làm vua mà, chỉ mấy năm ngắn ngủi triển khai mạng lưới tiêu thụ điểm cuối lên tới hàng chục nghìn, ai nhìn chẳng nuốt nước miếng... Đang nói chuyện thì thấy chủ chiếc Mercedes cọ vào bọn họ, đám người Triệu Vĩ đứng vòng ngoài do dự, thấy Lâm Quang Đống nhìn về phía mình, thiếu phụ xinh đẹp kia nở nụ cười, sau đó đẩy hai nam nhân về phía họ. Tô Xán phản cảm tới muốn xoay người bỏ đi ngay, con người ai cũng phải mang mặt nạ sống, nhưng bất kể chuyện gì cũng nên giữ cái chừng mực, y bây giờ tới một cái mỉm cười tượng trưng cũng chẳng muốn. - Giám đốc Lâm, chúc mừng, trước đó chúng tôi còn suy nghĩ ai sẽ thành đối tác của Thục Sơn, thật không ngờ, không biết Hợp Tung Thượng Đạo có còn chuẩn bị tìm đối tác không? Triệu Vĩ cười ha hả đưa tay ra: Lâm Quang Đống nhìn Tô Xán, thấy y lạnh nhạt quay người đi, bàn tay Triệu Vĩ đưa ra giữa chừng, nụ cười toe toét trở nên khó coi vô cùng. Giọng Lâm Quang Đống vào lúc đó vang lên: - Anh là ai? Tô Xán rời khách sạn ra ngoài khách sạn, tiếng huyên náo bỏ lại đằng sau, hít thở không khí trong lành, vươn mình một cái thật thoải mái, nhớ lúc đầu truyền thông Ba La tới thành phố này, bọn họ chạy khắp nơi vì một cái hợp đồng quảng cáo, giờ đây cuối cùng có bước phát triển dài, không ai dám xem thường nữa. Thu mua WoW cần điều động tài lực toàn bộ sản nghiệp của mình, nhân cơ hội này Tô Xán đem toàn bộ sản nghiệp hợp nhất dưới cái tên Đại Ba La, đây là lần đầu tiên thể hiện ra được uy lực tô lớn của nó. Sau khi tuyên bố thành lập công ty Hợp Tung Thượng Đạo, Tô Xán cho rằng thời gian tới khó mà được gặp Lâm Quang Đống bận rộn nữa. Nhìn thấy Lâm Quang Đống khi đó ở hội trường được người ta vây quanh, Tô Xán mừng cho hắn. Mấy năm trước Lâm Quang Đống là một giáo viên quèn trong thể chế, sống ở căn phòng đơn sơ nhất trong KTX trường, có một cô bạn gái đợi hắn kết hôn. Thời sinh viên có đàn anh nói với hắn, cuộc sống chẳng qua là đi làm tan ca về qua chợ mua rau củ dưa muối mà thôi, Lâm Quang Đống khi đó còn trẻ, tràn trề tự tin vốn nghĩ, mình sẽ khác, rốt cuộc không khác được gì. Tưởng rằng rồi cứ thế làm việc kết hôn sinh con già đi, nưng vận mệnh cho hắn một bước ngoặt lớn, thay đổi tất cả. Triệu Minh Nông bên trong bứt được khỏi đám đông gọi điện thoại cho Tô Xán than: - Cái tên đó cướp hết hào quang của tôi rồi, biết sao, so với hắn tôi già rồi, kết hôn rồi, thua là phải thôi, nhìn đám tiểu cô nương cứ xúm xít bên cạnh hắn, chậc chậc. Lão Triệu này mấy năm trước bụng chỉ cần chưa to ra hôi là ăn đứt hắn rồ. Chủ tịch Tô, lần này tôi bỏ tài nguyên, bỏ nhân lực, cuối cùng lại thành tô điểm cho họ Lâm đó, bản thân thành lá xanh, không cam tâm. - Chú Triệu, chẳng phải xưa nay kín tiếng vụ thực mới là phong cách của chú sao? Chẳng lẽ vì mấy cô bé mà động lòng rồi, không sợ thím Lý ở nhà giận sao? Tô Xán trêu ghẹo: - Ha ha ha, cậu có nói cũng không ai tin đâu, ai cũng nói Lão Triệu chỉ thích rượu, không quan tâm cái khác. Triệu Minh Nông cười lớn, rồi lại thở dài: - Khi xưa xưởng đồ chơi sắp phá sản chuyển nhượng, hơn trăm công nhân kiếm miếng ăn cũng thành vấn đề, chưa nói tới con trẻ cần đi học, có nhà còn cha mẹ bệnh tật đeo bám, tôi chạy khắp nơi lo lối ra cho họ, mệt rã rời, nhưng không dám ngã xuống, tôi mà ngã thì họ cũng ngã theo. Trên lưng tôi cõng theo vận mệnh của mấy trăm người. Về sau chủ tịch Tô tới, lúc đó tôi lo lắm, chỉ sợ chuyển hình thất bại, ngày nào cũng tới xưởng giám sát, sản phẩm làm ra rồi, đẹp đẽ long lanh, tôi lại lo không có thị trường. - Tôi tới Hoa Vi ( Huawei) giao lưu, chủ tịch Hoa Vi nói một câu làm tôi tới giờ vẫn nhớ như in, khi đó có rất nhiều người hỏi ông ấy ưu thế hạch tâm của Hoa Vi là gì, ông ta nói không có ưu thế nào hết, mọi người nghĩ ông ta giấu, truy hỏi mãi. Cuối cùng chủ tịch Nhậm mới nói, nếu như nhất định phải có ưu thế gì, thì đó là ông ta luôn suy nghĩ "ngày mai Hoa vi đừng phá sản". Câu nói này gây cho tôi xúc động lớn. Cho nên nhiều người hỏi tôi làm sao thành thương hiệu văn phòng phẩm số một, đó là trách nhiệm, đừng để xí nghiệp bị đổ bể, bao nhiêu người theo tôi như vậy, sau lưng hộ là gia đình, thứ tôi suy nghĩ chỉ có thế. Hai chữ trách nhiệm làm Tô Xán bất giác nghĩ tới Vương Tiểu Ất, tới bây giờ Tô Xán không biết mình đã là người có trách nhiệm chưa? - Facebook TQ mua WoW thế nào rồi, thiếu hụt tài chính còn nhiều không? - Thông qua Thục Sơn và Đôn Hoàng, 80 triệu đã tới nơi, còn thiếu 95 triệu nữa, số tiền này phải đợi facebook bên Mỹ lấp vào. Hiện chúng ta phân binh hai ngả, một cùng Blizzard đàm phán, mặt khác đàm phán với phía Mỹ, quá trình này kéo dài vài tháng, tuy là người cùng một nhà, nhưng liên quan tới lợi ích hai bên, sai một ly đi ngàn dặm, nên tạm thời chỉ có thể đợi thôi. Tô Xán vừa cúp máy định đi tới nơi tổ chức tiệc buffet lấp đầy bụng thì máy di động trong túi quần kêu tít tít, mở ra xem là tín nhắn tới từ Lâm Lạc Nhiên:" Tôi sắp phải nộp luận văn cuối kỳ rồi, tài liệu tham khảo mà cậu hứa với tôi khi nào mới đưa tới?"