Đại Niết Bàn
Chương 818
Mặc dù Tô Dĩ Nhất không nói với Tô Xán là đi đâu, nhưng Tô Xán đã đoán ra quá nửa rồi, quả nhiên qua khu dạy học, liền nhìn thấy Vương Tiểu Ất đứng trước lầu hành chính căn dặn mấy người khác.
Vương Tiểu Ất lúc nào cũng đeo một cái kính gọng vàng, chiếc áo sơ mi lam đơn giản, trông hơi béo, nhưng chiều cao hiếm có tới 1m 80, thế nên thành khá đậm người, rất uy thế, giọng nói lại có chút lười biếng, một hợp thể của khá nhiều mâu thuẫn, làm người ta không đoán được con người thật của ông ta.
Chỉ nhìn lý lịch thôi cũng đủ thấy Vương Tiểu Ất không đơn giản, thời thanh niên sau khi có bằng thạc sĩ ĐH Thượng Hải liền sang Đức Du học, lấy bằng tiến sĩ, năm 99 về nước theo kế hoạch học giả Trường Giang, được quốc vụ viện bổ nhiệm làm làm hiệu trưởng ĐH Thượng Hải, chuyên gia trong kế hoạch "973", là chủ nhiệm văn phòng thị nghiệp hợp chất cao phân tử, chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu phát triển vật liệu cao phân tử.
Lý lịch này nói lên Vương Tiểu Ất điển hình lãnh đạo thuộc phái học giả, không chỉ có căn cơ ở Thượng Hải, mà ngay bộ ủy quốc gia cũng có quan hệ, là nhân vật có thể ảnh hưởng tới quyết sách tầng cấp quốc gia ở trong ngành.
Tô Xán không hoài nghi bất kể Vương Tiểu Ất ra quyết định thế nào, ông ta đều có năng lượng đem ảnh hưởng xung quanh giảm tới mức thấp nhất, quán triệt ý chí bản thân ông ta.
- Em là Tô Xán hả?
Vương Tiểu Ất quay người lại cười:
- Dạ, chào thầy.
Tô Xán thầm nhủ quả nhiên là khí độ không tầm thường, đối phương hiệu trưởng trường đại học đếm trên đầu ngón tay ở trong nước. Ở Trung Quốc, người thường nhắc tới Thanh Hoa Bắc Đại đều sinh ra cảm giác kính phục, người nước ngoài không thể hiệu được địa vị được thần hóa của hai trường này trong lòng người dân Trung Quốc. Mà bỏ đi hai trường này, chính là trường như Đh Thượng Hải, mặc dù không lên tới thần đàn cũng ở đỉnh cao ngọn núi, mỗi năm vô số thiên quân vạn mã bước trên đường chinh phục nó, nhưng có người thậm chí có nửa cánh cổng trường không được nhìn thấy.
Một câu chuyện đã thành truyền kỳ, có một sinh viên được học bổng hàng đầu ở trường đại học hạng ba, nghe nói trước kia thi vào Đh Thượng Hải nhưng thất bại, đã thề dù học đại học hạng ba cũng phải thi làm nghiên cứu sinh Đh Thượng Hải. Về sau sinh viên này khi lấy được 3 phần học bổng, mua vé tàu tới Thượng Hải, dạo quanh một vòng ĐH Thượng Hải, nghìn dặm trở về nói câu đầu tiên là:" Cuối cùng tôi tới được ĐH Thượng Hải rồi!"
Câu chuyện tới đó là hết, chẳng biết chàng trai kia cuối cùng có được thỏa nguyện làm nghiên cứu sinh ĐH Thượng Hải không, chỉ biết lúc này trước mặt Tô Xán là viện sĩ viện khoa học Trung Quốc, hiệu trưởng ĐH Thượng Hải, nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, tồn tại tối cao của Đh Thượng Hải.
Tô Xán không khỏi thấy áp lực xen lẫn chút hồi hộp phấn khích.
Mắt kính của Vương Tiểu Ất phản xạ ánh mặt trời mùa thu, không nhìn thấy mắt ông, không ai biết rằng ông ta đang đau đầu vì đứa sinh viên khác người này.
- Tô Xán, đi với thầy một chuyến chứ!
Vương Tiểu Ất chỉ con đường nhỏ rợp bóng cây, giọng rất bình hòa.
- Vâng, được ạ.
Tô Xán cười rất vô hại, lòng thầm nghĩ, mình còn nói không được hay sao:
Hội trở lại trường mất nửa năm lập kế hoạch, sau đó là cả tháng dài dầy công chuẩn bị, nghênh đón mấy nghìn sinh viên cũ trở lại trường, ngày khai mạc còn lên ở ĐTH TW, được cả một phó thủ tướng gửi thư chúc mừng, có thể thấy quy mô và khí phách của ngày lễ này. Trong ngày lễ trọng đại như thế để xảy ra sự kiện kia, ảnh hưởng khỏi nói cũng biết, mặc dù Tô Xán không đứng ra thì diễn đàn kinh tế hôm đó cũng sẽ biến thành trò hề, hậu quả với Đh Thượng Hải không có gì khác, còn Tô Xán đứng ra, thì y chịu thay số phận của Tống Chân bấy giờ, không phải Đh Thượng Hải thiếu người thông minh, chính vì không thiếu nên không ai đứng ra cả.
Mà ĐH Thượng Hải là một lợp thể lợi ích to lớn, nơi tập hợp của vô số tư tưởng và học thuật, làm một nơi như vậy mất thể diện, phải tìm một điểm đột phá cùng van xả áp, giống như tất cả trách nhiệm trọng đại cần có người đứng ra gành vác, Tô Xán không hoài nghi nhiều người sẽ lấy mình làm cái van xả áp kia.
Chuyện này không hoàn toàn liên quan tới áp lực Cao hệ đằng sau, mà nhiều hơn nữa nó liên quan tới danh tiếng và thứ hạng của ĐH Thượng Hải ở trong nước.
Đây là vấn đề rất hiện thực.
Tiếp theo đó Đh Thượng Hải rất quyết đoán, hai bên làm ảnh hưởng tới diễn đàn kinh tế hôm đó đều bị khởi tố và truy cứu trách nhiệm pháp luật tương ứng.
Vương Tiểu Ất chắp tay sau lưng, không ngờ câu đầu tiên lại hóm hỉnh nói:
- Sống ở KTX có quen không? Nắng gắt cuối thu ở Thượng Hải rất khó chịu, tôi còn nghe nói trên diễn đàn trường một số sinh viên muốn trói tôi vào KTX, xem tôi sống được mấy ngày.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, vẫn thật thà đáp:
- Đúng là nóng như lồng hấp ạ, mọi người thường than phiền vì sao trường không cho lắp điều hòa, có điều với em mà nói không thành vấn đề, em sinh ra ở Hạ Hải, thành phố đó bốn mùa nắng, ngược lại mùa đông mới khó chịu, em không quen với mùa đông lắm.
- Lắp điều hòa liên quan kiến trúc, lắp đặt, duy tu, hậu cần cùng một loạt vấn đề chọn nhà cung cấp, bao thầu, không phải hôm nay tôi ký tên một cái, cấp cho khoản tiền là đủ, có điều phòng của em không thiếu thứ này phải không?
Tô Xán cười khổ:
- Thầy đừng nghe người ta đồn thổi linh tinh ạ, phòng em làm gì có lắp điều hòa.
- Ha ha, không có điều hòa nhưng tủ lạnh, máy pha cà phê, bình nước nóng đủ cả chứ gì, còn kêu như oan uổng lắm vậy. Sinh viên khác biệt trong trường rất nhiều, nhưng em là đứa đặc biệt nhất. Có điều màn anh hùng cứu mỹ nhân đó hơi cũ rồi... Ừm, nói cách khác, trong hoàn cảnh đó không thích hợp, em không biết giữ thể diện cho trường chút nào.
Tô Xán thầm nghĩ vào chính đề rồi, nói:
- Nếu như được lựa chọn thì em muốn ở trên bình nguyên bao la, cưỡi ngựa trắng, cầm ngân thương, làm Don Quixote dưới ngòi bút của Miguel de Cervantes, nhưng thời thế không cho phép.
Vương Tiểu Ất cười nhẹ lắc đầu, nhìn ra phương xa, nói:
- Bạn học khóa 77 chúng tôi tụ hội, danh sách in ra đều ghi đã qua đời hoặc vắng mặt. Vì sao qua đời sớm như thế? Đều bị xử bắn, còn người vắng mặt, nhiều người vẫn đang bị giam. Làm cái nghề này của chúng tôi, đi ra nếu không vào bệnh viện thì cũng vào tòa án. Cho nên cuộc đời con người, bất kể chúng ta lên tới mức nào, đều có chuyện phải e sợ và lực bất tòng tâm, em có nghĩ như thế không?
- Nơi đâu chẳng có chuyện lực bất tòng tâm, vì thế mới có Doraemon và cỗ máy thời gian.
Tô Xán gật đầu, chân trời hiếm khi có cảnh mây màu muôn sắc thế kia, chỉ là hôm nay lại trông có vẻ thê lương:
- Doraemon? Thầy không biết rồi, nhưng thầy biết cỗ máy thời gian.
Vương Tiểu Ất thở dài:
- Nói chuyện với người trẻ tuổi thật thú vị. Nói đúng hơn thì nói chuyện với đứa sinh viên đặc biệt như em rất thoải mái, làm tôi có cảm giác muốn nói hết điều trong lòng ra, tốt, tuổi trẻ thật là tốt.
Tô Xán không hiểu Vương Tiểu Ất nói "tuổi trẻ thật tốt" là có ý gì, nhưng rất tán đồng:
- Đúng vậy đấy ạ, con người càng nhiều tuổi, phát hiện người thực sự có thể giao lưu tâm sự ngày càng ít đi.
- Em con trẻ như thế, đâu ra nhiều cảm khái như vậy? Điều đó không tốt, sẽ này còn nhiều thời gian, tuổi trẻ đôi lúc thiếu suy nghĩ một chút cũng tốt, quá nhiều suy nghĩ toan tính rốt cuộc hạn chế chúng ta.
Vương Tiểu Ất nói rồi lẩm nhẩm đọc:
- Một trường đại học thực sự không phải xem diện tích bao nhiêu, hiện đại hóa thế nào, mà xem buổi tối phòng tự học có rực sáng ánh đèn không? Trường ta có nhiều danh ngôn danh nhân, câu này cũng là một trong số đó.
- Em chỉ nói bừa thôi ạ.
Tô Xán gãi đầu:
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
398 chương
47 chương
73 chương