Đại Niết Bàn
Chương 713
Lâm Lạc Nhiên đặt nick nam trên forum trường là "Ôn nhu nhất đao", giới tính trong tài liệu là nữ, cô nghĩ cái tên này đủ cho một số sư huynh trên trên mạng có đạo hạnh cao thâm tuyên xưng từ cái nick nhìn ra được tính cách nữ sinhm thậm chí là ngày sinh tháng đẻ có phù hợp không, từ đó lấy danh nghĩa vì con cháu đời sau mà tránh xa mình ba bước.
Tài liệu diễn đàn Đh Thượng Hải không ít, mạng nội bộ bao la toàn diện, Lâm Lạc Nhiên cũng hay lên mạng tìm kiếm thông tin, thi thoảng có thể xin được hướng dẫn trọng điểm ôn thi, hoặc trợ giúp từ một số nguồn tin mật.
Mới đầu Lâm Lạc Nhiên rất thích lên mạng, cô thấy ở đây dễ dàng tìm kiếm người có chung lý tưởng chung sở thích, bởi vì không lâu sau đăng một số chủ đề thể hiện quan điểm cá nhân liền có người gửi tin nhắn riêng liên hệ, nói rất hứng thú với đề tài cô tham gia thảo luận, muốn cùng người chung tư tưởng chia sẻ nhiều hơn.
Lâm Lạc Nhiên rất vui mừng thảo luận người xa lạ, cô có thể là chính mình, không lo che dấu gì hết, nhưng sau này càng ngày càng thấy không bình thường, nick đối phương từ "Ta nguyện nhận một đao" " Một đao ôn nhu đó", "Ngàn nhát đao", như nấm sau mưa xuất hiện trong chủ đề cô đăng.
Thậm chí còn phát triển tới mức khi Lâm Lạc Nhiên chơi tennis có người tới đưa nước, nói hắn là "Hồ Nhất Đao", nhờ lần trước cô hỗ trợ giải đề tiếng Anh nên đặc biệt cảm tạ, tiện thể chơi một ván.
Cuối tuần cô ra công viên tìm người luyện tập ngoại ngữ, đối phương dùng khẩu âm địa phương cực khó nghe giới thiệu nick name "Đa tình đao khách" bằng tiếng Anh, Lâm Lạc Nhiên thực sự chỉ muốn lục cái đũa trong hộp cơm của mình ra, chọc vào mắt hắn.
Đám người này dần lộ ra ý đồ thực sự, có kẻ muốn làm bạn, có kẻ lớn gan hơn thẳng thắn muốn theo đuổi cô, có kẻ vòng vèo hơn muốn lập câu lạc bộ nho nhỏ để giao lưu trao đổi.
Về sau cô hỏi thăm những thành viên lớp lớn mới biết rằng đăng ký nick trên diễn đàn cũng chẳng che dấu được gì hết, một đám thành viên BQT diễn đàn lợi dụng quyền admin nắm giữ một đống thông tin về nữ sinh chất lượng như Lâm Lạc Nhiên, giang hồ trên mạng còn âm hiểm hơn so với tưởng tượng.
Thế là Lâm Lạc Nhiên liền mời những thành viên BQT diễn đàn tới một nhà hàng sang trọng ở ngoài trường học, đám huynh đệ mừng như có hoa nở trong lòng, cho rằng vận may đã mỉm cười với mình, rất có khả năng kết thúc cuộc sống độc thân đại học dài đằng đẵng suốt ba năm qua một cách ôn nhu nhất có thể. Bị đám chị em trong phòng Lâm Lạc Nhiên chuốc say ngất ngưởng, sau đó bỏ đi để lại một cái hóa đơn cao ngất, nghe nói trước khi đi còn viết số điện thoại chủ nhiệm khoa dán lên trán hắn, nhà hàng tất nhiên cứ theo số đó mà gọi điện, kết cục rất bi kịch.
Tiếp sau sự kiện bày tỏ thất bại ở trước KTX, sự kiện này làm danh tiếng Lâm Lạc Nhiên vang vọng khắp trường.
Cô gái xinh đẹp ưu nhã chơi bóng ở sân trường khiến vô số súc sinh tụ tập xem ấy luôn dùng ánh mắt dửng dưng đối diện với tất cả, luôn kết thúc những huyền thoại về đám được gọi là cao thủ tán gái, nhưng vẫn làm vô số quần thể khác nảy ra dã tâm chinh phục.
Tất cả mọi người không biết rằng cô gái này khi đi dưới ánh mặt trời hoàng hôn, nghĩ tới ở nơi khác cũng có người đang ngắm khung cảnh mà người bên cạnh đang vội vội vàng vàng hướng về KTX hoặc nhà ăn. Không một ai biết rằng đôi khi cô rời trường ngồi xe bus đi qua đường Cẩm Lộ ngoài ĐH Thượng Hải dừng lại mua một cốc trà sữa 3 đồng, hai tay cầm cốc trà, sau đó nhìn ĐH Thượng Hải xa dần qua cửa sổ. Càng không ai biết khi phòng tắt đèn, cô không ngủ được trốn trong chăn bật đèn pin xem một tấm ảnh tốt nghiệp cao trung.
Trong bức ảnh đó có Tô Xán đeo ca vát đen, mặc sơ mi trắng cười rất sáng lạn.
Phòng của Tô Xán không rộng lắm, chỉ chừng hơn 10 mét vuông một chút, một cái giường dài 2 mét rộng 1 mét rưỡi, một cái tủ áo hai cánh, hai cái giá sách cao tới tận trần nhà, chẳng khác gì tiệm bán sách. Thêm một cái bàn học vừa để máy vi tính, cơ bản không còn nhiều không gian để hoạt động, chật hẹp, nhưng Tô Xán lại thích cái cảm giác này, y không thích nhà rộng, buổi tối ngồi ở ban công nhìn thành phố muôn vàn ánh đèn, trên bàn có cái đèn nhỏ màu vàng, có một vị ấm áp của gia đình, rất an tâm.
Lâm Lạc Nhiên ngồi trong phòng ngủ của Tô Xán, chat với một người bạn đang ở Thượng Hải, đột nhiên mũi hếch lên hít hít, quay đầu một vòng nhìn thấy chiếc áo phông Tô Xán vứt bừa lên thành ghế, chẳng hiểu nghĩ gì mà đưa mặt tới hít sâu một hơi, sau đó nhăn mặt lại, người bạn đầu kia hỏi:" Bây giờ các bạn đang ở đâu, vẫn ở chỗ hồi cao trung à?"
Lâm Lạc Nhiên chẳng suy nghĩ, trả lời:" Không, hiện giờ đang ở trong nhà một nam nhân thối, này nam sinh các cậu không biết thu dọn phòng, quần áo vứt bừa bãi, ghê chết đi."
Đối phương đọc dòng này "mình hổ chấn động", tay gõ máy run run:" Chuyện từ bao giờ?"
"Vừa hôm nay."
" Tên là gì, lai lịch thế nào, bối cảnh bao đời ra làm sao?"
"Chỉ sợ làm mọi người thất vọng, nam nhân của tôi chẳng phải nhân vật lớn, cũng chẳng hề có bối cảnh gì cả, càng chẳng nói tới lai lịch, bách tính phổ thông thôi, các cậu đừng có mà bắt nạt người ta." Nghĩ tới những lời này sẽ làm bao nhiêu người trố mắt, Lâm Lạc Nhiên đã cười tới đau cả bụng.
"Vậy đừng trách bọn này, bách tính phổ thông mà dạm đụng vào Lâm đại tiểu thư, bao nhiêu anh hùng hào kiệt sao chịu nổi, chắc chắn sẽ có vô số người không chấp nhận kết quả này."
" Hết cách rồi, gả gà theo gà, gả chó theo chó, gả ăn mày theo ăn mày. Đây là lựa chọn của tôi, các cậu không chấp nhận cũng vậy."
" Vấy thì tốt nhất hai người đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi, muốn an ổn kiếp thành phố cấp 2 cấp 3 nào đó sống hết đời đi. Nếu không nam nhân đố kỵ cũng khủng khiếp không kém nữ nhân."
"Đây là tư duy ăn cướp à, bằng vào cái gì hạnh phúc của chúng tôi phải nhường bước cho tâm tư u ám của các cậu?"
" Lạc Nhiên, tôi cũng đang ghen tỵ đây... Nói vậy đàm phán thất bại rồi?"
"Thất bại rồi!"
" Vậy không còn gì để nói nữa, bảo nam nhân của cậu tự thu xếp đi, nói không chừng cậu ta sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình."
Mời đầu Lâm Lạc Nhiên mang tâm lý đùa vui, nhưng càng chát càng nghiêm túc:" Cậu ấy là do tôi chọn, tôi sẵn sàng hi sinh. Các cậu tốt nhất đừng có làm gì hết, cả đời hiếm có được một lần kích động bất chấp tình lý như thế, cả đời hiếm một lần hành động bất kể hậu quả như thế. Tôi không mong các cậu ủng hộ, nhưng các cậu đừng gây phiền thêm cho tôi, không không muốn phả trở mặt với mọi người."
Đối phương mãi hồi lâu mới trả lời:" Mong rằng nam nhân đó xứng đáng để bạn đối xử như vậy."
Lâm Lạc Nhiên hơi ngẩn người, cho tới nay cô không hề có ý định chính thức thể hiện tình cảm với Tô Xán, vì hoàn toàn không cần, Tô Xán biết rõ tình cảm của cô, cô chỉ mong Tô Xán không từ chối mà thôi. Cô biết có chuyện khi quay đầu nhìn lại, tất cả đã trôi qua, cô chỉ không muốn sau này phải hối hận, cô cũng chưa nghĩ tới chuyện ở bên Tô Xán cả đời, chỉ muốn thả mình theo cảm xúc.
Nhưng cảm xúc đó đang ngày một mãnh liệt, bản thân cô dần dần không kiểm soát được mình nữa.
" Đáng... Tôi luôn cho rằng như vậy."
Tối hôm đó Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ cuối cùng không đợi được Lý Bằng Vũ và Lỗ Nam Nam gọi điện để có cớ ra ngoài hoạt động, đành theo Trương Thanh và Vương Bạc về nhà. Cũng không có tình tiết máu chó Lâm Lạc Nhiên phát hiện ra kính viễn vọng dùng để nhìn trộm Đường Vũ, cho rằng Tô Xán là trẻ ngoan yêu thiên văn học.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
177 chương
1010 chương
21 chương
7 chương
11 chương
133 chương