Đại Niết Bàn

Chương 701

Ngô Thì Nhuế không biết gì, “ồ” một tiếng: - Tập đoàn Trọng Phàm lớn lắm đấy, chẳng trách lên tận đây tổ chức sinh nhật. - Thật lãng mạn. Lâm Lạc Nhiên cảm thán, bên trong điều hòa ấm áp, không cảm giác chút lạnh nào, ngồi bên trong phòng, ngắm nhìn cảnh tuyết rơi, cùng bạn bè chúc mừng sinh nhật, nghĩ đã thấy hấp dẫn. Nói rồi quay sang Tô Xán: - Trong khi ai cũng tính tới ra biển nghỉ mát, cậu lại nghĩ tới lên nơi này, đáng khen ngợi. Lát nữa tôi phải ngâm suối nước nóng cho thật sướng đời. - Này, em không thể toàn khen cậu ta như vậy. Lỗ Nam Nam phản đối giơ cái ba lô trắng lên: - Anh mới là người vất vả xách hành lý cho em cơ mà. Lâm Trứu Vũ vỗ vai thương hại: - Bỏ đi, nếu cậu muốn cạnh tranh với Tô Xán thì trong lòng em tôi đã thua một đoạn xa rồi, cứ làm trâu bò vài năm rồi hẵng tính nhé. Lâm Lạc Nhiên má đỏ hồng hờn dỗi nhìn Tô Xán: - Nếu là Tô Xán, căn bản không cần cạnh tranh đâu, tôi ở đây, cậu có thể nắm tay tôi đi tới bất kỳ nơi nào, nhưng vấn đề là... Cậu dám không? Tới ngay cả mấy MM tiếp tân cũng bị câu nói này làm cảm giác muốn chảy máu mũi, nhìn Lâm Lạc Nhiên mà khuynh hướng đồng tính lại sinh ra. Nam sinh ở hiện trường khỏi phải nói rồi, hai người Tôn Binh, Lý Quân làm lái xe kiêm vệ sĩ cho Tô Xán cũng tim đập thình thịch, có gian tình có gian tình. Lỗ Nam Nam hết nhìn Lâm Lạc Nhiên lại nhìn Tô Xan, cười chua chát: - Thật không công bằng. Lâm Lạc Nhiên đi về phía Tô Xán, dừng trước mặt y, hơi thở như hoa lan phả vào mặt y. Tim Tô Xán tăng tầng suất hoạt động mấy lần. Sau đó Lâm Lạc Nhiên ném cho Tô Xán một ánh mặt xem thường: - Thừa biết cậu không dám rồi. Kích động sẽ phải trả giá, kích động là ma quỷ. Hô hấp của Tô Xán rối loạn một lúc, có điều vẫn tiêu hóa được đủ loại tác dụng phụ do lửa trong lòng không có chỗ phát tiết. Lâm Lạc Nhiên nhìn chằm chằm Tô Xán mấy giây, sau đó xoay người khoác tay Ngô Thì Nhuế, ghé đầu vào nhau không biết thì thầm cái gì rồi cười khúc khích, đi theo hành lang dài của khách sạn, mái tóc như dòng suối đó bập bềnh, hồi phục bộ dạng Lâm gia tiểu muội vô tâm, bỏ lại một bóng lưng đẹp đẽ. Nhìn qua có vẻ giống trò đùa của Lâm Lạc Nhiên, nhưng Lỗ Nam Nam vẫn hậm hực, tiếp tục xách hai cái bao lô: - Đi thôi đi thôi, đừng lề mề nữa. Trong khách sạn không ai không chú ý tới hai mỹ nữ đột nhiên xuất hiện này, muốn dung mạo có dung mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, đặc biệt là Lâm Lạc Nhiên, vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết đó làm người ta lóa mắt choáng váng, làm nhân vật thưởng hoa vô số đưa mắt dõi theo. Mái tung hạt dẻ hơi hung hung buông xuống vai đó nảy lên theo bước chân tung tăng của Lâm Lạc Nhiên, toàn thân toát lên sự khoan khoái vui tươi, có lẽ tiếc nuối duy nhất là cặp chăn hút mắt kia lại bọc kín trong quần jean, nếu như cũng ăn mặc giống như mấy phục vụ ở nơi này thì sẽ kinh tâm động phách thế nào. Tất nhiên trong thời tiết lạnh căm căm này cũng không thể cưỡng cầu, nhưng lát nữa ngâm suối nước nóng có thể thưởng thức cẩn thận. Một đám ghé tai thì thầm với nhau, ai cũng muốn biết cô gái này lai lịch thế nào, có ai quen biết không, vào ở nơi này đương nhiên là người thuộc vòng tròn giống bọn họ, khả năng quen biết rất cao. Còn những nữ sinh có mặt chẳng ai vui được, đặc biệt là những cô đi cùng bạn trai, tới bên cạnh nhéo hông bạn trai mình rít lên nho nhỏ: - Xinh đẹp quá phải không, con mắt sắp lồi ra rồi kia, hay là em tìm người giới thiệu cho. Đợi một lúc không thấy ai lên tiếng gọi cô gái đó, xem ra không ai quen biết cả, làm nhiều người thất vọng, thực sự là một vẻ đẹp quá lôi cuốn. Mặc dù không ai quen cô gái đó, nhưng Dịch Lực Hoan lại nhận ra một người hắn khó có thể quên được trong thời gian ngắn. Ánh mắt của Lưu Duệ cũng dừng trên người Dịch Lực Hoan, Dịch Lực Hoan đứng còn Lưu Duệ thì đi, nhưng lúc này hai người như đứng yên một chỗ, mùi thuốc nổ bỗng nhiên ngập khắp xung quanh. Người bên phía Dịch Lực Hoan cũng phát hiện không khí bất thường, vì từ lúc cô gái kia xuất hiện không khí kích động kìm nén thoáng cái biến đổi như thế này làm sao không biết. Tô Xán hỏi nhỏ: - Là thằng đó đấy à? Lưu Duệ nghiến răng gật đầu: - Chính nó. Đột nhiên Tô Xán duối ngón trỏ và ngón giữ ra, nâng ngón cái lên tạo hình khẩu súng, chĩa vào mặt Dịch Lực Hoan: - Pằng! Đám Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy đều dừng bước, ánh mắt nhìn cả về phía bên kia, hai cô gái không hiểu chuyện gì xảy ra ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, còn Lý Quân và Tôn Binh giúp mang hành lý thì nhìn nhau trao đổi, sau đó âm thầm đề cao cảnh giác. Trong này có một số người tằng gặp mặt Tô Xán ở lễ bầu chọn nhà doanh nghiệp ưu tú, đó là Văn Lộ cha làn nghành sản xuất kim loại màu giành được giải thưởng, Từ Hổ thiếu giia của chuỗi cửa hàng lẩu ở Du Thành. Đúng là một cảnh tượng hoang đường, nhiều người không hiểu ý tứ hành động kia, hai người này quen nhau? Là cách chào hỏi trêu đùa của những người bạn. Một người dò hỏi Dịch Lực Hoan: - Dịch thiếu gia quen họ à? Bọn chúng không tin ở vùng tây nam này có người dám khiêu khích mình. Khóe môi Dịch Lực Hoan nhếch lên: - Thằng nhãi xô xe tôi... chúng nó muốn chết. …… Quán bar nơi này thuộc kiểu nhà ăn mở cửa, thông với hành lang, có thể tới mấy khu biệt thự khác nhau, hiện giờ tập trung gần ba mươi người, đều thuộc nhóm bọn chúng, một số khách lẻ khác không chịu được đã đi hết rồi. Tô Xán làm tư thế khiêu khích xong liền khoác vai Lưu Duệ, cả nhóm đi qua. Mấy tên đồng bọn của Lực Dịch Hoan như nổ tổ, tên bị ăn đòn mà còn dám ngông nghênh như vậy? Một tên da mặt mịn như con gái, bảo dưỡng cực tốt, tay cầm một chai Budweise đứng dậy, hắn là Hạnh Thành Công 23 tuổi, không nổi tiếng mấy trong thương giới, nhưng không ai dám xem thường, mở loạt quán rượu, mấy diễn viên ca sĩ có tiếng ở Vân Quý đều do tay hắn nâng lên. - Thằng đó lại ngứa vảy rồi à? Giờ dẫn thêm cả người tới, lần này muốn đổ máu hay là mất vài thứ linh kiện? Loại người này phải dạy tới nơi tới chốn, xẻo một tai của nó đi. - Anh Hạng, Dịch thiếu gia, loại hề này cần gì các anh ra tay, để tôi gọi một cú điện thoại gọi Trương Bân, hắn là người Dung Thành, chỉ cần hơn một tiếng có thể kéo đám huynh đệ đi đường cao tốc tới, nhanh lắm. Chúng ta tiếp tục uống, đừng để bọn nhãi này làm ảnh hưởng tới tâm tình. Kẻ này trên ba mươi, không còn là thanh niên xốc nổi nữa, bản thân tuyệt đối không tùy tiện ra tay: - Còn cần gọi gì ai. Có tên ngồi trong góc da vàng mắt hõm, có vẻ tiều tụy vì chơi bời quá độ, cười gằn: - Người anh em tôi là con bí thư huyện ủy nơi này, xảy ra chuyện, chỉ cần không phải là chết người thì đều có thể gánh vác được hết, để đám địa đầu xà này ra tay là hợp nhất. - Chỉ là thứ tôm tép thôi, lát nữa mấy người chúng ta dạy cho bọn chúng một bài học là được, còn cần ai nữa, bọn chúng sinh sự trước mà, mẹ kiếp phải bắt thằng ngông nghênh kia quỳ xuống xin lỗi. Còn cô bé ấy... Thực sự là đại mỹ nhân hiếm có... Tên thô bỉ này không biết nghĩ tới chuyện gì rồi, đám bên cạnh cười hô hố phụ họa. Song chỉ nhóm người Dịch Lực Hoan là hung hăng thôi, số còn lại nhíu mày, bọn họ tới đây là để chơi bời cùng hi vọng làm quen thêm bạn bè, không muốn có xung đột, lúc nãy đám người Dịch Lực Phong tỏ ra lịch sự, giờ lộ bộ mặt hoàn khố ngông cuồng, thầm nghĩ cách kiếm cớ rời đi mà không làm mất lòng. Số ít thì chỉ nghĩ tới cô bé xinh đẹp kia, thấy đám Dịch Lực Hoan ăn nói không biết để ý tới trường hợp thì khó chịu, chẳng may làm ảnh hưởng tới cái nhìn của mỹ nữ với mình. Tất cả bề ngoài tỏ ra rất nghĩa khí, tưởng chừng như vung tay một cái muôn người hưởng ứng.