Đại Niết Bàn
Chương 698
Tô Xán từ sáng sớm đợi ở cửa ga tàu hỏa Dung Thành, chừng 6 giờ, trời mới hửng sáng, bốn bề vắng lặng, chỉ có bác lao công cầm chổi quét dọn, tiếng loẹt xoẹt xuyên sương mù truyền vào tai.
Ngáp một cái chảy cả nước mắt, Tô Xán ngồi ở bậc thềm nhà ga như ăn mày, đầu dựa vào cột, mắt lim dim, ngủ gà ngủ gật, trước kia được Lâm nha đầu rèn thói quen dậy sớm, về nhà có gần tuần thôi đã lười trở lại rồi, hôm nào mà dậy trước 8 giờ sáng là y như rằng buổi trưa ăn cơm xong lăn quay ra ngủ, kết quả tối thức đến khuya xem tài liệu, nói chung nếp sinh hoạt tốt đẹp trong trưởng đại học bị hỏng hết cả, Tô Xán không chịu nhận lỗi, y đổ tại “con hư tại mẹ”.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ tối hôm qua lên tàu, sáng nay đến Dung Thành, cho nên y mới đến đón, Tết vừa rồi vì sang Mỹ nên không gặp được hai thàng bạn chí cốt, Tô Xán cũng nhớ lắm.
Ga tàu hỏa Dung Thành xây dựng từ thập niên 80, cũ kỹ lắm rồi, sáng sớm tinh mơ chưa có nhiều người, quán xá cũng thưa thớt, cho nên chỉ nhìn công trình kiến trúc lâu đời xung quanh, Tô Xán thoáng có cảm giác lại làm chuyến du hành về quá khứ.
Cộp một cái, đầu đập vào cột đá đau điếng, Tô Xán đành đứng dậy làm mấy động tác thể dục cho tỉnh táo, sau đó nhắn tin hỏi vị trí của hai tên bạn, Tiết Dịch Dương có một cái di động cũ, đó là quà thi đỗ đại học của hắn, còn Lưu Duệ đi mua cái xe máy rách nát.
"Sắp rồi, còn chừng 25 phút nữa." Trên tàu, Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ đã lấy hành lý ở trên giá xuống ôm vào lòng, cũng lờ đờ dựa vào nhau ngủ, Tô Xán mà nhìn thấy cảnh Brokeback Mountain này dám suy xét tới khả năng cắt đứt quan hệ với hai thằng bạn lắm.
Tàu dựng lại, loa thông báo oang oang bên tai, hai tên giật mình tỉnh lại, xuống tàu đi qua chỗ kiểm vé liền thấy ngay Tô Xán đang vẫy tay, nụ cười nở trên môi, mang vui vẻ kích động của người đi xa về gặp được thân nhân.
- Tô Xán!
Vừa thấy Tô Xán, Tiết Dịch Dương xoa xoa tay, mắt như sáng lên:
- Cho tao sờ một cái.
- Cút xéo, mày bệnh à?
Nghe câu bất ngờ này Tô Xán rợn hết cả người, mấy người bên cạnh nhìn bọn họ với ánh mắt quai quái rồi:
- Cho nó sờ đi, nó muốn sờ lấy may thôi.
Lưu Duệ cười lớn, nhìn Tô Xán một lượt:
- Trông mày rắn chắc hơn nhiều.
Nhìn ba chàng thanh niên ôm chầm lấy nhau cười vui vẻ, một ông chú râu rìa gầy gò hom hem nói với bạn đi cùng:
- Chúng ta cũng từng giống chúng.
Người bạn nhìn đứa con trai mười tuổi đang phụng phịu vùng vằng vì phải dậy sớm, thở dài:
- Ừ, đó chính là tuổi trẻ.
….
Lâm Lạc Nhiên sáng hôm đó cũng cùng Vương Uy Uy quay về Dung Thành.
Lâm Lạc Nhiên chuyến này về Bắc Kinh gặp được một nhóm chị em trước kia quan hệ rất tốt nhưng lâu rồi không còn liên hệ nữa, đoàn người đi từ vũ trường này sang quán bar khác, như quả cầu tuyết càng đi càng đông. Mấy ngày liền nay nơi này mai chỗ khác, nhóm ngày đi, nhóm kia tới.
Về sau một số nhân vật có sức nặng vì sự nghiệp, công vụ quấn lấy phải giải tán, lục tục rời đi, quả cầu này không to lên nữa, trước khi Lâm Lạc Nhiên cùng Vương Uy Uy lên máy bay có không ít người đi tiễn.
Vương Uy Uy nhìn đám đông vẻ mặt thân thiết kia, trong lòng hiện ra hai bức tranh, một bức khi cha hắn chưa có mấy tiếng nói, làm trong chính phủ địa phương, mỗi năm lễ tết đi thăm hỏi một số người, dù chẳng có mấy thực quyền, chú hai bác ba nào đó cũng lên mặt chỉ chỏ dạy bảo. Vương Uy Uy thì còn là nha nội ở bên rìa, ở Dung Thành còn có thể miễn cưỡng tính là công tử ca hàng đầu, về Bắc Kinh chẳng là gì, bị mỉa mai chế nhạo vì tới một cái thành phố nhỏ.
Có lần đi bái phỏng một cán bộ cấp tỉnh, Vương Uy Uy nhớ nhất đối phương chỉ một góc trống trong nhà nói với cha hắn:" Cậu luôn thắc mắc vì sao khi xưa tôi xây nhà lại cổ ý để trống một chỗ rộng như vậy đúng không, là để bày rượu thuốc đấy, không chỉ bày cho người tới quà cáp xem, bày cho cấp dưới, đồng nghiệp, cho cả đối thủ xem. Kiệu hoa người nâng người, cậu cần thể diện, càng cần người ta nhìn thấy loại thể diện này, thứ này cần phải khoe ra, vì sao? Hai chữ thôi, là tôn trọng, phải được người khác tôn trọng."
Khi đó Vương Uy Uy nghe mà mù mù mờ mờ, nhưng theo cùng thời gian và sự trưởng thành, hắn dần cảm thụ được ý nghĩa lời vị trưởng bối đó.
Cùng với địa vị của cha hắn cao dần, làm tới bí thư thành ủy một thành phố cấp tỉnh, có sức mạnh đưa ra tiếng nói trong hệ phái. Vương Uy Uy thấy bọn họ có được thứ trước kia vị trưởng bối phải dựa vào đống quà tặng chất đầy ở góc nhà mới thể hiện được.
Hắn dần tiến vòng tầm nhìn vòng tròn lớn ở Bắc Kinh.
Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy quay về Dung Thành, người ra sân bay đón không đông chỉ Lâm Trứu Vũ, Lý Bằng Vũ và Lỗ Nam Nam.
Lỗ Nam Nam không phải nói chơi, nhiệt tình nhận lấy hành lý trong tay Lâm Lạc Nhiên, tấn công luôn:
- Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hay là thương lượng một chút, chúng ta ghép thành một đôi đi, em làm vợ anh phứt.
Lâm Trứu Vũ nhìn Lỗ Nam Nam thương hại, làm bộ mặt chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Lâm Lạc Nhiên cười tươi như hoa, lấy cuốn sổ tay ra, ghi chép:
- Lỗ Nam Nam, tuổi? Ừm... số khảo sát 137, anh thong thả đợi kết quả khảo sát nhé.
Lỗ Nam Nam không hề có vẻ bị đả kích, tiếp đó càng thể hiện ra sự ân cần, lên xe jeep, đá Lý Bằng Vũ quen ngồi ghế phụ lái ra, lau lâu chỗ ngồi rồi chính thức mời Lâm Lạc Nhiên ngồi bên cạnh.
Lâm Lạc Nhiên cố nhịn cười, Lỗ Nam Nam nhận lấy hành lý của cô, để ra đằng sau.
…………….
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ tới Dung Thành ở lại nhà Tô Xán, trước đó Tằng Kha đã dọn dẹp một gian phòng rồi, nhà Tô Xán có ba phòng ở một phòng khách, thêm hai người vẫn rộng rãi chán. Tô Xán không mua biệt thự ở Dung Thành, cảm giác quá trống trải, ở không quen, vì thế thế tới biệt thự nhà Đường Vũ, y cũng hay ở chung phòng với Đường Vĩ vì "không quen".
Ba người bạn gặp nhau, có vô số đề tài để nói.
- Lúc đó tao chở thằng Tiểu Lục cùng phòng, húc thẳng vào cái Lamborghini, cũng không nhớ tốc độ làm sao nữa, chỉ nhớ là ngã nhanh chân lao ra khỏi xe, còn Tiểu Lục thì thấy nó lăn lộn dưới đất, tao nhìn mà phí cười...
Tiết Dịch Dương xen mồm:
- Húc xe người ta mà mày còn cười được, tao phục mày.
- Đã nhảy khỏi xe còn cười được tức là không nghiêm trọng đi?
Tô Xác nhíu mày:
- Dịch Dương bảo mày còn phải nằm viện.
- Cái này mày đừng hỏi.
Lưu Duệ xua tay làm vẻ đắc ý:
- Nói chung tới lúc khai giảng về trường bọn này thành danh nhân của Trọng Bưu rồi,
Tiết Dịch Dương giải thích:
- Cái xe kia của Dịch Lực Hoan, thiếu gia tập đoàn Trọng Phàm, nó ngã xe không sao, nhưng bị người ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
- Bên tám lạng bên nửa cân, bọn chúng đông người, có điều hai đứa tao vẫn đấm được một đứa rơi kính.
Lưu Duệ vẫn chứ mạnh miệng cãi:
- Ừ, ngang ngửa lắm, bảy tám người vây quanh dẫm cho mày như gián, mày nằm bẹp chịu đòn giỏi như gián, mặt bây giờ vẫn tím, rồi bị người ta ném xuống mương, đưa vào bệnh viện được chẩn đoán não bị chấn động nhẹ, xuất huyết nội, oai phong quá nhỉ.
Lưu Duệ đánh trống lảng:
- Lỗi ở cái phanh vốn có vấn đề, hàng second hand mà, nó giở chứng suốt, xuống dốc phanh không ăn, định đi sửa rồi, nhưng nghĩ sắp nghỉ hè, kệ để đấy đã, lỡ thằng nào trộm xe cho nó chết luôn, ai ngờ hại mình trước. Mà nói ra còn may chán đấy, nếu không húc vào cái xe, phía trước là vách núi cao mấy chục mét, lúc đó tao khỏi nằm viện, bọn mày cũng hết gặp được tao... Nhưng mà đúng là phải thay phanh.
Tô Xán biết Lưu Duệ giữ sĩ diện, trời nóng như vậy mà hắn mặc áo dài tay kín mít, mắt trái vẫn có vệt bầm tím chưa tan, mu bàn tay tím bầm hết cả, không biết trên người còn có bao nhiêu thương tích, lòng tức giận, nhưng bề ngoài không thể hiện ra:
- Chúng nó đánh mày xong cứ thế bỏ đi à?
Lưu Duệ xua tay:
- Đừng nói chuyện này nữa, nó không bắt đền xe cũng là may rồi, nếu không e tiền đền bù còn nhiều hơn tiền nằm viện, loại người đó không chọc vào nổi.
Không thể trách hắn nói câu này, sống trong thế giới hiện thực đừng có tùy tiện nói câu "dù bị tùng xẻo, cũng kéo hoàng đế xuống ngựa", vì hiện thực có quá nhiều thứ dễ dàng khiến sống lưng một người bị uốn cong, khiến hán tử bề ngoài kiên cường chui vào góc nhà ôm mặt khóc thút thít.
Khí cốt đáng giá mấy đồng, nước mắt bán được mấy xu, có mua được một mét vuông đất không?
- Ừ.
Tô Xán gật đầu sát khí thoáng qua mắt rồi biết mất, nói:
- Lần sau nhớ thay cái phanh tốt một chút.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
246 chương
70 chương
172 chương
3611 chương