Đại Niết Bàn
Chương 678
Biết thời gian ngắn nữa Tô Xán sẽ rời trường, Triệu Hạo liền chuyên môn mời y một bữa cơm.
Kỳ nghỉ này của Tô Xán không còn nhàn nhã như trước kia được nữa, sự nghiệp ngày càng lớn, hơn nữa quan trọng nhất là Facebook TQ đang lấy Thượng Hải làm cơ sở phát triển, ba tuần sau sẽ toàn diện đưa lên internet, cho nên kỳ nghỉ này không yên thân được.
Có điều thế nào thì phải về nhà một cái đã, cha mẹ y rất nhớ rồi, sau đó còn phải chạy vài nơi, ví dụ như chỗ Vương Bạc, rồi vài trường hợp công khai quan trọng, y là chủ tịch thi thoảng phải lộ diện.
Triệu Hạo mời khách ở Toàn Tụ Đức, quán vịt quay Bắc Kinh chính tông, một trong số nơi nổi tiếng gần ĐH Thượng Hải. Vì dùng căn nhà khu dân cư Thạch Khố Môn cũ, nên đậm hương vị cổ điển, đặc biệt là thu hút người nước ngoài sống gần đây tới ăn uống tìm hiểu kiến trúc và lịch sử.
Đường Vũ có hoạt động của mình không phải lúc nào cũng bám lấy Tô Xán như những cô gái khác, cô độc lập, thậm chí còn không nói với Tô Xán cụ thể mình làm gì, chỉ cho y biết thời gian biểu, hình như nha đầu này bận rộn chuyện hội sinh viên, xem chừng nhà Đường Vũ muốn sau này cô tới cơ cấu quốc gia làm việc, hoặc ít nhất là quốc xí bán quan trường.
Với các mối quan hệ trong quan trường của Mục gia, chắc chắn Đường Vũ sẽ có khởi đầu cao và thuận lợi, Tô Xán không thích lắm, y không muốn Đường Vũ vào quan trường, có điều nếu đó là con đường Đường Vũ chọn, y sẽ ủng hộ hết mình, và nếu có cơ hội Tô Xán tác động để Đường Vũ thay đổi.
Đất Hỗ nằm bên bờ biển, cho nên trời tối khá sớm, Toàn Tụ Đức đã bật sáng hai đèn lồng giả cổ bên ngoài, nhân viên đang bận rộn an bài chỗ để xe cho khách, thậm chí còn có cả đoàn du lịch ngồi xe bus tới, cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh.
Có câu mỗi một thành phố đại biểu cho một loại văn hóa, trước giờ cảm giác của Tô Xán về thành phố này là ngoài phồn hoa hiện đại, bên trong thì cổ cựu truyền thông tới mức làm người ta ngạt thở, đây là tòa thành không có ban đêm của phương đông, từ thời đại di dân tới giờ, nó đã tuân theo cơ chế tàn khốc khôn sống mống chết, chính sự lạnh lùng tới thấu xương đó duy trì sự phồn vinh của Thượng Hải.
Còn cảnh tượng trước mặt khiến Tô Xán cảm giác được mùi vị quen thuộc du nhàn quá mức của Dung Thành.
Đi vào phòng bao trong tầng hai, Triệu Hạo đã đợi từ lâu, bên trong có một nam một nữ nữa.
Triệu Hạo không tới một mình, hôm nay đi cùng với hắn còn có phó giám đốc thị trường, bên cạnh còn có một cô gái yểu điệu mỹ lệ làm Tô Xán nhìn một cái là ngẩn ngơ.
Mái tóc rất dài, rất thẳng, ngũ quan xinh xắn, ăn mặc đơn giản, một chiếc quần thường đen ôm người, một chiếc áo thun rộng cổ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, tay đen cái vòng đá màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như em bé.
Thế nhưng Tô Xán ngẩn ngơ cũng không phải là vì cô gái này xinh đẹp tới mức làm y chấn động, mà vì y không lạ cô gái này, một thời ca hát, rồi ra MV, chỉ là sự nghiệp ca hát chẳng nổi bằng sự nghiệp đóng phim, về sau bỏ hẳn hát, trở thành một trong số minh tinh nổi tiếng khắp nội địa, Tô Xán từng xem phim TH do cô gái này đóng, đều là những bộ phim tả tuổi xuân mênh mông.
- Tô giới thiệu một chút, đây là phó giám đốc của Thượng Mạch, Nghiêm Hoành, người Bắc Kinh, đồng môn của tôi. Còn đây là Nhiếp Tiểu Tiểu, vừa tốt nghiệp đại học điển ảnh Bắc Kinh, đã ký hợp đồng phát hành âm nhạc với Thượng Mạch, là người gốc Thượng Hải. Còn đây chính là chủ tịch Tô.
Triệu Hạo đứng dậy giới thiệu hai bên:
Vừa rồi Tô Xán nhìn Nhiếp Tiểu Tiểu làm sao hắn không nhận ra, đây cũng chính là nguyên nhân hắn dẫn Nhiếp Tiểu Tiểu tới, Tô Xán là cổ đông lớn nhất, một thành viên trong HĐQT, quan trọng hơn nữa túi tiền của y có xu hướng vô cùng vô tận.
Hắn chạy vạy khắp nơi hòng xin đầu tư 3 triệu, không ngờ được Tô Xán đầu tư 5 triệu, hơn nữa chỉ là bước khởi đầu, quan trọng hơn, ý tưởng chiến lược lớn trong lòng hắn được Tô Xán tán thưởng, có khả năng và không gian thực thi lớn, trên đời không còn ai có thể giúp hắn tận tình thi triển tài năng của mình như vậy, cho nên hắn quyết phải giữ chặt lấy Tô Xán.
Đó còn chưa kể tới thời gian qua Tô Xán xuất hiện trên truyền hình, được phó bí thư Liễu Trường Thăng đánh giá Facebook TQ là “rất có tiền đồ”, địa vị Tô Xán tăng gấp bội, ít nhất trong lòng Triệu Hạo là thế, hắn không khỏi suy nghĩ mấy người bạn của mình lúc này tâm trạng thế nào, có hối hận đập đầu vào tường không?
Vì thế với Triệu Hạo bây giờ, Tô Xán không chỉ là nhà đầu tư hiểu được chí chướng của y, còn là nhân vật bối cảnh rất sâu, là chỗ dựa sau này, nên để Nhiếp Tiểu Tiểu tới tiếp khách, cũng không phải là thực hiện quy tắc ngầm của giới giải trí, chẳng qua là để có tác dụng điều tiết không khí thôi, rất nhiều cô gái có sở trường này, đôi khi một vài câu nói có thể xóa tan trở ngại, giúp mọi người dễ tiếp cận nhau.
Ở Trung Quốc, vòng tròn danh lợi vẫn là thế giới của nam nhân, nhưng uy lực của phụ nữ trong đó không hể nhỏ, có điều nhiều cô gái không nhận ra chân giá trị của mình, đơn thuần tự biến mình thành công cụ giải trí cho người khác.
Vì xét tới tuổi tác và thân phận của Tô Xán, Triệu Hạo không tìm nữ tử sành sỏi am hiểu chuyện xã giao tới, mà dùng sinh viên mới tốt nghiệp có tuổi tác gần với Tô Xán, hẳn bọn họ có nhiều đề tài để nói. Dù Tô Xán nhiều phương diện không phải sinh viên bình thường, song nam nhân thì vẫn là nam nhân.
Bởi vậy biểu hiện của Tô Xán lúc nhìn Nhiếp Tiểu Tiểu khiến Triệu Hạo hài lòng.
- Chú Triệu, chú trêu cháu chứ gì, làm sao anh ấy có thể là cổ đông của Thượng Mạch, anh ấy còn trẻ quá.
Nhiếp Tiểu Tiểu ngửa cổ tay chỉ một ngón vào Tô Xán, ngạc nhiên nói. Thần tình tự nhiên, giọng nói êm ái âm điệu Bắc Kinh, khiến người ta không phật ý.
Tô Xán thấy hơi thiếu tự nhiên, vì hắn gọi Triệu Hạo là anh Triệu, còn Nhiếp Tiểu Tiểu nhiều tuổi hơn lại gọi là chú, mà nghĩ cũng phải, khi cô gái này chưa vào tiểu học thì Triệu Hạo đã học đại học, đáng gọi bằng chú rồi, chỉ có tên biến thái y mang linh hồn ông chú như y mới xưng hô loạn xạ.
- Tiểu Tiểu, tôi nói dối làm gì, ha ha ha, điều này chứng tỏ tôi có tầm nhìn, lần đầu gặp cậu ấy, tôi chẳng nghi ngờ chút nào.
Triệu Hạo kể chuyện hai người họ lần đầu gặp nhau:
- Oa, thì ra cậu là người đồng sáng lập facebook nữa.
Mắt Nhiếp Tiểu Tiểu tỏa sáng:
Mới đầu Triệu Hạo thần thần bí bí, Nhiếp Tiểu Tiểu không vui, nghĩ sẽ phải đi tiếp một ông chú bụng bự mắt híp háo sắc nào đó, thấy Tô Xán, cảm giác dự liệu của mình không kém là bao, trừ tuổi tác ít hơn mà thôi, tương lai cũng sẽ trở thành cái bộ dạng đó. Người như vậy Nhiếp Tiểu Tiểu gặp nhiều lắm rồi, những chiếc xe đắt tiền hay đỗ trước cổng ĐH điện ảnh Bắc Kinh toàn loại người đó.
Thức ăn đưa lên bàn, Triệu Hạo nói vào chính sự, tuy Tô Xán không can thiệp vào chính sự nội bộ Thượng Mạch, nhưng cơ bản kế hoạch thương nghiệp từng giai đoạn, Triệu Hạo phải định kỳ trình bày rõ với Tô Xán.
- Âm nhạc lưu hành trong nước không thể so với quốc gia Âu Mỹ, Nhật Bản Hàn Quốc, công nghiệp ghi âm với những quốc gia này mà nói là chuỗi sản nghiệp cực lớn, còn hơn cả điện ảnh, lượng tiêu thụ đĩa nhạc lớn. Còn ở trong nước vẫn rất nhỏ bé, nhưng hiện giờ đã có thể thấy vài điểm sáng, nhưng ý thức bản quyền vẫn lần chuyện khiến người ta đau đầu.
Triệu Hạo rót bia cho Tô Xán nói:
- Nghành công nghiệp ghi ấm sớm muộn gì cũng tới lúc hết thời, giống như chúng ta vài năm trước còn mua băng cát xét, giờ chuyển sang băng đĩa, tương lai phương thức nghe nhạc qua internet, âm nhạc số sẽ thay thế cho băng đĩa. Máy MP3, hoặc một số thiết bị di động, không chỉ phát ra âm nhạc còn có thể xem phim. Khi đó MP3 sẽ kết thúc, rồi tới MP4..
Tô Xán như nói chuyện với Triệu Hạo như cảm khái hồi tưởng:
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
246 chương
70 chương
172 chương
3611 chương