Đại Niết Bàn

Chương 648

Trước giờ Tô Xán không đánh giá quá nhiều về Diệp Huy Thường, y không có thói quen đánh giá bạn bè của mình, trong ấn tượng luôn là cô gái có tính cách phóng khoảng phương tây, sở hữu vóc dáng ma quỷ, khi đó cô gái này ẩn trong bóng tối, vờ như không nhing thấy mình, cùng bạn bè rời đi, nhưng chắc chắn Diệp Huy Thường biết phát sinh chuyện gì. Nếu Diệp Huy Thường chỉ biết mà không nói còn có thể chấp nhận, nhưng Diệp Huy Thường có liên quan, Tô Xán sẽ rất thất vọng, y thực sự coi Diệp Huy Thường là bạn. Bây giờ Tô Xán không thể không nhìn sâu hơn về con người Diệp Huy Thường, nội tâm cô gái này, có lẽ không hề giống như biểu hiện ra bên ngoài, lần trước chủ động đứng ra hòa giải cho mình vào Đào Tử, liệu có mục đích khác? Lúc đó giới thiệu Lưu Chấn Sinh cho mình vì nhầm lẫn, hay thực sự có ý đồ rồi? Bây giờ Tô Xán mới thấy nhiều điểm đáng nghi. Là cô gái Vương Uy Uy thầm yêu, là bạn từ nhỏ của đám Vương Uy Uy, đôi bên trừ va chạm nhỏ ở bữa biệc Khổng gia sau đó đã xí xóa, không có bất kỳ lý do gì đứng ở phía đối lập với nhau, cho nên Tô Xán chưa từng nghi ngờ, Tô Xán không hề muốn nghĩ mình bị bạn bè đâm sau lưng. Vì đó là vết thương đau đớn nhất. Thành thực mà nói, hành động này của Lưu Chấn Sinh không đẹp chút nào hết, có ý đồ rõ ràng là nhắm vào Tô Xán, nhưng không hề sinh ra đả kích gì, chỉ là khi một người cầm cái bánh ngon lành đưa lên miệng, đột nhiên có người chạy qua giật đi, đứng ăn ngon lành, dù Tô Xán không phải là trẻ ba tuổi thì vẫn bực bội. Sao ông ta có thể khẳng định đó là miếng bánh ngọt ngon lành được, chỉ vì nhìn vào mình coi trọng mấy hạng mục đó? Tô Xán không tin, cái danh tiếng đồng sáng lập Facebook có lẽ hiệu quả với đám Triệu Hạo, nhưng chưa chắc có ý nghĩa gì với những con hồ ly già như Lưu Chấn Sinh. Đằng sau đó nhất định phải có âm mưu khác. Cúp điện thoại của Lâm Quang Đống, Tô Xán không quay trở về lớp học nữa, tìm một nơi vắng người yên tĩnh rồi bấm điện thoại cho Vương Uy Uy. Vương Uy Uy hôm nay không ở trong trường, chẳng biết là lại chạy đi đâu chơi rồi, bên cạnh có rất nhiều người, đu tiếng động huyên náo. - A, Tô Xán, lâu lắm rồi không nhận được điện thoại của cậu, vừa vặn tôi đang có việc tìm cậu đây. Này Facebook có loại tài khoản đặc biệt nào không? Thuộc loại sớm nhất ấy, có chút đặc quyền thấy vài thông tin mà tài khoản thường không thấy, mấy người bạn của tôi xin tôi, tôi nghĩ chắc đây là yêu cầu nhỏ thôi hả? Tô Xán vỗ trán, quên mất Vương Uy Uy còn có tính nha nội, nhưng đây không phải lúc nói chuyện này: - Từ từ tính sau đi, Uy Uy, cho tôi số điện thoại của chị Huy Thường. Bên kia im lặng chốc lát, Tô Xán có thể hình dung ra Vương Uy Uy chắc loạng choạng một chút, hoặc suyt rơi điện thoại. - F.. Cậu gọi điện cho tôi chỉ vì chuyện này à? Quả nhiên lúc sau Vương Uy Uy chửi toáng lên: - Cậu có ý gì với cô ấy, tên nhãi cậu đã cướp Lạc Nhiên của tôi, giờ lại nhòm ngó tới Huy Thường.. Tô Xán trầm giọng: - Uy Uy, tôi không đùa đâu, tôi cần số điện thoại của chị ấy, có chuyện muốn hỏi. Đã rất quyên thuộc với Tô Xán, Vương Uy Uy lập tức từ trong ngữ khí của y của Tô Xán không bình thường, nhanh chóng trấn định lại, đi ra một chỗ ít người vắng vẻ hơn, giọng cũng nghiêm túc: - Tô Xán, xảy ra chuyện gì, Huy Thường làm sao? - Hi vọng chỉ là tôi đa nghi thôi. Tô Xán liền đem toàn bộ sự việc kể cho Vương Uy Uy nghe, trọng điểm nói tới hành động đáng ngờ của Diệp Huy Thường lúc tan tiệc. Vương Uy Uy im lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối không xen vào câu nào, chỉ có tiếng thở nặng nề cho thấy trong lòng hắn đang nổi sóng. Đợi khi Tô Xán dừng lại, Vương Uy Uy mới trầm tĩnh nói: - Cậu nghi ngờ cũng phải, nếu là tôi thì cũng như thế, hay là để tôi gọi điện cho cô ấy, dù sao tôi quen thuộc cô ấy hơn cậu, tôi nhận ra được nếu cô ấy nói dối. Vương Uy Uy quả nhiên là đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, chuyện như thế mà hắn có thể bình tĩnh lại đưa ra phương an xử lý ngay được, có điều trong lòng hắn chắc chắn đang khó chịu hơn Tô Xán bội phần: - Không, phải để đích thân tôi gọi điện cho chị Huy Thường, như vậy cũng là thể hiện sự tôn trọng của tôi với chị ấy. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như một người bạn có khúc mắc với y lại vòng vèo qua người khác thăm dò, Tô Xán cũng không thích. - Uy Uy, nếu chẳng may.. - Cậu không cần phải nói, tôi hi vọng có điều gì hiểu lầm thôi, cậu cứ hỏi đi, tôi sẽ không trách cậu. Vương Uy Uy dứt khoát cắt ngang lời Tô Xán - Được, tôi cúp điện thoại đây, tôi nhắn số cho cậu. Cách thành phố Thượng Hải chừng 20 km có một khu huấn luyện đua xe tên, vào năm 2002, môn đua xe ở Trung Quốc vừa có bước khởi đầu, F1 ở thành phố quốc tế Thượng Hải này vẫn là cái lỗ đen, trường đua mới đang khởi công. Khu huấn luyện ngoại ô này là một cái clb đua xe, có thể thấy được Ferrari, BMW thế hệ 7, Aston Martin, Caddillac … những chiếc xe này không phải toàn bộ của khách tới đây, mà còn của clb, khách không có xe, muốn ngồi lên tay lái thử cảm giác xe sang không chỉ có tiền đảm bảo, mà còn trả tiền hao phí xe người thường khó tưởng tượng, và tất cả tính bằng USD. Mở cái khu huấn luyện đua xe ở nơi xe đua chưa phát triển thế này khỏi nói chẳng kiếm chác được mấy, cũng nói lên clb này lập ra không phải mục đích kiếm tiền. Lúc này một chiếc BMW Z4 màu đỏ đang phi như bay trên đường đua, vòng gắt qua khúc cua, cuốn lên màn bụi mù mịt, sau đó giảm tốc độ đỗ vào bên cạnh, cửa xe mở ra, người lái xe là một cô gái. Diệp Huy Thường chạy ra xa khỏi đường đua, cầm điện thoại ấn nút nhận máy: - A Lô, ai đấy? Một chiếc Ferrari phòng ù qua, có điều hết đường lại giảm tốc, dần dần lái tới bên cạnh Diệp Huy Thường. - Chị Huy Thường, tôi là Tô Xán. Cảnh tượng này nếu chia cắt ra làm hai sẽ tạo nên một bức tranh đối lập mạnh, Tô Xán ngồi ngời một khu giảng đường ĐH Thượng Hải, đằng xa là tòa nhà cũ kỹ đang được tu xửa, đống xi măng cát đá ngổn ngang, thi thoảng có một hai thợ xây không hề có đồng phục hay nón bảo hiểm ngồi hút thuốc. Còn bên kia là Diệp Huy Thường bối cảnh là chiếc xe BMW màu đỏ rực, phối hợp chiếc quần jean, áo ba lỗ nhỏ dán sát cơ thể nóng bỏng, nhìn ở góc 45 độ, hoàn toàn có thể đưa lên trang bìa một tạp chí, rất có tiềm lực làm một minh tinh. Nghe thấy giọng Tô Xán, khóe miệng Diệp Huy Thường chợt cong lên: - Tô Xán à.. Hi hi, tôi cho rằng cậu thanh cao trước nay chỉ đợi người khác liên hệ cơ, không ngờ tôi cũng có ngày nhận được điện thoại của cậu... Không biết tôi nên cảm thấy vinh hạnh hay cảm thấy thất bại đây nhỉ? Tô Xán cẩn thận lựa chọn từ ngữ rồi mới nói: - Tôi luôn coi chị là bạn, với bạn bè tôi luôn thẳng thắn, vì vậy hi vọng chị cũng thẳng thắn trả lời tôi mấy điều. Phía kia hơi thở Diệp Huy Thường mạnh lên, giọng nói có chút khàn: - Tốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời thẳng thắn. - Hôm kết thúc hội nghị, chị đi cùng Lưu Chấn Sinh đúng không? - Khi đó ra tới cửa thì chúng tôi vừa vặn gặp nhau, đúng là như thế, sau đó chúng tôi đi với nhau. Tô Xán không nghe ra bất kỳ khác thường, tiếp tục hỏi: - Vậy có phải khi đó hai người cũng gặp người Triệu Hạo, Tôn Chí Nghĩa, Dương Kỳ Đông? Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới đáp: - Ừ, nhưng tôi không biết họ nói chuyện gì? - Một câu hỏi cuối cùng, khi đó rõ ràng chị đã nhìn thấy tôi, vì sao lại vờ như không thấy? Đến một cái gật đầu chào tạm biệt cũng không có? Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn im lặng.