Đại Niết Bàn
Chương 644
Vương Thiết làm bộ mặt thư thái hưởng thụ cái đệm, vờ không nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Trần Linh San, tiếp tục nói với Tô Xán mang chút mùi vị được nước lần tới:
- Đúng, giai đoạn cậu bây giờ học tập là chủ yếu, không nên nghĩ nhiều, muốn sáng nghiệp hay công ty, bước đầu không phải là tiền, mà là phải có idea tốt, sau đó là một đoàn đội năng lực chấp hành cao, có hiệu quả sơ bộ rồi mới nói tới đầu tư. Đây là bước khó nhất, nhà đầu tư không phải người tốt đẹp gì, dù là nhà đầu tư thiên sứ, bọn họ không phải là thiên sứ gì hết, rất có khả năng thứ cậu vất vả lập kế hoạch hai ba năm, đưa tới trước mặt bọn họ, khả năng bọn họ dùng hai chữ để đáp lại cậu, biết là hai chữ gì không?
- Rác rưởi~
Vương Thiết cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm:
- Đây là đả kích chí mạng với người sáng nghiệp, vì thế cho nên trường chúng tôi thường tổ chức buổi tọa đàm, để người thành công chia sẻ kinh nghiệm lấy được đầu tư của mình, vì đây là bước quan trọng nhất, tài chính là máu của xí nghiệp, không có nội lực hùng hậu, nỗ lực trước đó của cậu sẽ uổng phí. Thế nhưng cậu lại không thể không nỗ lực, chỉ có toàn phương diện làm tới nơi tới chốn mới, được nhà đầu tư gật đầu, mới có thể mở sang chương mới.
Tuy những lời này có vẻ lên mặt dạy đời, nhưng không phủ nhận đã tóm gọn được kinh nghiệm quý báu.
- Thụ giáo, là kinh nghiệm tốt.
Thấy Tô Xán chỉ gật đầu không nói lại được câu nào, xung quanh có vài tiếng cười khẩy không cần che dấu, Trần Linh San nhìn Tô Xán bị người khác dạy bảo mà đau lòng, ngầm đá Vương Thiết một cái, cắt ngang lời hắn, hỏi Tô Xán:
- Ở ĐH Thượng Hải sống có tốt không?
Tô Xán cười khẽ:
- Cuộc sống đại học là thế, có gì tốt hay không tốt.
Trần Linh San còn chưa kịp nói thêm thì Vương Thiết lại nói xen vào:
- Tích cực lên một chút, tôi biết vừa mới vào trường không quen môi trường mới, cách học tập mới, có thể hơi chán nản, vượt qua là được, nếu không sẽ... Á..
Khỏi phải nói là lại bị đá cái nữa, tiếng kêu của hắn khoa trương, biểu lộ ra sự thân mật với Trần Linh San.
Phía Thanh Hoa có một người không để ý tới tam giác quan hệ này, chỉ tiếp tục lời Vương Thiết:
- Đúng thế, bên các cậu nên chú trọng hơn kinh nghiệm chứ không phải chỉ là tiềm lực như thế, tháng sau Thanh Hoa có một cuộc tọa đàm thảo luận kinh nghiệm sáng nghiệp, rất nhiều thành viên thành đạt của chúng tôi tham gia. Chúng tôi có thể gửi thiếp mới cho bên các cậu, mọi người cùng thảo luận học tập.
Nếu chỉ nhắm vào Tô Xán thì Ninh Linh mặc kệ, nhưng một khi đã lôi toàn bộ vào thì cô không cho qua:
- Không phải chỉ bên các người mới có kinh nghiêm thành công, các người không phải là tiêu chuẩn, mỗi bên có cái nhìn riêng. Chúng tôi cũng tổ chức tọa đảm, các người có thể tham gia, chỉ lo các người không học tập nổi cái gì thôi.
Câu này mùi thuốc nổ rất rõ ràng.
- Nếu đơn thuần luật tỷ lệ thành công, quy mô ảnh hưởng, cùng với điều kiện địa lý, rõ ràng chúng tôi có thể cung cấp điều kiện tốt hơn, sao các bạn không nhận.
Đỗ Khoa là người có ác cảm nhất với Feec cũng bắt đầu lên tiếng rồi:
- Tôi không nghe nói trong mấy năm qua ĐH Thượng Hải có nhà doanh nghiệp mới nào đáng kể.
Trương Á Kỳ cười, giọng có chút mỉa mai:
- Đỗ Khoa, Thiên Vạn Hữu ở Mỹ phát triển tốt quá, năm nay đột phá 100.000 người dùng, đáng chúc mừng.
Đỗ Khoa đáp trả lại ngay:
- Đương nhiên là phải chúc mừng, lần này về tôi định mời bạn bè thân thiết lên tàu thủy chơi sông Hoàng Phố uống rượu mừng tới sáng, đáng tiếc chúng ta còn chưa phải là bạn bè thân thiết tới mức đó, nên chỉ e là cậu không có trong danh sách mời đâu.
Có tiếng huýt sáo, Ninh Linh cực kỳ tức giận, vừa nhổm người định đứng lên thì Trương Á Kỳ kéo lại:
- Tôi cũng chẳng thèm tham gia lễ mừng nhỏ tẹo đó, chúng tôi còn bận chúc mừng Facebook đột phá 1 triệu người dùng.
Câu này nói ra, không ít người phải nhíu mày nghiền ngẫm ý vị của nó.
Một nữ nhân tuổi chừng ba mươi, nhưng đã phát tướng, ngón tay ngắn ngủi béo múp cầm ly rượu cười nhạo báng:
- Nếu ăn mừng Facebook đột phá 1 triệu người dùng, có lẽ ĐH Harvard và Trung học Exter mới có tư cách, tôi biết ĐH Thượng Hải có quan hệ hợp tác với nhiều trường đại học ở Mỹ, tôi không nhớ ĐH Harvard hay trường Extexer có nằm trong số đó không, nhưng dù có đi chăng nữa thì các cậu cũng không nên làm trò nực cười thấy kẻ sang bắc quàng làm họ như thế chứ? Chẳng lẽ Bill Gate từng tới ĐH Thượng Hải diễn giảng, sau này các cậu đều tổ chức tiệc mừng vì thành công của Microsoft à?
Có người phì cười phụ họa, lần này bên Feec không giận vì bị chê giễu thậm chí cười bĩu môi, như nhìn lũ khỉ diễn trò ngu ngốc, nhưng Đỗ Khoa thì mặt dần trắng bệch.
Đỗ Khoa ở đây có thể mạnh miệng, vì hắn đối diện với đám người mà hắn coi thường, nhưng ngày tháng ở Mỹ của hắn không hề tiêu sái như thế, vì hắn ghen tỵ, vì trước mặt hắn là đối thủ cường đại, facebook. Hắn không phải người đầu tiên làm mạng xã hội, nhưng có thể nói là người thành công, 100.000 là con số không nhỏ, vẫn còn xu hướng tăng lên, đó là sự tự tin của hắn, là điểm tựa cho sự kiêu ngạo của hắn.
Những cuộc tán gẫu trong trường đại học cao đẳng, trên diễn đàn, thậm chí bữa tiệc của giới thượng lưu khi trò chuyện bây giờ đều nghe thấy cái tên Facebook. Thiên Vạn Hữu mới đầu còn thi thoảng có người nhắc tới, nhưng từ khi Facebook xuất hiện, không ai biết hắn là người sáng lập Thiên Vạn Hữu nữa, gần như mỗi ngày thức dậy mua báo đề có tin về Facebook, Thiên Vạn Hữu chỉ được nhắc tới trong loạt danh sách kẻ làm nền cho sự phát triển mãnh liệt của Facebook.
Đó là con quái vật khổng lồ đứng trước mặt hắn, là ngọn núi đè lên lòng hắn, nghe nhà đầu tư, BQT trách móc chất vấn, hắn mất ngủ bao đêm.
Lần này về nước vốn là cái cớ tham dự hội nghị thoát khỏi chuyện phiền lòng kia, dùng đám người Feec hắn luôn coi thường để kiếm lại chút tự tin.
Lúc này mặt Đỗ Khoa lòng chấn động khó hình dung bằng lời, từ từ đứng dậy, trông như cái xác ướp, nhìn chằm chằm Trương Á Kỳ, cố gắng bình tĩnh lại:
- Tin đồn đó là thật sao?
Trương Á Kỳ đưa tay khoác vai Tô Xán:
- Xem ra ánh mắt các cậu chẳng ra làm sao, gần đây tôi đọc được một câu trên diễn đàn trường, thấy áp dụng trong trường hợp này đúng lắm, kẻ bản thân ngu ngốc lại nghĩ người ta ngu ngốc như mình, không thử hỏi tại sao chúng tôi đặc biệt mời một người trẻ tuổi như vậy gia nhập à?
Trước khi xung quanh hiểu ra chuyện gì, Đỗ Khoa xoay người, cầm lấy áo khoác, hít sâu một hơi, nói:
- Tôi có việc, phải đi trước đây.
Không thể trách hắn được, đối diện với một đối thủ chèn ép mình tới dồn tới mép vực, không thể thắng được, mỗi sợi giây thần kinh của hắn căng lên, mà Tô Xán nãy giờ bình thản, bị hắn lý giải là sự khinh bỉ xỉ nhục.
Hắn muốn đi, nhưng bị người bên cạnh giữ lại, nói nhỏ:” Đợi chúng tôi đi cùng, đừng đi trước.”
Hai người ngồi cạnh Đỗ Phi nãy giờ là Binh Kiếm Phong và Kha Mộng Phi, người sáng lập ra SAF, Kha Mộng Phi đứng lên bắt tay Tô Xán:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, năm nay các cậu huy động vốn ở thung lũng Sillicon rất thành công, mới đầu ai cũng nghĩ Washington Post quá nóng vội rồi, nhưng nửa năm qua sự phát triển của Facebook chứng tỏ tầm nhìn xa của bọn họ. Nói thế nào không tận mắt nhìn thấy, khó tưởng tượng cậu lại trẻ như thế, tôi còn tưởng báo chí vì lòng tự tôn dân tộc mà cố ý mập mờ thân phận của cậu kia, ai cũng cho rằng đó phải là một Hoa kiều sinh ra lớn lên ở Mỹ, có lẽ chúng ta có cơ hội hợp tác?
- Lĩnh vực an ninh thì các anh là chuyên gia, có lẽ tương lai chúng ta có khả năng hợp tác.
Saf do hai người này sáng lập hiện còn đứng trên Facebook, Tô Xán không có chút xem thường nào, bắt tay bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
50 chương
46 chương
132 chương
29 chương
23 chương
125 chương