Đại Niết Bàn

Chương 620

Kéo một cái rương hành lý nặng trịch, hai cha con đi giữa dòng người đông nghịt, chỉ để lại tiếng bánh xe lạch cạch trên mặt đường mấp mô, đó là bức tranh về Tô Xán mà lần đầu Nguyễn Tư Âu thấy. Vì bức tranh đó, kỳ nghỉ trở về, cô đòi cha cô lái chiếc Passat đưa tới khu mua sắm chuẩn bị quần áo mới cho mùa hè, kéo tay cha, chậm rãi đi vào khu mua sắm, giống như thời ấu thơ nắm tay cha không rời. Tay cha vẫn to như vậy, nhưng da đã nhăn nheo, đôi khi nghĩ tới, Nguyễn Tư Âu không khỏi thương cảm. Thi thoảng nhớ tới chàng trai gặp hôm khai trường đó, giống một người bình thường tới mức không thể bình thường thơn, cảnh y kéo cái rương hành lý, trông như dắt con chó đi dạo. Nguyễn Tư Âu ngồi trước bàn, mắt nhìn màn hình vi tính, thi thoảng lại tủm tìm cười. Két! Là Đường Vũ mở cửa đi vào, mặc áo sơ mi, quần jean, tóc đuôi ngựa khẽ lắc lư, Đường Vũ tựa hồ xuất hiện ở nơi nào cũng mang tới cảm giác tươi mát. Lúc biết cô gái này là bạn gái Tô Xán, trong lòng họ ai không có chút tiếc nuối và khó hiểu. Chỉ có Trình Thông Thông khi thấy Đường Vũ luôn bảo vệ Tô Xán, từng cười vui mừng, vì trừ vóc dáng và kích cỡ ngực ra, còn có một phương diện mà cô thấy mình vượt qua Đường Vũ, đó là bạn trai của mình ưu tú hơn hẳn Tô Xán. Thế nhưng sự thực phá nát sự kiêu ngạo này của Trình Thông Thông, so với Tô Xán, bạn trai cô trở nên quá bình thường. Tích tắc đó Nguyễn Tư Âu đột nhiên hiểu vì sao Đường Vũ luôn như bông sen trắng thanh cao tách biệt, vì sự ưu tu của Đường Vũ. Nam nhân vì cô độc mà ưu tú, nữ nhân vì ưu tú mà cô độc. Bọn họ không có nhãn quang, từ trong đống đá vô số người không thèm nhìn, kiếm ra được viên kim cương như Tô Xán. Đồng Đồng vẫn còn đi dạy học chưa về, trong phòng chỉ có Nguyễn Tư Âu và Trình Thông Thông. - Cậu về rồi. Trình Thông Thông nói: - Ừ. Đường Vũ có cảm giác không khí hơi bất thường, nhưng không nghĩ gì, đặt ba lô màu hồng lên bàn, sau đó lấy chiếc cốc nhựa, rửa sạch, vẩy khô, ra máy lấy nước, uống một ngụm. - Kỳ nghỉ thế nào? Trình Thông Thông nhìn chằm chằm Đường Vũ, ngữ khí làm người ta có cảm giác câu này có ý bất thiện. - Cũng vui, không có gì đặc biệt. Đường Vũ hơi nhíu mày: - Ồ, đi nghỉ với tỷ phú mà cũng không có gì đặc biệt à? Nguyễn Tư Âu ngọt nhạt nói: Đường Vũ khẽ đặt cốc xuống bàn, hít sâu một hơi, cô biết ngày này sẽ tới, từ lúc Tô Xán ở Mỹ trở về trong kỳ nghỉ đông kể cho cô chuyện Facebook, cô đã biết rằng sớm muộn ngày Tô Xán được truyền thông trong nước phát hiện cũng sẽ tới. Biểu hiện Tô Xán mấy ngày qua của Tô Xán càng làm Đường Vũ biết có chuyện đã xảy ra, nhưng cô không hỏi, cũng không xem tin tức, cả hai muốn tận hưởng thời gian êm đềm hiếm có ở bên nhau. - Chuyện tới mức nào rồi? Giọng Đường Vũ thản nhiên làm Trình Thông Thông tức điên, Nguyễn Tư Âu xoay máy laptop nói: - Lại đây xem đi. Tin tức trên mạng lan đi mỗi lúc một rộng, nhiều phương diện nhạy bén nhận ra giá trị tin tức có thể khai thác trong chuyện này, một thiếu niên trong nước lại thành một trong số những đại biểu của làn sóng internet Mỹ. Huy động vốn thành công làm cái mạng xã hội này thành phương thức liên lạc trên internet còn thuận tiện hơn cả email, đang lan đi trong trường học Mỹ với thế lửa cháy đồng khô, lượng thành viên tăng lên vùn vụt dự báo nó sẽ thành người khổng lồ, xu thế của tương lai. Mạng internet Mỹ tới nay luôn là hướng gió cho thế giới, những chuyện xảy ra ở thung lũng silicon đều sẽ là tiêu điểm, mà người đồng sáng lập Facebook lại là Hoa kiều, bất kể thế nào, dù có nửa huyết thống Trung Quốc thôi, với người trong nước lẫn người Hoa ở hải ngoại đều vô cùng phấn khích. Công ty truyền thông tương quan sau khi thu được tin tức liền nghĩ, sau Jack Ma, Lý Ngạn Hoành, có lớp trẻ tiếp nối rồi, tin tức xác nhận càng làm người ta chấn động, thanh niên kia không phải hoa kiều mà là người Trung Quốc thực sự, thế là những từ ngữ như "thiên tài" " tỷ phú trẻ nhất" bay khắp nơi. Tô Xán biết người giết ngựa là người vỗ tay tán thưởng ngựa chạy nhanh, không thể không thừa nhận, hành động này của Chiêm Hóa đã hoàn toàn phá tan cuộc sống tản mạn nhàn nhã của y, Tô Xán không khỏi rùng mình, người này ra bài tuyệt đối không dùng phương thức thông thường nào hết. Chiêm Hóa đúng là làm Tô Xán trở tay không kịp, mấy ngày qua nhân vật ở các phương diện gọi điện tới làm pin di động của y nóng tới muốn nổ tung luôn, Tô Xán tắt máy luôn, trong lòng hỏi thăm mười tám họ của Chiêm Hóa tới mấy lần. Tô Xán vừa trở về tới phòng thì Tiêu Húc bảo Tô Dĩ Nhất nhắn khi nào về phải tới văn phòng ngay, Lý Hàn thì yêu đương chưa về, Trương Tiểu Kiều cũng vậy. Nhận mấy cái vỗ vai của Tiêu Húc xong, Tô Xán tới phòng giáo dục, chưa tới đã thấy xe của ĐTH đỗ dưới khu lầu hành chính rời đi. Tô Dĩ Nhất đang làm việc ở trên bàn, thấy Tô Xán vào, dừng bút, ra hiệu cho y ngồi. Tô Xán ngồi xuống, Tô Dĩ Nhất tự đứng dậy lấy cốc rót nước cho y, Tô Xán lúng túng nhận lấy, cứ có cảm giác ngồi trên bàn chông. Tô Dĩ Nhất nói thẳng luôn: - Hôm nay tôi đã ngăn cho em hai nhóm phóng viên tới phỏng vấn rồi. - Xin lỗi thầy. Tô Dĩ Nhất ngồi trở lại ghế, nhìn Tô Xán một lúc, nghiêm giọng nói: - Cho dù em có thành tích thế nào cũng phải nhớ, đúng chừng mực, hiểu rõ vị trí của mình. Rồi lại thấy lời giáo điều này không quá thích hợp, thở dài: - Thực ra, nhà trường muốn giữ em lại trong trường, dù là danh nghĩa thôi cũng được, nhưng tùy em thôi, nếu em muốn tiếp tục học thì ở lại, nếu muốn phát triển sự nghiệp, với em bây giờ thôi học có lẽ không còn là cái gì to tát nữa. Ông ta thấy nhiều sinh viên sáng nghiệp, có được thành tích, cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp không thèm tham gia, bằng tốt nghiệp chẳng thèm lấy. Mà những sinh viên đó chưa ai đạt tới tầm cao như Tô Xán, giờ mình nói gì cũng là dư thừa, một chàng trai như vậy luôn có chủ kiến của mình. Tô Dĩ Nhất lấy thuốc lá ra đưa cho Tô Xán, Tô Xán từ chối, Tô Dĩ Nhất tự châm thuốc, ngồi lên bàn làm việc, chân vắt lên nhau, giống như nhiều năm trước khi ông ta còn là sinh viên, rít sâu một hơi thuốc: - Theo ý kiến của tôi, em nên học cho hết đi, có thành tích thế này, em không cần vội vàng gì nữa, bây giờ đi học với em còn là sự rèn luyện tâm tính, học hết, tốt nghiệp, sau này em còn đi xa nữa, em còn trẻ mà, rất trẻ. Ngừng một lúc Tô Dĩ Nhật cười: - Tôi cũng có lòng riêng, không muốn lớp ta sau này tốt nghiệp, tổ chức họp lớp, em chỉ là một câu chuyện xa xôi. Nếu có người hỏi, có phải Tô Xán từng học lớp tôi không, tôi không có mặt mũi nào mà trả lời, chẳng lẽ nói em chỉ học chưa hết năm thứ nhất. Tô Xán thở phào, y may mắn gặp được nhiều giáo viên tốt, tuy kiến thức không học được nhiều từ họ, nhưng họ là giáo viên có cái tâm của người dạy học, Tô Xán nhìn vào học hỏi được nhiều điều, thoải mái nói: - Thưa thầy, em không có ý thôi học, em nhất định sẽ học hết bốn năm. - Tốt, tốt, dù người ta nói thế nào, tôi biết em không bị những thứ phù phiếm làm váng đầu mà, nếu không em không cần dấu diếm mọi chuyện tới bây giờ. Tô Dĩ Nhất bóp vai Tô Xán, giọng an ủi nhiều: - Thế nên tôi mới tự chủ trương, từ chối hết những phóng viên tới đây. - Cám ơn thầy, đây là chuyện bất ngờ, em luôn muốn có cuộc sống sinh viên mỹ hảo, em sẽ cố gắng hạ thấp ảnh hưởng. Tô Dĩ Nhất gật đầu, cuối cùng nói: - Nếu Feec lại liên hệ muốn em gia nhập thì hãy đồng ý đi, dù sao đây là chuyện có lợi cho trường.