Đại Niết Bàn

Chương 618

Trong một phòng học phong cách hiện đại ở viện mỹ học Chiết Giang -Trung Quốc, trần nhà hoàn toàn làm bằng kính, ánh sáng bên trên chiếu xuống, làm không khí cũng như được dát vàng. Kỳ nghỉ nhưng không phải ai cũng nghỉ, nhất là những người có tham vọng, lúc người khác nghỉ ngơi thì bản thân càng tranh thủ cơ hội vượt lên. Trong căn phòng mang đậm hơi thở nghệ thuật kia, có một cô gái người cao ráo, quyến rũ mê hồn, tay còn cầm một cuốn tạp chí, nghiến răng nghiến lợi bấm mấy cuộc điện thoại liền, cuối cùng hét lên: - Làm sao cậu ta lại nổi tiếng trước cả mình được chứ, không công bằng! Tiếng hét này làm không khí xung quanh rung chuyển, vang vọng khắp phòng, làm đám bạn học xung quanh há hốc mồm, làm sao hoa khôi của trường lại bất thình lình nổi điên thế này, sinh viên trong trường ai cũng muốn nổi tiêng, nhưng chưa thấy ai muốn nổi tiếng đến phát điên như vậy. Cô từng kiêu ngạo hỏi chàng trai kia:" Cậu có 10 triệu không?" Có 10 triệu không á? Có, cậu ta bây giờ có hơn 1 tỷ. Bây giờ cậu ta còn nổi tiếng khắp thế giới nữa chứ, Trương Phi Phi thấy không biết lần sau gặp lại Tô Xán, sẽ là tình hình thế nào? Mỗi bước chân có phóng viên chạy theo như ngôi sao nước ngoài chăng? Thực ra không quá đáng như thế, vẫn còn rất nhiều người không biết tin tức về Tô Xán, vì truyền bá qua tạp chí, hiệu lực không thể so với ĐTH, ảnh hưởng không lớn như vậy. Ví như Ngô Thùy Nhuế đang trên chuyến bay, vừa mới rời khoang hành khách trở về gian nghỉ ngơi là nụ cười trên môi biến thành khuôn mặt mỏi mệt, chống tay nhìn biển mây bên ngoài. Ví như Lâm Trứu Vũ, chẳng ai gọi điện thoại báo cho hắn chuyện này, hắn vẫn đang ở trong trường, gặp được kỳ nghỉ liền cùng đám huynh đệ rời trường, kiếm chỗ ăn uống thỏa thuê bổ xung lượng mỡ mất đi, cuộc sống đại học của hắn cũng coi như hoàn mỹ, có bia có huynh đệ, đáng hồi tưởng lắm, chỉ tiếc không có bóng hồng nào. ………. - Anh, em không nhìn lầm chứ, trên tạp chí xa xỉ phẩm mới mua nói thằng nhãi Tô Xán kia đã là triệu phú đô la rồi. Bốp một phát, Đào Chử Hồng ném tạp chí lên trà kỷ, đứng bật dậy. Đào Tử vừa mới pha một ấm trà, còn chưa uống được ngụm nào, cầm tạp chí lên xem, mắt dần nheo lại, nếu là Tô Xán còn có thể trùng họ trùng tên, nhưng có cả thông tinh học ở ĐH Thượng Hải, vậy thì chĩa thẳng vào ai đó rồi. Nhưng Đào Tử tính cách cẩn thận, nên hắn không ra kết luận vội, lắc đầu: - Không có khả năng. - Không phải y thì còn ai? Chẳng lẽ trong ĐH Thượng Hải còn có hai tên Tô Xán giỏi gây chuyện xôn xao như thế à? Đào Chử Hồng cực kỳ khó chịu, rót một cái hết nửa ấm trà, may chưa mất lý trí, nếu không nước sôi như vậy mà đổ vào mồm thì hậu quá khó lường: Đào Tử đọc kỹ bài báo, liên tưởng tới Tô Xán, sáng nghiệp ra một tờ tạp chí ầm ĩ Thượng Hải một thời, là sinh viên năm thứ nhất đã phân tích được thiếu xót trong việc vận hành vốn của tập đoàn hàng không, khả năng không có người thứ hai cùng tên cùng trường như vậy, có điều vẫn quá bất ngờ. Chỉ bằng điều này, đủ cho y xếp ngang với những thanh niên ưu tú dưới 30 trong cả nước như hắn và Lý Lạc rồi. Trấn tĩnh trở lại, Đào Chử rót cốc trà, nhấm nháp nói: - Em không nên có tâm tình này, nếu quả thật là y, chứng tỏ tên Tô Xán này ở nhiều phương diện hơn em, anh hi vọng em học tập y, thu bớt sự ngông nghênh ngạo mạn của mình lại đi. Đào Tử rất sợ người anh họ này, lẩm bẩm: - Không phải em không muốn học tập y, mà vẫn chưa hết tức, nếu là người sáng lập facebook, sao y không có cái xe nào ra hồn cho em đập chứ, cái Ferrari của em coi như vứt đi rồi... Đào Tử nhíu mày hừ một cái, Đào Chử Hồng vội im thít. …………. Lâm Lạc Nhiên biết được tin tức này nhờ bạn thân An Uyển học khoa mậu dịch tài chính quốc tế. Phải kết thúc kỳ nghỉ sớm hai ngày vì chuyện gấp ở ban liên lạc du học sinh, chuyện không có gì to tát, chẳng qua một sinh viên mới sang gặp ít vấn đề về thủ tục, người này do Lâm Lạc Nhiên phụ trách đón tiếp. Lâm Lạc Nhiên chỉ mất mấy tiếng đã xử lý xong. Lúc này trong phòng họp của ban liên lạc, An Uyển xem một tờ báo, sau đó kinh ngạc dùng báo đập liên hồi vào Lâm Lạc Nhiên đang ứng phó với ba anh chàng ở bên tán tỉnh. Vì từ nhỏ "lêu lổng" với hai người Uy Vũ, Lâm Lạc Nhiên không ngại tiếp xúc với nam sinh, thêm vào khuôn mặt hoàn mỹ, thân hình nóng bỏng, cá tính mà không thiếu phần ôn nhu đầy vị nữ nhân, lời ăn tiếng nói khôn khéo, toàn là nhân tố giết người thu hút nam sinh. Cho nên từ khi lên đại học, không có hai vị thần giữ cửa kia nữa, bên cạnh Lâm Lạc Nhiên chưa bao giờ thiếu lam nhan tri kỷ, đại bộ phận có thiện cảm với Lâm Lạc Nhiên, thậm chí còn có ý đồ tiến xa hơn, có điều vết xe đổ của Thi Duệ Trung vẫn rõ ràng ở đó, khiên họ không lỗ mãng biểu lộ tình cảm của mình. Ba chàng trai này, có hai người nước ngoài, thông qua cớ chia sẻ những sở thích chung trong cuộc sống, và trau dồn văn hóa ngôn ngữ Trung Quốc, tất nhiên thu được tiến triển không nhỏ với cô gái bản tính cởi mở như Lâm Lạc Nhiên. Hiện giờ Lâm Lạc Nhiên đang kể chuyện kỳ nghỉ thú vị của mình, ba chàng trai khéo léo phụ họa, nói cười vui vẻ làm người ta không nỡ phá ngang không khí này. - Này này, trong đây nói Tô Xán học ĐH Thượng Hải, hẳn là cậu ta đúng không? Tô Xán có từng đi du học không? Chỗ này còn nói sáng lập Facebook nữa. An Uyển kệ ba chàng trai buồn bực vì bị cắt ngang, cầm tờ báo đập lên vai Lâm Lạc Nhiên, kích động tới nói năng lẫn lộn hết cả: - Chả hiểu cậu nói cái gì, đưa đây xem nào. Lâm Lạc Nhiên cầm lấy tờ báo, lật xem theo lời An Uyển, khuôn mặt đang tươi cười dần dần trở nên trầm lắng, cuối cùng ngửa mặt thở ra một hơi dài. Khuôn mặt tú mỹ cùng cái cằm lượn vòng cánh cung dưới ánh nắng ngày hè mang mỹ cảm lay động lòng người, đôi mắt sáng soi bóng cây ngoài cửa sổ, áp chế nhịp tim đập mạnh bất thường, gật đầu với An Uyển đang hồi hộp chờ đáp án: - Chính là cậu ấy. Chính là cậu ấy. Là chàng trai tay cầm viên gạch điên cuồng lao vào đám đông trông rất tức cười, là chàng trai ngốc nghếch nghe cô mà đập bóng tới sưng tay không cầm nổi bút, là chàng trai rất nhiều tính xấu, rất cứng đầu nhưng làm người ta cứ bỗng nhiên không hiểu sao lại nhớ tới, dù cô ở Bắc Kinh, hay nơi xa hơn nữa, thi thoảng hiện lên ý nghĩ, cậu ấy đang làm gì nhỉ? Lâm Lạc Nhiên từng cho rằng họ chỉ quen biết ngắn ngủi, sau đó tương lai không xa sẽ chia tách hoàn toàn, đi theo con đường khác nhau, không còn tìm thấy nữa, cũng không cần tìm kiếm đối phương. Cô ghét nhất thương cảm ly biệt, từ nhỏ đã vậy, vì cha cô đi công tác xa suốt, mẹ cô thực sự không giống người mẹ, vì thế mà cô cực kỳ thân thiết hai đứa con trai như Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, còn những người khác, cô cố gắng giữ sự sảng khoái, để khi chia tay có thể thoải mái vẫy tay một cái là quay lưng đi, nhiều năm sau gặp lại tiếp tục vui vẻ vẫy tay nói một tiếng "chào". Nhưng với chàng trai kia, cô chẳng bao giờ có thể thoải mái xoay lưng đi như vậy, thế nên nhiều lần cô có thể bước đi, nhưng lại không đi. Lâm Lạc Nhiên đóng tờ tạp chí lại, nhìn mé phải trang bìa có dòng chữ "Hoa kiều sáng lập Facebook", ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chứ đó, miệng mỉm cười, thế này cũng tốt, trước kia cứ lo không cẩn thận để lạc mất cậu, giờ cậu ở đâu, có vô số người theo dõi, có muốn lạc, cũng chẳng lạc được. Có điều sao cậu có thể giấu cả tôi cơ chứ? Lâm Lạc Nhiên nắm chặt tay đứng bật dậy, làm An Uyển sợ hãi, ba chàng trai đợi Lâm Lạc Nhiên tiếp tục cùng mình nói chuyện cũng bất ngờ. Chỉ thấy Lâm Lạc Nhiên cầm lấy túi sách, bước đi mạnh mẽ, nhìn đằng sau mái tóc hung tung bay, đẹp tới mức làm người ta câm nín, có điều người đối diện đều thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí, mày nhíu lại, môi mím chặt, khẽ rít trong lòng:" Tô Xán, cậu mà không thành thực khai báo ra với tôi, tôi đá chết cậu!"