Đại Niết Bàn
Chương 592
Đội bóng lớp số 4 đặc điểm nổi bật nhất là 4 anh hào phòng 602 chia ra bốn vị trí, Lý Hàn làm tiền đạo, dựa vào thể hình thể lực vượt trội chuyên phá sức uy hiếp đối phương.
Trương Tiểu Kiều là tiền vệ trụ, chuyên chặn đường, cướp bóng, tùy thuộc tâm tình. Tô Xán là hộ công, nhiệm vụ cơ bản là hò hét chỉ huy, với cú sút cực uy lực, là mối đe dọa thường trực với... khán giả.
Cuối cùng Tiêu Húc đảm nhận vị trí hậu vệ, nếu đối phương đột phá ba phòng tuyến phía trên, tới cửa này chỉ còn biết thắp hương khấn bái.
Thành phần còn lại cũng ngổn ngang lồi lõm không kém, kinh nghiệm chỉ là đã từng tham gia thi đấu, hoàn toàn không có gì mà nói, chiến thuật đơn giản, tập trung lực lượng chủ yếu lực lượng ở giữa sân đá bóng là phụ, phá bóng là chính, đẩy nguy hiểm ra xa khỏi khung thành càng nhanh càng tốt. Còn tổ chức tấn công? Truyền bóng cho Tô Xán và Lý Hàn mắm môi mắm lợi sút là được, tuy đá theo luật chính quy 11 vs 11, nhưng sân bóng nhỏ hơn sân tiêu chuẩn, những cú sút điên đảo của hai tên này trở nên rất nguy hiểm với đội bạn … kể cả trường hợp không đi vào khung thành.
Ấy thế mà dưới sự lãnh tài tình của lớp trưởng Tô Xán, bất ngờ tới tận vòng 1/8, khiến cho toàn lớp bắt đầu thực sự chú ý tin tức thi đấu bóng đá.
Tiến vào vòng 1/8, số người xem tăng vọt, không chỉ lớp nào biết lớp nấy nữa, các học trưởng học tỷ năm thứ hai thứ ba cũng được các mối quan hệ lôi tới cổ vũ,
Đối thủ trận 1/8 của lớp số 4 là lớp số mười hai, bắt đầu gặp phải thử thách thực sự rồi, vì lớp số 12 có mấy thành viên đội bóng cấp khoa, áp lực của lớp số 4 rất lớn.
Có điều tinh thần lớp số 4 lại cực cao, thông thường là thế, một cái đội vốn đánh giá "không có hi vọng" đột nhiên tạo ra kỳ tích, sẽ phấn chấn lòng người hơn, vì thế đội cổ vũ của lớp số 4 hoàn toàn áp đảo lớp số 12.
Lần này trên khán đài cổ vũ cho Tô Xán có Đường Vũ cùng ba cô bạn gái trong phòng, toàn là mỹ nữ cả, không khí càng thêm sôi động, trận đấu chưa bắt đầu đã có người đứng lên tổ chức tạo sóng, uy hiếp tinh thần đối phương.
- Tô Xán, cố lên!
Ở trên khán đài, Nguyễn Tư Âu tổ chức toàn bộ fan hâm mộ của Tô Xán tới, bọn họ còn chuẩn bị hai lá cờ nhỏ, vẫy cờ cổ vũ Tô Xán, hơn hai mươi cô gái nhiệt tình cổ vũ làm cả một góc khán đàn như bồng bềnh một đàm mây hồng.
Đường Vũ cũng vỗ tay khe khẽ.
“Toét” tiếng còi vang lên, đội Tô Xán phát bóng trước, Tô Xán truyền cho Lý Hàn, Lý Hàn truyền lại cho Trương Tiểu Kiều, đừng thấy hắn nhỏ con xinh xắn mà coi thường, Trương Tiểu Kiều là tên “biết tuốt”, Tô Xán cơ bản chỉ là cái loa của hắn thôi, kỹ thuật đá bóng khá tốt, tiếc là thể lực không đủ.
Mặc dù đội bọng lớp số 4 không có chút danh tiếng nào đối phương vẫn khá thận trọng, thấy Lý Hàn cao to lừng lững ra hiệu vẫy tay xin bóng liền có hai người lui lại cảm đường bóng cùng kèm người, nhưng Lý Hàn đột nhiên phát lực dựa vào ưu thế thể lực tốt độ thoát kèm người, chạy tới vị trí trống trải.
Trương Tiểu Kiều tung cú chuyền, bóng tới chân Tô Xán không có người kèm. Tô Xán cao 1m80, vóc dáng không to lớn như Lý Hàn mà cân đối, thân dưới được Lâm Lạc Nhiên tôi luyện nên vững vàng mạnh mẽ, khả năng giữ thăng bằng tốt, nhanh chóng khống chế bóng hướng thẳng tới khung thành.
- Tô Xán, truyền đây, nhanh.
Lý Hàn thấy Tô Xán bị chặn đường, vội vẫy tay hét lớn.
Tô Xán dẫn bóng không tốt, truyền bóng đi, rồi lặng lẽ băng lên, người nhận bóng tiếp tục là Trương Tiểu Kiều, Lý Hàn cũng đã thoát người kèm đang ở vào vị trí thuận lợi.
- Sút đi.
Trương Tiểu Kiều đón bóng đi hai nhịp, sau đó trả cho Tô Xán, Tô Xán không chút do dự tung chân sút cực mạnh.
- Vàoo..
Thủ môn đội bạn hoàn toàn bị Lý Hàn thu hút, hoàn toàn không kịp phản ứng, đứng như trời trồng nhìn bóng bay vào lưới, trận đầu mới diễn ra mấy phút đã là 1 – 0 nghiêng về lớp số 4.
Khán đài phía lớp số 4 nổ tung, một đám nữ sinh bắc tay làm loa hét đỏ cả mặt, Đường Vũ cũng nhảy cẫng lên.
Trình Thông Thông nhìn một lúc, ôm vai Đường Vũ chỉ:
- Xem kìa, bọn họ hận không thể nuốt cậu ta vào bụng, cẩn thận đấy Đường Vũ.
Đường Vũ mỉm cười:
- Không phải, tại bọn họ bị kìm nén quá thôi.
Quả thật sau sự kiện Giáng sinh, Tô Xán bị rất nhiều lời châm chọc chỉ trích, cái clb fan nho nhỏ của y do Nguyễn Tư Âu lập ra trên forum trường thi thoảng bị người ta ghé qua ném cho một câu mỉa mai bảo bọn họ đóng chủ đề rồi, làm bọn họ tức điên, bị mắng nhiều, đoàn thể nhỏ này sinh chia rẽ, có người chỉ trích Tô Xán làm họ mất mặt, gần 50 người giờ chỉ còn 20, toàn là người kiên định nhất, qua thời gian ôn thi, rồi Tết không có hoạt động gì, bây giờ có cơ hội phát tiết, đương nhiên nhiệt tình gấp bội.
Chỉ tiếc chênh lệch mau chóng thể hiện ra, lớp số 12 bắt đầu áp đảo dồn ép, làm Tô Xán cũng phải lùi sâu về phòng ngự, một mình Lý Hàn lẻ loi tuy có vài cú sút nhưng không ăn thua, hết hiệp 1, tỷ số là 1 – 1.
Ngay đầu hiệp 2, lớp số 12 ghi thêm bàn thắng nữa, lớp số 4 vùng lên, trận đấu càng lúc càng diễn ra căng thẳng, gần giữa hiệp 2 thì có mấy người tới trước mặt Đường Vũ, ba nam một nữ, ăn mặc bình thường, nhưng mấy cao tầng hội sinh viên đều nhìn tới.
Đường Vũ biết bốn người này, cụ thể mà nói, trong đó có một người cô khá thân thiết, đó là Mạc Tuyết, phó chủ tịch hội sinh viên, đồng thời là thành viên của Feec, người tiến của Đường Vũ thành Feec.
Chỉ là Đường vũ cũng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó chú tâm vào trận đấu, lúc này tay cô cũng có hai lá cờ, Trình Thông Thông xem chán đã bỏ đi rồi.
“Toét, toét, toét!” trọng tài nổi hồi còi kết thúc thi đấu, lớp số 4 mặc dù đã rất cố gắng nhưng thất bại với tỷ số 1 - 2, tuy trước đó chẳng ai nghĩ tới chuyện vào được vòng này, nhưng thất bại vẫn khiến người ta thấy không cam tâm.
Tiêu Hục mồ hôi chảy xuống cả kính, giọng bực bội:
- Mẹ, một đám dã nhân chơi bẩn kinh, lão trọng tài mù rồi, đáng nhẽ ít nhất phải đuổi một người của bọn chúng.
- Chúng ta vào bát cường là đủ thể diện rồi.
Trương Tiểu Kiều nhìn lên khán đài, nói với Tô Xán:
- Cậu qua xem thử, đều là nhân vật có lai lịch đấy, không khéo sắp có tin còn lớn hơn cả tin nếu lớp 12 thua trận.
Bốn người kia đang nói gì đó với Đường Vũ, tuy mỉm cười, nhưng Tô Xán nhận ra cô rất khó xử.
Tô Xán theo cầu thang đi lên chỗ Đường Vũ, Đường Vũ đưa cho y chai nước khoáng, không hề ngại mùi mồ hôi của Tô Xán, lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán, tóc mai cho y, động tác ôn nhu, quan hệ với Tô Xán có đột phá quan trọng nhất, cô không ngại có hành động tình cảm ở nơi công khai.
Hại bọ họ diễn một hồi tình chàng ý thiếp khiến xung quanh ghen tỵ, Tô Xán nói chuyện mấy thành viên clb tới an ủi mình, uống hết nước, ném chai nước rỗng vào thùng rác mới hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Trừ một nam sinh lạ mắt ra thì Tô Xán biết cả ba người còn lại, đều gặp ở khách sạn Crownie rồi.
Một là Lưu Mộng Huy 21 tuổi, một là Mạc Thanh Hà 22 tuổi, hôm đó ngồi bàn chuyện về Facebook, do Lưu Hiểu Tĩnh giới thiệu tên cho Tô Xán.
Lưu Mộng Huy gật đầu cười với Tô Xán:
- Tôi vừa xem xong, các cậu đá không tệ.
Mạc Thanh Hà cũng thân thiện nói:
- Tuy thua, nhưng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia.
Nhưng nam tử còn lại thì vừa nhả khói, vừa hất hảm hỏi:
- Cậu là Tô Xán đấy hả?
Tô Xán không ưa thái độ của hắn nên coi hắn như không khí.
Mạc Tuyết tránh hai bên va chạm, nói vào:
- Là thế này, Tô Xán, cậu tới rất tốt, đại khái cậu cũng biết chúng tôi là thành viên của Feec, tin rằng qua Đường Vũ, cậu cũng đã biết về chúng tôi. Hôm nay tôi tới đây là để trưng cầu ý kiến của cậu và Đường Vũ, hai người có muốn gia nhập Feec không?
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
50 chương
46 chương
132 chương
29 chương
23 chương
125 chương