Đại Niết Bàn

Chương 590

- Top 4, Đường Vũ, cậu là yêu quái. Đồng Đồng hét lên cực kỳ khoa trương, thu hút ánh mắt mọi người nhìn tới, vì xung quanh toàn là sinh viên năm thứ nhất, cho nên không cần phải thắc mắc Đường Vũ là ai, sau khi nhìn bảng điểm xác nhận lại, mọi ánh mắt đều trở thành ngưỡng mộ. Đường Vũ không tỏ ra khiêm tốn, mỉm cười thản nhiên đón nhận mấy cô bạn xung quanh than phục. Đúng là cô gái sinh ra để đả kích người khác, xinh đẹp, thông minh, đàn hay, nghe nói còn gia cảnh không hề tầm thường … nếu miễn cưỡng nói tới khuyết điểm thì là tên bạn trai mặt nhơn nhơn bên cạnh. Tô Xán cũng đã nhìn thấy cái tên Đường Vũ đứng thứ 4 trong top 10 toàn khoa, khác với cái top 100 của Tô Xán, Đường Vũ cho dù trong 3000 sinh viên năm thứ nhất, cũng chắn chắn đứng ở top 10. Những người đứng trên Đường Vũ không nhất định là xuất sắc hơn cô, vì giống cao thủ tiểu thuyết võ hiệp giao phong, thực lực chỉ là một phương diện giành phần thắng, còn có chênh lệch vận may, kỹ xảo, mức độ thuần thúc v..v..v... Đường Vũ chắc chắn đã dốc hết sức làm bài, cô luôn làm hết mình, nhưng Đường Vũ lại không phải theo đuổi điểm số tuyệt đối. Nhưng bất kể thế nào, có thể xếp top 10 toàn trường là nằm trong danh sách yêu nghiệt, biến thái, quái vật rồi. Gần như có thể đem so với cường nhân vừa đi học vừa mở công ty, những người như bọn họ cùng một loại, đều sẽ có tương lai huy hoàng. Nhìn thành tích thời cao trung không nhìn ra được tương lai phát triển, nhưng đại học là nửa xã hội thật rồi, gần như có thể thấy được trạng thái nhân sinh ba bốn năm sau. Đương nhiên trừ mấy kẻ vào đại học dát vàng lý lịch như Vương Uy Uy không tính. Nhìn Đường Vũ được người xung quanh ca ngợi tán dương, Tô Xán phơi phơi hới vì hư vinh, đoán xem ai là người đưa cô gái như nữ thần đó lên giường? - Có cần em ôn tập cho không? Đang đắc ý, nghe câu này của Đường Vũ, Tô Xán suýt vấp ngã, y bị ngã ngựa ở mông xác suất thống kê, làm thành tích chỉnh thể của Tô Xán hạ xuống. Đề nghị của Đường Vũ cực kỳ có sức hấp dẫn, cũng để đám nam nữ đang xem danh sách quay đầu lại nhìn hai người, một số nam sinh nhìn Đường Vũ không hề che dấu ý nghĩ tà ác thể hiện hẳn ra vẻ mặt thô bỉ. Bao nhiêu người nhìn vào như thế, Tô Xán chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà trốn, đặc biệt cái tên Lý Hàn kia cười trộm không thôi, đường đường là đáng nam nhi đội trời đạp đất vậy mà thi không qua nổi phải để vợ dạy cho, cái mặt phải dấu vào đâu? Không phải là Đường Vũ không biết giữ thể diện cho Tô Xán, ngược lại Tô Xán luôn lợi dụng đám đông bắt Đường Vũ làm theo ý mình, có điều ở chuyện này trong quan niệm của Đường Vũ thì nó lại là quá hiển nhiên, không có gì mà mất mặt. - Ôn tập cũng được có điều phòng tự học sư nhiều miếu nhỏ, chúng ta không tới góp vui nữa, khi ấy tới nhà em ôn tập đi. Tô Xán ghé vào tai Đường Vũ, dùng giọng chỉ hai người mới nghe được nói, đây là hành vi tuyên bố chủ quyền với đám khốn kiếp xung quanh. Hiện giờ nhà Đường Vũ trong đầu Tô Xán là hồi ức ướt át, là nơi đại biểu cho ma lực khiến nhắc tới làm tim cả hai tăng nhịp. Khuôn mặt thanh lệ của Đường Vũ thoắt cái đỏ rực, đôi mắt kiêu ngạo trong veo trừng lên với Tô Xán: - Em phải lên lớp đây. Rồi kéo mấy cô bạn đang trêu ghẹo đi về phòng học, chỉ để lại bóng hình tha thướt. ....... - Tôi không muốn làm khó các em, nhưng tôi không phải dễ dàng qua loa được, có lẽ các em thông qua con đường nào đó nghe được phải làm tốt quan hệ với giáo viên, phải tặng quà gì mới đảm bảo không bị trượt, nhưng ở chỗ tôi chuyện này không thông, tôi cũng không làm người tốt. Bây giờ chúng ta nói rõ hơn nguyên nhân các em bị trượt. Trong phòng học, Lý Xương Long giữ toàn bộ sinh viên có vấn đề kỳ thi vừa rồi lại: Phòng học rất lớn, bên trong không chỉ có Tô Dĩ Nhất, còn có giáo viên chỉ đạo các lớp khác, viện trưởng Lục Minh xuyên và mấy trợ lý đặt từng chồng tư liệu lớn xuống, Lục Minh Xuyên đang nhỏ giọng nói chuyện với thư ký, dặn dò việc gì đó. - Tô Xán, cậu nói trước đi, nguyên nhân cậu thi trượt là do đâu? Lý Xương Long cố ý lớn tiếng hơn, khiến mấy trợ lý và giảng viên quay sang, Tô Dĩ Nhất cũng nhíu mày, chú ý tới cả viện trưởng Lục Xuyên Minh cũng đưa mắt nhìn Tô Xán. Lục Xuyên Minh không lạ gì Tô Xán, bởi vì sự kiện liên quan tới Feec. Feec là câu lạc bộ có lịch sử lâu năm, cho nên thành viên của nó không phải chỉ mỗi sinh viên, tiền thân của nó là hội ái hữu Đh Thượng Hải từ thập niên 50, thành viên của nó từ quan viên đảng chính phủ, tài chính ngân hàng, xí nghiệp truyền thông. Vì thế trong khu vực Đh Thượng Hải cơ bản không có bất kỳ tin xấu nào, ai dám đắc tội với một tập đoàn như thế. Bao năm phát triển, Feec thành một hệ thống phức tạp, cũng là một mắt xích quan hệ xã hội trọng yếu của trường học, thậm chí hiệu trưởng đôi khi còn phải dùng tới mối quan hệ của Feec để xử lý một số việc. Khi đó Feec liên hợp tổ chức một buổi tụ hổi phát sinh chuyện như vậy, có báo cáo chi tiết đưa lên cao tầng trường học. Chuyện này khi đó gây xôn xao lớn cả giới sinh viên lần nhà trường, Tô Dĩ Nhất cũng phải gọi Tô Xán tới nói chuyện, có điều ông ta đã áp xuống rất nhiều thứ, gánh cho Tô Xán tuyệt đại bộ phận áp lực, không muốn Tô Xán bị dọa sợ. Bây giờ Lý Xương Long nhắc tới cái tên Tô Xán, hiện trường liền trở nên có chút quỷ dị, nhiều người nhìn trộm y, nhìn phản ứng của Lục Xuyên Minh. Tô Xán thầm nghĩ, còn cái cái nguyên nhân chó gì nữa, tất nhiên là do mình không tập trung học, bỏ buổi nhiều, ôn tập không bù nổi kiến thức thiếu hụt chứ làm sao, nhưng bây giờ y không thể không thêm nhân tố Lý Xương Long ngứa mắt với mình. Thằng cha này cũng xấu bụng quá đi, chỉ vì mình bỏ buổi giữa chừng, nói lại vài câu mà giở cái trò này ra à? Thích làm khó nhau? Tô Xán chẳng sợ: - Thưa thầy, em không xem bài thì, tất nhiên không tìm ra được nguyên nhân, có điều em nghĩ trong này không thiếu nguyên nhân học kỳ trước em chống đối thầy? Lý Xương Long giọng nói lớn, Tô Xán nói cũng chẳng nhỏ gì, hình tượng của một thanh niên ương ngạnh thiếu suy nghĩ hiện lên trong đầu người nghe, không ít người mím môi cười. Bị Tô Xán thẳng thừng vạch mặt, Lý Xương Long ngớ ra, song cũng trấn định nhanh, phản ứng mau lẹ: - Đương nhiên là có liên quan nhất định tới sự kiện này, có điều không phải vì cậu chống đối tôi, nên tôi trù dập cậu, mà là vì cậu trốn học, thử hỏi một người giữa buổi học bỏ đi, làm sao tôi có thể cho hợp cách? Tô Xán gật gù: - Thầy Lý, vậy em tổng kết ra nguyên nhân rồi, rất rõ ràng, em bỏ tiết giữa chừng, để lỡ một số kiến thức tinh túy thầy giảng, điểm chuyên cần không hợp cách, nên bị đánh trượt cũng là bình thường. Vốn chuẩn bị ứng phó với lời phản kích tiếp theo của Tô Xán, trong ấn tượng của Lý Xương Long, Tô Xán là đứa ngỗ ngược không chịu thua ai, không ngờ y lại thản nhiên thừa nhận. Vì thế nghe vào tai Lý Xương Long, nó giống như lời mỉa mai châm chọc: - Tô Xán, cậu là tên công tử nhà giàu chứ gì? - Cái gì? Tô Xán không hiểu ý hắn, đích thực chưa ai bảo y như vậy. - Cậu vất vả vào trường này là vì cái gì? Nhà cậu chắc chắn là giàu có lắm chứ gì, cha mẹ cậu để lại cho gia nghiệp mấy chục năm không lo cái ăn cái mặc, cậu không cần đi làm vẫn có nhà có xe đúng không? - Không, cha mẹ em không chiều con tới mức đó. Tô Xán bình tĩnh đáp: Lúc này cả phòng yên tĩnh, cho dù giáo viên có giao lưu cũng hạ thấp giọng thì thầm, sinh viên thì hưng phấn, phải biết rằng số này toàn là người chứng kiến vụ va chạm lần trước giữa Tô Xán và Lý Xương Long, đều ngả về phía Tô Xán, huống hồ bọn họ cùng trượt, càng có lý do đoàn kết chống kẻ thù chung.