Cái cửa hiệu tư nhỏ bé như của nhà Tô Xán, muốn qua được thẩm tra khó khăn trùng trùng, vốn ngay cả suất tham dự cạnh tranh cũng chẳng có, đều nhờ cậu cả lo liệu mới tranh thủ được một hạn ngạch. - Tranh thủ cho hai đứa hạn ngạch này không phải là muốn hai đứa vào làm cái nọ cái kia, hai đứa mới bắt đầu làm ăn, đừng có mơ tưởng cái chuyện tốt này rơi lên đầu mình. Người ta toàn thân thích văn phòng thành ủy muốn tranh còn chẳng tranh được, hai đứa năng lực có hạn, đi xem cho mở mắt ra, xem xem người ta làm ăn thế nào, tiếp xúc ở trường hợp lớn ra sao, nếu không làm theo kiểu cách cũ của hai đứa chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, tới chết không nên trò trống gì... Tằng Toàn Minh là thế, đối với em gái rất tốt, nhưng cái mồm độc địa, không bao giờ nói được một lời lọt tai... Trước mặt cậu chỉ có thể vâng dạ, lúc riêng tư cha mẹ vẫn nghiêm túc suy nghĩ lời của cậu cả, càng nghĩ càng thấy đó là vũ đài quá cao, thuộc về người ta. Tô Lý Thành cả đời không có mong mỏi gì xa vời, thở dài: - Ài, nhà ta chỉ là cái hiệu nhỏ mới mở chưa lâu, bọn họ là bách hóa Hạ Hải, chuỗi văn phòng phẩm Hạ Hải, Hiệu sách Tân Hoa, làm sao nhà ta so được, quan hệ tư lịch của họ rất rộng, nói là công bằng cạnh tranh chỉ là cho có vẻ thôi, chính phủ thế nào chẳng nâng đỡ họ.. Tằng Kha chung suy nghĩ với chồng: - Đúng thế, nhà ta không nên trông đợi gì, tiền thì kiếm bao nhiêu cho đủ được, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi. Thông thường mà nói cha mẹ thảo luận chuyện gia đình, Tô Xán không xen vào được, nhưng vẫn điều chỉnh thấp tiếng TV, nghe cha mẹ thì thầm trong nhà bếp, lòng hơi ngán ngẩm vì tâm lý thủ cựu của cha mẹ. Bời vì trước kia y cũng như thế, tất cả cơ hội thăng hoa đều bị y bỏ qua, nên giờ y rất ghét suy nghĩ ngồi chờ chết đó. Ở bữa cơm, Tô Xán bất ngờ hỏi: - Mẹ, còn nhớ năm tháng trước nhà ta ra làm sao không? Cha mẹ vốn tâm sự trùng trùng, vốn không muốn nghe Tô Xán nói, nhưng y nhắc tới chuyện cũ, bất giác hồi tưởng, dù sao quá sâu sắc. Tằng Kha trìu mến xoa đầu con trai: - Đó là lúc trước khi nhà ta có chuyển biến hoàn toàn, năm tháng trước mẹ thậm chí chẳng biết con có thể thi được vào Tam Trung hay không, nhưng con lại cho cha mẹ một niềm vui cực cực lớn... - Hà hà, giờ cửa hàng bắt đầu làm ăn tốt lên rồi, cha mẹ tính tích góp một khoản tiền, để con dùng khi thi đại học, con trai cha nhất định phải thi vào trường đại học tốt. Tô Lý Thành tự hào nói: Tô Xán không ngờ biến hóa to lớn với cha mẹ không phải mức sinh hoạt thay đổi, y mới là thứ quý trọng nhất. Lòng cảm động, nhưng vẫn phải dẫn dắt cha mẹ: - Vậy giờ nhà ta có bao nhiêu tiền rồi ạ? Tằng Kha gần đây vị chuyện địa điểm chỉ định cũng suy nghĩ nhiều, nên thuận miệng đáp.: - Mấy tháng gần đây kiếm được chừng năm sáu nghìn, có mấy đơn vị chưa ký đơn đặt hàng, có điều đơn cũng nhỏ, một số ba tháng ký một lần, có nơi thì nửa năm, cộng cả hại cũng bảy tám nghìn rồi. - Cha mẹ, nhà mình hiện giờ trông thì rất ổn, nhưng khách hàng toàn do cậu cả giới thiệu qua, họ chắc gì đã tình nguyện, chẳng qua không tiện làm mất mặt cậu cả thôi. Nếu một ngày cậu cả không còn ở chức vị này nữa, họ chẳng để ý tới giấy tờ ký với chúng ta... Chuyện gia tộc gắn vào cùng dây xích, vinh nhục một người ảnh hưởng tới cả nhà là điều Tô Xán cố gắng muốn tránh. Tằng Kha và Tô Lý Thành nghe Tô Xán nói thế thì giật mình nhìn nhau, họ sao chẳng hiểu chuyện quan trường rất khó nói, mà với tính khí của Tằng Toán Minh mà nói, khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, chức vị vừa vừa còn chưa phải vấn đề lớn, hiện ông ở vị trí khá cao rồi, tranh đấu nhiều, người nhăm nhe cái ghế dưới mông cũng nhiều, chẳng ai dám đảm bảo được không có vấn đề. Hai người rơi vào trầm tư, đây là hiệu quả Tô Xán muốn, dùng nguy cơ ép cha mẹ đang yên tâm hưởng thụ cục diện trước mắt sinh cảnh giác. Nếu như y có thể làm hết thay cha mẹ của mình, tất nhiên y hết sức vui vẻ mà làm, nhưng rõ ràng chuyện này là không thể, một thằng nhãi mười sáu tuổi, rất nhiều trường hợp chẳng thể làm được gì. Đây không phải là truyện thám tử lừng danh Conan, ở cái xã hội Trung Quốc chú trọng tư lịch và kinh nghiệm này, một thằng nhãi mười sáu tuổi không có tiếng nói. Tằng Kha cau mày nói với chồng: - Vậy chúng ta nên tham gia hội đấu thầu đó... Nhưng mà tư cách chúng ta không so được với người ta... Tô Lý Thành đứng dậy đi đi lại lại một lúc, nhớ ra một chuyện: - Không nhất định đâu, anh nghe anh trai em nói thị trưởng Hồng Tiêu Thiên đang cải cách tình trạng xí nghiệp quốc doanh quá cồng kềnh, đem quyền cạnh tranh giao cho xí nghiệp dân doanh, kích thích kinh tế phát triển, lập chính tích... Có lẽ chúng ta không phải không có cơ hội. - Thật sao? Tằng Kha mừng rỡ: Tô Lý Thành lấy ngón tay đẩy đầu Tô Xán: - Thì lúc ấy chính thằng nhãi thích học làm người lớn này hỏi cậu nó, anh trai em mới giải thích cặn kẽ còn gì, anh ấy cũng thật là, mấy chuyện này cũng nói với nó, còn cho nó xem tài liệu chính phủ, dạy nó toàn thứ cổ quái... Tô Xán nhe răng cười, lòng thi hô mệt, không biết mình còn phải làm cái chuyện đóng vai trẻ con này bao lâu nữa, mệt hơn cả nuốt hết một quyển sách giáo khoa. Khách sạn Khải Lai đón một ngày vinh dự, lần nữa trở thành nơi tổ chức một sự kiện lớn của chính phủ. Khách sạn Khải Lai từ khi được tiền bí thư thành ủy dẫn đường nhập hộ tới nay, nghiêm nhiên thành nơi giao lưu bàn bạn kinh doanh của thành phố, có vinh diệu vô hạn. Phục vụ viên đứng ở cửa thống nhất mặc sườn xám lụa màu tím, xinh đẹp duyên dáng, phục vụ ở bên trong đều mang nụ cười tự tin, hoan nghênh mỗi một vị khách tham gia. Bên ngoài khách sạn treo biểu ngữ lớn " Chúc hội nghị đấu thấu kinh tế thương mại thành phố Hạ Hải thành công trọn vẹn!". Bên trong càng được trang trí cho thêm phần hoa lệ, bất giác tăng thêm không ít không khí khẩn trương. Người đứng đầu các cơ cấu kinh tế hành chính đều có mặt, công tác chuẩn bị tiến hành đâu ra đó. Thị trưởng Hồng Tiểu Thiên nhìn cục diện trông có vẻ rất tốt đẹp trước mắt, lòng không dám nơi lỏng, từ khi tiền bí thư thành ủy giao lại mảng kinh tế cho ông, ông cảm thấy lực bất tòng tâm, mấy lần mạnh tay cải cách, song hiệu quả thu được lại rất thấp. Đầu tiên Hạ Hải nằm ở phía trung tây nội địa, xưa nay là nơi tụ cư của nhiều dân tộc, dân phong mạnh mẽ, thời Thục cổ, nơi này là đất man di độc địa, không chịu phục tùng TW, mười vạn đại quân ném vào, khả năng chẳng còn một mẩu xương phun ra, hiện giờ mặc dù tuy nói đã bước theo tiến trình phát triển hiện đại hóa, có điều dấu ấn dân phong nghìn năm khó có thể xóa mờ. Dân phong Hạ Hải đa phần mang khuynh hướng địa phương cục bộ, bảo hộ khép kín, làm một thị trưởng mới nhậm chức như ông khó đụng chạm vào, một số cái đinh lá mặt lá trái khó nhổ, trong thường ủy thành phố, bí thư thành ủy lại chủ trì kiểu độc đoán, càng làm cho sức ảnh hưởng của ông ta giảm xuống. Lần này tổ chức hội đấu thấu là thủ đoạn ông ta trấn áp chính sách bảo hộ địa khu, đôi khi mình ẩn nhẫn lâu, nhiều người bỏ quên mình. Nếu như tình hình thực sự có thể giống hiện giờ, dung hợp ban bệ vận hành, ông ta sẽ đủ tự tin thay đổi cục diện, thi triển lý tưởng chính trị "ngựa chiến nằm co, chí còn rong ruổi" của mình. *** Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý - Quy Tuy Thọ - Tào Tháo.