Đại Niết Bàn

Chương 478

- Không phải có người gọi nó là chủ tịch Tô hay sao? Nghe nói đánh cược gì đó nữa, thành bé này rốt cuộc đã làm cái gì?  Con ngươi Mục Tuyền co lại:  - Không biết cái thứ tam giáo cửu lưu ở đâu ra, chắc là liên quan tới cái xe kia. Những chuyện bất ngờ trùng hợp thì nhất định phải có liên quan tới nhau.  Phạm Chi Lương hôm đó hết sức tỏ ra phong độ trước mặt Mục Tuyền mà biết bị đánh giá là tam giáo cửu lưu thì không biết nghĩ gì.  Ông Đường và Mục Tuyền đương nhiên có tìm hiểu về gia đình Tô Xán, khi ở Dung Thành thì gia đình Tô Xán còn ở trung tầng kiến trúc Đại Dung, so với hai nhà Đường Mục thì không khác gì một bình thường.  Khi tới Thượng Hải tình cờ gặp cha Tô Xán, lúc đó biết Tô Lý Thành đã là cao tầng kiến trúc Đại Dung, thân phận đó đủ để làm số thao tác rồi.  Sợ nhất là chuyện này, nếu như cái xe đó là do Tô Lý Thành mua cho Tô Xán, còn cho Tô Xán tiền tham dự một số hoạt động thương nghiệp, thì đây là chuyện cực kỳ không hay. Cho nên lo lắng của ông Đường và Mục Tuyền không phải là không có lý.  Một năm trước còn thuộc trung tầng công ty, một năm sau nhảy vọt lên tổng giám đốc tập đoàn, sự thăng tiến này nếu có chỗ dựa bối cảnh thì hoàn toàn là bình thường. Nhưng giải thích thế nào một gia đình không có quá nhiều tích lũy, sau khi cha lên làm tổng giám đốc lại mua cho con mình cái xe tới mấy triệu?  Nếu đào sâu thêm sẽ xảy ra chuyện chấn động gì đây?  Làm trong ngành tư pháp, Mục Tuyền quá hiểu vấn đề, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt vẫn còn phong hoa tuyệt thế chứa đầy lo lắng, vấn đề dây dưa phía sau, bà sợ ngay cả mình không trấn giữ nổi. Lúc đó thà để con gái hận mình cả đời cũng phải ra quyết định.  Cái cổng cổ kính đơn giản của ĐH Thượng Hải ở ngay trước mắt, kiến trúc Châu Âu thấp thoáng giữa tàng cây.  Lúc này trên con đường ngoài KTX, Đường Vũ cúp điện thoại nói với Tô Xán:  - Cha mẹ em tới rồi, lát nữa anh cứ chiếu đúng sự thực mà nói là được, em sẽ giúp anh.  Tô Xán ăn mặc tương đối chính thức, chiếc áo sơ mi xám, ống tay áo gấp tới khủy, vạt áo không nửa bỏ nửa thả như mọi khi mà cho vào trong quần, chiếc quần là ly thẳng tắp, giày da không đánh xi bóng nhưng sạch sẽ.  Đường Vũ khen y mặc rất đàng hoàng chững trạc, thì đánh giá Tô Xán dành cho bản thân là “trông như thằng ngố”, kiên quyết không cho Đường Vũ cải tạo nốt mái tóc của mình, đây là chút sĩ diện cuối cùng của nam nhân, phải giữ.  Nghe Đường Vũ căn dặn xong, làm dấu "ok", nói tỉnh queo:  - Em là vợ anh, đương nhiên phải giúp anh rồi.  Đường Vũ hoàn toàn bất lực với kiểu ăn nói không biết xấu hổ của Tô Xán rồi, có điều đứng ở giữa nơi đông người, bao ánh mắt nhìn vào không tiện trừng trị y, còn sẵn lòng làm bộ mặt hạnh phúc, cẩn thận kéo nếp uốn hông áo sơ mi cho Tô Xán.  Cảm giác này, giống như họ kết hôn thật rồi vậy.  Xe dừng trước mặt hai người, thấy Tô Xán và Đường Vũ tay nắm tay đứng bên nhau, vợ chồng Mục Tuyền không còn biết nói gì, bảo cả hai lên xe tới một quán đồ ăn tây.  Nhà hàng này hoàn cảnh ưu nhã, không khí tĩnh mịch, rất hợp cho bữa cơm thương vụ, còn ăn cơm gia đình thì có hơi thiếu không khí một chút.  Bọn họ chọn chỗ ngồi kín đáo ở gần góc phòng xa mấy cánh cửa, thuận tiện nói chuyện.  - Thích ăn gì thì gọi, Tô Xán, cháu không phải là khách nữa, không cần khách khí.  Ông Đường vẫn dáng vẻ đó, đưa thực đơn cho hai bọn họ, nhưng câu này bị Mục Tuyền nhìn lướt qua mặt, vội cười chữa thẹn.  Đường Vũ ngồi bên Tô Xán, ông Đường ngồi bên Mục Tuyền, hai mẹ con bọn họ dù đi tới đâu, cả mẹ lẫn con đều là tiêu điểm của nam nhân, còn người ngồi bên cạnh mỹ nhân đương nhiên bị ghen tỵ.  Có điều không ai để ý tới người khác, mỗi người đều có tâm sự riêng.  Trên bàn có pizza, bơ, bò bít tết, canh tôm hùm, bánh chuối cuộn... Vô cùng thịnh soạn.  Bốn người gọi một chai vang đỏ.  Ăn được một lúc, đại khái cảm thấy chuyện này không làm rõ trước thì ăn cũng mất ngon, nhìn bốn người bọn họ im lìm ngồi ăn, còn giống bữa cơm gia đình nữa không, ông Đường lau miệng nói:  - Tô Xán, cha cháu khỏe không?  Đường Vũ quan sát mẹ mình, tuy ngoài mặt không lộ ra điều gì, nhưng lưng mẹ hơi ngả ra sau, đó là động tác biểu thị mẹ mình đang rất cảnh giác.  - Dạ, cha cháu khỏe ạ.  Tô Xán đang xử lý miêng bít tết to đùng, nghe ông Đường hỏi thì đặt dĩa xuống, trả lời:  - Cha cháu còn nhắc tới chú, gần đây cha cháu bận quá không có thời gian, sắp tới rảnh rỗi hơn nhất định mời chú ăn cơm.  - Nhất định, chú thấy cha cháu rất chiều cháu phải không?  - Dạ?  Tô Xán hơn ngẩn người:  - Chiếc Bentley kia không tệ đấu, là cháu tự mua hả?  - Đúng ạ.  Tô Xán thừa nhận quá thẳng thắn, quá tự nhiên làm ông Đường nhất thời cũng không biết nói tiếp thế nào nữa.  Có điều ông chợt nhận ra mình bỏ qua một vấn đề, còn mẹ Tô Xán nữa, bởi theo quán tính, ông chỉ chú ý tới cha Tô Xán, trụ cột gia đình, mà không tìm hiểu mẹ Tô Xán, ai biết có phải là người bối cảnh gì không.  Mang một tia hi vọng, lấy lại tinh thần hỏi:  - Cháu ít tuổi như thế, nhà cháu đã cho cháu tiền mua xe đắt tiền thế sao? Là cha cháu hay mẹ cháu cho tiền?  Tô Xán vẫn cười hồn nhiên:  - Đều không phải ạ, là cháu tự mua.  - Là cháu tự mua, ý cháu là không phải do cha mẹ cháu cho tiền?  Ông Đường nỗ lực mở rộng sức tưởng tượng của mình.  - Dạ vâng.  Mục Tuyền đặt dao nĩa xuống đĩa, phát ra tiếng động vừa đủ, nhìn thẳng vào Tô Xán, đợi y nói tiếp, hành động này của bà rất cao minh, nếu truy hỏi thì sẽ ở rơi vào thế yếu.  Mũi hoàn mỹ, cao thẳng, cho người ta cảm giác bà là con người kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu tim gan, cánh môi dày căng mọng vô cùng gợi cảm. Mục Tuyền rất đẹp, không chỉ ở khuôn mặt mang kết tinh lắng đọng thời gian mà cả vóc dáng phụ nữ thành thục mà Đường Vũ phải vài năm nữa mới có thể sánh bắng.  Một điều duy nhất Tô Xán thấy tiếc là Mục Tuyền luôn ăn mặc theo một kiểu, từ đầu tới chân là bộ âu phục nữ đen xì, chỉ có chiếc áo sơ mi bên trong màu trắng, màu đen khiến phụ nữ thần bí quyến rũ, nhưng mặc mãi kiểu như vậy, khiến người ta có cảm giác hơi hơị biến thái … mười lần gặp nhau thì hết chín là như vậy, một lần kia … à thôi.  Đường Vũ nhéo Tô Xán một cái, bảo y không nên giả ngốc nữa, mẹ mình có thể giận rồi.  Thế là Tô Xán đem chuyện thời cao trung xem tạp chí trường, nảy ra ý định tạp chí DM, liền cùng giáo viên phụ trách tạp chí trường hợp tác, chỉnh hợp tài nguyên xã hội đưa ra tờ tạp chí sáng nghiệp ra sao. Trình bày cả xin phép xuất bản báo từ chối thế nào, làm sao lợi dụng chính sách ưu đãi "sinh viên sáng nghiệp", thuyết phục được cục văn hóa cho phép phát hành tạp chí DM, rồi tới tạp chí thành công thu được sự hưởng ứng nhiệt thành từ các trường đại học ở Dung Thành.  Tiếp đó tạp chí DM được thành phố khen thưởng, lập làm điển hình sáng nghiệp, rồi được tập đoàn báo tỉnh chú ý, đầu tư tạp chí tấn công cả vào tầng lớp trí thức, tạp chí càng phát triển càng thuận lợi, dẫn tới kế hoạch ra đời tạp chí Văn hóa thời thượng.  Nói liền một hơi, Tô Xán thấy khát nước, dừng lại uống liền nửa ly rượu vang thấm giọng, cũng để cha mẹ Đường Vũ có thời gian ngấm dần.  Mục Tuyền là một thích giả rất tốt, mặc dù không thể nào biết được suy nghĩ thực sự của bà, có điều khi Tô Xán nói gật đầu hoặc đáp lời đúng lúc mà không cắt lời y.  Nói được ra những chuyện này Tô Xán cũng nhẹ lòng hẳn, không giống như giải thích với Đường Vũ, những lời này y chuẩn bị hẳn hoi, chắc chắn không có sơ hở nào để Mục Tuyền hoài nghi.