Đại Niết Bàn

Chương 472

- Anh... Cho dù Đường Vũ sớm có sức đề kháng với cái lưỡi không xương của Tô Xán, nhưng lúc này bị sự vô sỉ của y đánh bại hoàn toàn, nhắc tới chuyện "ước hẹn" kia là Đường Vũ mất khí thế. Vì vậy hai người lại chìm vào trong im lặng, Đường Vũ nghe thấy loáng thoáng tiếng người trong phòng Tô Xán, còn sau lưng cô là ba cô bạn đang tán gẫu chuyện trong trường, Trình Thông Thông như mọi khi khoe có anh chàng tỏ tình bị cô tiểu thư chảnh chọe này lờ đi. Qua cái điện thoại gọi lâu tới mức nóng cả lên còn có tiếng thở hai người và tiếng mưa rèo rào, tầng mây dầy đặc ở trời xa, thi thoảng có ánh chớp lóe lên, rồi tiếng sấm nổ đì đùng. - Tô Xán.. Đường Vũ phá vỡ sự im lặng, giọng nói trong tiếng mưa gió nghe không chân thật: - Anh thực sự muốn cùng em làm chuyện đó à? - Chuyện gì? Tim Tô Xán đập cái thịnh một cái, điện thoại thiếu chút nữa rời tay, vội vàng nắm chặt lại, giọng khàn khàn: - Anh không nghe rõ. Đường Vũ tự động bỏ qua loại giả ngốc này của Tô Xán, cô cảm thấy người mình đang dần nóng lên: - Nếu bây giờ anh xuất hiện trước mặt em... Thì chúng ta sẽ đi. Chúng ta sẽ đi? Đi đâu? Đầu óc Tô Xán chớp mắt hiện ra một loạt tên các loại khách sạn, nhà nghỉ mọc như nấm quanh trường. Chỉ trong tích tắc nó biến thành một loạt nhiệm vụ xấu xa "bồn tắm nước ấm"," giường đôi xa hoa".... - Em đợi anh. Tô Xán nói xong tắt ngay điện thoại đi, nhảy vào trong phòng, oai phong lẫm liệt như thiên thần hạ phàm, làm đám thanh niên bỉ ổi đang chúi mũi vào hai cái màn hình giật nảy mình, thiếu chút nữa dương nuy. Tiếp đó thấy Tô Xán lục lọi tủ quần áo vơ một đống quần áo cho vào cái túi lớn, hùng hồn tuyên bố: - Các anh em, hôm nay tôi ra ngoài ngủ, các anh em cứ tự tiện. Tiếp đó là tiếng xô cửa, gió mưa lùa vào phòng, hành lang có tiếng bước chân chạy gấp gáp, tiếng người va phải đồ đạc rơi ầm ầm, rồi có tiếng chửi bới không biết phòng nào vọng ra: - Này, thằng chó nào ầm ĩ thế, không cho người khác ngủ à? Đợi cả đám tập thể phản ứng lại ùa ra ngoài ban công nhìn xuống phía dưới, chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng người biến mất trong màn mưa, Tô Xán xông pha mưa gió chạy tới KTX nữ, nước mưa đập trên mặt, không xua đi được cái nóng trong người, phía đồng kia KTX nữ là bóng hình mong manh của Đường Vũ, đôi mắt sáng ngời trong đêm, mang chút khiếp sợ mà kiên định. Cùng nắm tay nhau chạy trong mưa, tới khách sạn gần nhất ở ngay cổng chính khách sạn, khi nằm ngã xuống cái giường lớn, Tô Xán mới phát hiện người Đường Vũ cực nóng, cô bị sốt rồi, vội vàng tới hiệu thuốc gần nhất mua thuốc cảm, về tới phòng gọi Đường Vũ tỉnh lại, chuẩn bị nước cho cô uống, xong hết mọi thứ Tô Xán đã mướt mồ hôi, vào phòng tắm ngâm nước nóng. Trước đó bao nhiêu ảo tưởng đã thành phù vân, trong nước nóng trầm tĩnh lại, ra ngoài má Đường Vũ nóng rực, hơi thở nặng nễ, cánh mũi xinh xắn nở ra xẹp vào với tần suất rất nhanh. Dù mắt nhắm lại, nhưng không hề có vẻ an tường, mặt tái nhợt, lộ vẻ yếu đuối chưa từng có. Ngực đau nhói, Tô Xán cảm giác tim mình như thực sự bị đâm xuyên qua. Sức khỏe của Đường Vũ xưa nay rất tốt, cô chăm chỉ tập thể dục, ăn uống tuy ít nhưng đủ chất dinh dưỡng, sinh hoạt điều độ, xưa nay chưa từng biết ốm là gì, không thể vì chút nước mà mà ốm được, nhất định từ khi biết ông bà ngoại mình tới đã chịu áp lực rất lớn. Tô Xán không sinh ra trong gia tộc lớn, không quá rõ Đường Vũ phải đối diện với những điều gì, nhưng chắc chắn vì y không phải là người bạn trai môn đăng hộ đối mà ra, tới hôm nay Tô Xán thể hiện ra thực lực, giúp Đường Vũ giải tỏa, thần kinh căng thẳng nhiều ngày được nới lỏng, cơn mưa chỉ nhân tỗ phụ mà thôi. Nha đầu ngốc này luôn giấu mọi thứ trong lòng. Vậy mà mình còn hả hê đắc ý, khóe mắt cay cay, áy này trào lên trong lòng, Tô Xán nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy tay Đường Vũ, chẳng biết có phải vì thế không mà lông mày Đường Vũ giãn ra, nhịp thở đều hơn, miệng còn lẩm bẩm vài tiếng như heo con đòi ăn, cực kỳ đáng yêu. Đưa tay ra tắt đèn, cả gian phòng chìm vào bóng tối, tâm tình sau một ngày đủ cảm xúc lên xuống đã lắng lại, cứ ngồi thế đến qua 2 giờ sáng, cơn sốt của Đường Vũ không nặng thêm mới nằm xuống bên cạnh ngủ, hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt, chỉ nhìn thấy dòng nước chảy ngoài cửa sổ mà không nghe thấy tiếng mưa rơi, ngược lại hơi thở của Đường Vũ lại nghe rõ ràng. Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Xán tiến vào mộng đẹp. Đồng hồ sinh học mạnh mẽ khiến Đường Vũ dù hai mí mắt nặng trĩu cũng không cách nào ngủ nướng được, có điều cái giường rất thoải mái làm cô không muốn thức giậy, người uốn éo vất vả đấu tranh. Cuối cùng lý trí vẫn giành phần thắng, mở mắt ra thấy cái trần nhà, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác êm ái từ cái giường khiến cô nghĩ mình ở nhà, chết, giờ đã lỡ mất tiết học đầu tiên ở Nhị Thập Thất Trung rồi. Hoảng hốt ngồi bật dậy, làm Tô Xán đắp cùng một cái chăn với cô cũng tỉnh dậy theo, thoáng chốc Đường Vũ liền nhớ ra chuyện xảy ra hôm qua, phản ứng đầu tiên là bản năng phòng vệ kéo chăn che người, không khí hiện giờ làm cô cảm giác không thở nổi. Tô Xán cười tà ác ghé mặt tới, run run nhìn cái tay đưa ra, tay Đường Vũ càng giữ chặt lấy chăn, kết quả cái tay kia đặt lên trán, nói với giọng thản nhiên đáng ghét: - Đỡ sốt một nửa rồi, hôm nay còn phải tiếp tục uống thuốc cho khỏi hẳn. Rời giường dọn dẹp, Đường Vũ từ phòng vệ sinh ra nhìn thấy Tô Xán đứng bên cửa sổ ngắm nhìn thành phố như hoàn toàn đổi mới sau trận mưa to, tới bên cạnh y nói nhỏ: - Em xin lỗi. Tô Xán quay đầu lại cười sáng lạn: - Không sao hết, ngày sau còn dài mà, chúng ta còn cả đống cơ hội. Thấy Tô Xán nhìn mình như con cừu nhỏ không thể thoát khỏi lòng bàn tay y, Đường Vũ lập tức hối hận vì lời xin lỗi của mình, trừng mắt lên mắng: - Háo sắc. Sợ Tô Xán thừa cơ làm cái gì, vội vàng đi lấy đồ trả phòng, nhưng bị y giữ lại: - Muốn làm gì thì đêm qua đã làm cả rồi, cô ngốc ạ. Nói rồi dẫn cô tới bên bàn, mở một cái hộp nhựa, tức thì hơi nóng hừng hực xông ra, mang theo mùi thơm của gạo làm bụng Đường Vũ réo khe khẽ. Lúc Đường Vũ đánh răng rửa mặt thì Tô Xán rời khách sạn mua cháo, nơi này ngay bên phố ăn vặt, nên chẳng thiếu cái gì. - Đây là cháo tía tô, nên ăn khi còn nóng, tác dụng giải cảm, long đờm, rất có lợi cho sức khỏe. Tô Xán múc một thìa cháo, đưa tới trước miệng Đường Vũ: - Ngoan, ăn cho chóng khỏe. Đường Vũ sao chịu để Tô Xán đút cho mình ăn, giành lấy cái thìa, ăn hết nửa hộp cháo, ăn xong toát mồ hôi, cơn sốt gần khỏi hẳn, nhất định muốn về trường, ở lại khách sạn với Tô Xán cô cảm thấy không an toàn. Trở về trường, sự kiện Tô Xán và Đường Vũ hôm qua chấn động hai phòng, ba cô gái tròn mắt nhìn từ lúc Đường Vũ từ lúc lấy quần áo tới lúc ra khỏi phòng không nói nổi một lời, Đường Vũ trước kia luôn thẹn thùng chuyện nam nữ lại có một mặt thế này. - Không làm gì cả? Chả lẽ hai người thảo luận triết học nhân sinh à? Oa, vĩ đại quá. Ba người Lý Hàn mong ngóng Tô Xán mòn mỏi con mắt, y vừa về phòng lập tức bị ấn xuống cái ghế giữa phòng tra tấn: - Lão đại không muốn nói thì thôi, đừng ép, cứ hỏi chuyện riêng của người ta là sao? Lý Hàn luôn là người chững chạc nhất, tuy mọi người là anh em cùng phòng, quan hệ rất thân thiết, nhưng một số điều phải tôn trọng lẫn nhau. Hơn nữa bọn họ nghe ngóng chuyện của Tô Xán và Đường Vũ còn chẳng phải vì Đường Vũ là một mỹ nữ, khó tránh khỏi có suy nghĩ xấu xa trong đầu, như tưởng tượng một chút cô gái lãnh ngạo như nữ thần đó khi không mặc chút quần áo nào ở trên giường sẽ thế nào. - Gặp phải mưa nên cô ấy bị sốt, tôi đi mua thuốc cho cô ấy uống, uống xong liền ngủ, sáng dậy đỡ sốt liền trở về, cả quá trình chỉ có thế thôi. Tô Xán giang tay nói: - Không tin à? Tiêu Húc lắc đầu, đẩy kính lên, giơ ngón cái lên: - Không thừa cơ người khác gặp nguy, đáng mặt nam nhân. Tô Xán đang đắc ý thì nghe thấy hắn bổ xung: - Hơi bất ngờ. Tô Xán cười mắng: - Xéo, chẳng lẽ trong mắt các cậu thường ngày tôi là tên tiểu nhân? - Không khoa trương như thế, gần thế thôi, bây giờ đột nhiên trước mặt chúng tôi, cậu đột nhiên cao lớn hơn nhiều. Trương Tiểu Kiều cười, trước kia hắn cho rằng đại học chỉ là cái bàn đạp, học cho qua, bây giờ nhận ra cuộc sống này không tệ, những người bạn cùng phòng cũng không tệ. - Nói ra thật ghen tỵ, cô nam quả nữ cùng một phòng, cũng không nhất định coi làm chuyện kia là mục tiêu cuối cùng, trò chuyện tâm sự, không làm gì cả, đôi khi thỏa mãn tâm linh còn cao hơn thỏa mãn thân xác... Lý Hàn nói rất cao thượng, rốt cuộc vẫn để lộ bản chất: - Có điều tôi truy cầu kết hợp của tâm linh và thân xác. ****