Đại Niết Bàn
Chương 467
Nhà hàng Tiên Chích Cư nhìn từ phía chính diện như cái nhà kính, vì ba mặt của nó đều ốp kính trong suốt, cột trụ màu trắng, gồm ba tầng, trong đêm khi bật đèn tỏa ra anh sáng long lanh huyền ảo, đây là nơi tổ chức hôn lễ rất nổi tiếng ở Thượng Hải.
Vì nằm ở góc đông nam, Thượng Hải vào tháng 11 tối sớm hơn nội địa, thường tầm 5 giờ hoàng hôn đã buông xuống, thành phố cũng lác đác lên đèn.
Hôm nay trong phòng bao lớn nhất ở tầng một của Tiên Chích Cư đặt hai bàn bát tiên, người tham dự bữa cơm đều là thân thích hai nhà Đường Mục.
Đường Vũ cùng người nhà đi dạo phố xong liền tới thẳng đây, lúc này đã là sẩm tối.
Ngoài phòng bao có một bãi cỏ, đám trẻ con trong nhà nô đùa đuổi nhau trên đó, cha mẹ Mục Tuyền có tuổi, không thích huyên náo này, nên ngồi trong ghế thái sư ỷ ở phòng bao, trò chuyện với thân thích.
Đường Vũ tay dựa vào lan can, mấy đứa bé đang nô đùa ở bãi cỏ dừng lại nhìn cô, một thằng bé lấy tay áo chùi nước dãi ở khóe miệng, nói với đứa bé bên cạnh:
- Lớn lên mình sẽ cưới chị ấy.
- Phải nói cho rõ chứ, muốn cưới chị bên phải hay bên trái?
Đứa con trai khác nhìn Mục Giai Trúc:
- Cưới chị bên trái trước, cưới không được thì cưới chị bên phải.
Mục Giai Trúc thính tai tinh mắt, quát:
- Trương Siêu, Triệu Minh hai đứa thì thầm cái gì đấy!?
Hai đứa con trai giật mình chạy biến mất, dù dã tâm rất lớn, nhưng trước mặt Mục Giai Trúc hung hãn không khác gì thỏ con.
Mục Giai Trúc đuổi hai thằng nhóc đi rồi, giơ tay vươn người một cái, rồi quay sang nói với Đường Vũ:
- Chị, biết em phục chị nhất ở chuyện gì không? Đó là chị có thể nói chuyện với ông bà một cách thoải mái lâu như vậy, vừa rồi em cứ như không học bài bị giáo viên gọi lên bảng ấy.
Đường Vũ cười nhẹ:
- Ông bà hiền lắm, tại mọi người thích tự dọa mình thôi.
Mục Giai Trúc bĩu môi, thầm nghĩ ông bà chỉ hiền với chị, nghĩ sang chuyện khác, hào hứng nói:
- Hôm khác em tới trường chị chơi, chị và anh rể phải tiếp đãi long trọng nhé, đương nhiên nếu hôm nay anh rể không tử trận vinh quang.
Đường Vũ hơi nhíu mày, làm Mục Giai Trúc cười hì hì trấn an:
- Nói đùa thôi, tuy mẹ em và cô thông đồng với nhau, nhưng không ý gì xấu cả, chỉ sợ chị nhất thời kích động, thất thân với người ta, kết quả hại mình. Đừng nói với chị, mà với em cũng thế. Em quyết định rồi, sau này nếu nhắm vào anh chàng nào là cho gạo nấu thành cơm luôn, cùng lắm xé cờ làm phản, bà cô đây ở trong nhà bị đè nén mười tám năm rồi, chưa biết mùi vị ái tình nam nữ thế nào. cứ tiếp tục thế này cuộc đời over luôn mất.
So với Đường Vũ thì cuộc sống Mục Giai Trúc gập ghềnh hơn, từ thời trung học đã chuyển qua tới bốn thành phố, quen biết nhiều, có cả con nhà giàu như Lục Minh, cũng có con nhà bình thường, mọi người thích chơi với Mục Giai Trúc cũng không phải vì gia thế của cô, mà vì tính cách cái gì cũng tiếp nhận và bao dung được.
Mặc dù khi còn nhỏ háo thắng, người lớn trong nhà hay lấy ra so sánh, nên Mục Giai Trúc không thích người chị mẫu mực này của mình, nhưng càng lớn lên, cô càng phát hiện ra mặt tốt của chị mình. Trong số tất cả đám chị em cùng bối phận, Đường Vũ thân thiết với Mục Giai Trúc nhất.
Cho nên hai chị em có thể thoải mái trao đổi vài chuyện riêng tư.
- Hiện giờ nhà chị em mình đều không có con trai, cho nên bị đặt kỳ vọng quá nhiều, nhất là chị, nhất cử nhất động được cả nhà chú ý. Mẹ em ngày nào cũng nhắc nhở em, Mục gia chúng ta xưa nay chưa bao giờ cho rằng nữ không bằng nam, cho nên luôn quán triệt nam nữ phải bình đẳng, cho dù kết hôn cũng không thể thoải mái tiêu tiền của chồng. Thế mà là kết hôn à, đó là quan hệ giữa công ty với công ty, là hợp tác hạng mục, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là tờ hợp đồng, chồng chỉ là đối tác tốt nhất, rồi mọi người chiếu theo nó thực hiện nghĩa vụ quy định. Cho nên có thể cảm thụ được ngọn núi vô hình đè lên vai anh rể thế nào.
Đường Vũ nhìn em gái mình, bình thản nói:
- Không phải chỉ mỗi em là biết xé cờ tạo phản đâu.
Mục Giai Trúc nhìn Đường Vũ như nhìn quái vật, dùng hai tay vỗ má, chớp mắt liên hồi:
- Điên rồi, điên rồi, đến chị em mà cũng nói những lời thế này, tình yêu đúng là làm người ta điên con mẹ nó rồi.
- Giai Trúc, chú ý ăn nói.
Đường Vũ khẽ mắng.
Mục Giai Trúc liền ôm tay cô cười nịnh nọt:
- Được, được, em không nói tục nữa, phải thục nữ... Thực ra hôm nọ em gặp anh rể rồi, mới đầu em cho rằng anh ấy rất dễ bắt nạt, nhưng sau phát hiện ra không phải, anh ấy nói chuyện hiền hòa, nhưng từ sự rộng lượng của anh ấy có thể nhìn ra rất tự tin kiêu ngạo. Nói không chừng hôm nay qua ải được đấy.
Mục Giai Trúc cứ mở miệng đóng miệng là anh rể, anh rể, đúng là cô bé biết làm vui lòng người khác.
- Cho chị biết chuyện này, thực ra cô ba nhắm lấy lý do gia đình anh Tô Xán để phản đối là không phải đâu, chị còn nhớ dì Triệu bạn rất thân của cô ấy không, cái bà có chồng là cục trưởng cục điện lực ấy.
- Hơi nhớ, nhưng làm sao?
Mục Giai Trúc bất bình nói:
- Thằng con bà ta năm nay 24 tuổi, làm việc ở cục điện lực hai năm, năm ngoái họ mua cho anh ta căn nhà trăm mét vuông, cô ba thấy gia cảnh nhà đó tốt, muốn giới thiệu cho chị, không biết có phải vì chú có hợp tác làm ăn với nhà đó không... Cơ mà con bà ta già khú rồi, đợi chị tốt nghiệp xong đã 27, 28 định làm trâu già gặm cỏ non à? Mà cũng phải hỏi nhà ta có đồng ý không đã chứ, thật khinh người quá thể.
Mắt Đường Vũ mở to ra ba phần, Tô Xán mà ở đây thì biết ngay là cô nổi giận rồi, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:
- Cô ba chưa bao giờ nói với chị.
- Đương nhiên là chưa nói rồi, chị dám nổi giận với cô mà, chuyện này đã có tiền lệ, làm sao cô ấy dám nói rõ.
Mục Giai Trúc ngừng lại, nhìn thấy đầu kia anh họ mình Trương Nhạc đang được trưởng bối biểu dương, thi thoảng lại nhìn về phía bọn họ.
Đường Vũ biết Mục Giai Trúc ngập ngừng vì sao, cô không lạ gì Trương Nhạc thầm yêu mình, nhưng rất kín đáo, trong nhà có người nhìn ra cũng không nói.
Mọi người vào chỗ ngồi, đã hơn nửa số người tới rồi, những người còn lại có thể ngồi ở bàn rồi đợi.
Vợ chồng Mục Ngạn Dung ngồi ở chủ vị đối diện với cửa chính, tiếp đó là lão đại của Đường gia, là anh cả của ông Đường, mọi người theo bối phận mà ngồi, khá quy củ.
Bình thường thì không khí thoải mái hơn, ngồi lung tung không hề gì, hôm nay có Mục Ngạn Dung, mà hai ông bà cụ lại khá truyền thông, lại lăn lộn quan trường nhiều năm, nếu một số thứ quy củ phải giữ gìn.
Đường Vũ gửi tin nhắn cho Tô Xán hỏi bao lâu nữa sẽ tới, thu được tin nhắn:" Sắp tới rồi, đang bị tắc đường."
Hiện giờ có sốt ruột cũng không làm nên được chuyện gì, Đường Vũ hối hận không về trường, rồi dùng xe của công ty cha đón cả hai người tới, nên gửi tin nhắn trở lại:" Ừ, tới nơi gọi điện cho mình, mình sẽ ra đón."
Trong lúc chờ đợi, mọi người tán gẫu với nhau, chỗ ngồi bên cạnh Đường Vũ để trống, làm nhiều người chưa biết thầm suy đoán.
Dì ba không nhịn được, định làm sôi động không khí, trêu:
- Này Quế Anh, người bạn của cháu sắp tới chưa, dì rất muốn xem mặt, Trương Nhạc cùng trường với hai đứa đúng không, cháu đã gặp bạn của chị cháu chưa?
- À, cháu nhìn thấy rồi, nhưng chưa bao giờ gặp nhau, cho nên không biết.
Trương Nhạc đáp qua loa:
- Ở đây có mỗi chị cả và anh rể là đã gặp chàng trai đó thôi, anh chị thấy thế nào, có hài lòng với con rể tương lai không?
Mục Tuyền mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Thằng bé đó nhân phẩm rất tốt, là đứa bé ngoan, Lão Đường rất thích nó, cho nên hôm nay mới gọi nó tới ăn cơm. Còn về chuyện con rể tương lai thì mọi người nghĩ quá xa rồi, hai đứa nó còn chưa tốt nghiệp đại học mà, đây chỉ là chuyện giữa bọn nhỏ với nhau thôi, chúng ta đừng quản tới.
- Cứ tính trước vẫn hơn mà, chị cả đối xử tiêu cực như vậy là không hay đâu.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
177 chương
1010 chương
21 chương
7 chương
11 chương
133 chương