Đại Niết Bàn

Chương 451

Lâm Quang Đống trình bày sơ qua kế hoạch sau đó kết luận: - Trong kế hoạch thương nghiệp của tạp chí nước ngoài, đều đưa ra tỷ lệ lỗ vốn ba năm, biểu đồ thua lỗ và lưu lượng tiền mặt, trong này tôi tính toán qua, tình hình thu chi năm đầu, theo đánh giá sơ bộ, tạp chi muốn có lợi nhuận ít nhất là hai năm sau, muốn thu hồi đầu tư phải cho tôi bốn năm. Nói cách khác đến khi Tô Xán tốt nghiệp đại học thì tạp chí ( văn hóa thời thượng) mới có lãi. Trong tạp chí này, tập đoàn báo tỉnh chiếm 20% cổ phần, trừ đi những cổ đông nhỏ lẻ, 65% cổ phần do Tô Xán đầu tư, tổng cộng gần 6 triệu, dự tính bốn năm sau, năm đầu tạp chí mỗi năm thu vào 10 triệu, càng ngày càng nhiều, đương nhiên sức ảnh hưởng quan trọng nhất của tờ tạp chí là độ nổi tiếng trong giới, độ tiếp nhận ngoài giới, văn hoa thương hiệu, đều rất quan trọng. Nắm giữ một tờ tạp chí như vậy, cực kỳ có lợi cho tuyên truyền bố cục thương nghiệp, mang tới hiệu ứng ngầm là tiềm lực vô hạn, sau đó lợi nhuận chủ thể của tạp chí tăng lên một tầm quan trọng hơn là con đường tin tức, lợi ích này không đo đếm được. Đương nhiên hiện giờ không phải lúc nghĩ nhiều như thế, tạp chí mới đầu sáng lập sẽ sinh ra nợ nần, xoay chuyển thua lỗ mới là mục đích chính của giai đoạn này. - Lợi nhuận của cuốn tạp trí từ hai điểm chính người dùng đặt mua và quảng cáo. Lâm Quang Đống phân tích: - Một tạp chí phát hành hai năm, nếu không đạt được tỉ lệ đặt mua 40% là thất bại. Đương nhiên giai đoạn này muốn dựa vào đặt mua là không thể, vậy phải ra tay ở mặt quảng cáo. Tranh thủ được những khách hàng quảng cáo có sức ảnh hưởng là tuyên truyền lớn cho chúng ta, một thương hiệu lớn chọn một tờ tạp chí làm quảng cáo, tăng thêm độ tin tưởng, và sức ảnh hưởng... Tô Xán vừa gõ mặt bàn vừa xem tài liệu: - Đây là chuyện khó khăn nhất rồi, bọn họ đâu dễ đầu tư vào tạp chí mới ra sức ảnh hưởng chưa rõ, vậy anh liên hệ với khách hàng lớn nào? - Đại lý khu vực Trung Quốc của máy ảnh Tái Tư, năm sau Tái Tư có kế hoạch đầu tư vào TQ 5 triệu tiền quảng cáo, trong đó 1 triệu theo đường tạp chí, mai tôi hẹn tổng giám đốc Phạm Chi Lương của họ bàn bạc, 2 giờ chiều mai tôi tới đón cậu. Lâm Quang Đống rất bạo tay, muốn nuốn quảng cáo của Tái Tư, máy ảnh Tái Tư là sản phẩm trung cao cấp, rất có thị trường ở TQ, bọn họ yên tâm giao quảng có cho một tạp chí vừa mới chuyển hình sao? Đối phương dễ dàng đồng ý gặp mặt Lâm Quang Đống như thế? Đương nhiên Tô Xán không nghi ngờ nỗ lực mà Lâm Quang Đông bỏ ra, sự tích cực của hắn là điều ai cũng thấy, Vương Thanh còn kể có lần một buổi tối Lâm Quang Đống chạy tham dự ba bữa cơm để gặp nhờ nhà đầu tư và đối tác quảng cáo, có thể thấy hắn tâm huyết với tạp chí này thế nào. Nhưng Tô Xán cảm thấy dễ dàng cho Lâm Quang Đống cơ hội đàm phán như vậy, thuận lợi có quá mức. Chiều hôm sau, chiếc Audi của Lâm Quang Đông đúng giờ xuất hiện cổng ĐH Thượng Hải, Tô Xán ăn mặc thường ngày ngồi vào xe, làm Lâm Quang Đống ngạc nhiên. Có điều chớp mắt cái lại nghĩ, mặc dù mặc comple thể hiện sự coi trọng, nhưng Tô Xán còn quá trẻ, ăn mặc trang trọng như thế trông buồn cười không thành thể loại gì, người ta còn nghĩ Lâm Quang Đống hắn dẫn theo trợ lý. Tô Xán đơn giản là thích mặc như thế, từ chuyến đi Mỹ về y chịu ảnh hưởng của Mark, ít quan tâm cái nhìn người khác về mình, nhất là cách ăn mặc. Lâm Quang Đống lái xe tới đường Hoài Hải, nơi này có một kiến trúc trông không ra gì, nhưng thực sự là hổi sở đỉnh cấp của Kee Club. Hội sở này vốn là tòa nhà văn phòng của cơ quan chính phủ, về sau bỏ không, được tập đoàn Kee Club Hong Kong mua, sau đó trang trí lại bên trong, tranh họa, thảm Ba Tư, các loại đồ cổ, tạo nên phong cách hậu hiện đại. Nghe nói chỉ ngày đầu khai trương cực kỳ long trọng, về sau hoạt động rất lặng lẽ, phù hợp với tính cách không thích bị chú ý một bộ phận doanh nhân, thành nơi hút xì gà nhấm nháp whisky, không tới tầng cấp nhất định không vào nơi này. Cái tòa nhà ba tầng ngói trắng, từ sự đơn giản bề ngoài cho tới trang trọng bên trong đều không ăn nhập với trang phục của Tô Xán. Trang trí theo kiểu phục cổ, thảm trải sàn rất biết tận dụng không gian bố trí bộ bàn ghế đen, trông không gian có hơi chật hẹp, chung quanh nam tử ăn mặc âu phục ngồi thành từng nhóm. Ở chỗ ngồi gần tường dành cho hai người có những cô gái xinh đẹp, tiếng cười khúc khích cố áp nhỏ, giọng làm nũng ngây thơ khiến người ta ngứa ngáy. Tổ hợp kỳ quái của Lâm Quang Đống và Tô Xán khá gây chú ý, hai người được dẫn qua sảnh, đi lên lầu hai, tới một gian phòng gần đường, quản lý gõ cửa, tiếng huyên náo bên trong lắng xuống, hai người họ đi vào. Ba cái ghế sô pha một dài hai ngắn đặt quanh một cái bàn, ngồi phân tán xung quanh có năm người, tuổi chừng 35 tới 50, đang chơi bài, trên đặt mấy chip poker. Phạm Chi Lương tầm 50, tóc vẫn đen nhánh, song khuôn mặt phong sương, nhìn là biết người từng trải sóng gió vườn lên, thấy Lâm Quang Đống liền vẫy tay: - Tiểu Lâm, cậu tới rồi, nào nào, chơi một ván? Liền có người nhường vị trí. Lâm Quang Đống trao đổi ánh mắt với Tô Xán rồi gật đầu: - Được. Mọi người tập trung chơi bài, không ai để ý tới Tô Xán, y liền tùy ý kiếm chỗ ngồi trong phòng, hiện giờ mới ba giờ, hẳn những người này mới ngồi xuống chưa lâu, muốn thực sự đi vào chủ đề sẽ mất một thời gian nữa. Chú ý quan sát xung quanh, Tô Xán nhận ra một người quen, bạn Đỗ Đại Duy, nhà làm tổng đại lý của tập đoàn Avril, tóc vuốt keo, đi giày Italy, âu phục xám, thấy Tô Xán nhìn mình, hắn chủ động đi tới: - Chúng ta gặp nhau rồi phải không, tôi là Trương Chí. - Trong buổi tụ hội của Đỗ Đại Duy. Tô Xán gật đầu bắt tay với hắn: - Tô Xán. Trương Chí kéo ghế tới gần Tô Xán, hắn theo mẹ tới đây, đang buồn chán, gặp được người quen lại cùng tuổi, kiếm được người có thể nói chuyện, chủ động bắt chuyện. Trương Chí rất nhiệt tình, hoàn toàn khác với cảm giác thần bí khi hôm đó giới thiệu cho mình, tuy ăn mặc trịnh trọng, nhưng khi nói chuyện vẻ mặt sinh động, động tác tay rất phong phú. Tô Xán vừa nói chuyện với hắn, tai vừa lắng nghe những người đằng sau chơi bài, tính cả Tô Xán và Lâm Quang Đống thì tổng cộng tám người, Trương Chí và một cô gái ngồi bên một trung niên nam tử là trẻ nhất. Tuy nói bọn họ đang đánh bài ăn tiền, song không khí khá thân thiết, có vẻ quen biết lâu rồi. Tô Xán cảm thấy bị mấy cặm mắt ngầm đánh giá một phen, những ánh mắt này rất kind đáo, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không chỉ để ý thái độ cử chỉ của y khi nói chuyện, còn cả quần áo, thậm chí cả giày. - Lần trước tôi đi chơi bài gặp hai người trẻ tuổi, trông tuổi tác giống sinh viên tốt nghiệp vừa tuyển vào công ty, nhưng chơi bài rất tốt, lão luyện, nếu chỉ nghe cách ăn nói cứ tưởng phải ba mươi trở lên. Một chủ địa ốc mặt mày bặm trợn hũng dữ nói: Phạm Chi Lương một tay vuốt ve tay vịn ghế, hai mắt híp lại như hình rẻ quạt, nghĩ một lúc rút bài nói: - Hiện giờ người trẻ tuổi không giống thời chúng ta, kiêu ngạo lắm, chúng ta đều đắp từng viên gạch viên ngói lên cơ đồ, thời đó có ai là học hành cho đàng hoàng? Hiện giờ người trẻ tuổi đọc sách nhiều, biết nhiều, cho rằng cái gì mình cũng làm được. Mồm mép thì ghê gớm lắm, thực sự giao việc mới biết, lóng nga lóng ngóng. Trong công ty trước kia cũng có mấy giám đốc trẻ, lúc đầu coi trời bằng vung, mấy lần trên cuộc họp lớn tiếng chỉ trích tôi chứ, giờ đều nói bội phục giám Phạm một phép...