Đại Niết Bàn

Chương 449

Từ Hải Thanh bị Vệ Đinh Đinh tương một câu như vậy, mặt lúc xanh lúc trắng, có điều hắn có chút hàm dưỡng, không muốn chấp một kẻ say, lạnh nhạt nói: - Tôi chỉ có thể liên hệ được tới mức này thôi, không có điện thoại của Tô Xán, tôi đã cố hết sức, tùy mọi người. Hắn quyết tâm không quản vào chuyện này nữa, thực ra trong lòng hắn rất hoài nghi những lời đồn đại lan truyền với tốc độ tên lửa trong phòng, hắn tự cho mình cũng có con mắt nhìn người, trong ấn tượng của hắn, Lâm Lạc Nhiên không phải cô gái dễ dàng chinh phục được như vậy, tinh cách thoải mái, nhưng không tùy tiện. Có điều hắn cũng có thể đoán được suy nghĩ đám đông, suy bụng ra ra bụng người mà, nếu là bọn họ đuổi theo một chàng trai ra ngoài như thế, giữa đêm hôm khuya khoắt không làm chút gì đó thì trời chu đất diệt rồi. Rất nhiều cô gái bề ngoài như nữ thần, sau khi lột sạch trên giường, thì thành chuyện hoàn toàn khác, bình thường cao quý cũng chỉ khiến tiếng rên rỉ thêm chút kích thích mà thôi. Cho nên nghĩ vậy, liên tưởng tới khuôn mặt đẹp đẽ, thân hình khiêu khích của Lâm Lạc Nhiên, tới hắn còn cảm thấy ghen tỵ nữa là Vệ Đinh Đinh bị tổn hại tới lợi ích cốt lõi. Vệ Đinh Đinh lại bấm điện thoại, vẫn tắt máy. Hình nền máy ảnh của hắn là Lâm Lạc Nhiên ôm một con chó bông trắng ngà, chu môi ra làm động tác hôn con chó. Đó là bức ảnh hôm sinh nhật Lâm Lạc Nhiên, hắn chạy từ Bắc Kinh tới Dung Thành để tặng cô con chó này, để nhìn thấy nụ cười cô. Bức ảnh đó hắn luôn nhìn một lần trước khi đi ngủ, nhưng lúc này nhìn nó, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, tay bóp chặt điện thoại, gân xanh nổi lên từ tay đến cổ. Bao nhiêu năm như thế để đổi lấy kết quả này sao? Làm sao mà hắn có thể bình tĩnh được. Trong cơn giận ngợp trời, Vệ Đinh Đinh vung tay ném di động vào vách tường. "Bốp", cái điện thoại vỡ tan tành, pin rồi linh kiện bắn lung tung, những người còn lại trong phòng càng yên tĩnh. Miệng thở ra một hơi mạnh, Vệ Đinh Đinh đi tới bên bàn, mở chai bia lạnh tu một hơi mạnh, hơi lấy lại kiểm soát lại bản thân, nhưng không có nghĩa là cơn giận giảm xuống, nó chỉ bị nén chặt hơn: - Sớm muộn gì cũng có vấn đề... Tôi biết mà.. Trước kia tới thăm cô ấy, nghe cách cô ấy nói về thằng đó, tôi đã có dự cảm... Cướp nữ nhân của tao à? Đại Duy, món nợ này tình sao? - Trương Tiểu Kiều không cần lo, tính nó không thích can dự chuyện không liên quan tới mình, nhà Tô Xán không có bối cảnh gì cả, có điều nghe nói y và Vương Uy Uy quan hệ không tệ, tới lúc đó khó ăn nói... Đỗ Đại Duy vừa nói vừa nghĩ, trong trời gian ngắn nhờ mối quan hệ cực rộng hắn tra ra được sơ qua về bối cảnh của Tô Xán, tuy giọng nói bình thương song cô gái bên cạnh hắn nhìn bộ dạng này không dám tới thân cận như thường ngày nữa. - Chuyện này Vương Uy Uy quản nổi à, tôi không tin động vào một thằng tép riu thôi mà hắn ngăn cản được, sao nào, cứ bảo hắn tới nói chuyện với tôi. Vệ Đinh Đinh nghiến răng nghiến lợi, mắt long lên sòng sọc: Một đám nam nữ cực kỳ phấn khích, chưa bao giờ thấy Vệ Đinh Đinh nổi giận, chuyện này lớn rồi, tên Tô Xán nào đó chọc vào nhân vật không học nổi, sẽ có khối đề tài để nói đây. - Cậu giúp tôi liên hệ với Xuyên Oa Tử, tôi nghe nói hắn tốt nghiệp cao trung xong không có việc gì làm, hắn quen biết rộng với đám anh chị Thượng Hải, muốn xử một thằng sinh viên không thành vấn đề. - Xuyên Oa Tử gần đây đang rảnh thật đấy, có điều hắn ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, năm ngoái vì gây chuyện mà thiếu chút nữa bị cha hắn đánh gãy chân, gần đây bị cha hắn lôi tới lớp tài chính, giữ bên người. Tạm thời đừng làm lớn chuyện, hỏi rõ ngọn nguồn, xem tình hình thế nào rồi hẵng nói. Đỗ Đại Duy nói thế, nhưng nhìn vẻ mặt Vệ Đinh Đinh đi nhặt từng mảnh vỡ chiếc di động, chắc chắn không để bỏ lời mình vào trong tai rồi, đi tới hỏi nhỏ: - Tôi hỏi cậu câu này, cậu đưa được Lạc Nhiên lên giường chưa? Vẻ mặt Vệ Đinh Đinh vừa hung tợn và thống khổi, lắc đầu. - Tự cậu chuốc lấy thôi, chơi trò tình cảm gì chứ, cậu hi vọng cái gì? Thật là, nếu để thằng đó ra tay trước... Thôi, chuyện này tùy theo ý cậu. ******* Mặt trời ngày ngày lại từ phía đông nhô lên, nhuộm một sắc hoàng kim lên thành phố, giống như ai mang cát vàng ở biển phủ lên vậy. Tầng mây mỏng cao tít thế này thường báo hiệu cho một ngày trời quang mây tạnh, phóng 602 tình dậy trong nhưng những tiếng ngáp buổi sáng kỳ quái, gần như sáng nào mọi người cũng thấy Tô Xán kéo cái ghế ra ngoài ban công, cầm cuốn sách tài chính gạch gạch viết viết gì đó. Trong nắng sớm ban mai, Tô Xán cầm hộp sỡ bò lên miệng uống, ánh mắt vẫn không rời quyển sách, sau đó đặt sang một bên, tay kia từ từ lật trang sách, miệng hơi mấp máy, đầu gật gù, như đọc được một đoạn tâm đắc. Cảnh tượng này làm Tiêu Húc tự thẹn không bằng, hắn đỗ vào trường với tổng số điểm 665, mắt cận tới 8 đi-ốp, đó cũng là nguyên nhân mà hắn được gọi là mọt sách, có điều hắn đọc sách không có cảm giác nhẹ nhàng say sưa giống Tô Xán, trông không giống đọc cuốn sách tài chính khô khan mà đọc cuốn tiểu thuyết nào đó. Mới đầu hắn rất hoài nghi mục đích của Tô Xán, có phải giống hắn cũng làm ra vẻ thu hút các cô gái không, nhưng ngày nào Tô Xán cũng dậy vào lúc 6 giờ, cả cuối tuần cũng như thế, sau đó cầm sách ra ngoài ban công, vừa tắm nắng vừa đọc sách. Nhưng lâu dần hắn nhận ra, Tô Xán thực sự thích đọc sách. Tiêu Húc hỏi Tô Xán sao có thể làm được như vậy, Tô Xán tiết lộ bí quyết cứ mỗi loại kiến thức thì y thường gắn với câu chuyện vui liên quan, vừa dễ nhớ lại tăng thêm hứng thú. Tiêu Húc cũng thử làm theo, nhưng vừa đọc sách lại còn vắt óc liên tưởng tới chuyện cười chỉ khiến hắn thấy nặng đầu, đành từ bỏ. Tô Xán nhận được nhận được tin nhắn liền mừng rỡ, Lâm Quang Đống sắp tới Thượng Hải, bản mẫu của tạp chí cuối cùng đã ra lò. Chuyện đàm phán với bên phát hành cũng hòm hòm rồi, các kênh phân phối đều thuận lợi, tiếp theo chỉ còn đợi hiệu quả tạp chí phát hành. Mặc dù tạp chí đang trong thời gian bồi dưỡng thị trường thì lượng tiêu thụ chưa đánh giá được thực lực thật sự, nhưng ở thị trường Giang Chiết rất nhiều đối thủ mạnh, xác lập địa vị thị trường làm nền tảng cạnh tranh sau này rất quan trọng. Thông thường mà nói tạp chí trong nước chia làm bộ phận biên tập, bộ phận quảng cáo và bộ phận phát hành, bộ phận phát hành được Tô Xán sát nhập tạp chí kinh doanh đổ bể của Tiêu Triệu Húc vào, tuy tạp chí kia đã không còn, nhưng kênh phân phối của nó vẫn còn rất hữu dụng. Bộ phận biên tập được Lâm Quang Đống mời nhân vật có tiếng trong giới tên là Trần Khải Thụy đảm nhận. Trần Khải Thụy không phải tên là Trần Khải Thụy, tên tiếng Anh của hắn là Carrey ( Khải Thụy), người trong giới quen gọi hắn là Trần Khải Thụy. Trần Khải Thụy ngồi ở vị trí tổng biên tập, còn tuyển thêm một số nhân tài trong giới, tiến hành bồi huấn nghiêm khắc với nhân viên truyền thông Ba La, tiền hành điều chỉnh theo hướng chính quy hoa. Kỳ tạp chí đầu tiên ra đời dưới sự thao tác của nhóm người vừa kinh nghiệm vừa tinh thần xông pha đó. Đồng thời phía phòng tài vụ, Giang Minh gửi cho "nhà đầu tư" Tô Xán một phân tích nguy hiểm. Thường thường trong kế hoạch, rất ít người tiến hành phân tích nguy hiểm với người đầu tư của mình, chỉ đơn thuần đề cập tới kiểu như " anh đầu tư vào 10.0000, cuối năm chắc chắn có lợi nhuận xxx", nếu không phân tích nguy hiểm quá mức, dọa nhà đầu tư chạy mất. Còn thân phận "nhà đầu tư" Tô Xán thì khác, Giang Minh chiếu đúng thực tế làm một báo cáo nguy hiểm, kế hoạch tài vụ. Bởi vì mỗi sản nghiệp trong tay, Tô Xán đều yêu cầu có cơ chế hạch toán chi phí nghiêm ngặt.