Đại Niết Bàn
Chương 400
Tiết mục của Đường Vũ không phải đáng chú ý nhất, vì chẳng mấy người hiểu được tiếng đàn của cô, họ chỉ bị vẻ đẹp của cô khi chơi đàn thu hút, nhưng nó thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất, vì Tô Xán, cái tên không biết xấu hổ giang tay ra đòi ôm lại còn được toại nguyện đã đâm xuyên tim vô số đám lang sói.
Mọi người phẫn nộ ở chỗ khi cô gái kia biểu diễn trên sân khấu thì ai cũng tính mình mượn cớ tặng hoa để tiếp xúc thân mật, càng có người tính kẹp trong bó hoa thư làm quen, nói không chừng trời đất run rủi cho cơ hội.
Có kẻ càng trực tiếp hơn ghi số điện thoại, mơ mộng nửa đêm canh ba có cuộc điện thoại nào đó từ phòng nữ sinh.
Nhưng tất cả ao ước, tất cả dâm tưởng đó bị bóp chết khi Tô Xán ôm bó hoa khổng lồ bước lên sân khấu.
Trên đời này luôn có kẻ vô sỉ, tên tặng bó hoa cực lớn kia là loại siêu cấp vô sỉ.
Thầy giáo trẻ nửa ngày biến thành tên vô sỉ.
Về sau có chuyên gia học khoa tâm lý phân tích, tên "thầy giáo" dùng ngôn ngữ cơ thể ám thị, lợi dụng tâm lý thích chuyện mới lạ của quần chúng nhân dân đằng sau, tạo thành hiệu ứng quần thể, thành công khiến cô gái dưới ánh mắt bao người không thể từ chối mà dâng mình cho y, à, không đúng khiến tên vô sỉ kia thừa cơ.
Nói tóm lại là con gái nhà người ta không phải cam tâm tình nguyện.
Lần nữa cũng gián tiếp chứng minh tên đó quá vô sỉ.
Không biết rằng Tô Xán thầm nguyền rủa nếu không có cái lễ chào đón vớ vẩn kia, không chừng y đã cùng Đường Vũ ra ngọn đồi sau KTX nữ dính vào nhau rồi, đâu cần thèm thuồng thế này, cơ mà nhân cơ hội cho nha đầu đó một bài học không phải là hoàn toàn lãng phí một buổi tối.
Đêm xuống, mưa càng lúc càng to, như ông trời cầm vốc nước ném xuống đất vậy, cả trường chìm vào trong màn mưa mù mịt, ánh đèn đường chẳng tác dụng gì chỉ khiến đêm mưa thêm phần ma mị.
Dù sao chẳng ai tên điên nào ra ngoài giờ này, vì có căng mắt cũng chẳng thấy gì ở KTX nữ đối diện.
Mà thực sự là không có?
Cửa phòng có tiếng gõ, sau đó bị mở ra, người đi vào cầm một cái cốc sứ, cười thật thà:
- Tôi ở phòng 619 kế bên, các bạn có nước sôi không, cho xin một ít.
Tiêu Húc bực mình:
- Phòng 619 cách phòng bọn này tới chục km, kế bên cái ***, cần tới tận đây xin nước không?
Trương Tiểu Kiểu ngồi trên giường học bài, ngẩng đầu lên nhìn đối phương:
- Mấy người làm cái trò gì thế hả? Trước cậu có 6 thằng tới phòng này xin nước rồi, ngoài cửa phòng có ghi phát nước miễn phí à?
Sang phòng mượn nước là một truyền thống vinh quang của KTX, đám sinh viên đầu óc quái thai luôn kiếm được lý do hợp lý để người ta chẳng từ chối được, như pha ít trà thiết quan âm mà thân thích mang tới, hay úp mỳ tôm ăn đỡ đói, không thì huynh đệ trong phòng sốt cần nước nóng, đau bụng tiêu chảy gì đó, nói chung mỗi tháng có vài ngày cần uống nước nóng.
Thường thường kẻ xin nước vì thế ngồi chiếm máy vi tính người ta một hai tiếng.
Lý Hàn cười hố hố, hào phóng nói:
- Tám phần là xem những nữ sinh tối nay biểu diễn làm miệng khô cổ khát hả, này lấy đi, chỉ còn một phích thôi, tối tôi còn ngâm chân, lấy ít thôi.
Đối phương gãi đầu, cả tầng lầu đều biết Lý Hàn phòng 602, tốt bụng hiền lành, thích giúp người khác, không câu nệ tiểu tiết, càng nghĩa khí.
Cầm phích lên rót một cốc nước nóng, ngồi xuống bàn của Lý Hàn, nhìn Tô Xán gõ lạch cạch trên laptop:
- Anh bạn, chơi trò gì thế?
- Vào Facebook, đang gửi ít tài liệu.
Tô Xán đang bận chẳng ngẩng đầu lên, lịch sự với đám này chỉ thiệt thân.
Trong phòng chỉ có Tô Xán và Trương Tiểu Kiều có máy vi tính, Lý Hàn và Tiêu Húc thèm khát từ ngày đầu, dù sao mọi người chưa quen nhau bao lâu, ít nhiều còn giữ kẽ, không tiện chiếm máy vi tính của người ta chơi Red Alert hay là Diablo 2 mới ra.
Lúc này tên mượn nước sán tới:
- A, chơi kỹ thuật cao à, tôi biết facebook hiện chỉ có phiên bản Mỹ phải không, trào lưu bây giờ là tán gẫu trên mạng, cái này không thích hợp với nước ta.
- Thế nào cũng tới ngày có thứ thích hợp.
- Ờ, chắc thế.
Mọi người phát hiện đối phương đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Xán, chỉ chỏ giao diện màn hình bình phẩm, cuối cùng vào chính đề:
- Tôi là Bạch Đại Quân phòng 619, sau này rảnh rỗi chúng ta qua lại nhiều hơn.
Mục đích của hắn là, huynh đài hôm nay biểu hiện thực sự chói lọi, sau này nhất định nhân duyên rộng mở, cửa phòng nữ sinh sẽ mở rộng với cậu, khi cậu qua đó đừng quên mang theo anh em đang đói kém thiếu thốn.
Bạch Đại Quân ra ngoài còn nhiệt tình vẫy tay với mọi người:
- Đi đây, đi đây, chào các anh em, mai rảnh lại tới.
- Biến hẳn luôn đi.
Đóng cửa lại, Trương Tiểu Kiều ngồi vào bàn, nhưng tức tối gập sách không học nữa, nằm vật ra giường thống khổ kêu ca:
- Muốn thanh tịnh một chút cũng không được, đám người này cứ như mười năm chưa thấy con gái vậy, bực nhất là bọn phòng bên, rủ chúng ta tham gia hoạt động liên phòng chó má gì chứ, Lý Hàn, cậu còn đồng ý nữa.
Nói xong lấy một cuốn sách úp lên mặt, trạng thái của hắn bây giờ chỉ có một từ: bực bội.
Cuộc đời Trương Tiểu Kiều dường như là thế, lúc nào cũng chìm trong u uất, cho dù so với lúc mới vào phòng thì đã khả quan hơn một chút.
Tiêu Húc lắc đầu bộ dạng triết gia rởm:
- Tố chất sinh viên bây giờ thế đấy, thêm vài năm nữa đoán chừng càng bỉ ổi hơn, có điều đề xuất hoạt động liên phòng cũng thú vị, có điều Lý Hàn, ít nhất phải trưng cầu ý kiến anh em trong phòng chứ, đừng có nghe nói tới nữ sinh là đất mất tính nguyên tắc.
Lý Hàn gãi đầu cười hề hề:
- Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời kích động.
Tô Xán không phải là trưởng phòng hợp cách vì y lười, mấy chuyện nhỏ nhặt không ảnh hưởng lắm thì nghe ý kiến chung. Trương Tiểu Kiều ghét chuyện phiền phức, Tiêu Húc trong lòng toàn nghĩ chuyện u ám, bề ngoài thì ra vẻ đàng hoàng. Thế nên Lý Hàn nhiệt tình dễ dụ luôn là mục tiêu bị đám người có ý đồ lợi dụng.
Nghĩ cũng thấy thú vị, phòng mình mỗi người một tính khác nhau, có lẽ thời sinh viên là lúc con người ta có cá tính nhất, thời học sinh bị gò ép vào khuôn khổ, ra ngoài xã hội rồi mới dần bị mài mòn thành trăm người một mặt.
Tô Xán không tham gia thảo luận, gửi tài liệu cho Mark xong liền lười biếng leo lên giường, chẳng muốn nghĩ gì cả, lôi điện thoại ra gửi ít tin nhắn ám muội cho Đường Vũ, dưới màn mưa chúc nhau ngủ ngon, rồi chìm vào giấc mộng đẹp.
Nhưng lúc này ở trong những căn phòng đã tắt đèn, hai bọn họ thành một phần tin nóng của buổi lễ ngày hôm nay.
Đường Vũ biết ngay từ khi mới vào phòng, Trình Thông Thông đã không thích mình lắm, sau dạ tiệc, thái độ càng thêm rõ ràng.
Khi Trình Thông Thông hết sức phấn khởi khoe với những người bạn cùng phòng mình sắp biều diễn Cách Tang Mai Đóa, cô tiểu thư thích so bì này thấy ít nhất ở phương diện biểu diễn văn nghệ mình có thể hơn Đường Vũ.
Thế nên khi Đường Vũ bước ra sân khấu biểu diễn độc tấu dương cầm được hoan nghênh nhiệt liệt, mặt Trình Thông Thông sầm xuống.
Vì Đường Vũ biểu diễn một mình, còn Trình Thông Thông lại múa cùng với ba nữ sinh khác, nếu khuất mắt đã đành đi, đằng này lại ở chung một phòng, cứ nhìn thấy Đường Vũ là một lần nhắc nhở cô ta sự thua kém đó.
Rồi nhìn thấy có người ôm bó hoa lớn tặng cho Đường Vũ tạo thành sự kiện oanh động, Trình Thông Thông ghen tỵ phát điên.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
34 chương
112 chương
16 chương
97 chương
286 chương