Đại Niết Bàn
Chương 325
Nhiều người cho rằng học sinh Mỹ học tập thoải mái lắm, thực ra không phải như vậy, lấy trường Exeter ra mà nói, 8 giờ sáng lên lớp, 3:05 tan học, tổng cộng là 6 tiết. Tiếp đó là tới bài tập, bài tập phân cấp, ít nhất mỗi môn 35 phút, còn có 45 phút và 55 phút. Học sinh lớp cao làm bài tập càng gian nan, thời gian bố trí làm bài nhiều nhất là 55 phút, nếu như mỗi người ôn tập 5 môn, vậy là ngốn hơn bốn tiếng rồi, gánh nặng bài tập cực lớn.
Đặc biệt với học sinh quốc tế như bọn họ, vì vấn đề ngôn ngữ ở phương diện các môn xã hội yếu hơn cả học sinh bình thường, cho nên bọn họ không thoải mái như học sinh trong nước nghĩ, thi thoảng bọn họ cũng được mời tham gia party, có điều thường chỉ vội vàng tới rồi vội vàng về, mọi người chỉ kịp làm quen không tới mức tỏ ra quá cách biệt thôi.
Nhất là với cô học sinh nghiêm túc như Đường Vũ, thời gian càng kín.
Chuyện du lịch, chơi bời gì đó thì bọn họ bận tới mức không có thời gian mà nghĩ, suốt một tháng trời còn chưa rời trường xem thành phố xung quanh ra sao.
Tô Xán thở dài, vốn tưởng chuyến đi Mỹ này là một hành trình lãng mạn, nhưng thực tế áp lực học tập mệt mỏi không kém trong nước.
Cho nên được nắm tay Đường Vũ ở ngày rảnh rỗi hiếm hói này là chuyện đáng trân trọng thế nào.
Đột nhiên Tô Xán nhớ cuộc sống cao trung khô khan, buồn tẻ, lặp đi lặp lại trong nước.
Tháng đầu của kiếp sống du học chưa kịp thưởng thức đã kết thúc rồi.
Đường Vũ ngày càng được hoan nghênh, rời xa trong nước, tính cách của cô cởi mở hơn nhiều, giao lưu với người Mỹ luôn giữ nụ cười trên môi, bất kể là nam hay nữ đều thích cô nữ sinh thanh lệ này, ấn tượng Đường Vũ để lại cho mọi người là cực kỳ ưu tú ở các môn tự nhiên.
Sự ưu tú của Tô Xán và Đường Vũ ở môn số học còn gây ra sự kiện khác, theo cách giáo dục của trường, khi giải đề, có tỷ lệ lớn không cần tính toán, mà dùng tiếng Anh giải thích.
Tức là khi giải toán, phải dùng tiếng Anh trình bày giải đáp ra làm sao. Điều lệ này lúc vừa đưa ra làm học sinh Châu Á rất tức giận, cho rằng đây là điều lệ của người Mỹ nhắm vào người Châu Á, vì người Châu Á giỏi số học là chuyện phổ biến không cần nghi vấn, học sinh du học sở trường môn tự nhiên, còn phương diện tiếng Anh là điểm yếu. Nhưng điều lệ đưa ra, có khó chịu cũng phải chấp nhận.
Tô Xán mới tới, tất nhiên không hiểu thứ này, y nghe nói không tệ, nhưng dùng tiếng Anh viết thì không tốt, kém xa Đường Vũ.
Làm bài kiểm tra xong nộp bài lên, đang chuẩn bị rời phòng thì bị giáo viên gọi lại:
- Tô, ngoại trừ đưa ra đáp án chính xác, em còn phải giải thích làm sao nghĩ ra đáp án này.
Phòng thi không ít người nhìn y, có mấy kẻ đang bị đề thi làm óc cháy khét lẹt có chút khoái trá, cảm thấy chính sách này không tệ.
Tô Xán nhíu mày lấy bài thi lại, quay về chỗ ngồi, mọi người đều cho rằng tên học sinh trao đổi này mắc kẹt rồi, có điều chỉ vài phút sau Tô Xán lại nộp bài thi. Giáo viên cầm lấy xem vài chữ lập tức chớp chớp mắt có vẻ không tin, sau đó bỏ kính xuống dụi mắt, ngây ra rất lâu.
" Có một bầy vịt trời bay qua, em nghe thấy tiếng chúng vỗ cách, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, thế là có đáp án."
Câu trả lời này của Tô Xán trở thành đề tài bàn tán say sưa của đám học sinh Mỹ ở trường.
Tô Xán lại một lần nữa bị gọi tới văn phòng hiệu trường:
- Em đã mở ra một tiền lệ rất xấu cho trường, hiện giờ có rất nhiều học sinh dùng thơ của Tagore, Longfellow để trả lời bài thi, tạo thành thói xấu của học viện.
- Em lấy làm tiếc về chuyện này.
Tô Xán ăn năn nói, lòng thầm rủa đám học sinh Mỹ, cái gì hay ho không học, đi học cái này, làm y bị vạ lây, chuyến này thì ấn tượng tệ lắm rồi.
Nhưng vị hiệu trưởng lại lắc đầu:
- Tôi không nhận lời xin lỗi của em, trường ta không tước đoạt tư tưởng sáng tạo của học sinh. Tôi chỉ muốn nói với em, tôi không tán đồng.
( Ai dùng chim giải bài tập?) Báo học viện Exeter mới giật title như thế.
Đường Vũ dở khóc dở cười, cô không lạ gì tính cách thất thường không thích bị ràng buộc của Tô Xán, có vẻ bầu không khí tự do ở Mỹ càng cổ vũ tính cách này của Tô Xán phát huy, chuyện thành lớn thế này hoàn toàn do mấy tên học sinh lười biếng, học dốt kiếm được cớ học theo. Chuyện này về nước nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng nó lại thực sự xảy ra trước mắt rồi.
Có một số nữ sinh thấy Đường Vũ gần gũi với Tô Xán còn thông qua cô tìm hiểu tư liệu về y, làm Đường Vũ chợt nhận, phong cách độc đáo cá tính của Tô Xán, có vẻ rất hợp khẩu vị người Mỹ.
Còn Tô Xán sau vụ này sợ thật rồi, giờ chỉ muốn bình an vượt qua kỳ trao đổi học sinh, thêm chuyện gì nữa chắc đánh giá cấp A chắc là vô vọng luôn.
Tô Xán chỉ muốn làm học sinh bình thường thì có một người bình thường chưa biết mình năng lực cỡ nào kể khổ với y:
- Tôi muốn vào đại học Princeton, Harvard, cậu cho rằng tôi cần thêm cái gì, thành tích GPA? Hay Sat, Sat 2? Câu không biết những học sinh trong lớp AP, IB của chúng tôi, mỗi ngày vác đống sách hơn 100 pound đi học, có khi mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng. Dù cho thành tích tốt nghiệp bọn họ rất cao thì cậu biết khả năng vào được Harvard là bao nhiêu không?
- Chỉ chừng 5% thôi. Vì đơn xin học có một mục, trong thời gian trung học làm gì, tham gia hoạt động ngoại khóa gì, đảm nhận chức vụ gì? Có được phần thưởng hoặc vinh dự gì, và phần thưởng đó thuộc cấp nào, khu, bang, quốc gia hay quốc tế.
Mark là phần tử cấp tiến, cũng là phần tử không yên phận, đôi khi hắn có chút tính trẻ con, ví dụ như phát tiết cơn giận với người bạn tốt.
- Mấy thứ đó tôi đều không có, các bạn hiểu không? Các bạn cứ hỏi gần đây tôi đau đầu vì chuyện gì, đây chính là nguyên nhân đấy. Facebook là sự nghiệp sau này của chúng ta, hiện giờ tôi phải coi trọng hoạt động ngoại khóa hơn, cho nên Tô, tôi rất cám ơn cậu coi trọng tôi, giao cho tôi quản lý công ty, nhưng đó là sự nghiệp sau khi lên đại học, hiện giờ sứ mệnh của tôi là làm sao vào được Harvard.
Đường Vũ ngạc nhiên hỏi Tô Xán:
- Bạn mở công ty à?
- Mình muốn dùng hình thức trang web để ai cũng có thể lên mạng đang tư liệu về mình, giữ liên hệ với bạn bè, Mark rất có hứng thú với chuyện này, nên mình và cậu ấy hợp tác.
- Mình thấy đây là ý tưởng không tệ.
Trong suy nghĩ của Đường Vũ, mở một công ty nhỏ ở Mỹ cũng giống như tham gia một CLB vậy, chỉ là một sở thích mà thôi, đặc biệt là thứ trang web nghe còn rất hình tượng này.
Có điều xem ra chuyện này gặp phải lực cản, Tô Xán đốt cháy giai đoạn, khiến cho Mark chỉ bị dẫn dắt, mà không phải là thực sự hứng thú phát ra từ nội tâm, không giống như hắn nảy ra ý tưởng đột phát ở Harvard nên thực thi.
Hiện giờ hứng thú của hắn chỉ vẻn vẹn giới hạn ở sự nghiệp Tô Xán vẽ ra, chứ không phải với facebook, khát vọng của hắn vẫn là thi vào Harvard.
Tô Xán hiện giờ cảm thấy giống như trong tiểu thuyết huyền ào, có được thần khí, nhưng vì bên trong không có linh hồn, nên không phát huy được uy lực của nó.
Không bao lâu sau Mark nhận được một bức thư từ tổng bộ Microsoft tại Redmond - Washington.
Bức thư này ngay lập tức biến hắn thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Trong thư của Microsoft nói, phần mềm truyền tin của Mark cực kỳ tiện lợi, bọn họ chân thành mời Mark sau khi tốt nghiệp tới Microsoft làm việc, lương mỗi năm là 700.000 USD.
Mức lương này ở Trung Quốc gần như không dám nghĩ tới, còn ở Mỹ đại biểu cho năng lực bước vào thượng tầng xã hội.
Mặc dù học sinh ở trong trường học này có rất nhiều người tới từ gia tộc có danh vọng, bọn họ không hề thiếu tiền.
Nhưng giáo dục của nước Mỹ phổ biến không thấy vinh dự vì tiền bạc và thế lực gia tộc sở hữu, mà vinh dự vì năng lực của bản thân. 700.000 USD/năm là thứ thể hiện đầy đủ năng lực một con người, mức lương đủ nhiều người thèm khát.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
34 chương
112 chương
16 chương
97 chương
286 chương