Đại Niết Bàn
Chương 228
Đường Vũ tuy không viết tên và địa chỉ trên lá thư, nhưng dấu bưu điện làm bại lộ chỗ ở của cô, cục bưu chính thành nam Dung Thành, mặc dù không hoàn toàn chính xác, song đại khái như vậy.
Lá thư của của Đường Vũ tuy khích lệ y nhiều, song cũng cho thấy cô ấy không có lòng tin vào mình.
Có lẽ do trưởng thành sớm mà Đường Vũ ý thức được cuộc sống là Hàn Sơn khó vượt qua, dù vượt qua được cũng mình mẩy đầy thương tích.
Kỳ thực Đường Vũ nghĩ không sai, dù là bây giờ, hay sau này thời kỳ bùng nổ thông tin, cuộc sống sẽ không còn đơn thuần như trước nữa. Ở cái thời đại không có anh hùng này, xã hội văn minh vật chất phát triển cao độ, làm tinh thần con người trở nên trống rỗng, không phải chỉ dựa vào niềm tin hoặc nỗ lực mà có thể xóa bỏ khoảng cách.
Tình yêu ở đời sau mà không có nhà ở, không có xe đi, không có cơ sở vật chất đảm bảo, dễ dàng bị phiền toái vụn vặt trong cuộc sống mài mòn từng chút một.
Thế giới chưa bao giờ mỹ hảo, ở đâu cũng đầy tranh đấu, xã hội nhân loại phát triển cao độ chẳng hề dịu dàng hơn đám hổ báo là bao, thậm chí còn tàn khốc hơn.
Từ một người bình thường đạt tới anh hùng cái thế, đúng là phải moi hết toàn bộ nhiệt huyết một con người, đối diện ngọn nói đầy chông gai, nơi đó có rồng lớn phun lửa, rất có thể bất kỳ dũng sĩ nào vọng tưởng mang công chúa về đều bị dẫm chết, công chúa tiếp tục ngủ tới khi mặt đầy nếp nhăn.
Song cuộc sống càng tàn nhẫn, tình cảm mới càng đáng quý. Nếu không bảo tồn phần tình cảm đó, chúng ta dẫm đạp nhau vươn lên có ý nghĩa gì? Hoặc bị chà đạp phía dưới cũng hề gì, vì trơ lỳ cả rồi.
Chúng ta chấp nhận hiện thực, song đừng bao giờ vứt bỏ hết mọi giấc mơ.
Bay thêm 40 phút nữa, có tiếng trẻ con reo hò.
Tới Dung thành rồi.
Kính thưa quý khách, chúng ta sắp tới sân bay Dung Thành, xin mời quý khách tuân theo chỉ thị của nhân viên hàng không, thực hiện các biện pháp an toàn..
Cha mẹ ở bên cạnh đều đã tỉnh lại, Tô Xán gấp thư cho vào trong lòng, thầm nghĩ có lẽ Đường Vũ không ngờ khi cô yếu đuối sợ hãi với cuộc sống viết phong thư này, chỉ mấy ngày sau đó, Tô Xán dùng tốc độ 900 km/h bay tới thành phố hoa lệ cô sống.
Đem hành lý cho vào cốp sau chiếc xe Santana cũ kỹ của Đông Kiến Quân, cả nhà rời sân bay, tới đường cao tốc vòng quanh thành phố.
Trời vẫn còn tối, Dung Thành chìm trong đèn màu rức rỡ, nhìn qua như dải ngân hà, cho người ta cảm giác thành vố này ẩn chưa vô hạn khả năng.
Đi vào khu thành phố, qua những con đường nhà cửa san sát, IKEA, KFC, Mc Donal, Hilton... Bên cạnh là dòng xe chật kín, tuy toàn là loại xe đầu hộp kiểu cũ kỹ, song đủ thấy sự chênh lệch quá lớn so với Hạ Hải rồi.
Đường vành đai ba thành bắc vẫn còn khá hoang vu, song đi vào phía thành nam, tức thì sự náo nhiệt đập vào mặt.
Nhà Tô Xán ở vành đai hai khu Thành Nam, đời sau nơi này gọi là khu nhà giàu của Dung Thành, giá nhà nơi này tăng lên năm sáu lần, những người may mắn mua căn nhà bình thường ở đây đều kiếm gấp bội, vui vẻ bán nhà chuyển nơi khác sống.
Địa ốc bành trướng cao tốc chứng tỏ kinh tế quốc gia hùng mạnh, nhưng cũng biến tướng khiến xã hội ngày càng phân hóa nghiêm trọng, khối bánh tinh tế ngày càng lớn, mà sản nghiệp địa ốc có thần thoại phất lên trong đêm khiến cho cái bánh phân phối càng bất công.
Nhưng biết làm sao được, đây là hiện thực, là xã hội chuyển hình, là giai đoạn cần phải trải qua khi quốc gia quật khởi, chỉ có thể tiến hành khống chế nhất định, không thể ngăn cản triệt để.
Song đó không phải điều Tô Xán quan tâm, y chú ý tới cha và Đông Kiến Quân đối thoại với nhau.
- Vấn đề biến chế của cậu sẽ giải quyết nhanh thôi, cùng lắm thì đi tìm lão gia tử.
Tập đoàn tổng công ty kiến trúc công trình Đại Dung là đơn vị hành chính cấp thị cục, hiện TW còn chưa yêu cầu quốc xĩ không dùng cấp bậc hành chính của đảng chính phủ, cũng không dựa theo cấp bậc hành chính xác định đãi ngộ quản lý, cho nên trong tập đoàn như Đại Dung, sắp xếp bối phận kinh nghiệm trong hệ phái khá là nghiêm trọng.
Đại Dung có mười hai cơ cấu quản lý được chính phủ cấp quyền, phân bố khắp tỉnh, liên quan tới hai bốn công ty cổ phần, thiết kế cầu đường, xay dựng cửa cảng, du lịch, bệnh viện, tạp chí...v..v..v.
Đây là một cái hàng không mẫu hạm khổng lồ, mỗi cử động ở tổng công ty, đều đụng chạm tới lợi ích các phương diện, phức tạp mà kịch liệt.
Tô Lý Thành dù là một phó giám đốc của Cty Công trình số 4, song ở trong tổng công ty thuộc nhân viên bên ngoài, nói thẳng ra là không đáng để vào mắt.
Gần đây Đông Kiến Quân vì chuyện này của Tô Lý Thành mà vất vả chạy đôn chạy đáo, với tư lịch của Tô Lý Thành, ít nhất là nhân vật cấp phó phòng, trong nội bộ tổng công ty, thế là cấp bậc kha khá rồi.
Đột nhiên an bài một nhân vật cấp phó phòng vào, đối phương tất nhiên phải đàn áp một chút.
- Thôi, lão gia tử mỗi ngày bận rộn nhiều chuyện trọng đại, việc nhỏ này đừng làm phiền tới ông.
Tô Lý Thành hơi ngần ngại, dù sao đâu có quan hệ gì.
- Không sao, ngày kia là tiệc hàng năm của tập đoạn, sau đó là kỳ điều chỉnh nội bộ, tôi sẽ đưa câu tới phòng tôi, giữ cho cậu cái ghế phó.
Đông Kiến Quân nhiệt tình như vậy, Tô Lý Thành không nói nhiều ở phương diện này nữa. Hiện tập đoàn Đại Dung có tổng tài sản 8 tỷ, có hi vọng năm sau hoặc năm sau nữa chen chân vào "CLB chục tỷ", như thế vị thế Đại Dung chắc chắn tăng lên nhiều.
Nhà Tô Xán ở ngay bên tổng công ty, thậm chí chỉ cách mỗi một bức tường, tổng bộ của Đại Dung chiếm diện tích hơn 1000 mẫu, cực kỳ to lớn bề thế, song xây từ những năm 80, so với khu Thành thị vật ngữ nhà Tô Xán thì cũ kỳ hơn một chút.
Ấn nút một cái là có thể đi thang máy tới bất kỳ căn hộ biệt lập nào trong tòa nhà, với vợ chòng Tằng Kha quen sống ở khu tập thể kiểu cũ mà nói, điều này hết sức mới mẻ.
Vào nhà mới tầng thứ năm, Tô Xán háo hức bước vào trước, phong cách trang trí y hệt nhà cũ ở Hạ Hải, chẳng qua là bản nâng cấp rộng rãi hơn mà thôi, đúng là phong cách của cha mẹ mình, vẫn là lấy ván ghép ốp toàn bộ gian phòng.
Rộng rãi là tốt rồi, trước kia nhà chỉ có 80 mét vuông, giờ tới 120 mét vuông, TV, bàn ghế, những thứ cơ bản đều có đủ, còn nồi niêu xoong chảo, chăn đệm, cốc thìa bàt đĩa.v..v..v.. Được gửi tàu hỏa sẽ đế sau.
Tạm thời xách hai túi đồ vào cửa, Tô Xán lại chạy xuống dưới giúp đỡ, bên cạnh xe của Đông Kiến Quân có một phụ nữ trung niên, một cô bé chừng bảy tám tuổi, cùng chàng trai tuổi xấp xỉ khoảng Tô Xán, đang sách đồ từ cốp xe ra.
Tô Xán vội nhận lấy đồ từ tay hắn, Tô Lý Thành giới thiệu:
- Tô Xán, chào dì đi, đây là em Đông Hiểu Tinh, còn đây là...
Đông Kiến Quân nói:
- Đây là Quách Tiểu Chung con trai của Quách Triệu Đông, phó trưởng phòng quản lý hạng mục. Tiểu Chung, cháu giúp nhà chú Tô mang đồ lên gác.
Tô Xán chào hỏi mọi người, Quách Tiểu Chung giành lấy cái hòm trong tay Tô Xán, nhẹ nhàng nhấc lên vai:
- Đồ nhà cậu nhiều thế, tôi to hơn cậu, để tôi mang cái này cho.
Quách Tiểu Chung thấp hơn Tô Xán một chút, nhưng rắn chăc hơn, tính cách cở mở nhiệt tình, làm Tô Xán có ấn tượng rất tốt.
Tô Xán nhận lấy đồ trong tay mẹ rồi theo Quách Tiểu Chung lên lầu.
Phòng quản lý hạng mục là cơ cấu mệt nhất trong công ty, đi công tác triền miên, Quách Triệu Đông có tuổi, không chạy được nữa, đang đề xuất chuyển tới cơ cấu quản lý thường vụ trong xí nghiệp, hưởng thụ vài năm nhàn nhã trước khi nghỉ hưu.
Kết quả vị trí này bị Tô Lý Thành chiếm lấy, chắc không vui vẻ gì.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
77 chương
1005 chương
228 chương
18 chương