Đại Niết Bàn
Chương 212
Toàn bộ đoàn đội của Đôn Hoàng hơi thở phào một chút, mọi việc diễn ra khá xuôn xẻ, ngoại trừ có người lấy sơn bôi lung tung ngoài TTTM, cố ý phá hoại, bị Đỗ Đại Vĩ cùng người phòng bảo an bắt đưa tới đồn cảnh sát, nhưng đám người này mau chóng được thả ra, thiếu chút nữa làm Đỗ Đại Vĩ xung đột với cảnh sát.
Không cần nói có kẻ đứng sau xúi bẩy.
Sau đỉnh điểm mời gọi đầu tư, Vương Phượng than vãn với Tô Xán: - Thời gian qua bận tới mức không có thời gian đi nhà trẻ đón con nữa, mấy ngày liền phải ăn mỳ gói, làm bệnh đau dạ dày tái phát.
Tô Xán lúc đầu gọi Vương Phượng là ""dì Vương", kết quả bị mặt nặng mày nhẹ suốt mấy ngày, hiện phải đổi cách xưng hô: - Chị Vương, để tôi bảo chị Vương Thanh tăng lương cho chị.
- Chỉ cần sau khi khai trương hiệu ích đạt được như cậu nói là tôi thấy thỏa mãn rồi. Vương Thanh nghĩ tới mười năm làm việc ở cửa hoảng bách hóa, tức tối nói: - Đến lúc đó tôi sẽ cười vào cái mặt lão già cổ hủ Giang Triêu Dương, mệt nữa cũng không sao cả.
Chu Thiện mang cơm hộp về, đặt một hộp khác hẳn các hộp khác trước mặt Tô Xán: - Cái này là của giám đốc Vương chuẩn bị riêng cho xếp Tô, chị ấy nói cậu kén ăn lắm.
Tô Xán ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng Vương Thanh, cô vẫn đang bận rộn bàn bạc công việc với mấy quản lý của Quảng trường Tinh Hải.
Hội diễn văn ngệ của Nhất Trung cũng ngày càng gần, Quảng trường Tinh Hải nghiệm thu hoàn tất giao lại cho thị chính, Tô Lý Thành bận rộn qua lại giữa Dung Thành và Hạ Hải.
Công tác bộn bề ở Đôn Hoàng phân tán tinh lực của Tô Xán, khi Đôn Hoàng khí thế hừng hực thì thành tích của Tô Xán trong mấy lần kiểm tra khó tránh khỏi xuất hiện giảm sút các mức độ khác nhau.
Ở trên lớp Tiêu Nhật Hoa điểm danh Tô Xán đứng dậy phê bình, giáo viên các lớp cũng gọi y ra nói chuyện riêng, Tô Xán nhận ra làm một học sinh mũi nhọn là chuyện vô cùng khổ não.
Đặc biệt là Ân Tiểu Thiên còn gọi y tới văn phòng, thân thiết hỏi có phải là vì chuyện tình cảm làm cho thành tích giảm xuống hay không, khiến Tô Xán vừa cảm động lại dở khóc dở cười.
Đông Kiến Quân cũng đã giúp Tô Xán liên hệ với Nhị Thập Nhất Trung, bên đó tương đối hài lòng với thành tích năm thứ nhất của Tô Xán, trải qua thảo luận, hoan nghênh y làm thủ tục chuyển trường bất kỳ lúc nào.
Tổng diễn tập trước hội diễn văn nghệ, dưới sân khấu là lãnh đạo trường cùng đám cán bộ các lớp, trên sân khấu các lớp lần lượt các tiết mục thẩm hạch.
Tiểu phẩm, múa tập thể, hợp xướng, độc tấu, thể loại gì cũng có.
Trên sân khấu còn xuất hiện cảnh rất không hài hòa.
Một nam sinh mặt có ba phần hèn mọn, tay cầm micro, mắt nhắm nghiền, gân cổ hát: - Anh yêu em, yêu mãi không hết.
Hiệu phó Dư ngồi dưới nổi giận đập bàn, thế là bi kịch sinh ra, tiếng ca "yêu mãi không hết" còn đang vang vọng thì tiết mục này đã bị quyết định cắt bỏ.
Múa Đôn Hoàng gây ra chấn động không nhỏ, đương nhiên không phải vì người qua đường A,B,C mặc áo hoàng kim lóng lánh, mà vì cô công chúa làm chủ hoàn toàn sân khấu.
Tô Xán trên sân khấu làm nền, nhìn Trần Linh Xan kéo ống tay áo xoay tròn, mặc dù không có ánh đèn hoa lệ, phía dưới không có biển khán giả, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng của Trần Linh San, nhưng những bước chân ấy lôi cuốn toàn bộ ánh mắt.
Ngày tháng của mình ở Nhất Trung, cũng nên dùng phương thức này kết thúc, lặng lẽ khép màn trong một góc tăm tối.
Một ngày nào đó người từ Nhất Trung đi ra, nhắc tới cái tên Tô Xán, nhớ ra chuyện y giúp Mậu Tiểu Thì đỡ nhát dao thứ ba, nhớ y hôn Đường Vũ ở lễ chào cờ, hoặc nhớ bài diễn giảng kia của y, thế là đủ lắm rồi.
Hậu đài khi diễn tập kết thúc, Tô Xán cởi y phục đi ra gặp phải Trần Linh San đã cởi bỏ áo biểu diễn bằng lụa trắng, đứng dựa vào hành lang chờ đợi, thấy y liền hỏi: - Sao thành tích đột nhiên lại hạ xuống?
Tô Xán cười: - Đừng nói chuyện này được không, chân bạn làm sao rồi?
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà thi đấu, trên đầu là mây màu đỏ rực.
- Không sao rồi, có phải vì lần trước không đưa mình về nên áy náy không? Hôm nay cho bạn cơ hội đó.
Nha đầu này lại khiêu khích rồi, Tô Xán thấy sức đề kháng của mình mỗi lúc một kém: - Nhà bạn vẫn ở khu tập thể mậu dịch? Nơi đó với Tô Xán mà nói có ký ức khó quên.
- Ừ.
- Mình cũng tiện đường, chúng ta cùng đi nhé?
Trần Linh San nở nụ cười thật đẹp, Tô Xán không dám nhìn. Lên xe bus, Trần Linh San dựa đầu vào cửa sổ, cô trang điểm nhẹ, bớt đi vài phần thanh thuần, thêm vài phần quyến rũ.
Hai người ngồi hàng ghế thứ ba từ dưới lên, chỗ ngồi Tô Xán thích nhất.
Hai người không nói chuyện nhiều, thi thoảng đối đáp vài câu bâng quơ, Tô Xán vốn nghĩ sắp rời đi, tâm tình mình phải rất nặng nề, nhưng không ngờ lại hết sức nhẹ nhàng.
Đi qua một khu phố nữa là tới trạm khu tập thể mậu dịch rồi.
- Vũ đạo kết thúc của bạn đã biên tập xong chưa? Mình thấy hôm nay nhảy rất đẹp.
Trần Linh San quay lại nhìn Tô Xán, nhìn rất lâu, chẳng biết vì ánh tịch dương không, làm gó má cô hơi đỏ: - Thực ra mình nghĩ xong rồi, chỉ là không chắc lắm.
- Vậy mau quyết định đi, ngày kia là biểu diễn rồi.
- Biết rồi, đã tới nơi, mình xuống đây, tới khi đó bạn cũng phải biểu hiện cho tốt nhé.
Tô Xán rất muốn thế, có thể cùng Trần Linh San múa trên cùng sân khấu, cáo biệt giai đoạn này thì còn gì bằng.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ ăn cơm xong gõ cửa nhà Tô Xán, vào trong thấy thiếu rất nhiều đồ đạc, có điều tâm tính thiếu niên nên không nghĩ nhiều, kéo Tô Xán ra quán nét.
Thuê ba cái máy liền nhau, Tô Xán ra quầy lấy ba bình đồ uống, không ít người chào hỏi ba bọn họ, có cả lưu manh, cả học sinh từ sơ trung tới cao trung, khách quen của mấy quán game, va chạm nhau suốt mầy năm trời, giờ chuyển chiến trường ra quán nét.
Có người vỗ vai y nói đã lâu không gặp, Tô Xán có hơi hoảng hốt, ngày tháng này cũng sắp kết thúc, hít một hơi nói: - Mỗi người một chai nước ngọt, tôi mời.
Cả quán nét vỗ tay hoan hô rào rào.
Tô Xán đặt hai chai nước ngọt trước mặt Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ, cười: - Nào để tao ngược đãi bọn mày lần cuối cùng, xem kỹ, học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu.
Cả hai chửi um lên, thách thức Tô Xán, không nghĩ kỹ hàm ý câu nói của y.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ luyện tập thường xuyên, còn Tô Xán bỏ bê lâu rồi, tuy y thể hiện nhiều kỹ thuật mới lạ khiến cả quán trầm trồ, nhưng kết cục vẫn là thua nhiều hơn thắng.
Một buổi tối cả ba cùng vui.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như ý muốn của Tô Xán, ngày hôm sau Tô Xán được tin xấu tổ điều tra Trương Tri Mậu có được tiến triển mang tính đột phá, chuyện có liên quan tới bí thư thành ủy Vương Bạc, đã bị cách ly thẩm tra gần một tuần.
Chuyện tính ra cũng chính là đoạn thời gian bận rộn lo cho Đôn Hoàng, Tô Xán đến thời gian học cũng không đủ, rèn luyện buối sáng cũng cắt bớt giành hết cho việc học tập, tất nhiên không còn thời gian đi tới chỗ Vương Bạc, chỉ không ngờ một tuần thôi mà Vương Bạc đã bị cách ly điều tra.
Chắc hẳn trước đó tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt, so với lần xôn xao khắp thành phố, lần này tuy không có phong thanh gì lại làm Tô Xán có linh cảm nghiêm trọng hơn nhiều.
Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành vừa về tới Hạ Hải liền tìm Triệu Lập Quân, hỏi tình huống cụ thể.
Tô Xán cũng nghe ngóng ở chỗ Tằng Toàn Minh, sau nguyên đán, tổ điều tra Trương Tri Mậu cậy miệng thư ký Lý Áo của ông ta, biết tình tiết tham ô của Trương Tri Mậu, khi đó nguyên thứ ký trưởng tỉnh ủy Vương Bạc giúp Trương Tri Mậu di chuyển số tiền lớn do tham ô có được, thông qua nhiều loại quan hệ và phương thức giúp xí nghiệp thân thích của Trương Tri Mậu. Cảnh sát còn điều tra ra ghi chép Vương Bạc di chuyển tài chính làm đường cao tốc.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
77 chương
1005 chương
228 chương
18 chương