Đại Niết Bàn
Chương 197
Mở cửa hiệu rồi nhập hàng, Tô Xán tổng cộng tiêu mất 800.000, quá nửa số tiền đầu tiên y lấy được, y vẫn thấy tiêu chưa đủ nhiều, phải rửa sạch toàn bộ số tiền này mới có báo đáp lớn hơn, mới đủ vận dụng.
Tô Xán vẫn lên kế hoạch tiếp tục thu hồi số tiền tham ô này, chỉ cần giữ đủ lại để làm chứng cứ phạm tội là được, biết rõ viên thuốc phiện trọng sinh thôi thúc mình, nhưng Tô Xán không dừng lại được, y tự an ủi bản thân rằng ai bảo ông trời để y quay lại, để y gặp Đường Vũ, để hai người nảy sinh tình cảm, trong khi khởi điểm của y quá thấp, đây là một phần sự đền bù của ông trời.
Nhiều khi Tô Xán cũng lo có thứ máy tính vận may, nói không chừng hôm nào đó mình lấy tiền trĩu tay, tiêu xài hết vận may có được, đi qua đường một cái xe cán qua, thế là xong.
Rảnh rỗi Tô Xán tới nhà Vương Bạc ăn cơm, thím Trương nấu ăn rất hợp khẩu vị của y, mẹ y giờ bận rộn rồi trình độ nấu ăn đi xuống, Vương Thanh cũng quá bận rộn để nấu ăn cho y, y giờ lại được chiều quen đâm ra cái miệng kén chọn. May mà Vương Bạc rất hoan nghênh Tô Xán tới ăn chực, đám Vương Uy Uy cũng không hiểu vì sao Vương Bạc nhiệt tình với Tô Xán như thế, có khi còn kéo y vào thư phòng làm một ván cờ tướng.
Vấn đề hạng mục làm đường cao tốc không tra ra được vấn đề gì rõ ràng, chuyện liên quan tới hai cô gái có thì không ảnh hưởng gì được tới sự nghiệp chính trị của Vương Bạc, chắc chỉ gây ra mâu thuẫn vợ chồng Vương Bạc.
Có điều Trương Tri Mậu ngã ngựa, lực lượng Vương hệ ở tây nam bị diệt trừ, Vương Bạc thành con cờ bị bỏ rơi, Lưu Thành chưa hạ được Vương Bạc, dần tăng cường lực độ hỗ trợ Cận Đông Hải, bằng cách giao lưu cán bộ, khiến Cận Đông Hải hoàn toàn khống chế được hệ thống chính pháp ủy, Triệu Lập Quân thất thế, bảo vệ được phân quyền của mình rất vất vả rồi.
Gần đây trên bàn ăn Vương Bạc hay nói mong Vương Uy Uy sớm trưởng thành, lấy vợ, sinh con, ông sớm ngày được bế cháu.
Ngữ khí đó nghe ra được Vương Bạc cũng không có lòng tin nữa, Vương Kim Vinh cũng ngả sang phía Cận Đông Hải, sức ảnh hưởng của Vương Bạc dần sụt giảm.
Lấy đâu ra một vị bí thư thành ủy tin tưởng thiện cảm với mình như vậy, nếu thực sự cứ để Vương Bạc dần lui ra khỏi chính trường thế này, Tô Xán rất không cam tâm.
Song chưa tới lúc ra bài, Tô Xán chỉ có một quân bài này thôi, nếu không phải đường cùng, hoặc cơ hội đánh một đòn thắng chắc không dùng tới.
Ăn cơm xong Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên đi dạo trong sân khu biệt thự thành ủy, gần đây Lâm Lạc Nhiên chăm chỉ học tập, làm Lâm Trứu Vũ và Vương Uy Uy thấy vô vị, ăn cơm xong vào phòng Lâm Trứu Vũ nghiên cứu bài vở, thực chất là chơi PS.
Tô Xán giờ mới biết Lâm Lạc Nhiên thời gian trước vì phân tâm mà thành tích không tốt, đã cuối kỳ rồi, nên buổi tối chăm chỉ học tập, ban ngày vẫn tiếp tục thanh cao hờ hững.
Cùng Tô Xán đi dạo hít thở không khí trong lành là lần đầu trong khoảng thời gian gần đây của cô.
Hai người đi tới sân chơi trong khu tập thể, ở đó có cầu trượt, ghế đu và bập bênh, Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống một bên ghế đu, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, trăng hôm nay rất sáng, chiếu lên mái tóc hơi hung cô, khung cảnh như cổ tích phương tây:
- Lần trước cậu luyện bóng rổ vì theo đuổi cô gái kia, kết quả ra sao, thành công chứ?
- Ừm.
Tô Xán tâm tình hơi sa sút, chẳng biết có tại ánh trắng không, y đã xác định tư tưởng rồi, qua lâu như thế, có thể khẳng định Đường Vũ sẽ không liên lạc lại cho mình nữa, Tô Xán vẫn không bỏ thói quen kiểm tra hòm thư:
- Cô ấy đã chuyển trường rồi.
Câu nói kia đã nghẹn trong lòng Lâm Lạc Nhiên từ rất lâu, muốn hỏi song cố nhịn, lúc này yên tĩnh ở riêng với Tô Xán, tâm tình buông lỏng rất nhiều, liền hỏi ra.
Có điều hỏi xong cô tức thì hối hận, vội nói:
- Đừng hiểu nhầm nhé, không phải tôi có ý gì đâu, chỉ tò mò mà thôi, đừng có nghĩ tôi thích cậu đấy.
Hoàn toàn không nhận ra mình càng bôi càng đen:
- Cậu quá kém đấy, sao thịt trong miệng lại để chạy mất?
Thịt trong miệng? Tô Xán bật cười, nhìn Lâm Lạc Nhiên, áo ba lỗ màu đen với cái cổ áo quá rộng làm lộ ra bầu ngực trắng mịn, khe ngực như ẩn như hiện, cô gái này thực sự phải xem lại cách ăn mặc ở nhà, quá tùy tiện, dù sao trong nhà có hai đứa con trai ở tuổi nguy hiểm, nhất là Vương Uy Uy, Tô Xán nhiều lần thấy ánh mắt hắn nhìn Lâm Lạc Nhiên, chắc chắn không phải cách nhìn người bạn hay cô em gái.
Nhưng trách ai được đây, bản thân y cũng thế thôi, Tô Xán chợt thấy hồi hộp, mắt không thể rời người Lâm Lạc Nhiên, cái áo ngắn, chỉ vươn vai một cái là thấy được cả rốn, vẫn còn chưa là gì với cái quần short màu xám khoe trọn cặp đùi thon dài trắng muốt tấn công mãnh liệt thị giác người ta, bất kỳ đứa con trai nào trong hoàn cảnh này không kìm lòng được suy tưởng, người theo bản năng ghé tới gần hơn một chút:
- Sao mình thấy ai đó càng giống thịt trong miệng hơn nhỉ?
Trong lòng không khỏi nhớ tới lần cả hai tiếp xúc thân mật, cô nàng đanh đá này một số tình huống luôn tỏ ra điềm tĩnh ôn nhu, nếu không bị dồn ép dứt khoát không thể hiện ra, Tô Xán không khống chế được mong muốn thấy bộ dạng quẫn bách của Lâm Lạc Nhiên, cảm giác hơi chút giống bị nghiện rồi.
Giọng Tô Xán nghe rất tà ác.
Mi như núi xa, mũi nhỏ vểnh cao, cánh môi hồng căng mọng, Lâm Lạc Nhiên như một món ăn đầy càm dỗ.
- Ai, ai chứ?
Lâm Lạc Nhiên giọng trở nên yếu ớt, vì Tô Xán nghiêng người tới, chiếm phần lớn không gian ghế đu, cô đành rụt vào một bên, người đựa dựa vào xích sắt rồi, môi hồng he hé, tuy hơi cong lên như thách thức, nhưng Tô Xán thấy mi cô run run sợ hãi. Với dung mạo thân hình của cô, đương nhiên không ít con trai theo đuổi, song với gia thế và tính cách, cô chưa từng bị người ta trêu chọc như thế này.
Tô Xán kề sát rất gần Lâm Lạc Nhiên rồi, ở vị trí của y chỉ hơi đưa mắt xuống là nhìn thấy rìa áo lót màu đen nâng niu bầu ngực lung linh hết sức sống động, không biết tương lai chàng trai may mắn nào được chạm vào đó, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể cô truyền tới, đầu kêu ong ong, ngày càng mất kiểm soát, giọng khàn khàn:
- Đúng, vì không có đủ sức mạnh, nên mình luôn để vuột một vài thứ, lần này có nên bỏ qua không?
Đầu óc Lâm Lạc Nhiên rối loạn, mắt mở to tội nghiệp, gò đồi đầy đặn không ngừng nhô lên hụp xuống đầy mời gọi, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm hổn hển nói nhỏ:
- Mình mình không biết, bạn hỏi mình mình hỏi ai?
Đúng là cái bộ dạng này, quá mức đáng yêu, Tô Xán nuốt nước bọt hỏi:
- Không biết, hay là không nên?
Câu này Tô Xán cũng thấy mình quá đáng, được nước lần tới, giống mấy ông chú bất lương dụ dỗ nữ sinh.
Lâm Lạc Nhiên ngẩng người, quật cười hất hàm lên, cười khanh khách:
- Được, mình nói không nên, bạn dám làm gì?! Trò trẻ con.
Á, bị xem thường rồi? Cô nàng này quá giỏi thay đổi, té ra vừa xong bộ dạng yếu đuối là giả vờ, Tô Xán giận rồi, đừng tưởng là Lâm gia đại tiểu thư mà đây không xử được nhé.
Vừa kề sát một chút, Lâm Lạc Nhiên nói ngay:
- Cậu định khinh bạc tôi sao?
Vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không có giác ngộ của nạn nhân.
- Bị bạn nhìn ra rồi, đúng là mắt sáng như đuốc.
Đã ngửi thấy mùi thơm trên tóc Lâm Lạc Nhiên, nếu không phải vì không cam tâm, Tô Xán đã từ bỏ, tuy y không muốn thừa nhận, nhưng phân tích tâm lý cũng hiểu mình không cam tâm là vì tự ti. Đối diện với Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ, y ít nhiều có chút tâm thái này.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
77 chương
1005 chương
228 chương
18 chương