Đại Niết Bàn
Chương 137
Vương Bạc đoán ra từ lời Lâm Lạc Nhiên, chính cậu con trai này đã thuyết phục được con mình, mỉm cười: - Ồ, nếu là bạn học của đám Uy Uy thì cháu vào nhà chơi chút đã.
- Chào chú, cháu là Tô Xán ạ.
Nghe tên Tô Xán, Vương Bạc ngạc nhiên: - A, bài văn... gì nhỉ, à về cái cây năm ngoái là do cháu viết phải không?
- Dạ. Tô Xán gật đầu, cũng ngạc nhiên không kém, vốn y không hề có ý định tiếp cận vị bí thư thành ủy này, chuyện hôm nay là hoàn toàn bất ngờ, song có cơ hôi, y cũng không ngại tận dụng một chút, dù sao Tô Xán không phải là thiếu niên đơn thuần, có điều không bao giờ nghĩ Vương Bạc đã nghe tới tên mình, lại còn nhớ nữa.
Lúc này Lâm Lạc Nhiên vào phòng mình chuẩn bị đồ, Vương Uy Uy thi thoàng đi qua phòng khách, ném cho y một cái nhìn khó chịu.
Bài văn của Tô Xán được đưa lên tạp chí nội bộ đảng từng gây ra phong trào chỉnh đốn, là thư ký trưởng tỉnh ủy, sao Vương Bạc không biết, khi phóng viên TW xuống còn do ông ta tiếp đãi.
Không ngờ hôm nay được gặp ở đây.
- Còn nhỏ đã viết bài văn như vậy, đúng là tiền đồ vô lượng, song không được vì thế mà kiêu ngạo, cháu cần lấy đó làm cơ sở và động lực, học cho tốt. Vương Bạc dặn dò:
- Dạ, cháu chỉ may mắn thôi, thực ra trong lớp còn nhiều bạn làm văn còn hay hơn cháu. Tô Xán đã quen thân phận học sinh của mình, biết ở tuổi này phải trả lời ra sao:
Vương Bạc gật gù: - Cháu là bạn học của Uy Uy, sau này phải để ý giúp đỡ nó, chúng ta là phụ huynh, thế hệ trước, dù sao có khoảng cách với các cháu, lời của ta nói nhiều khi nó không thích nghe, nhưng đó là lời vàng ý ngọc, sau này lớn lên nó sẽ hiểu.
- Dạ, Uy Uy cũng có suy nghĩ riêng của cậu ấy, cháu nói chưa chắc cậu ấy đã tiếp thu, có điều cháu sẽ cố gắng khuyên bạn ấy ở một số việc. Nhưng đôi khi trưởng thành rồi, cha mẹ cũng nên suy nghĩ xem ý muốn của mình có phải quá một chiều không.
Vương Bạc "ồ" một tiếng, Tô Xán nói không có gì cao siêu, nhưng chững chạc, cứ coi như trẻ con chưa hiểu được cái uy của bí thư thành ủy đi, song nói chuyện được với người lớn như thế cũng khá lắm.
Đầu kia Lâm Lạc Nhiên tóc xõa xuống, đi dép loẹt xoẹt tới phòng tắm, nửa đường nhìn qua phòng khách, thấy Tô Xán có thể nói chuyện thoải mái với cha Vương Uy Uy thì hơi bất ngờ, có điều không để ý lắm, đóng cửa phòng tắm lại, không lâu sau có tiếng nước rào rào chảy.
Vương Bạc hứng thú di chuyển đề tài sang gia đình Tô Xán: - Tằng Toàn Minh là cậu của cháu à, trước đó không lâu có sự kiện tập đoàn lừa đảo, là do ông ấy lập công, ta cũng nghe qua, cháu biết chuyện này không?
Tô Xán kể đại khái đầu đuôi câu chuyện, một số chi tiết tất nhiên Vương Bạc chưa nghe qua, đương nhiên Tô Xán cũng không nói liên quan của mình.
Vương Bạc tấm tắc khen: - Tằng Toàn Minh đúng là một nhân tài có đôi sáng thấu suốt, nhiều năm như thế không có ai đề bạt, thật đáng tiếc, có điều nếu không có tích trữ sự nhẫn nại khổ cực trước kia, làm sao có sự tiến bộ sau này, giờ lên tới vị trí chủ nhiệm ủy ban kiến thiết cũng là phù hợp rồi.
Ông ta thường ngày tiếp xúc với trường hợp nghiêm túc, phải giữ bề ngoài cứng rắn, phong bị người khác, chưa khi nào gặp người trẻ tuổi trưởng thành sớm, chưa bị ảnh hưởng bới hiện thực xã hội, nói chuyện rất thoải mái.
- Còn cha mẹ cháu, công tác ở đâu?
- Cha cháu phụ trách xây dựng quảng trường Tinh Hải, mẹ cháu mở hiệu văn phòng phẩm.
- Phụ trách họ Tô, vậy cha cháu là Tô Kiến Thành hả? Quảng trường Tinh Hải là công trình trọng điểm thành phố, Vương Bạc dù mới tới song vẫn biết.
- Vâng, cha cháu là phó giám đốc Tô Lý Thành.
- Ồ, tập đoàn Đại Dung là hộ thuế lớn trong tỉnh, trước kia là công ty quân nhân chuyển nghiệp thành lập, là đội ngũ rất có dũng khí. Có điều công trình số bốn chưa chắc, có năng lực gì thì nên làm chuyện đó thôi.
Vương Bạc khi rời tỉnh cũng thu được chút phong thanh, tổng công ty có người muốn ra tay với Đông Kiến Quân.
Đây là một vấn đề đau đầu,
- Chú vương không đánh giá cao thực lực của Cty.Công trình 4?
- À, chú không nói thế, hôm nay tới đây thôi, thời gian muộn rồi, cha mẹ cháu chắc cũng lo, về di. Vương Bạc ý thức được mình vô tình nói hơi nhiều:
- Vâng, vậy cháu đi trước. Tô Xán đứng dậy thay giày.
- À phải rồi, Tô Xán, ta chưa nói với cháu, chú Đông cháu và ta là chiến hữu cũ, hôm nào mời khách ông ấy, nhà cháu đi cùng nhé. Ta mang Uy Uy theo, các cháu nên giao lưu học tập chỉ bảo nhau.
Về tới nhà Tô Xán bị cha mẹ hỏi lung tung, mẹ y còn nghi ngờ soi mói, cho rằng y hẹn bạn gái đi chơi, Tô Xán hết nói, giải thích mãi là tới nhà bạn, cha mẹ nửa tin nửa ngờ không hỏi nữa.
Tình hình tiếp theo như Tô Xán nghĩ, tiếp theo đó mấy ngày đi học, Vương Uy Uy lờ y đi, Tô Xán đành chịu.
Hiện giờ Vương Thanh không làm việc ở cửa hàng nhà Tô Xán nữa, cô theo Tằng Na đi lấy hàng để quen thuộc quy trình, sau đó qua lại hai cửa hiệu kiểm kê hàng hóa, rồi an bài bày bố hàng hóa trên giá.
Vương Thanh đọc sách ngày càng nhiều, tầm mắt, tâm cảnh, các phương diện đều đã khác trước, song vẫn có điều không thay đổi, cô kiên trì suy nghĩ của mình, không đi theo con đường học tập vẫn có thể vươn lên, có thể tới thành phố lớn phát triển.
Lần nào có cơ hội Tằng Kha cũng hết lời khuyên: - Cháu đi học cái gì đấy đi, dù học trường nghề cũng được, có cái nghề trong tay vẫn hơn.
Còn Vương Minh trả lời: - Dì Tằng, bây giờ cháu theo dì học kinh doanh cửa hiệu cũng là học tập mà, cháu thấy học kinh doanh còn hơn học nghề.
- Con bé này, kinh doanh cái cửa hiệu nhỏ thì có tiền đồ gì chứ, cháu muốn tới thành phố lớn mà, cháu còn trẻ, theo dì thế này là thiệt cho cháu.
Vương Thanh cười: - Dì Tằng, dì chưa biết rồi, sau này người đứng đầu bảng xếp hạng giàu nhất thế giới nhất định xuất thân từ nghề bán lẻ, bán lẻ cũng có thể chen chân vào thế giới thượng lưu.
- Sao giọng điệu y hệt Tô Xán, dì thấy cháu bị nó ảnh hưởng quá nhiều rồi, toàn nghĩ chuyện không thiết thực, chuyện sau này ai nói chắc được, dù người ta bán lẻ kiếm được tiền cũng là mở siêu thị lớn, còn chúng ta kinh doanh nhỏ thế này thì sao được. Được rồi, mấy đứa còn trẻ có tinh thần, sau này cháu và Tô Xán làm thật to cho dì xem. Tằng Kha cũng không muốn đả kích tính tích cực của Vương Thanh quá, cười nói:
Vương Thanh thấy Tằng Kha đặt mình và Tô Xán cùng một chỗ, nhìn y một cái cười ngọt ngào.
Tô Lý Thành hiếm khí có thời gian rảnh, cũng tới chăm lo cửa hiệu, coi như thay đổi đầu óc, chỉ là hiện người làm không ít, hiệu không còn việc việc cần tự tay ông làm nữa, quá nửa thời gian là tán gẫu với mọi người.
Có cái xe tải của cục thành quản đỗ két trước cửa hiệu, ba đội viên liên phòng nhảy xuống.
Mọi người nhíu mày, kẻ đi đầu là Lưu Chính hôm nọ tới thu mất cái ô nhà bọn họ, gặp phải hai hình cảnh bị bắt đi, chẳng lẽ hôm nay chúng tới trả thù? Tằng Kha lo lắm, Tô Lý Thành đi nhanh ra cửa siết chặt nắm đấm chuẩn bị.
Vì Tằng Toàn Minh mới lên nhậm chức bao lâu, Tằng Kha cũng không muốn chuyện lớn chuyện nhỏ làm phiền tới anh mình, nên chưa nói.
Tô Xán mặt tỉnh bơ đợi xem diễn biến.
Lưu Chính thấy Tô Lý Thành đi tới vội vàng cười hì hì rút thuốc lá ra mời, Tô Lý Thành ngớ người, nhận lấy điếu thuốc mà không hiểu chuyện gì.
Lưu Chính vẫy tay với hai người còn lại: - Nào lắp lại đi. Tiếp đó một cái hai ô cỡ lớn được lắp vào lỗ trống của cái ô lần trước.
- Chuyến này cục thành quản thống nhất đặt làm loại ô này, mỹ quan, là để chuẩn bị xin Hạ Hải thành thành phố du lịch, làm một nghìn cái, ài, lần trước ngại quá, làm hỏng ô các vị, giờ đưa hai cái mới tới.
Hai cái ô bên trên in cảnh sơn thủy Hạ Hải, rất là bắt mắt.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
398 chương
47 chương
73 chương