Đại Niết Bàn
Chương 13
Trúc Hiên Cư một ngày sau.
Cũng là ngày nghỉ đầu tiên trước kỳ thi trung khảo.
Trúc Hiên Cư là nơi đại gia đình Tô Xán tụ tập thường xuyên nhất vào cái niên đại đó, đương nhiên người tổ chức không phải là cha mẹ Tô Xán, cha mẹ lúc đó còn là công chức bình thường, đơn vị của mẹ đang nhùng ngằng chuyện giảm biên chế khiến lòng người hoảng loạn. Với điều kiện kinh tế của gia đình y thì bất kể ra sao cũng không thể mời khách ở nhà hàng trung cao cấp như Trúc Hiên Lâu.
Mời khách là cậu cả Tằng Toàn Minh, cũng là người có thực lực và địa vị nhất trong đại gia đình, làm việc ở cục kiến thiết, chức chủ nhiệm ban quy hoạch, cả đại gia đình chỉ có mình ông là công vụ viên, chưa nói tới còn là chủ nhiệm, địa vị hạch tâm trong đại gia đình là không thể lay động.
Cậu nhỏ Tằng Triệu Đinh khi ấy là cổ đông nhỏ của hộp đêm " Thế Kỷ Hội", không hề có giác ngộ chính trị như cậu cả.
Năm xưa sau khi tố nghiệp cao trung cậu nhỏ một mình ra xã hội xông pha, mà tên đại ca đám tiểu lưu manh của cậu nhỏ khi ấy không ngờ phất lên, thành ông chủ lớn đàng hoàng, thế là cậu nhỏ là đàn em theo đuôi ngày nào cũng được chiếu cố. Vị đại ca năm xưa kia có khứu giác thương nghiệp khá nhạy bén, mở cửa hàng đồ chơi quà tặng, với Hạ Hải mà nói thì khá là mới mẻ rồi, cậu nhỏ Tằng Triệu Đinh từng là giám đốc cửa hàng, về sau phát triển không tệ, được đại ca cho cổ phần, tới hộp đêm làm một cô đông, vào cái tuổi tam thập nhi lập có thành tích đó cũng được coi là thành đạt.
Cái băng đảng của cậu nhỏ mặc dù xuất thân lưu manh, về sau thành doanh nhân đàng hoàng, chỉ là khó tránh khỏi tác phong vô lại, cậu nhỏ vì sự nghiệp thuận lợi, rồi thành cổ đông của "Thế Kỷ Hội", tiếng nói trong nhà rất lớn, thậm chí coi thường cả cậu cả Tằng Toàn Minh, hơi một tý là nói:
- Anh làm công vụ viên cả năm chẳng kiếm được nhiều tiền bằng em làm ba tháng.
Lại còn hay đem chuyện từng cùng lãnh đạo cao tầng uống rượu ra khoe khoang.
Điều đó làm Tằng Toàn Minh có tiếng tính khí gàn dở trong hệ thống công vụ viên cáu tiết lắm.
Cậu nhỏ đối với cậu cả còn như thế, càng xem thường cha Tô Xán chỉ ăn lương công chức. Đương nhiên cậu nhỏ lọc lõi đối nhân xử thế, khôn khéo hơn cậu cả nhiều, cậu cả nhiều lần trách mắng cha y ngay trước mặt, khiến Tô Xán tuổi trẻ xốc nổi lên tiếng đốp chát lại, khiến mấy lần gia định tụ hội giải tán chẳng vui vẻ gì.
Mà cậu nhỏ khinh thường cha y thật đấy, nhưng cũng chỉ khi nói chuyện riêng với mẹ y mới nhắc tới thôi, còn trước mặt cha y luôn tươi cười.
Cha y cũng biết bản thân trong gia tộc là đối tượng bị xem thường nhất, cho nên xưa nay không lên tiếng, gánh hết các loại áp lực lên người, đôi khi bị mẹ y giận cũng chỉ cười khổ mà thôi, thi thoảng nhắc nhở y:
- Cha con vô dụng bị người ta xem thường, con là hi vọng của cha, cha còn có thể tự hào mà nói, con tôi rất giỏi đấy.
Chỉ đáng tiếc mình chưa bao giờ khiến cha được tự hào cả.
Đã thế còn vấp ngã liên hồi, phải cần cha mẹ nâng đỡ, từ nhỏ đến lớn đều thế, đến khi sự nghiệp có chút khởi sắc lại bị người ta đạp cho một cú không thương tiếc... Nghĩ lại Tô Xán day dứt vô cùng.
- Lý Thành, Tiểu Kha, hai cô chú nên đốc thúc con mình tiến bộ chứ, như hai người, đơn vị sắp sập rồi, dựa vào được không? Chỉ mong đợi Tô Xán thành đạt mới chuyển biến được vận mệnh.
Lời nói mang theo vài phần quan cách của cậu cả xói thẳng vào tai.
Cậu cả Tằng Toàn Minh cái tính thẳng thừng, năng lực không phải tệ, một con mắt bị đục thủy tinh thể, không được tốt lắm. Trước kia dựa vào một con mắt làm kỹ sư xây dựng nức tiếng, rồi lên chủ nhiệm ban quy hoạch cũng chẳng thăng tiến được nữa, ông không biết luồn cúi cấp trên, cuối cùng vì tuổi cao, thêm vào vấn đề tràn màu não, bị điều tới trung tâm chính vụ, quyền lợi dần dần bị gạt bỏ, gần như chỉ còn đợi về hưu.
Cậu cả tính tình làm người khác không ưa nổi, thế nhưng người mà Tô Xán cảm kích nhất trong quá trình trưởng thành chính là cậu cả, dù vì vấn đề của cha mà không ít lần xung đột với ông, nhưng dù sao cậu cả thực lòng mong mỏi đám tiểu bối bọn họ thành đạt.
Hiện giờ nhìn thấy cậu cả mười một năm trước sức khỏe còn tốt, đầu óc tỉnh táo, Tô Xán rất vui, thực lòng là dù lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện y cũng chưa bao giờ oán hận cậu cả hết, càng trưởng thành thì y càng nhớ ơn cậu cả, rất nhiều năm sau, Tô Xán hiểu cậu cả không cần mình báo đáp, mà là cần mình có thành tích, dù mình ỷ tiền tài kiêu ngạo đối diện với ông.
Cậu cả vẫn thẳng tuột lên tiếng như thường ngày, có điều không chỉ nhằm vào cha y mà còn kéo cả mẹ y vào, trong lúc nói một con mắt của cậu cả vẫn hướng về phía mình, hẳn là lo đụng chạm tới cha mình, mình lại nổi xung lại cãi lại.
Tô Xán vừa thầm buồn cười lại vừa cảm động, hiện giờ cậu cả vẫn là chủ nhiệm ban quy hoạch, người nịnh bợ vuốt đuôi, lôi kéo quan hệ, nhìn sắc mặt ông không phải ít, thế mà lại còn chiếu cố tới tính tình của mình, chuyện này chẳng dễ dàng chút nào.
- Vâng, vâng ạ...
Cha mẹ Tô Xán rối rít gật đầu, Tằng Kha quay đầu sang nhìn con, trìu mến nói:
- Lần này chỉ trông vào nó được thôi, cha mẹ giờ hết khả năng rồi, trông cả vào con đó, con trai.
Chị cả Tằng Na con cậu cả ngồi ở bên Tô Xán trề môi ra:
- Với thành tích của nó à, cô chú đừng ôm hi vọng quá lớn, cô xem nó thi thử được bao nhiêu điểm? 470 điểm, tới 500 điểm còn chẳng được, vào được Tam Trung đã là khó rồi. Trong lớp sơ trung của cháu trước kia, thành tích kém nhất cũng là 500 điểm, thành tích của nó còn tính tầm trung trong lớp, đủ biết cái trường Tam Trung nó tệ hại thế nào.
Cảm giác ưu việt, đây là thứ sinh ai ở địa vị cao hơn cũng có chẳng phải đại biểu cho một dấu ấn độc đáo của thành phố Hạ Hải.
Bà chị cả Tằng Na này của y đang học năm hai cao trung, từ nhỏ thành tích lẫn đạo đức đều ưu tú, tất nhiên là học ở Nhất Trung, có cảm giác ưu việt ở trên nhìn xuống không có gì là lạ.
Từ nhỏ quan hệ của Tô Xán với Tằng Na không tốt lắm, một là trong nhà có đứa em trai Tằng Viên viên ngọc trên tay cậu nhỏ, ít hơn Tô Xán năm tuổi, chị cả Tằng Na thích đứa em này hơn mình. Hai là trong hai người tuổi mới lớn, thường xuyên có va chạm tư tưởng, mà cả hai chị em lại hạng cứng đầu không biết nhường nhịn nhau, nên lần nào cũng cãi vã đỏ mặt tía tai. Thứ đến mới là thành tích của mình quá kém, không thể so với chị cả học ở Nhất Trung, tất nhiên càng xem thường. Vì vậy Tằng Na lúc nào cũng ngứa mắt với Tô Xán, nhưng mà nhiều năm sau lớn lên sinh hoạt ở thành phố lớn khác, chỉ cả luôn hỏi han tình hình của Tô Xán, tuần nào cũng gọi điện cho Tô Xán một lần nhắc nhở y đủ mọi thứ chuyện, khác hẳn khi nhỏ, trưởng thành sẽ làm người ta thay đổi nhiều.
Cả nhà tụ tập một chỗ, mặc dù có chỉ trích nhau, oán trách nhau, hoặc lý luận cãi vã, rất ồn ào nhưng ấm áp tình cảm, tốt hơn khối giả bề ngoài khách sáo lịch sự với nhau. Tương lai ba chị em họ mỗi người một nơi, năm mới luôn có người vắng mặt, nhớ lại ngày tháng ở gần nhau, luôn thấy ấm lòng.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
50 chương
115 chương
20 chương
132 chương
294 chương
63 chương