Đại Niết Bàn

Chương 124

Ngày ba mươi tết âm lịch năm 1998, cả nhà đoàn tụ một chỗ, ai nấy mặt hồng hào, đều chúc cậu cả Tằng Toàn Minh năm sau sí đồ thuận lợi. Điểm này cứ nhìn thư phòng cậu cả chất đầy các loại quà biếu năm mới là thấy rồi, người tới cửa quà cáp không dứt, còn có cả người đi xe hơi tới, khiến người khu tập thể cục kiến thiết cảm khái, ai ngờ Lão Tằng tính tình quái gở ấy có cái ngày này. Tằng Toàn Minh nói với Tô Kiến Thành: - Công trình phía chú vừa mới khởi bước, còn rất khó khăn, nghe nói có chia rẽ với tổng công ty? Có chia rẽ cũng không sao, trong công tác có quan điểm khác nhau là bình thường, cần phải trao đổi giải quyết. Đây là công trình tôi vỗ bàn quyết định cho phía chú, xây xong, có trợ lực lớn trong việc xin cho Hạ Hải là thành phố du ịch. Có áp lực gì có tôi chống cho chú trước thị trưởng Hồng, chú chỉ cần đảm bảo chất lượng công trình và tiến độ là được. Nếu không có tổng công ty trợ lực, bằng vào thực lực bản thân Cty Công trình số bốn thì không đủ đảm nhận công trình lớn như thế này. Chính vì thế công ty càng dựa vào ý kiến chỉ đạo từ tổng công ty, mà nội bộ của công ty lớn không thể lúc nào cũng thống nhất, chia rẽ và mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi, vì thế phát sinh rất nhiều vấn đề vụn vặt làm Tô Lý Thành đau đầu, song phần kiên cường trong quân ngũ vẫn còn: - Vâng, em hiểu rồi, em tin khó khăn gì thì công ty cũng sẽ khắc phục được. Tằng Toàn Minh gật đầu, có điều ông ta chẳng phải coi trọng Cty Công trình số bốn, mà là tổng công ty Đại Dung đằng sau. Mọi người tiến hành tổng kết một năm qua, Doãn Thục Anh hỏi Tằng Kha lợi nhuận của cửa hàng, nghe thấy tới 150.000 cũng tròn mắt, nếu như làm địa ốc hoặc kinh doanh lớn mà một năm kiếm được chừng đó tiền thì đóng cửa luôn cho xong, thế nhưng với nhà Tô Xán nửa năm trước còn là công chức bình thường mà nói, trong nửa năm còn kiếm được nhiều hơn tiền lương của nhà cậu cả là không đơn giản rồi. Một cái cửa hiệu nhỏ kiếm được chừng đó tiền, làm người ta tấm tắc tán thưởng. Trong bữa cơm Tô Xán chú ý tới vẻ mặt của Mai Lan và Cổ Chính, cả hai đều tỏ ra rất phấn khởi, cái cửa hiệu nhỏ của họ làm ăn không tốt lắm, rõ ràng căm tức vì nửa năm kiếm được có hơn 100.000, hận số tiền nhà Tô Xán không phải của mình, song vẫn phải tươi cười, sống thế cực thật khổ. Khi xem chương trình liên hoan cuối năm trên TV, cậu cả cho Tô Xán 1.000, thường ngày ông ra ngoài cũng uống tới mặt đỏ tía tai, nhưng không vui vẻ được thế này, thành tích của Tô Xán đã vượt xa cô con gái luôn làm ông kiêu ngạo, thành nhân vật làm rạng danh gia tộc nhất. Tằng Viên nhìn số tiền mừng tuổi 100 đồng ít ỏi của mình, bĩu môi vì đãi ngộ bất công, bị Tằng Triệu Đinh bợp cho một cái: - Nếu con học tốt như anh con thì số tiền đó là của con rồi. Ngữ khí hơi ghen tỵ, một mặt là thừa nhận thành tích của Tô Xán, mặt khác là không vui vì con trai học hành chẳng ra làm sao. Tô Xán đang lúc nghèo rớt có được số tiền này thì mừng húm, có tiền để thoải mái hoạt động rồi. Tuy thường ngày có thể xin cha mẹ, nhưng đôi khi cần dùng khoản tiền tương đối lớn không tiện nói với cha mẹ thì vừa vặn dùng tới số tiền này. Ngược lại Tằng Na trước kia thấy cha mình cho tiền Tô Xán là khó chịu, hôm nay thấy cha mừng tuổi Tô Xán nhiều như vậy cũng chẳng thấy xót chút nào. Ăn cơm xong, người lớn ra bàn uống trà nói chuyện, Tằng Na lấy tú ra rủ hai đứa em chơi. Tô Xán cố ý chơi thua để nhường cho Tằng Na, Tằng Viên ít tiền, không biết có phải do bữa cơm vừa rồi uống hơi nhiều rượu vang không, Tằng Na mặt đỏ phừng phừng, nói với Tằng Viên: - Anh em ở trường được các cô gái hoan nghênh lắm đấy! Theo tin tức chị biết, có mấy cô bé cấp hoa khôi có quan hệ với nó. Nó nhiều tiền mừng tuổi như vậy, hôm nào bảo nó mời khách, gọi hết mấy cô gái đó ra. Tằng Viên và Tô Xán ngạc nhiên nhìn Tằng Na, từ nhỏ Tằng Na lúc nào cũng mang bộ dạng học sinh ngoan nghiêm mặt với họ, dù lễ tết cũng lấy chuyện thành tích học tập của họ ra nói. Chưa bao giờ kéo đề tài sang chuyện khác, còn giảng đạo lý nhân sinh cho hai đứa em, ví như:" Đẹp trai thì sao nào, hai đứa nhìn người kéo xe ba bánh ngoài kia đi, ai nấy cao lớn đẹp trai cả đấy! Còn không chịu học cho tốt thì đi kéo xe luôn cho nó nhanh!" Khiến cho một lần Tằng Viên làm văn đề "chị gái tôi", miêu tả Tằng Na như phát xít, để lại bóng ma u ám trong tam linh nhỏ bé non nớt của nó, khiến cho thầy giáo Tằng Viên tới tận nhà nói chuyện, trách mắng không khí gia đình của bọn họ. Cho nên khi Tằng Na nói chuyện nam nữ này với hai đứa em trai, hình tượng nữ hoàng phát xít giáo điều của cô đổ rầm rầm, khiến hai đứa em khiếp hãi. Có điều bằng kinh nghiệm sau này Tô Xán biết chị mình mồm miệng chua ngoa, song lòng mềm như đậu phụ, nên há hốc mồm cũng khép lại nhanh hơn Tằng Viên. Buổi tối Tằng Na giữ Tằng Viên ở lại, vì từ nhỏ nó giống trẻ con ngoại quốc, da tắng, mắt to, tóc xoăn. Tằng Na rất thích ôm nó ngủ, thậm chí từng cùng tắm chung với nó. Tô Xán cũng ở lại luôn, dù sao đã một thời gian rất dài không ở lại nhà cậu cả, y rất nhớ thời hai anh em ngủ lại nhà cậu cả, chùm chăn trò chuyện thâu đêm. Xem hết chương trình mừng xuân, Tằng Na đi tắm rửa, ngủ trong thư phòng. Tô Xán và Tằng Viên ở trong phòng Tằng Na, Tằng Na bố trí tường khuê phòng bằng màu hồng nhạt rất êm dịu, không khí có mùi hương thơm nhè nhẹ, mùi thơm này làm Tô Xán hơi ngại ngùng, y biết đây là mùi thơm gì. Còn Tằng Viên chẳng có chút chướng ngại nào, nhảy bịch lên giường, vùi đầu vào chăm đệm mang theo mùi thơm của Tằng Na, hít thỏa thích. Tô Xán ngồi xuống đầu giường, có chút gò bó, trên tường có bức ảnh nghệ thuật Tằng Na chụp năm chín tuổi, khoác lụa trắng, đeo cánh, ảo tưởng mình là thiên sứ, cực kỳ xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên vào phòng con gái sau khi quay trở lại, tuy nói là chị họ mình, Tô Xán có chút thiếu tự nhiên, thầm nghĩ, sao mình lại trở nên thuần khiết như tấm thân này rồi, ừm, ít nhất bề ngoài mình rất thuần khiết. Rửa chân xong, cả nhà cậu đã ngủ rồi, chỉ có ánh đèn nhu hòa trong phòng Tằng Na chiếu sáng. Mùi thơm trong chăn, Tô Xán cảm thấy dễ chịu, không tự nhiên lắm, nhưng mùi thơm cơ thể thiếu nữ đích thực rất dễ chịu. Trời khá muộn rồi mà Tằng Viên không buồn ngủ chút nào, lúc thì đi lục giá sách, lúc đi ngó tủ, rồi đứng trên giường nhìn Tô Xán, trong lòng tựa hồ giấu chuyện gì đó, cuối cùng không nhịn được, nói: - Anh có phát hiện ngực chị trở nên to hơn không? Hả, cái thằng nhái này trưởng thành sớm, biết chú ý cái này rồi. Tằng Viên cười rất gian, tới bên giường, vẫy tay với Tô Xán: - Anh tới đây em cho anh xem cái này hay lắm. Chắc chắn không hay ho gì, song Tô Xán không kháng cự được vẫn tò mò bò tới, xoạch một tiếng, ngăn kéo dưới giường mở ra. Tô Xán tức thì thấy mấu sôi sùng sục. Áo lót ren hoa, mấy cái quần lót bông nhỏ, in đủ thứ hình ngộ nghĩnh xinh xắn, có loại hình tam giác nhỏ xíu, thậm chí có áo lót đệm lớp lót dầy, nơi đó có vết lõm nhỏ, thực sự dụ dỗ người ta tưởng tượng. Tô Xán có chút chùn chân, muốn nghiêm mặt giáo huấn Tằng Viên, nhưng phát hiện mình mà nói những lời chính nghĩa ra lúc này, nhất định sẽ phỉ nhổ bản thân đạo đức giả. Tằng Viên ngây ngốc nhìn đống y phục riêng tư của con gái, với nó cứ như là rương châu báu vậy, cười khì khì, cho tay vào sâu bên trong, moi ra một cái quần lót nhỏ, ở chính vùng tam giác gần như trong suốt. Một mùi thơm dịu luồn vào cánh mũi, Tô Xán cảm thấy tim phình lên, máu chảy giần giật tới mỗi huyết quản nhỏ khắp chân tay.