Tim cô đập như trống dồn, song sắc mặt vẫn như thường. Nhưng nếu là người hiểu cô thì sẽ biết hôm nay cô tận lực trang điểm cho bản thân, rồi trước khi ra khỏi cửa lại cố ý muốn xóa đi phần cảm giác tận lực kia, dường như cô vẫn chỉ giống như thường ngày mà thôi. Tạ Trường Du đứng trước mặt cô, đôi mắt nóng bỏng, nóng đến độ cô không dám nhìn thẳng. Cô hơi nghiêng đầu, tỏ ý như đang liếc sang mấy người bên cạnh. Đó là chỗ tư vấn cho tân sinh viên của các nhóm đàn anh đàn chị khóa trên, hễ tân sinh viên có chỗ không hiểu cần hỏi thì có thể tìm họ. Trên mặt Tạ Trường Du vẫn dính vài giọt nước khiến anh như bị phủ trong những giọt sương. Anh giơ tay, vuốt mặt. “Cậu khác họ à?” Lâm Tố Mỹ lắc đầu, đương nhiên khác rồi. “Tôi không gia nhập nhóm của họ.” Tạ Trường Du nhíu mày. “Nhưng cậu là học tỷ, không sai chứ? Giúp tân sinh viên một chút lẽ nào không phải việc thuận tay sao?” Lâm Tố Mỹ nghiêng người, chỉ vào tấm biển không xa. “Chỗ đó, nhìn thấy không?” Bên trên tấm biển đó viết nơi tân sinh viên nên đến, bên cạnh là một mũi tên, miêu tả rất đơn giản rằng cứ đi theo mũi tên là được. Tạ Trường Du càng nhíu chặt mày hơn. “Cậu thế này sẽ khiến hành trình đại học của tôi trở nên vô cùng không vui vẻ, có một khởi đầu tệ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi với sinh viên đại học Vân, tiếp đó sẽ nghĩ ngôi trường này chẳng ra sao… Mà tất cả đều là vì cậu, có cảm thấy mình là tội nhân của đại học Vân không?” “Chỉ vì một người mà đã phủ định vô số sinh viên đại học Vân, thậm chí phủ định cả đại học Vân, tôi chỉ có thể nghĩ rằng tư tưởng của cậu vô cùng có vấn đề thôi.” Tạ Trường Du nhìn cô hồi lâu rồi giơ ngón cái ra với cô, ý là – cậu thắng rồi. Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới phì cười. Hai người cùng đi vào trong trường, có lẽ vì diện mạo hai người đều quá xuất chúng khiến phần lớn các bạn học đều quan sát, tựa như nhìn cảnh tượng hiếm có nào vậy. Hai bên con đường lớn đi vào bên trong trường không chỉ trồng cây mà còn có rất nhiều hoa cỏ, những đóa hoa nhỏ đủ màu sắc điểm xuyết trong màu xanh thẫm, phóng ra sức sống căng tràn, vì không có bàn tay con người can thiệp nên cây cối um tùm, cỏ hoa tươi tốt, lá khô đan cài hình thành một phong cảnh rất tự nhiên. “Cậu… đang đợi tôi à?” Tạ Trường Du cố nhịn rồi vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. “Việc gì tôi phải đợi cậu? Chỉ đơn thuần là tình cờ gặp thôi.” Lâm Tố Mỹ bặm môi. “Tự cậu nghĩ xem, một người chẳng có chút nền tảng như cậu, dù cậu có thông minh hơn nữa thì cũng không phải thiên tài đúng không? Chỉ chút ít thời gian như thế mà phải học cả đống thứ, đại học Vân lại chẳng phải ngôi trường dễ thi vào… sao tôi biết được cậu có thể thi đỗ đại học Vân chứ? Huống hồ thi đại học xong là cậu mất tích, suy đoán theo lẽ thông thường thì mọi người đều sẽ cảm thấy cậu thi cực kì chán nên tự trốn ở góc nào đó dưỡng thương rồi.” “Ờ.” Tạ Trường Du khẽ đáp, ngữ khí chẳng hề thất vọng. Lâm Tố Mỹ liếc anh. “Cậu ờ gì?” “Bày tỏ sự tán đồng với lời cậu nói đấy. Ừm, lý lẽ đường hoàng, tôi phục vô cùng.” Lâm Tố Mỹ nhìn anh mấy giây, luôn cảm thấy lời này của anh kì lạ, nhưng nhất thời lại không nghĩ quá rõ. Thực ra cô không nói dối, cô thật sự nghĩ như vậy. Anh thi xong liền biến mất, cô đoán rằng anh thi rất tệ là lẽ đương nhiên. Huống hồ dù anh có phát huy như thường hoặc vượt xa bình thường thì cũng chưa chắc có thể đỗ đại học Vân. Nhưng con người chính là một loài động vật kì lạ, khi còn chưa có kết quả thì sẽ luôn nghĩ liệu có xuất hiện kì tích hay không. Lần cuối cùng cô đến Nhất Trung, vừa khéo là lúc có điểm. Nhà trường luôn biết được điểm trước học sinh, dẫu sao ngôi trường như Nhất Trung sẽ thông báo tình hình thi đại học để thu hút càng nhiều học sinh lựa chọn báo danh thi vào Nhất Trung. Năm nay tuy Nhất Trung không có học sinh nào là thủ khoa đại học nhưng tổng thể thì thi vẫn tốt. Bởi vì mấy hôm nay học sinh tốt nghiệp đều về trường xem thành tích của mình nên Lâm Tố Mỹ có thể tự do ra vào. Khi cô hỏi về điểm của Tạ Trường Du thì gặp phải ánh mắt hóng chuyện của tất cả giáo viên trong văn phòng, họ đều nhìn cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt. Dù gì Tạ Trường Du cũng khá đặc biệt, nếu đổi sang người khác, có lẽ các giáo viên sẽ không có thái độ này, họ sẽ kiên quyết phản đối yêu sớm, nếu thành tích thi đại học không lý tưởng thì họ còn có thể trách tội học sinh vì yêu sớm nên làm ảnh hưởng đến thành tích. Nhất là khi Lâm Tố Mỹ nói cô học ở đại học Vân, tất cả giáo viên trong văn phòng lại một lần nữa cùng vỡ lẽ rồi lũ lượt bày tỏ cuối cùng cũng biết vì sao Tạ Trường Du lại chỉ điền nguyện vọng là đại học Vân rồi, sức mạnh của tình yêu quả nhiên lớn mạnh. Sau đó những giáo viên ấy giống như những bà cô thích mai mối, không ngừng kể cho cô nghe tiểu tử Tạ Trường Du đáng tin cậy thế nào, còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công như thế, chứng tỏ anh thông minh có tiền đồ, khi thành công như thế còn chạy về đi học càng thêm chứng tỏ anh cực kì cầu tiến, với điều kiện của anh còn nỗ lực tham gia thi đại học vì một người, đó chính là sự thâm tình tuyệt đối… Lâm Tố Mỹ bị họ nói mà đỏ bừng mặt, khó khăn lắm mới đợi họ nói xong để hỏi vào vấn đề chính xem rốt cuộc Tạ Trường Du thi thế nào. Nhắc đến vấn đề điểm số, sắc mặt các giáo viên lại một lần nữa nhất trí – vô cùng băn khoăn. Thành tích của Tạ Trường Du ấy à, tốt hơn lần thi thử cuối cùng, đối với anh thành tích như thế đã rất tốt rồi, nhưng nếu để đỗ được vào chuyên ngành Tài chính của đại học Vân mà anh điền nguyện vọng thì hơi chưa chắc chắn. Các giáo viên cũng băn khoăn mãi vì học sinh đặc biệt này, họ đã thảo luận một lượt về thành tích của anh từ sớm rồi: kết quả thế nào phải xem vận may, theo điểm sàn của mấy năm trước thì có thể đỗ, nhưng phải đối mặt với một vấn đề là điểm sàn bây giờ mỗi năm đều tăng, cho nên điểm số của Tạ Trường Du vô cùng nguy hiểm. Ý của ông hiệu trưởng già chính là nếu Tạ Trường Du không thi đỗ thì cũng chỉ thiếu mấy điểm, nếu có thể thi đỗ thì cũng chỉ cách biệt mấy điểm mà thôi. …… Lâm Tố Mỹ cảm thấy kết quả này rất vi diệu, sau khi Tạ Trường Du nỗ lực trong quãng thời gian dài như thế, vậy mà tất cả đều giao cho thứ gọi là vận may, phải xem tình hình tuyển sinh năm nay của đại học Vân và số người chọn chuyên ngành đó là bao nhiêu. Sau đó Lâm Tố Mỹ thường chạy đến khu vực xử lý chuyện tuyển sinh của đại học Vân, hy vọng nhìn thấy tình hình cụ thể. Kết quả cuối cùng là điểm của Tạ Trường Du nhiều hơn một điểm so với điểm đỗ vào chuyên ngành đó. Lúc có được đáp án, thiếu chút nữa cô nhảy cẫng lên, bấy giờ mới thật sự cảm thấy nhiều thêm một điểm thì lãng phí, thiếu mất một điểm thì đúng là đòi mạng. Đương nhiên, những chuyện này, cô sẽ không kể cho người khác biết. Nhưng cô vẫn thầm cảm thấy Tạ Trường Du này khá may mắn, hơn nữa còn có sức hút, đến cả giáo viên trong văn phòng cũng thích anh như thế, mức độ thích anh có thể còn nhiều hơn những học sinh tốp đầu lớp họ, dẫu sao những giáo viên đó hẳn sẽ không nhọc lòng vì thành tích của những học sinh giỏi kia, mà rõ ràng thành tích của Tạ Trường Du còn kém xa những học sinh tốp đầu đó. Số người thi đỗ mấy trường đại học tốt nhất ở thủ đô của Nhất Trung là bốn mươi hai, thành tích của Tạ Trường Du thật sự sẽ bị người ta coi thành hạng xoàng. Lâm Tố Mỹ sẽ không nhắc đến những chuyện đó, mà Tạ Trường Du cũng sẽ không nói cho cô biết, chuyện cô đến trường, anh đều biết cả. Vốn dĩ anh không biết, nhưng bác bảo vệ quá biết hóng chuyện, vừa thấy Tạ Trường Du đã không nhịn được mà hỏi anh đủ kiểu về chuyện liên quan đến cô, sau đó tổng kết rằng anh thật vô dụng, như thế rồi mà vẫn không theo đuổi được con gái nhà người ta, sau khi chê bôi anh một lượt thì lại bảo anh túm chặt chút, dù sao điều kiện người ta cũng tốt, bây giờ mấy cô gái có điều kiện tốt đều kiêu ngạo, muốn được người ta yêu thích thì phải đánh đổi. Mà khi Tạ Trường Du biết được điểm số, anh cũng rất băn khoăn, cũng giống như người khác, anh nghĩ nếu đúng nhiều thêm một câu thì sẽ không rơi vào cảnh ngộ này. Nhưng cứ băn khoăn như thế cũng vô dụng, chỉ có thể đợi kết quả cuối cùng mà thôi. Anh mời những giáo viên đó ăn cơm, mời thật lòng thật dạ, cảm ơn họ đã giúp đỡ anh, hơn nửa năm nay, anh đã học được rất nhiều, rất nhiều thứ. Anh bộc bạch chân thành, còn có vài giáo viên nữ đỏ hoe mắt. Những giáo viên đó dạy học lâu như thế, Tạ Trường Du chắc chắn không được coi là người yêu học tập, thậm chí tính mục đích của anh rất mạnh, chính là mượn việc học thành bàn đạp. Nhưng anh chắc chắn là người đặc biệt nhất, từ trước đến giờ chưa có học sinh nào học trong văn phòng như thế, cũng không có ai có được khí thế như trên người anh. Mọi người cùng uống rượu trò chuyện, họ đều nói ra những lời thật lòng. Nhiều giáo viên nói thẳng thừng rằng khi ấy họ thật sự chê ghét anh, đang sống tốt lại còn đến đi học làm gì, cho vui à; còn có người như thấy trò cười, muốn xem anh ở lại được mấy ngày thì sẽ rời đi… Nói mãi nói mãi, đương nhiên sẽ nói đến cô gái tới hỏi điểm của anh. Người biết anh học ở Nhất Trung và muốn thi đại học cũng chỉ có một mình Lâm Tố Mỹ là con gái mà thôi, anh chẳng cần nghĩ cũng biết. …… Lúc này nghe câu trả lời của lâm Tố Mỹ, anh đương nhiên cảm thấy tâm trạng vi diệu, có điều trong sự vi diệu này còn có niềm vui mơ hồ. Dẫu sao nếu cô không quan tâm, cô sẽ không biết anh đã đỗ đại học Vân. “Cậu thi được bao nhiêu điểm?” Lâm Tố Mỹ bình thản hỏi. Tạ Trường Du nói ra điểm số của mình thì nghe thấy cô nói: “Thế cậu may mắn thật đấy, vừa khéo đỗ. Có điều cậu đừng có nói cho người khác biết cậu thi đỗ như thế, tránh truyền ra tin tức sai lầm, khiến người ta tưởng đại học Vân thật sự dễ thi đỗ vào.” Tạ Trường Du sờ cằm. “Sao cậu biết tình hình điểm đỗ vào chuyên ngành của tôi?” Lâm Tố Mỹ nghẹn họng, sau đó chớp chớp mắt, nói đầy nghiêm chỉnh: “Nghe người khác nói đấy, bạn học của tôi luôn nghe ngóng tình hình cho em trai em gái họ hàng nhà họ”. “Được, tôi tin rồi.” Lâm Tố Mỹ trừng anh, yên lặng. Tạ Trường Du cười cực kì bất đắc dĩ. “Chẳng lẽ cậu không muốn tôi tin cậu à? Cậu nói vô cùng chính xác, sinh viên trường cậu chắc chắn sẽ nghe ngóng điểm số hộ người khác.” Lâm Tố Mỹ bĩu môi. “Cậu dựa vào vận may thôi.” “Tôi dựa vào vận may, ừm, đại học Vân của bọn cậu cũng đã thu nhận tôi rồi, cậu còn không phục à?” “Cậu phải hiểu một điều rằng người dựa vào thực lực như tôi ít nhiều không xem trọng người dựa vào vận may.” “Ê, khinh thường không tốt đâu, hơn nữa cậu có muốn khinh thường thì xin hãy để ở trong lòng.” “Tôi thích quang minh chính đại, không thích lặng lẽ khinh thường sau lưng.” “Được rồi… dù sao kiểu người thành thực không kiêng nể gì cũng không nhiều, của hiếm mới quý, tôi có thể gặp được có lẽ cũng là vinh hạnh của tôi.” Lâm Tố Mỹ thở dài, thế mà cũng tiếp lời được. “Họ thì sao, đều biết cậu đỗ đại học Vân rồi chứ? Bố mẹ cậu, Tạ Trường Bình, còn cả…” “Đều không biết.” Tạ Trường Du nháy mắt với cô. “Cậu là người đầu tiên.” Lâm Tố Mỹ ngẩn người tại chỗ. Bấy giờ Tạ Trường Du mới cười nói: “Tôi cố ý muốn dọa họ một trận, còn cậu thì không cần dọa, bởi vì không dọa được…”. Lâm Tố Mỹ khinh bỉ anh rằng anh làm thế chắc chắn để thỏa mãi lòng hư vinh, nghĩ mà xem, anh mất tích nửa năm nay, sau đó thi đỗ đại học ngay, người khác đảm bảo sẽ sốc nặng, sau đó khen anh thông minh, muốn làm gì đều có thể làm được. Không ai biết anh từng muốn xé bài làm khi không giải ra, bởi vì cảm thấy không thể kiên trì tiếp được, anh chạy bộ trên sân vận động của đại học Vân, thậm chí lúc biết được điểm còn lo âu thấp thỏm vì kết quả mà mình chưa biết. Kết quả tuyệt vời luôn có thể khiến tất cả cực nhọc trong quá trình phai nhạt, nhất là với những người chưa từng thấy quá trình. Tạ Trường Du tốt tính nghe cô chê bôi mình, sau đó anh vừa đi đường, vừa nhìn cô. Cô lúc này giống cô gái nhỏ trong thôn hơn, cô gái tức giận vì La Chí Phàm truyền ra mấy tin đồn vớ vẩn, cô gái vui mừng hớn hở vì đá được La Chí Phàm mấy cú, cô gái đạp xe vù vù trên đường sau khi biết đi xe đạp. Chứ không giống như cô gái chín chắn đào tạo người khác giảng bài thế nào, đối đãi với trẻ con ra sao. Hình như cô có rất nhiều mặt, mà mỗi mặt đều khiến anh có được cảm nhận khác nhau. “Thế cậu đã đi đâu trong kì nghỉ?” Lâm Tố Mỹ chê bôi xong thì bèn hỏi ra chuyện khiến mình vô cùng nghi hoặc. “Cùng mấy bạn học đó ra ngoài chơi. Được coi là… bạn học đúng không?” Anh ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cũng phải trải nghiệm cảm giác đi chơi cùng các bạn học xem sao”. Ở Nhất Trung, Tạ Trường Du rất đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp, anh và rất nhiều người trong lớp có tình cảm không tệ, cùng ra ngoài ăn cơm, sau đó lúc ăn cơm bèn hẹn nhau cùng đến thành phố khác thăm thú. Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng Tạ Trường Du có thể phán đoán ra những bạn học có thành tích rất tốt đó có gia cảnh cũng chẳng tệ, lời họ nói, rất nhiều thứ đều không phải thứ Tạ Trường Du có thể tiếp lời, thậm chí họ hàng của họ cũng ở trời nam biển bắc, thậm chí không ít người còn xuất ngoại. Hơn nữa, đừng thấy những bạn học đó có tuổi tác không lớn, thực ra họ vô cùng biết lập kế hoạch cho tương lai của bản thân, đến cả dự định xuất ngoại cũng đã chuẩn bị từ lâu, cũng sớm hiểu phương thức cụ thể để ra nước ngoài rồi. Sau đó Tạ Trường Du đi cùng họ đến thành phố khác chơi, cũng không có mục đích khác, chỉ muốn hoàn toàn thả lỏng mà thôi. Anh gặp được nhiều người hơn, nhìn thấy nhiều phương thức sống mà anh chưa từng tiếp xúc hơn, anh cũng biết thêm rằng mình trước đây nhỏ bé đến mức nào, cũng hiểu ở những thành phố lớn có nhiều cám dỗ ra sao. “Trải nghiệm chắc chắn không tệ. Vui quên trời quên đất cơ mà.” Tạ Trường Du lại vuốt mặt. “Đừng châm chọc tôi mãi thế, phải khen, khen ngợi tôi, biết không?” “Hy vọng ở đại học Vân cậu có thể có được cuộc sống học tập vô cùng vui vẻ.” “Nhất định rồi.” “Ồ, bây giờ không trách tôi cho cậu một khởi đầu tệ nữa hả?” “Cậu thế này là giúp tôi làm niềm vui mà, đây chính là khởi đầu tốt đẹp.” …… Lâm Tố Mỹ theo anh đi nộp phí rồi cầm giấy thu phí đi tìm chủ nhiệm lớp, sau đó để chủ nhiệm lớp phân phòng kí túc và nói rõ một vài chuyện cụ thể. Tạ Trường Du thật sự không biết về tòa nhà kí túc nam, Lâm Tố Mỹ bèn đi cùng anh qua đó. Tạ Trường Du nhìn dòng người qua lại, tâm trạng cực kì kích động. “Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay…” Lâm Tố Mỹ yên lặng nhìn anh hồi lâu. “Quen là được thôi.” “…” Lúc này không nên nói mấy lời cổ vũ anh hay sao? “Tôi cảm thấy cậu nên lo lắng hơn, nếu hội Trương Thành An biết cậu chạy đi thi đại học, còn đỗ đại học Vân, họ sẽ đối xử với cậu thế nào.” Có lẽ sẽ muốn đánh chết anh, đã hẹn nhau cùng làm ăn phát đạt rồi, sao lại chạy vào vòng tay đại học chứ? “Cậu phải lương thiện một chút, cũng nghĩ về tụi nó lương thiện một chút.” Lâm Tố Mỹ “ha ha” hai tiếng. Đến kí túc xá nam, sau khi Tạ Trường Du chào hỏi mấy người bạn cùng phòng thì cùng mọi người dọn phòng. Thật ra cũng không cần dọn dẹp mấy, chỉ quét tước nền nhà và lau bàn ghế mà thôi. Lâm Tố Mỹ vừa thấy những thứ đựng trong túi hành lý của Tạ Trường Du đều là quần áo bẩn đã thay ra, đau đầu một trận, cô có thể làm thế nào được, chỉ có thể cùng Tạ Trường Du ra ngoài, dẫn anh đi mua vật dụng hàng ngày. Đợi khi mua đầy đủ cả đống đồ, Tạ Trường Du dùng bút viết hí hoáy gì đó rồi đưa cho cô. Lâm Tố Mỹ nhìn, trên giấy chỉ viết một câu – Học tỷ tuyệt vời nhất. Lâm Tố Mỹ lập tức trợn mắt. - ---------------------------- Lâm Tố Mỹ không đi cùng Tạ Trường Du, muốn dành thời gian cho anh và bạn cùng phòng giao lưu. Kết quả đây là ngày đầu tiên báo danh, còn hai ngày nữa tân sinh viên mới vào học, các bạn học đều chưa đến đủ, đương nhiên không thể có hoạt động gì, vì thế Tạ Trường Du lại đến tìm cô, mời cô ăn cơm. Mời cơm chỉ là nhân tiện, chủ yếu là mời cô “thưởng lãm” đám bạn của anh lương thiện nhường nào. Khỏi phải nói, Lâm Tố Mỹ thật sự tò mò vẻ mặt của hội Dư Đại Khánh. Lúc cùng Tạ Trường Du đi tìm họ, tâm trạng cô cực kì kích động. Tạ Trường Du vừa xuất hiện trong quán teppanyaki Vĩnh Hằng, Tôn Hữu Vi đã thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, chạy vội đến trước mặt Tạ Trường Du. “Cuối cùng mày cũng chịu ngoi lên rồi hả? Trước đó đi làm gì đấy? Còn tưởng mày bị bắt cóc rồi chứ!” Dư Đại Khánh cười phá ra. “Lưu Khánh Đống nghi ngờ mày bị người ta bắt cóc đi làm áp trại phu nhân… không, áp trại tướng công rồi.” Lưu Khánh Đống chạy từ phòng bếp ra, trên tay còn dính chút nước, anh chàng vẩy tay, trừng Dư Đại Khánh. “Dù sao vẫn còn hơn mày nghi ngờ nó đi bài bạc rồi bị người ta bắt đi làm áp trại nữ tế.” Khóe miệng Tạ Trường Du giật giật. “Bọn mày đều nghĩ cảnh ngộ của tao thê thảm như thế, vậy mà còn có thể yên tâm buôn bán, vui vẻ ăn cơm, bọn mày nói xem, bọn mày có xứng với tao không? Kết bạn cẩu thả chính là để chỉ bọn mày đấy.” Lưu Khánh Đống không phục. “Chủ yếu là… tấm lòng có thừa mà sức lực không đủ, dù bọn tao đoán ra mày rất nguy hiểm nhưng cũng không biết đi đâu để cứu mày mà.” Dư Đại Khánh: “Chuẩn luôn… Bọn tao vất vả kiếm tiền như thế không phải để có tiền đi điều tra xem mày ở đâu hay sao?”. Trên mặt Tạ Trường Du không cảm động một chút xíu nào. “Trương Thành An thì sao, nó đoán tao làm sao?” Mọi người mày nhìn tao tao nhìn mày, sau đó lại nhìn Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ cảm nhận được điều gì. “Tôi có cần tránh đi không?” Rất rõ ràng là cần. Lâm Tố Mỹ đỡ trán, sau đó cam chịu mà xoay người, đi sang quán lẩu khô bên cạnh tìm Quách Chí Cường, nói cho Quách Chí Cường biết Tạ Trường Du đã trở về. Tạ Trường Du nhìn bóng dáng Lâm Tố Mỹ rồi nhìn họ với vẻ cảnh cáo. “Nói xem, Trương Thành An đoán tao đi làm gì?” “Nói mày thất tình quá độ nên sinh lòng hoài nghi sâu sắc với bản thân…” Tạ Trường Du: “…”. Dư Đại Khánh tiếp tục: “Đương nhiên, bọn tao tuyệt đối không đoán mày đã đi tự tử đâu”. “Mày mới đi tự tử ấy!” Tạ Trường Du ha ha hai tiếng. “Tao giống hả? Mắt Trương Thành An càng ngày càng đui rồi.” “Chuẩn luôn chuẩn luôn…” Mọi người cùng hùa theo. Sau đó Trương Thành An và Quách Chí Cường cùng đi vào. Trương Thành An hồ hởi chặn Tạ Trường Du. “Cảm ơn trời đất là mày còn sống trở về, ầy, cuối cùng tao cũng có thể ăn ngon ngủ yên rồi.” “Thôi đi, mày không phát hiện mày béo ra à?” “Có hả, có hả?” …… Lâm Tố Mỹ đứng một bên dịu dàng nhắc nhở họ: “Các cậu không hỏi xem rốt cuộc Tạ Trường Du đã đi làm gì à?”. Trên mặt Lâm Tố Mỹ là vẻ xem trò vui. “Đúng đó, mày chạy đi đâu thế.” Đây là nghi vấn chung của mọi người. Quách Chí Cường cũng gia nhập, không thể để người ta biết anh biết trước chuyện này, nếu không có lẽ sẽ dẫn đến sự căm phẫn của mọi người? Tạ Trường Du ho một tiếng, rồi lại ho tiếng nữa. “Bọn mày hỏi thì tao phải nói à?” Dư Đại Khánh trừng anh. “Nói, mày muốn chết hay muốn sống?” “Tao muốn ăn cơm hơn, đói rồi, chưa no thì không muốn nói gì hết.” …… Hội Trương Thành An xào ra món nướng và lẩu khô bằng tốc độ nhanh nhất, bên trong cho vào không ít thịt, đồ uống cũng đã chuẩn bị xong. Thái độ này rất rõ ràng, thực ra họ không bận tâm Tạ Trường Du đã đi làm gì mà chỉ vô cùng vui mừng vì mọi người lại tụ tập với nhau như thế này. Mọi người ngồi bên chiếc bàn được ghép từ hai chiếc bàn, cùng ăn uống, sau ba lượt rượu thì mới nhìn Tạ Trường Du với vẻ vô cùng mong chờ, đợi nội dung anh nói ra làm họ phát sốc. Bấy giờ Tạ Trường Du mới nói sâu xa: “Tao phải giới thiệu lại một lần nữa thân phận hiện giờ của tao với bọn mày”. Mọi người đều cực kì kích động, lũ lượt gật đầu. “Mau lên, là đặc vụ hay là gì, nói ra dọa chết bọn tao đi…” “Tao là sinh viên năm nhất chuyên ngành Tài chính của đại học Vân, hôm nay chính thức đến trường báo danh…” Không biết có phải câu này quá gây sốc hay không, đến Quách Chí Cường cũng hơi kinh ngạc, Tạ Trường Du thật sự đỗ đại học Vân rồi. Trương Thành An phản ứng lại trước tiên, anh chàng hít sâu một hơi. “Mày nói gì?” “Mày nghe thấy rồi.” Trông Tạ Trường Du rất bình tĩnh. Trương Thành An: “Bây giờ mày là sinh viên đại học Vân rồi?”. “Phải.” Trương Thành An: “Mày mất tích lâu như thế là chạy đi học rồi thi đại học?”. “Phải.” …… Theo tiếng “Phải”, mọi người không tự chủ được mà vỗ bàn, cũng không biết do kích động hay là gì, sau đó mới chỉ trích Tạ Trường Du lại giấu họ, chuyện này cũng không nói cho họ biết, thế mà coi họ là anh em sao? Họ quá kích động, đến cả người qua đường cũng không khỏi nhìn họ. Sau đó Tôn Hữu Vi nhảy bật dậy. “Hôm nay vui, vui thật sự ấy, không kinh doanh nữa… Cái đó, mọi người cứ ăn uống tiếp đi, không cần trả tiền đâu, thật đấy.” Khách ở ba bàn đang ăn lúc này hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hội Dư Đại Khánh nhấn mạnh: “Phải đấy, không cần trả tiền nữa”. Vậy mà Tạ Trường Du chạy đi thi đại học, lại còn đỗ thật nữa… Có lẽ vì cảm thấy tự hào, mắt Tôn Hữu Vi đỏ hoe, cũng không biết là vì sao, sau khi mắng Tạ Trường Du một trận, anh chàng vỗ bôm bốp vai Tạ Trường Du. “Được, khá lắm, ha ha.” Trước tiên là Tôn Hữu Vi, sau đó là Trương Thành An… Từng người họ vỗ vai Tạ Trường Du, nói gì đó, mắng gì đó, kích động đến độ không giống người bình thường. Lâm Tố Mỹ cứ nhìn họ như vậy, nhìn mãi nhìn mãi, mắt hoe đỏ. Hình như cô nhìn hiểu, mà dường như không phải. Trong mắt họ, có lẽ Tạ Trường Du không chỉ đơn giản là bạn, là anh em, mà còn là một sự gửi gắm của tâm hồn, dường như Tạ Trường Du sống thành dáng vẻ mà họ khát khao nhất, anh là chiếc đèn chỉ đường của họ. Tạ Trường Du cũng cười, cười vô cùng rạng rỡ. Anh bưng rượu lên. “Là lỗi của tao, chuyện lớn như thế cũng không nói cho bọn mày biết, ở đây tao xin lỗi bọn mày, tao tự phạt ba cốc trước.” Tạ Trường Du nốc cạn, uống một mạch ba cốc, động tác dứt khoát nhanh nhẹn. Lâm Tố Mỹ nhìn anh, trong mắt có ánh sáng trong trẻo. Tạ Trường Du là người, anh không phải thần, anh cũng không thể bảo đảm anh có thể thành công, anh cũng sẽ sợ hãi thất bại, so với việc để người khác biết những trải nghiệm đau khổ của anh, chi bằng để anh tự gánh chịu, sau đó khi có được kết quả tuyệt vời thì lại chia sẻ cùng mọi người.