Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 88
Tạ Trường Du quả thực không giải ra được bài đó. Khi đi đường anh cứ hầm hầm, cơn bực dọc đó còn chưa được phát tiết ra. Lúc bước xuống cầu thang, anh còn đá mạnh một cú vào lan can đá, sau đó bước một mạch đến nhà ăn.
Lúc này trong nhà ăn đâu đâu cũng là người, mọi người xếp hàng lấy cơm, cùng ngồi vừa ăn vừa tán gẫu. Nếu chăm chú lắng nghe sẽ phát hiện những tin tức tám nhảm của những bạn học này rất ít, nội dung nói chuyện đều liên quan đến học tập như ca cẩm về thành tích hay đề quá khó, vân vân.
Ánh mắt Tạ Trường Du lướt một vòng quanh nhà ăn, sau khi tìm được mục tiêu, anh bước thẳng qua, sau đó ném đề bài đó xuống trước mặt bạn thánh học kia.
Động tác ăn cơm của bạn thánh học kia khựng lại, cậu bạn ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Du rồi lập tức hiểu ra điều gì.
Thánh học chính là thánh học, đọc đề cũng không trì hoãn chuyện ăn cơm, lập tức biến cách thức ăn cơm thành tay trái cầm thìa múc cơm ăn, tay phải cầm đề bài lên, trước tiên nhìn qua, sau đó lại xem quá trình giải bài của Tạ Trường Du.
“Chỗ này…” Cậu bạn thánh học chỉ vào bài làm. “Thêm một đường phụ, anh thử trước xem.”
Tạ Trường Du nghe vậy, mắt sáng lên, cũng chẳng ngồi xuống hẳn hoi mà lập tức làm theo lời cậu bạn thánh học nói, thêm một đường phụ rồi làm, quả nhiên, hướng giải lập tức rõ ràng.
Cậu bạn thánh học vẫn luôn chú ý đến chuyện giải bài của anh, thấy anh lại dừng lại, tiếp tục thêm một câu: “Lại thêm một đường phụ nữa”.
Trong tình huống bình thường thì một đường phụ đã có thể giải ra loại bài này, nhưng cũng có ngoại lệ cần thêm hai đường mới được, bài này hơi khó.
Tạ Trường Du suy ngẫm hồi lâu, dùng tay vò đầu mấy cái, bực bội nói: “Thêm ở đâu?”.
Lần này cuối cùng cậu bạn thánh học kia cũng buông hộp cơm trong tay xuống, lấy đề bài qua phân tích hướng giải cho Tạ Trường Du, làm bài đến chỗ này thì cần có điều kiện gì mới có thể tiếp tục giải, với tiền đề đó thì lại suy nghĩ đến vấn đề thêm đường phụ.
Sau đó cậu bạn thánh học vẽ thêm một đường phụ rất ngắn trên góc hình.
Bấy giờ, Tạ Trường Du tiếp tục giải bài, quả nhiên thành công giải ra.
Khi viết xong chữ cuối cùng, cơn bực dọc trước đó dần dần tiêu tan trong quá trình viết chữ giải bài, còn phản ứng sau khi thành công trở thành niềm vui, từ không hiểu đến hiểu, sự khó chịu và thích thú trong quá trình này đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của anh.
Trải nghiệm đi trải nghiệm lại những cảm xúc này khiến anh tìm ra một niềm vui nào đó - niềm vui khi được chinh phục.
Tạ Trường Du lại chỉ vào một bài khác.
Cậu bạn thánh học đó vừa nhìn đã nói ngay: “Hướng giải của anh đúng rồi, chỉ là nghĩ hơi phức tạp, kết luận chỉ là góc này lớn hơn góc kia thôi”.
Tạ Trường Du ngờ vực nhìn đối phương, anh cảm thấy không nên như vậy, đề bài là chỉ rõ, anh luôn cảm thấy hai góc này có quan hệ nào đó hoặc kiểu mối quan hệ gấp mấy lần nhau.
Cậu bạn thánh học lại đút một miếng cơm vào miệng. “Đừng nhìn em như thế, bài này em cũng cảm thấy có vấn đề, đi hỏi thầy cô thì thầy cô nói vậy, chỉ đơn giản vậy thôi, không cần nghĩ phức tạp đâu.”
Tạ Trường Du gật đầu. “Thế cảm ơn chú mày nhé, chú mày ăn tiếp đi.”
Mỗi lần thi, mấy bạn thánh học này đều có thành tích cực kì xuất sắc nên Tạ Trường Du hơi để ý đến, hơn nữa các giáo viên cũng nhắc đến họ nhiều, sau đó mọi người sẽ đến hỏi bài họ, những người này cũng không từ chối, vì dù gì giảng bài cũng là một cách học mà!
Sau khi giải xong hai bài đó, tâm trạng Tạ Trường Du rõ ràng nhẹ nhõm hơn không ít. Dẫu sao nếu chưa giải ra, đến cả tâm trạng ăn cơm anh cũng chẳng có, nhất thiết phải lập tức giải quyết mới được.
Giải quyết xong thì sau cơn mưa trời lại sáng, không giải quyết thì vẫn dày đặc mây đen.
Lúc này khi đi ngang qua các bạn đang ăn cơm trong nhà ăn, mùi thức ăn dạt tới, anh mới nuốt nước bọt, hình như thật sự rất đói. Lúc mới đến sao không biết đường lấy hộp cơm qua luôn chứ. Nghĩ đến việc còn phải về văn phòng một chuyến để lấy hộp cơm, tâm trạng anh lại không vui nữa.
Trong lòng anh chỉ có mấy suy nghĩ đó. Tay anh cầm vở bài tập và quyển nháp, chân dài bước mau ra ngoài, chỉ một lát anh đã đi đến cửa nhà ăn.
Sau đó, bước chân anh phanh gấp, bởi vì động tác quá đột ngột mà cơ thể hất về trước theo quán tính, cùng lúc đó tay anh bám vào cửa để giữ thăng bằng.
Tạ Trường Du nheo mắt, hơi hoài nghi mình đã nhìn nhầm.
Hình như bất kể suy nghĩ từ góc độ nào, Lâm Tố Mỹ đều không nên xuất hiện ở đây.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy phản ứng của anh buồn cười, bèn thật sự cười. “Ăn cơm rồi à? Vốn còn muốn mời học sinh lớn tuổi học hành vất vả là cậu ăn một bữa cơm nữa đấy!”
“Chưa.” Tạ Trường Du thở dài, thấy cô không quá tin thì nhấn mạnh lại: “Thật sự chưa mà”.
Lâm Tố Mỹ giơ tay chỉ vào bên trong nhà ăn. “Cậu ở trong đó mười mấy hai mươi phút.”
Tạ Trường Du lắc lắc vở bài tập trong tay. “Hỏi bài mà!”
Anh nói xong thì cũng tự cười. Chạy đến nhà ăn hỏi bài, hình như hơi khó hiểu. Nhưng bình thường trong nhiều tình huống, trong văn phòng đều có giáo viên, không cần thế này. Hơn nữa nếu chạy đến lớp người khác còn phải yêu cầu là thời gian tan học, quá phiền phức, chỉ có thời gian ăn cơm là tiện nhất, chạy đến nhà ăn, chộp được ai thì chộp.
Lâm Tố Mỹ hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu, đi lên trước, lấy vở bài tập trong tay anh, nhìn bài làm anh vừa viết xong.
Thứ cô nhìn là chữ anh viết. Tạ Trường Du viết chữ vô cùng phóng khoáng, hơn nữa còn rất đẹp, hơi mang phong cách kiểu chữ thảo, nhưng còn cách độ ngoáy của chữ thảo rất lớn, chỉ là vẻ tùy ý và buông thả rất giống, có thứ cảm giác không chịu gò bó.
Lâm Tố Mỹ trả lại vở bài tập cho anh. “Tôi nghe người ta nói bây giờ cậu tranh phút đoạt giây để học, ừm, có thời gian ra ngoài ăn cơm không?”
Tạ Trường Du thở dài: “Lâm Tố Mỹ, thế này quá đáng rồi đấy nhé, không muốn mời thì cứ nói rõ, vòng vo tam quốc nhiều thế làm gì. Hơn nữa người không cơm như sắt không cứng, một bữa không ăn đói lả ra, huống hồ là người ngày ngày làm việc động não như tôi, đương nhiên phải bồi bổ đầy đủ chứ.”
“Thế đi thôi!”
Tạ Trường Du cũng không về văn phòng mà cầm vở bài tập cùng Lâm Tố Mỹ ra khỏi trường.
Trên đường đi cũng có vài học sinh, sau khi nhìn thấy họ thì dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn họ. Vẫn còn là thời kì học sinh, mọi người đều mặc rất giản dị. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi trong trường khá có cảm giác không hòa nhập, dẫu sao cũng là thứ khí chất khiến người ta khó mà xem họ như một học sinh bình thường. Bây giờ Tạ Trường Du không bận tâm đến chuyện ăn mặc nên mặc hơi giống học sinh, còn cả người Lâm Tố Mỹ hoàn toàn giống như vật phát sáng, đi đến đâu cũng cực kì thu hút người ta.
Lúc hai người đi đến cổng, bác bảo vệ thò đầu ra, vừa thấy họ, trước tiên ngẩn ra, sau đó chậc chậc hai tiếng, cũng chẳng buồn hỏi mà cho họ ra ngoài ngay.
Chuyện này thực ra rất không đúng quy định, nhưng bác bảo vệ rõ ràng không đối đãi với Tạ Trường Du như một học sinh bình thường.
Cách Nhất Trung không xa có một quán ăn, bên trong có vài người ngồi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi qua. Sau khi ngồi xuống, Lâm Tố Mỹ đẩy thực đơn cho Tạ Trường Du, bảo anh gọi món.
Sau khi Tạ Trường Du gọi xong, Lâm Tố Mỹ lại gọi hai món thịt.
“Thật sự để tôi bồi bổ cơ thể à?” Tạ Trường Du cười.
“Đúng đó, Trường Bình nói cậu ra ngoài không biết làm gì mà lần sau còn gầy hơn lần trước.”
“Thầy cô trong văn phòng bọn tôi đã nói rồi, người học hành thực sự phần nhiều sẽ gầy, bởi vì phải không ngừng tiêu hao tế bào não.”
“Chưa chắc, bạn đứng đầu trường tôi hồi đó mập lắm đấy.”
“Vậy trước đó cậu ta chắc chắn còn mập hơn.”
Lâm Tố Mỹ trừng Tạ Trường Du hai giây, sau đó lắc đầu.
Lúc này chủ quán bưng thức ăn lên, món thịt tươi ngon mới ra, hương thơm nức mũi khiến người ta rất thèm.
Lâm Tố Mỹ cực kì thích món thịt heo thái sợi xào này, hương vị chua chua ngọt ngọt, cực kì ngon miệng. Cô cũng phát hiện món ăn này ở các quán khác nhau thì nguyên liệu bên trong cũng khác, quán này thêm mộc nhĩ thái sợi vào.
Rõ ràng Tạ Trường Du ưu ái hơn cho món thịt hầm khoai tây và ớt xanh xào thịt ba chỉ. Anh thật sự rất đói, sau khi ăn tận mấy miếng cơm thì mới thoải mái hơn.
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Lúc này Tạ Trường Du mới nhớ đến vấn đề này, hỏi ra rồi thì lại thấy giống như đã biết còn cố hỏi, ngoài Quách Chí Cường ra, cô còn biết được từ ai nữa.
Lâm Tố Mỹ lại không trả lời như thế: “Tôi đoán đấy!”.
Tạ Trường Du không tin.
Lâm Tố Mỹ chạm mắt với anh, ngẩn ra mấy giây. “Cậu thần thần bí bí như thế, người bên cạnh đều không biết cậu đi làm gì, nếu thật sự là đi làm ăn thì với tính cách của cậu sẽ không đến mức giấu giếm họ. Hơn nữa lúc đến đại học Vân, cảm giác cậu nhìn những sinh viên đó cứ là lạ, cho nên tôi đoán có thể cậu muốn tham gia thi đại học. Nhưng vì bản thân cậu cũng không xác định được mình có thể thành công hay không, rồi còn cả một vài suy nghĩ khác nữa đúng không, cho nên cậu không muốn nói cho người khác biết.”
“Thế tôi ở Nhất Trung cũng là cậu đoán ra à?”
“Chuyện này… thật sự không phải đoán, hỏi Quách Chí Cường.”
“Thằng ranh con…” Tạ Trường Du lắc đầu, không bình luận gì.
“Đúng rồi, tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện. Cô bạn gái của Quách Chí Cường, không đúng, hẳn là bạn gái trước mới phải, đến thành phố Vân tìm cậu, mà hội Trương Thành An đều không biết cậu ở đâu, Quách Chí Cường cũng đến thành phố Vân đưa cô ta đi rồi…”
“Tìm tôi làm gì?”
“Chắc là hy vọng cậu làm người trung gian đi khuyên Quách Chí Cường để họ có thể làm hòa.”
“Tôi giống người đẩy anh em vào hố lửa sao?”
Lâm Tố Mỹ nhướng mày, từ lời này có thể nhìn ra Tạ Trường Du phản cảm với Trương Quế Hoa đến mức nào, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được.
Tạ Trường Du cũng yên lặng một lúc. Thực ra khi Trương Quế Hoa không ngừng đòi cho người nhà cô ta đến kho làm việc, Tạ Trường Du đã rất bất mãn rồi, chỉ là vì nể mặt Quách Chí Cường nên anh mới không nói gì mà thôi.
Tham lam, được voi đòi tiên rồi cứ yêu cầu hết lần này đến lần khác mãi không dứt.
Lâm Tố Mỹ cầm chiếc bát không, múc một bát canh, húp từng ngụm nhỏ. “Cậu tin tưởng Quách Chí Cường đến vậy à?”
Tạ Trường Du nheo mắt. “Sau khi mẹ Quách Chí Cường chạy mất, nó và bà nội sống nương tựa vào nhau, suýt thì chết đói, là tôi đã lén lút đưa thức ăn cho nó. Lúc nó học bơi, thiếu chút nữa chết đuối, là tôi không màng tất cả cứu nó. Lúc tôi bị rắn độc cắn bị thương, là nó không nói hai lời hút chất độc ra, may là độc tính không quá mạnh, bọn tôi đều không sao… Nói những chuyện này, không phải muốn nói quan hệ giữa tôi và nó khăng khít đến mức nào để tôi có thể hoàn toàn tin tưởng nó, vì dẫu sao con người rồi cũng sẽ thay đổi, anh em ruột còn có thể hục hặc vì lợi ích, huống hồ là người khác. Mà nói những chuyện này chỉ là muốn nói, Lâm Tố Mỹ, tôi và nó có quan hệ gì, còn cậu và tôi có quan hệ gì, cậu dựa vào đâu để tôi và cậu thảo luận về Quách Chí Cường?”
Tạ Trường Du thoáng dừng lại. “Chỉ có vợ tôi mới có tư cách thảo luận với tôi về vấn đề tin tưởng người khác.”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
100 chương
104 chương
49 chương
30 chương
186 chương