Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 86
Mùng hai Tết, Tạ Trường Du đã quay lại Nhất Trung.
Đây là ngôi trường trung học khá có tiếng ở thành phố Vân, cũng là chốn trong mộng của không ít người, là một ngôi trường cấp ba mà mấy học sinh cấp hai quyết chí thi vào, còn trình độ giáo dục đương nhiên không cần nhiều lời.
Anh ngồi trên xe khách đường dài, vì quãng đường khá xa, đường đi không quá bằng phẳng, xe cứ lắc lư khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Anh dứt khoát dựa vào ghế, một tay chống bên mép cửa sổ, nhắm mắt ngủ.
Trong xe ầm ĩ, một cặp nam nữ trung niên lên xe, ngữ khí nói chuyện như tiếng sấm rền, chỉ e cả xe không nghe thấy tiếng họ, ồn ào nhốn nháo, khiến người ta thấy phiền. Mà phụ xe lại tranh cãi với một bà mẹ nào đó, bà mẹ đó bế con đứng khua tay trong xe khiến phụ xe tức điên người.
Rất lâu sau xe cũng chưa ra khỏi Định Châu. Bến xe vẫn chưa sửa xong, mấy chiếc xe này chẳng có quy tắc gì, thấy ghế trống còn rất nhiều, tài xế bèn lái hai vòng quanh Định Châu rồi mới chậm chạp ra khỏi huyện. Dù vậy, trên đường đi xe còn dừng lại đón thêm khách, biến chiếc xe đường dài thành chiếc xe buýt lên xuống tùy thích.
Tạ Trường Du chỉ nhắm mắt, hướng đầu ra ngoài cửa, tách tất cả sự hối hả ồn ã ra trong vô hình.
Đến Nhất Trung, ngoài bác bảo vệ canh cổng thì trong trường không có một ai. Bác bảo vệ đó cũng biết anh, từ xa đã bắt đầu đánh tiếng với anh: “Thằng nhóc này quay lại nhanh vậy? Nỗ lực như thế, chắc chắn có thể đỗ được đại học”.
“Cảm ơn lời chúc của bác.”
Bác bảo vệ cười hì hì, có lòng muốn gọi anh lại ăn gì đó, nhưng thấy cơm canh người nhà mang đến cho mình cũng chỉ vậy, bèn sờ mũi. “Phải cố lên đấy nhé!”
“Vâng, cháu biết mà.”
……
Tạ Trường Du này ấy à, vô cùng nổi tiếng ở Nhất Trung.
Ngôi trường cấp ba giống Nhất Trung trước giờ đều không lo thiếu học sinh, ngoài học sinh có thành tích tốt thi vào thì đương nhiên cũng có một vài người nhờ vào quan hệ, nhưng quan hệ đó cũng không thể giống kiểu của Tạ Trường Du, còn chưa học cấp ba mà đã muốn học luôn lớp mười hai rồi.
Cho nên khi ông cụ Ngô Hưng Quốc giới thiệu Tạ Trường Du vào, dù Ngô Hưng Quốc có quan hệ rất tốt với hiệu trưởng vì trước đây từng là đồng nghiệp, cùng trải qua những năm tháng khó mà miêu tả kia thì cũng không có giáo viên nào bằng lòng nhận anh. Thái độ của mấy giáo viên chủ nhiệm rất rõ ràng, không phải là họ không nhận, chủ yếu là vì Tạ Trường Du là một học sinh không có nền tảng gì, lại không bắt kịp tiến độ học thì đến lớp làm gì? Anh có thể nghe hiểu nội dung bài học ư?
Tuy hiệu trưởng có quan hệ tốt với Ngô Hưng Quốc nhưng trong chuyện này, ông cũng cảm thấy mấy giáo viên đó nói có lý. Những giáo viên đó đã nói rồi, nếu thích học như thế thì bắt đầu học từ lớp mười đi, đến lớp mười hai bày trò gì.
Ông cụ Ngô Hưng Quốc đó chính là ông cụ giấu một phần sách trong nhà và muốn tặng Tạ Trường Du miễn phí hồi Tạ Trường Du đến thành phố Vân tìm sách. Khi ấy Tạ Trường Du còn bảo ông cụ tự giữ lại một vài cuốn.
Lần này khi Tạ Trường Du đến tìm, Ngô Hưng Quốc hỏi thẳng anh đã xử lý chỗ sách đó thế nào. Tạ Trường Du thành thực trả lời rằng bán rồi, bán tất cả cho trí thức, cũng nói lý do ra rõ ràng.
Tạ Trường Du chỉ không muốn lừa gạt đối phương mà thôi, cũng sợ ông cụ vì thế mà tức giận, đâu biết Ngô Hưng Quốc lại chẳng nổi cáu gì.
Theo quan điểm của Ngô Hưng Quốc, nếu muốn sống tiếp, ngoài một trái tim hừng hực thì cũng phải biết làm việc. Ông cảm thấy Tạ Trường Du như vậy vừa ổn. Hơn nữa Tạ Trường Du bây giờ vốn sống không tệ, với tiền đề đó còn muốn chăm chỉ học tập, thi đại học, với Ngô Hưng Quốc mà nói, tư tưởng giác ngộ đó không tầm thường, nhất định sẽ có tiền đồ.
Biết bao nhiêu người khi có chút thành tựu liền dương dương tự đắc hay không có chí tiến thủ nữa, huống hồ là lúc thành công hơn, dưới sự giam cầm của tâm lý tự mãn, đến chuyện bản thân mình mấy cân mấy lạng cũng chẳng nhìn rõ.
Tóm lại, Ngô Hưng Quốc vô cùng xem trọng Tạ Trường Du.
Nhưng giáo viên không nhận, Ngô Hưng Quốc cũng hết cách. Hiệu trưởng cũng không tiện nói gì, dẫu sao để Tạ Trường Du vào Nhất Trung đã khiến rất nhiều người có ý kiến rồi, nếu cưỡng ép một vài giáo viên nhận anh nữa thì càng khiến người ta oán thán.
Hiệu trưởng đó cũng không nói nhiều mà bảo thẳng với Tạ Trường Du: “Em xem chuyện này xử lý thế nào đi, lão Ngô và tôi cũng đã cố hết sức rồi”.
“Nỗi lo của các thầy cô vô cùng hợp lý, em có thể hiểu được suy nghĩ của họ.”
Hiệu trưởng Trương nghe vậy thì ngẩn ra, quan sát anh hồi lâu, nhất thời cũng không biết đối phương thật sự cảm thấy hợp lý hay là đè nén sự bất mãn trong lòng. “Điều kiện của em lão Ngô đã nói với tôi rồi, thật sự không cần thiết phải đi học rồi thi đại học đâu, biết bao học sinh sau này ra ngoài còn chẳng bằng em ấy chứ! Huống hồ em không sợ trì hoãn thời gian ư? Hơn nửa năm học lớp mười hai, rồi lại mấy năm học đại học, hầy, em sẽ kiếm ít đi bao nhiêu tiền chứ. Chàng trai trẻ, đừng máu nóng lên đầu thì liền hành động ngay. Về nhà suy nghĩ thêm đã, thật sự không cần thiết đâu.”
“Hiệu trưởng Trương. Em thấy văn phòng giáo viên rất rộng.”
“Hả?”
“Nhét thêm một chiếc bàn học vào hẳn là được đúng không ạ?”
“?”
……
Sau đó chỗ học của Tạ Trường Du biến thành văn phòng của các giáo viên và phòng ngủ của anh.
Tạ Trường Du tự sống trong một phòng kí túc, bởi vì thời gian học của anh rõ ràng khác người ta, anh sợ làm chậm trễ chuyện học của người khác nên sống riêng một phòng.
Chuyện anh phải làm cũng chẳng có gì khác, chính là xem sách nữa xem sách mãi, ở trong phòng ngủ cũng xem sách, ở văn phòng cũng xem sách.
Da mặt anh cũng dày, lúc ở văn phòng, anh tìm hiểu rõ giáo viên nào dạy môn gì, chỉ cần đối phương không có tiết liền nắm bắt thời gian để hỏi bài, chỉ là những thứ anh hỏi đều rất căn bản, hết cách thôi, mới “ra trận”, một vài kiến thức cơ bản cũng không hiểu.
Ban đầu mấy giáo viên đó đều lắc đầu, cáu kỉnh với anh, cảm thấy tốn thời gian, ngay cả những thứ cơ bản nhất cũng không hiểu mà còn muốn thi đại học, thật sự nghĩ thi đại học dễ như thế ư?
Có giáo viên tốt bụng bảo thẳng với anh rằng bây giờ thi đại học không đơn giản như mấy năm trước nữa, đề càng ngày càng khó, nội dung thi cũng nhiều lên, thi đại học thật sự không phải một chuyện dễ dàng đâu.
Cũng có giáo viên khuyên anh, hoặc là bắt đầu học từ lớp mười hoặc lớp mười một, nếu muốn học thì cũng không sợ chậm trễ thời gian một hai năm.
Tạ Trường Du không phản bác, chỉ là vẫn hỏi bài theo ý mình. Trái tim con người đều làm bằng thịt, mà giáo viên thì luôn thiên vị những học sinh vất vả học hành, thấy thái độ học tập của Tạ Trường Du, trong lòng họ dần đón nhận anh.
Có giáo viên đề cập chuyện hay là bảo Tạ Trường Du về lớp mà học, học ở văn phòng không phải cách hay, kết quả là Tạ Trường Du từ chối. Nền tảng của anh không theo kịp, nếu học trên lớp chắc chắn sẽ không có hiệu quả tốt, chi bằng cứ thế này, anh tăng cường học vào thời gian cá nhân, còn ban ngày thì hỏi thầy cô.
Cách học này của Tạ Trường Du cũng không quá ổn. Hiệu trưởng Trương chủ động tìm anh, nhắc nhở anh học tập quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.
Cho nên bây giờ Tạ Trường Du đã dưỡng thành một thói quen, mỗi ngày đều sẽ chạy mấy vòng trên sân thể dục, như thế thì trạng thái tinh thần có thể tốt hơn, cơ thể cũng khỏe hơn.
Muốn đọc xong sách của ba năm cấp ba trong khoảng thời gian ngắn ngủi quả thực không phải chuyện dễ dàng, cho nên thời gian cực kì gấp gáp. Ngày nào anh cũng cũng chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, còn tất cả thời gian khác đều dùng để đọc sách, đọc sách nữa, đọc sách mãi.
Lúc học hành mệt mỏi, anh sẽ học thuộc các bài văn, coi việc học thuộc những thứ đó thành một phương thức nghỉ ngơi.
Thực ra hiệu trưởng Trương thích đến xem anh, thấy trạng thái cố gắng của anh thì cũng rất vui. Lão Ngô không nhìn nhầm, cũng không khiến ông mất mặt.
Hiệu trưởng Trương vỗ vai Tạ Trường Du. “Thứ gọi là nỗ lực, thời gian tốt nhất là hồi nhỏ, tiếp đó là hiện tại. Trước đây thầy không biết em đã từng nắm bắt hay chưa, nhưng bây giờ, em chắc chắn đã nắm bắt rồi.”
Với thái độ học tập gắng sức đầy nghị lực này, cho dù cuối cùng Tạ Trường Du thất bại, không đỗ đại học thì hiệu trưởng Trương vẫn sẽ cảm thấy chàng trai này có tiền đồ sáng lạn.
……
Bây giờ vẫn chưa vào học trở lại, trong trường chẳng một bóng người. Tạ Trường Du có chìa khóa tòa nhà kí túc, anh vào phòng, ôm một cuốn sách tiếng Anh ra ngoài.
Vừa học thuộc từ vựng tiếng Anh vừa ra ngoài ăn cơm, năm nay không may lắm, số điểm môn Tiếng Anh lại tăng thêm nên chỉ có thể coi trọng hơn một chút.
Phương thức học bây giờ của anh là vậy, không bỏ qua một chút thời gian nào, đồng thời khi xem môn học này đến phát chán thì đổi sang môn khác, đợi đến lúc tận dụng thời gian học được kha khá kiến thức căn bản thì bắt đầu luyện các dạng đề, rồi căn cứ vào tình hình đề để tìm ra lỗ hổng rồi bổ sung, xem rốt cuộc mình thiếu sót chỗ nào.
Hiện giờ thái độ của các giáo viên đã khác, lần nào cũng bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều thêm, đừng liều mạng như thế, cũng không gần vội, cứ từ từ để thấu hiểu hoàn toàn.
Còn Tạ Trường Du cũng trở nên nổi tiếng ở Nhất Trung. Đây đều là họa do các giáo viên gây ra, có chuyện hay không đều thích nhắc đến anh, nhất là khi học sinh trong lớp không nghe lời, họ luôn thích nói mấy học sinh đó hạnh phúc biết bao, xem Tạ Trường Du đi kìa, người ta đang học trong văn phòng đấy, rồi các giáo viên lại nói học sinh lãng phí thời gian như thế, đi nhìn Tạ Trường Du kia kìa.
Các em học sinh cực kì bội phục Tạ Trường Du vì anh dám chạy đến dưới mí mắt các thầy cô để học, vậy phải có trái tim khỏe mạnh đến mức nào chứ.
Cho nên thi thoảng, một vài học sinh còn đến văn phòng giáo viên tham quan bạn học Tạ Trường Du trong truyền thuyết kia với lý do hoa mỹ là học tập tinh thần chịu khó của anh.
Đương nhiên, tình huống đó cũng không nhiều, trừ phi giáo viên gọi học sinh vào văn phòng nói chuyện. Những học sinh ở bên ngoài lén lút nhìn vào văn phòng luôn bị các thầy cô đuổi đi. Dần dà, cửa văn phòng giáo viên thường đóng chặt.
Bây giờ Tạ Trường Du phần nhiều chỉ có thể tự học, vạch những chỗ không hiểu ra, đợi lúc vào học trở lại thì đi hỏi. Nếu thực sự muốn có được lời giải đáp ngay bây giờ thì cũng có thể đi tìm một vài thầy cô, dẫu sao họ đều sống ở gần đây. Nhưng bây giờ anh không muốn đi, vừa qua năm mới, mọi người cũng phải đến nhà họ hàng hoặc có đủ loại lịch trình, anh không muốn lấy chuyện của mình ra làm phiền họ.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
100 chương
104 chương
49 chương
30 chương
186 chương