Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 50
Sau khi biết đi xe đạp, Lâm Tố Mỹ không để Lâm Bình và Lâm An đưa đón mình nữa. Buổi sáng, sau khi dậy ăn cơm, cô bèn tự đạp xe đến trường. Chỉ là ngày nào Lâm Bình và Lâm An cũng đều u oán nhìn cô, khiến cô sinh ra mấy phần áy náy.
Hầy, hai ông anh mình có chút sở thích cũng chẳng dễ dàng gì, cô cứ vậy tước đoạt của họ mất rồi.
Cô nghĩ thế, nhưng Lương Anh và Ngô Hoa lại không thấy vậy. Lương Anh luôn trừng mắt nhìn Lâm Bình, khiến Lâm Bình cười khì thu ánh mắt đặt vào người Lâm Tố Mỹ về. Còn Ngô Hoa đang mang thai kéo tai Lâm An với vẻ mặt đầy bất mãn, khiến Lâm An không dám tiếp tục oán giận nữa.
Lâm Tố Mỹ cảnh tỉnh mình phải làm một cô em gái tốt bụng. Nhưng ngày nào cũng diễn ra tình tiết như vậy, cô không thể không cười trên nỗi đau khổ của hai ông anh.
Sau khi dắt xe đến đường cái, cô bèn ngồi lên xe, đạp xe trên con đường quốc lộ sơ cấp này. Đường chẳng hề bằng phẳng, nhưng sau mấy tháng trời mọi người đi lại, mặt đường đã bị ép chặt xuống rồi.
Có điều lúc gặp phải mưa to, mặt đường vẫn có ổ gà. Chỉ hơi không chú ý thôi, xe lăn qua hố nước thì cả người đều sẽ chịu tai vạ theo.
Cô đạp xe về phía trước, vạt áo khẽ bay bay, làn tóc vờn múa ra sau. Cô không ngừng đạp bàn đạp, đón gió với khuôn mặt thấp thoáng nụ cười.
Cô không hề biết mình bây giờ trông thế nào, nhưng lại cảm thấy mình vui vẻ tựa như cơn gió vậy. Trong gió có mùi bùn đất, mùi cỏ cây, thậm chí còn có nhiệt độ điềm báo trước khi ánh mặt trời hoàn toàn nóng rực. Có thể tự do tự tại đạp xe như thế, lẽ nào không phải một giấc mơ của cô trong kiếp trước?
Bây giờ, giấc mơ này đã trở thành sự thực. Cảm giác tuyệt vời và thư thái đó đã không phải thứ có thể miêu tả bằng ngôn ngữ nữa.
Hai bên đường cái, cỏ dại đã mọc um tùm, trong lùm cỏ lấp ló mấy đóa hoa đang nở rộ. Đó đều không phải loại hoa cỏ đáng để thưởng thức, nhưng chúng mang trong mình một sức sống mạnh mẽ. Hoa nở rộ cả con đường, ương ngạnh tuyên bố vẻ đẹp thuộc về chúng. Thi thoảng, có chú bướm nán lại trên đóa hoa, sau đó vỗ cánh rồi lại bay đến một nơi khác.
Các loại bướm không nhiều, thỉnh thoảng mới thấy được bướm màu hoa, phần nhiều đều là bướm trắng và bướm vàng, chúng nhảy múa trong hoa.
Gió mát phả qua mặt, bầu bạn cùng bướm hoa, sao có thể không thư thái cho được?
Lúc gần lên đến huyện, ấy vậy mà Lâm Tố Mỹ muốn học theo một nhà thơ trong sách, cáo biệt với gió mát, tạm biệt với bướm hoa. Cô bị suy nghĩ đó của mình chọc cười. Sau đó, cô giảm tốc độ đi vào huyện, đến trung học Định Châu.
Sau khi đỗ xe ở nơi nhà trường đã sắp xếp và chào ông cụ trông xe, cô mới chuẩn bị vào lớp.
“Đây không phải Lâm Tố Mỹ lớp mình đấy ư?” Ngô Song đến từ sớm, nhưng lại như vừa khéo bắt gặp Lâm Tố Mỹ vậy. “Trước đây không phải anh trai cậu đưa cậu đến hay sao, bây giờ lại tự đạp xe đi học. Lẽ nào các anh cậu cũng cảm thấy cậu phiền hà nên không chịu đưa cậu đi học nữa hả.”
Lâm Tố Mỹ đau đầu nhìn Ngô Song, đầu mày vương chút thiếu kiên nhẫn. Ngô Song này cùng hội với Tạ Như Hoa. Sau khi hội đó đều giữ nguyên thái độ yên lặng với Lâm Tố Mỹ vào hầu hết thời gian, Ngô Song kiên quyết đi cùng Tạ Như Hoa, trở thành người bạn mà bây giờ Tạ Như Hoa thân nhất.
Tạ Như Hoa chướng mắt Lâm Tố Mỹ, Ngô Song là bạn tốt của Tạ Như Hoa thì đương nhiên không thể bỏ qua cho Lâm Tố Mỹ.
“Các anh tôi thương tôi, cho nên ngày nào cũng đưa tôi đi học. Nhưng tôi cũng thương các anh ấy, cho nên bèn bảo các anh ấy ở nhà nghỉ ngơi, còn tôi tự đạp xe đến trường. Ngay cả chuyện này cậu cũng không hiểu, ở nhà cậu không có anh chị em, hay là cậu chưa từng nếm mùi vị được mọi người thương yêu nên mới không hiểu thương yêu người khác thế?” Lâm Tố Mỹ cố ý nhìn Ngô Song với vẻ mặt rất tò mò.
“Cậu…” Ngô Song đương nhiên có anh chị em, bị Lâm Tố Mỹ nói vậy, cô ta chỉ cảm thấy lúng túng. “Đồ nhà quê như cậu, cậu thì hiểu thương với không thương cái gì, nếu cậu thương người nhà cậu thì sao còn nỡ mua xe đạp? Người nhà quê đều nghèo rớt, đúng chứ? Để mua một chiếc xe, không biết đã nhờ cậy bao nhiêu người, vay mượn bao nhiêu tiền nữa.”
“Nhà tôi rất nghèo, nhưng có nghèo hơn nữa thì bố mẹ tôi cũng thương tôi, sẵn lòng mua xe đạp cho tôi.” Lâm Tố Mỹ cười, không phản bác gì. Bởi vì cô biết, càng như thế mới càng có thể khiến đối phương tức tối.
“Đồ nhà quê vừa nghèo lại ích kỷ như cậu, cho dù cậu lên đây đi học thì cũng chẳng thay đổi được cái vẻ quê mùa trên người cậu đâu. Bố mẹ cậu là nông dân ngu muội, cậu cũng thế…”
Ngô Song lải nhải mắng Lâm Tố Mỹ một trận, người mới thấy thoải mái.
Lâm Tố Mỹ bặm môi, ánh mắt nhìn Ngô Song lạnh như băng. “Xin lỗi ngay.”
“Đùa nhau đấy à, tôi mà xin lỗi cậu á? Lẽ nào mấy người các cậu không phải nông dân tự ti, để trở thành người trên huyện trên tỉnh thì không màng thủ đoạn, muốn dùng mọi cách để lấy chồng ở đây hay sao, buồn nôn muốn chết.”
Lâm Tố Mỹ quan sát Ngô Song từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười. “Quần áo cậu mặc trên người tạo ra từ tằm mà nông dân nuôi, giày cậu đi cũng thế, còn cơm cậu ăn cũng là do nông dân vất vả trồng ra đấy. Nông dân dựa vào sức mình mà làm ra lương thực, mấy người trên huyện trên tỉnh cao xa khó với có vận mệnh khác thường như các cậu lại phải sống dựa vào nông dân, thế mà cậu còn chê bôi nông dân, thế thì đừng dùng nữa! Bây giờ đừng dùng, cũng đừng có ăn lương thực nữa.”
Hai người tranh cãi khá ầm ĩ, có người liền cười. “Đúng đấy, chê bôi như thế thì cởi ra đi?”
“Buổi trưa cũng đừng ăn cơm nữa, lương thực đó cũng là do nông dân làm ra đấy.”
“Chuẩn đấy chuẩn đấy…”
……
Lâm Tố Mỹ không nhìn Ngô Song đang có vẻ mặt khó coi nữa. Cô và Ngô Song vốn không có thù oán, nhưng vì giúp Tạ Như Hoa mà Ngô Song tới chọc vào cô, khiến cô cũng sinh lòng bất mãn.
Vốn Lâm Tố Mỹ muốn vào thẳng lớp, nhưng sự nhớ tới điều gì, cô lại đến chỗ ông cụ trông xe, chẳng mảy may cố kị mà nói rõ rằng có người không thích cô, cô sợ người ta sẽ đến phá hoại, hy vọng ông cụ có thể để tâm một chút trông chừng xe của cô. Ông cụ đương nhiên đồng ý.
Một khi nói vậy, nếu xe đạp của Lâm Tố Mỹ thật sự gặp vấn đề, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ đến Ngô Song.
Ngô Song ấm ức đến mức mắt đỏ ửng.
“Lâm Tố Mỹ, cậu ức hiếp người ta quá đáng quá rồi đấy.”
Ngô Song đỏ hoe mắt chạy đi. Lâm Tố Mỹ bĩu môi, cùng vào lớp với các bạn khác. Sau đó, cô nghe thấy người khác mắng Ngô Song chẳng kiêng dè gì.
Tự cho rằng mình rất giỏi, ở trên huyện thì sao, người trong cả đại gia đình sống trong một căn nhà, đừng nói là phòng riêng, bây giờ lớn tướng như thế rồi nhưng vẫn còn phải sống cùng phòng với anh trai chị dâu, bị người nhà chê ghét từ lâu rồi.
Lâm Tố Mỹ cười, không tiếp tục cùng mọi người nói chuyện về Ngô Song. Cô giữ nguyên thái độ cứng rắn, chỉ là để mọi người biết cô không phải người để mặc người ta bắt nạt mà thôi. Còn về những chuyện khác, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Sau khi cô về đến lớp rồi học xong hai tiết, Tạ Như Hoa bèn đến giúp Ngô Song.
“Lâm Tố Mỹ, cậu đừng có quá đáng quá, chỉ biết ức hiếp Ngô Song.”
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một hơi. “Chỉ cho phép cậu ta cười nhạo nhà tôi nghèo, còn tôi là phận nông dân nên không thể phản bác một chút xíu nào ư? Tạ Như Hoa, Ngô Song chướng mắt tôi như thế khiến tôi cũng rất thắc mắc. Tôi tự phân tích nguyên nhân, thấy có lẽ vì nông dân vừa nghèo vừa thấp kém trong mắt cậu ta như tôi không thể đạp xe đi học, mà nhà cậu ta cách trường xa như thế nhưng cậu ta cũng chỉ có thể đi bộ đi học thôi, cho nên cậu ta chướng mắt tôi. Nếu cậu và cậu ta đã là bạn tốt, tôi cảm thấy làm bạn tốt thì nên giúp đỡ đối phương thỏa mãn ước nguyện, chi bằng cậu tặng một chiếc xe đạp cho cậu ta đi. Thế thì cậu ta sẽ không bất mãn với tôi nữa, tôi sẽ không đáp trả, cậu ta cũng sẽ không ấm ức tìm cậu khóc lóc kể lể nữa.”
Tạ Như Hoa trợn trừng mắt. “Cậu có xe đạp thì giỏi lắm đúng không, còn cố ý khoe khoang nữa.”
“Là rất giỏi đấy, chẳng hạn như một vài người còn chẳng có đấy!”
Tạ Như Hoa chỉ cảm thấy bối rối. Ở nhà cô ta đã khóc lóc ầm ĩ rất nhiều lần, nhưng họ luôn nói đã nhờ người lấy phiếu xe đạp rồi, có điều lần nào cũng không lấy được.
Tạ Như Hoa phẫn hận nhìn Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ đương nhiên biết, sao Tạ Như Hoa có thể tặng xe đạp cho Ngô Song được, đừng nói là tặng Ngô Song xe đạp, bản thân Tạ Như Hoa cũng không thể có một chiếc xe đạp ấy chứ. Mà sau khi trải qua chuyện này, Tạ Như Hoa ắt hẳn sẽ nghĩ mọi cách kiếm được một chiếc xe đạp để vả vào mặt cô. Tới lúc đó, Ngô Song có cảm giác gì, có thể tưởng tượng ra được.
Sau ngày hôm đó, mọi người đều lan truyền rằng Tạ Như Hoa và Ngô Song ghen tị vì Lâm Tố Mỹ có một chiếc xe đạp nên đến đâu cũng công kích cô. Chuyện đó cũng mang tới lợi ích cho Lâm Tố Mỹ. Có lẽ Tạ Như Hoa và Ngô Song cảm thấy mất mặt nên cũng không chủ động làm phiền cô nữa.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Tố Mỹ giảng bài cho Vu Sa Sa như thường lệ. Vấn đề của Vu Sa Sa không khác lắm với Phương Tiểu Linh, chính là khả năng ứng biến khá kém, không thể học một biết mười. Chẳng có cách nào khác, chỉ có thể luyện bài nhiều lần, dùng phương thức “làm quen thành khéo” để nắm chắc những kiến thức Lâm Tố Mỹ cho rằng nhất thiết phải nắm chắc thôi.
“Nghe nói Tạ Như Hoa lại tìm cậu gây rối, lúc ấy tớ nghe mà hết hồn luôn, may là không sao.” Vu Sa Sa trông rất lo lắng.
Hội Tạ Như Hoa không phải người tốt lành gì. Trước đây, cũng có bạn nữ có thành tích thi tốt hơn Tạ Như Hoa, đi đâu cũng bị hội đó công kích, sau đó chuyển sang lớp khác. Dù vậy, khi hội đó nhìn thấy bạn ấy cũng vẫn phải châm chọc một phen.
Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ mới phát hiện, cả Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh đều có nỗi sợ hơi bản năng với hội Tạ Như Hoa.
“Tớ không sao. Bọn họ cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Mọi người đều bằng tuổi nhau, họ có quá đáng hơn nữa thì có thể làm gì được? Nếu chúng ta bị công kích ở trường thì nhất định phải kiên cường phản kháng, không thể nhẫn nhịn cũng không thể tháo lui, bởi vì chúng ta càng sợ thì họ sẽ càng vui. Họ có thể ức hiếp người khác, không phải vì họ mạnh hay họ giỏi đến mức nào, mà là vì họ lợi dụng tâm lý sợ hãi của chúng ta, khiến chúng ta tự nhiên trở nên sợ sệt. Nếu thực sự không phản kháng được cũng không sao, nhưng nhất định đừng nhẫn nhịn, phải lập tức về nhà nói với bố mẹ, để người lớn ra mặt giải quyết.”
Lâm Tố Mỹ vốn còn muốn nói nếu ngay cả bố mẹ cũng không chịu ra mặt, thế thì tìm đến cảnh sát, dù sao thì nhất định không thể yếu đuối để mặc người khác ức hiếp.
Nhưng bây giờ, mấy chuyện bắt nạt thế này chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không nghiêm trọng đến mức ấy. Mà cô cũng phát hiện ra một việc, cùng là một chuyện nhưng cách thức xử lý khác sẽ mang đến kết quả khác.
Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh đều gật đầu nửa hiểu nửa không.
Lâm Tố Mỹ thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, bèn cùng họ đi về phía tòa nhà dạy học.
Lâm Tố Mỹ không lo lắng Tạ Như Hoa và Ngô Song muốn làm gì, bởi vì cô có ý hướng vấn đề đến việc Ngô Song chê bai người nông thôn. Trong lớp, người nông thôn không ít, mọi người đương nhiên không có thiện cảm gì với hai người họ. Nhóm bạn của Tạ Như Hoa cũng giải thể vì lẽ đó, họ chẳng thể gây ra chuyện gì được.
- -----------------------
Lại một kì thi đại học nữa sắp đến, trường cấp ba Định Châu đương nhiên trở thành địa điểm thi. Bởi thế, hội Lâm Tố Mỹ có những mấy ngày nghỉ.
Hội trí thức trong thôn lại đến địa điểm thi. Lần này, họ chuẩn bị đầy đủ hơn, bớt đi vẻ gấp gáp và thấp thỏm của lần thi đầu, tuy vẫn căng thẳng nhưng lại mang theo sự tự tin sau khi đã ôn tập nghiêm túc.
Hội trí thức đã đi tham gia thi đại học, nhưng mọi người cũng trở nên rất huyên náo.
Lâm Tố Mỹ từ trường trở về thì nhìn thấy Lâm Tường cười tít mắt nhìn mình. Nụ cười đó khiến da đầu cô giật giật, cô miễn cưỡng gọi một tiếng “anh”.
Lâm Tường nhìn chiếc xe đạp Lâm Tố Mỹ đang dắt mà hai mắt phát sáng. “Ối trời, Tiểu Mỹ về từ nơi xa như thế, chắc chắn mệt rồi, để anh dắt xe giúp em.”
Không đợi Lâm Tố Mỹ nói gì, Lâm Tường đã tự dắt xe.
Lâm Tố Mỹ sờ mũi, nhìn hai ông anh mình theo bản năng. Kết quả là khuôn mặt họ cũng đầy vẻ bất lực. Lâm Bình còn đỡ một chút, chỉ bất lực mà thôi, chứ sắc mặt Lâm An thì cực kỳ phức tạp.
Không đến mức đó chứ, cho dù Lâm Tường mượn xe để đi thì cũng đâu cần như thế, trước đây có phải Lâm Tường chưa từng mượn đâu.
Lâm Tường là người tinh ranh, mượn xe đạp cũng rất tuần tự, mượn lần lượt nhà bác cả bác hai bác ba, bởi thế cũng có thể tính được xem lần tiếp theo anh chàng sẽ đến nhà nào mượn xe.
Lâm Tố Mỹ đi đến bên cạnh Lâm An. “Anh hai, sao thế?”
Mặt Lâm An trông rất đau khổ. Có lẽ vì quá đau khổ, ngay cả nói chuyện với Lâm Tố Mỹ anh cũng không muốn.
Lâm Tố Mỹ càng thấy khó hiểu, chỉ đành nhìn Lâm Bình, đợi anh cả giải đáp nghi hoặc cho mình.
Lâm Bình cũng bị phản ứng của Lâm An chọc cho dở khóc dở cười. “Thôn mình tổ chức cuộc thi đạp xe, vào ngày mai đó, Lâm Tường mượn xe đạp nhà mình để tham gia thi.”
Cuộc thi đạp xe? Nghe có vẻ rất sang.
Không đúng, nếu là cuộc thi đạp xe, vì sao phải cho Lâm Tường mượn xe, họ cũng có thể tham gia mà!
Lâm Bình mau chóng giải thích cho Lâm Tố Mỹ. “Đàn ông đã kết hôn không được tham gia. Tụi đó nói đây là hoạt động của mấy người trẻ tuổi, bảo đám già bọn anh đứng sang một bên.”
Ặc…
Lâm Tố Mỹ nhìn ông anh hai của mình với vẻ cảm thông. “Anh hai, họ làm thế là vì ghen tị với việc anh sắp có con, sắp làm bố, còn họ thì vẫn trẻ người non dạ đấy.”
Lâm An còn chưa cảm nhận được sức mạnh an ủi thì Lâm Tường đã lên tiếng: “Xin lỗi cuộc đời đi, là sợ hội người già như mấy anh ấy động gân động cốt bị thương thôi.”
“Thằng ranh này.” Lâm An đá luôn cho Lâm Tường một cú.
Lâm Tường không bận lòng, cười ha hả. “Xe em dắt đi đây, nhân tiện mời đàn ông đã kết hôn là hai anh ngày mai đến xem hoạt động của người trẻ tuổi bọn em nhé.”
Tuổi của bốn người Lâm An, Lâm Quý, Lâm Chính, Lâm Tường sàn sàn nhau. Lâm An và Lâm Quý đã kết hôn. Còn Lâm Chính vẫn luôn đi học, bây giờ đã đỗ đại học, không kết hôn là chuyện thường tình. Nhưng Lâm Tường đã đến tuổi này thì cũng nên suy nghĩ tới chuyện đó rồi, song tình huống của Lâm Tường khá phức tạp.
Trong đại gia đình nhà họ Lâm, mọi người đều biết đức tính của Lâm Kiến Dân và Lưu Vân. Cũng không phải là nói họ xấu bụng đến mức nào, nhưng sự lười biếng của Lâm Kiến Dân và sự nhỏ nhen của Lưu Vân thì đã có tiếng. Hơn nữa, hai người đó chẳng có bao nhiêu của nải, lúc các cô gái nghĩ đến nhà họ thì phần nhiều đều sẽ có điều đắn đo.
Lâm Phú và Lâm Quý dựa vào sự chăm làm của mình mà tìm được vợ. Còn Lâm Tường có tính tình rất giống Lâm Kiến Dân, thêm nữa là khá kén chọn, thế nên ế đến giờ.
Nhưng Lâm An vẫn thấy rất mất mát. Lâm Tố Mỹ nhìn anh hai mình, vậy mà cảm thấy anh ấy hơi đáng thương, anh ấy thật sự muốn tham gia cuộc thi đạp xe đó.
Lâm Tố Mỹ lén đi tìm Tạ Trường Bình để nghe ngóng từ chị. Cuộc thi đạp xe này không có phần thưởng gì lớn cả, chỉ là những người tham gia mang đại thứ gì đó đi, người được vị trí thứ nhất sẽ nhận hết toàn bộ mà thôi.
Sau khi Lâm Tố Mỹ nói với Lâm An rằng phần thưởng không mấy hấp dẫn, Lâm An vẫn không cảm thấy được an ủi.
“Tiểu Mỹ, mấu chốt không phải là được thứ gì.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu theo. Được rồi, đây lẽ nào là tinh thần thể dục thể thao trong truyền thuyết ư?
Ngày hôm sau, cuộc thi đạp xe rầm rộ bắt đầu.
Những người tham gia cuộc thi là các chàng trai của đội sản xuất số Chín. Hội Tạ Trường Du và Quách Chí Cường đều có xe đạp của riêng mình, đương nhiên sẽ tham gia. Mấy người khác hẳn là tìm người để mượn xe rồi tham gia cuộc thi.
Quần chúng vây xem là đủ kiểu người trong đội sản xuất số Chín. Người lớn không tham gia hoạt động vô vị này, nhưng các bạn nhỏ thì vô cùng thích thú, chúng đã chiếm vị trí đầu từ sớm để cổ vũ cho các anh mình.
Hội Lâm Tố Mỹ, Dương Xuân Ni và Tạ Trường Bình đứng cùng nhau. Còn các cô gái khác trong thôn thì đứng túm năm tụm ba với nhau.
Sau đó chính là mấy anh chàng đã kết hôn sầu não vì không thể tham gia cuộc thi.
Ban đầu, Lâm Tố Mỹ còn chẳng mấy bận tâm. Nhưng khi các chàng trai trong thôn đứng vào vị trí, dắt xe của mình ra đường đua, động tác đều tăp tắp, vậy mà lộ ra trận thế rất đặc biệt, khiến tâm tư vốn đến xem trò của Lâm Tố Mỹ cũng trở nên hừng hực, giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt vậy.
Dáng dấp của các chàng trai gần như nhau, động tác cũng không khác nhau là bao. Họ đứng ngay ngắn ở đó, dường như những gì tinh túy nhất của cuộc thi này đã được thể hiện ra: ánh mặt trời, vận động, sự kích động…
“Vào vị trí.” Trọng tài tạm thời hô.
Chỉ thấy trọng tài đứng ở vị trí sát mép nhất, tay phải vươn ra giữa không trung, sau đó phất tay. “Chuẩn bị, bắt đầu.”
Khẩu lệnh hạ xuống, các chàng trai đồng loạt đạp bàn đạp, chiếc xe cũng mau chóng phi đi theo tốc độ động tác của họ. Quần áo tung bay, tóc tai đảo lộn, đập vào không khí tạo ra từng đợt gió hăng hái mà kích động.
“Cố lên!” Có bạn nhỏ hô hào.
Có người đuổi theo, kết quả là bị ngăn lại. Đích đến không ở đâu xa, mà là khi họ đến được một nơi đã quy định nào đó thì lại đạp về. Cho nên điểm xuất phát chính là điểm đích, không cần phải chạy theo họ.
Ban đầu mọi người e dè, nhưng các bạn nhỏ chẳng câu nệ, tự gọi tên người nhà mình, vô cùng náo nhiệt.
Mấy tiếng “A a a, Tạ Trường Du cố lên” của Tạ Trường Bình khiến cả người Lâm Tố Mỹ đều khẽ run rẩy.
Da đầu Lâm Tố Mỹ tê tê. Cô tự giác cách Tạ Trường Bình một bước. Sao trước đây cô không phát hiện giọng Tạ Trường Bình to như thế nhỉ.
Nhưng có thể trốn được sao, rõ ràng là không thể. Giọng của Tạ Trường Bình như có ma pháp vậy, không biết đã mở công tắc nào mà khiến mọi người ồ ạt gào lên cổ vũ cho người mà mình để ý.
Các cô gái cũng hô gọi không cố kị gì. Sau khi tất cả mọi người đều làm thế, cũng không còn khác biệt rõ rệt nữa.
Mà một vụ đặt cược cũng sản sinh - có thể cược xem ai thắng. Ngay cả bạn nhỏ năm sáu tuổi cũng cầm hai xu tiền mình lén giấu được tham gia, vô cùng huyên náo.
Lâm Tố Mỹ nghiêm túc nghe một lát, phát hiện người gọi Tạ Trường Du là nhiều nhất, tiếp đó mới là mấy người Trương Thành An. Điều này thể hiện được mức độ nổi tiếng của họ trong thôn.
Lâm Tố Mỹ hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng độ nổi tiếng của Quách Chí Cường cao hơn Trương Thành An, nhưng ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được. Quách Chí Cường còn sống cùng bà nội, trong mắt người khác, đó hoàn toàn là điều kiện gia đình kém, nhà cửa cũng tệ, dù cậu ta giỏi giang thì không ai biết tiềm lực đó lớn đến đâu.
Suy nghĩ ấy xoay vòng trong đầu cô hai giây, cô mau chóng không nghĩ thêm nữa. Sau đó, cô hô hai câu cổ vũ Lâm Tường, ừm, mang tính chất an ủi, dù sao Lâm Tường cũng thụt về phía sau rồi.
“Tạ Trường Du, mày mà không được thứ nhất thì không xứng làm em trai tao, tao với mày không chị em gì nữa sất…” Tạ Trường Bình gào, càng gào càng hăng.
“Tạ Trường Bình, chị đừng gào nữa, em sợ em trai chị nghe thấy thì không có động lực tranh vị trí thứ nhất nữa đâu, sau đó sẽ gây phiền cho người khác đấy.”
“Ha ha ha…”
……
Tạ Trường Bình trợn mắt, tiếp tục gào.
Sau đó, không biết Tạ Trường Bình nghĩ đến điều gì mà trông rất nóng ruột. Chị kéo Lâm Tố Mỹ nói với vẻ lo lắng: “Thằng oắt đó ban đầu chơi hăng như thế, nó tưởng thế thì trông nó oách lắm à, oách thì có oách, nhưng ngay từ đầu đã phí sức như thế, đến lúc sau sẽ rất thiệt.”
Điều này cũng cùng tính chất như chạy đường dài vậy, không thể dùng toàn bộ sức lực ngay từ đầu, nếu không lúc sau sẽ không có sức chạy nước rút nữa.
Lâm Tố Mỹ cũng nhíu mày theo. Nhưng cô bất giác cảm thấy Tạ Trường Du không phải người sẽ phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế. Phản ứng rất bản năng này khiến chính cô cũng cảm thấy bất ngờ khi hồi hồn lại.
Cô nhìn mặt đường, nghiêm túc suy nghĩ. “Không phải vậy đâu.”
“Hả?” Tạ Trường Bình bị thu hút.
“Nếu mặt đường bằng phẳng, mọi người luôn có cùng điều kiện thì quả thực không nên dùng sức ngay từ đầu. Nhưng con đường này vốn gồ ghề, đường đẹp nhất hẳn là chỗ mọi người thường giẫm lên, nó phẳng hơn một chút. Em trai chị thường lên huyện, đã đạp xe rất nhiều lần rồi, đương nhiên biết đi lối nào tiết kiệm sức nhất. Nhưng lối đó không thể quá nhiều, nếu chỉ có một lối, đương nhiên phải chiếm trước. Mà sau khi có người chiếm rồi, người khác muốn đi thì hoặc là lựa chọn lối khác, hoặc là chỉ có thể đi phía sau…”
Vừa nghe vậy, Tạ Trường Bình lập tức cảm thấy có lý. “Tiểu Mỹ, sao gái thông minh thế, ngay cả chuyện đó gái cũng biết?”
Lâm Tố Mỹ được Tạ Trường Bình khen mà thấy ngại. “Em chỉ đoán bừa thôi, cũng chưa chắc là thật đâu.”
“Thật hay giả, đợi chị hỏi thằng oắt đó là biết thôi.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Dương Xuân Ni đứng trước mặt Lâm Tố Mỹ, chà chà tay. “Tiểu Mỹ, cậu đoán thật hả?”
“Ừ.”
Dương Xuân Ni cũng cười theo cô.
Khi các chàng trai vòng về và bắt đầu thấy được bóng dáng họ, mọi người lại trở nên kích động một lần nữa.
Tiếng hô “cố lên” vang đội.
Tạ Trường Du vẫn là người dẫn đầu, theo sau là đoàn người gắng sức muốn đuổi kịp anh. Còn có người gặp phải đoạn đường không bằng phẳng, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên ngã xuống đất. Trong những tình huống bất ngờ kiểu đó, Tạ Trường Du dẫn đầu đạp xe ổn định. Dường như với anh, đây là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng.
Chàng trai này, tự tin như thế, hừng hực sức sống như thế, đạp gió mát và ánh dương, tăng tốc vọt qua.
Sau khi vượt qua vạch đích đầu tiên, anh lia xe đạp thành một đường cong ưu mỹ, thân xe khua vòng, vững vàng dừng lại.
Lâm Tố Mỹ chưa từng thấy ai có thể dừng xe đẹp như thế, khiến lòng người ngứa ngáy muốn học theo. Tư thế trôi chảy đó như một nét bút vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp rung động lòng người. Vẻ đẹp không nằm ở nội dung bức tranh, mà là bút pháp thanh thoát đó, mây trôi nước chảy, mỹ lệ trác tuyệt.
Tạ Trường Du dừng lại, bất giác nhìn qua.
Khi chạm phải ánh mắt của Lâm Tố Mỹ, anh ngẩn người.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
47 chương
19 chương
10 chương
361 chương
18 chương