Sau khi Từ Lâm sinh con, Lâm Tường đến nhà Lâm Kiến Đảng báo tin. Lâm Tường còn nhân tiện chạy đến chỗ mấy thầy bói trên huyện xem bói. Không phải anh tin thứ này, chỉ là xem cho lòng thoải mái mà thôi. Kết quả, ông cụ thầy bói kia nói cô con gái này nhà họ có tiền đồ, về sau nhà họ ăn khô hay ăn suông đều dựa vào cô con gái này. Lâm Tường lại kể chuyện này với Lâm Kiến Đảng, để Lâm Kiến Đảng lấy một cuốn sách đã ố vàng giở ra xem rồi đặt tên cho cô bé là Lâm Dung. Lâm Tường và Từ Lâm đều không phản đối cái tên này. Vì thế, tên của cô bé đã được đặt như vậy. Chuyện này khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du hơi bất ngờ. Trong chuyện đặt tên, hồi đó họ muốn tự đặt tên, không muốn để các cụ nhúng tay vào. Nghĩ thế này mới thấy vợ chồng Lâm Tường có tấm lòng rộng mở hơn. Có điều, chuyện này cũng liên quan đến việc bây giờ Lâm Kiến Đảng càng ngày càng có tình người, hoàn toàn đã sắm được vai trò của Lâm Kiến Quốc hồi đó. Con cháu cũng khá coi trọng ý kiến của Lâm Kiến Đảng, ngoại trừ con nhà ông. Như Lâm Chính hy vọng vợ chồng Lâm Kiến Đảng có thể trông con hộ anh. Lâm Kiến Đảng không phải một ông già vô tri, để ông trông con chắc chắn sẽ tốt hơn. Lâm Kiến Đảng thẳng thừng từ chối, thà tự trông cửa hàng tạp hóa cũng không muốn bị con trai con dâu sai khiến đi trông cháu và nuôi cháu, bởi nuôi tốt là chuyện hiển nhiên phải làm, nuôi không tốt thì còn bị oán than. Bây giờ, con của Lâm Chính do mẹ của Vương Hiểu Phân trông. Vợ chồng Lâm Kiến Đảng càng không đến nhà Lâm Chính, hai ông bà sống riêng không phải còn tự tại hơn hay sao? Chỉ là đã khổ cho bố mẹ Vương Hiểu Phân, bố chị đến nhà anh trai chị trông cháu, còn mẹ chị thì ở lại nhà chị trông cháu. Những thông tin này là phiên bản được kết hợp lại thông qua Lâm Kiến Nghiệp và Vương Hiểu Phân. Vương Hiểu Phân cảm thấy mẹ mình trông cháu đã vất vả lắm rồi, chuyện vệ sinh nhà cửa quả thực không tốt lắm. Nhưng Trần Hà thật sự hơi có chứng nghiện sạch sẽ, về nhà con trai thấy bẩn thì hoàn toàn không nhìn nổi nữa, vừa đến nhà Lâm Chính đã lập tức quét dọn, khiến Vương Hiểu Phân nhìn mà thấy vô cùng vi diệu. Nếu bảo Lâm Tố Mỹ nói thì sống riêng rất tốt. Chỉ là Lâm Chính cực kì cố chấp, muốn bố mẹ mình sống cùng mình, một là để trông cháu, hai là người một nhà sống cùng nhau nhà cửa cũng huyên náo hơn. Có điều, xung quanh đã có vài ví dụ. Hóa ra Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du lại nhìn thoáng, nhà nào mà chẳng có mấy chuyện mâu thuẫn vụn vặt, nếu thật sự so đo từng li từng tí thì thật sự rất khó sống. Lần này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du rút ra hai ngày đưa con về thôn Cửu Sơn. Còn thím Lâm, trên đường về thôn, họ sẽ thả thím Lâm ở huyện. Lúc quay về thành phố Vân, họ sẽ báo cho thím Lâm đợi ở huyện Định Châu rồi sẽ đón thím. Cho nên, lúc này vẫn chưa có ai biết nhà họ không chỉ thuê người trông trẻ mà còn thuê một tài xế, bình thường còn tìm công nhân vệ sinh tới nhà quét dọn. Nếu để Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai biết thì chắc chắn hai vợ chồng sẽ bị dạy dỗ một trận, rằng họ lười chảy thây ra, ngay cả chuyện vệ sinh cũng không muốn làm. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thật sự không có thời gian, cho dù có thời gian thì cũng ở bên con, đâu muốn tiêu tốn thời gian vào chuyện dọn vệ sinh chứ? Lần này có thời gian hai ngày là vì hai vợ chồng đã rút thời gian ra. Họ đã hẹn trước với phía nhà trẻ Mỹ Du rằng ngày mai sẽ đến bãi chăn thả xem bò sữa, để các bạn nhỏ tiếp xúc trong khoảng cách gần xem sữa từ đâu ra. Phía trường mẫu giáo rất coi trọng chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên họ làm chuyện này, còn bảo cả phụ huynh đi cùng, nếu không mấy giáo viên của nhà trẻ chắc chắn không thể chăm sóc cho từng đứa trẻ được. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng muốn tham gia. Không phải với thân phận ông bà chủ, mà là một cặp cha mẹ bình thường dẫn hai đứa trẻ đi xem tình hình. Bởi vì Tạ Gia Vũ cực kì không thích uống sữa. Nếu bảo cô nhóc uống chút sữa thì còn phải cho thêm chút đường vào sữa cho cô nhóc, khiến Lâm Tố Mỹ bất lực vô cùng. Ngày đầu tiên khi về nhà, Lâm Tố Mỹ đang nấu cơm. Vì bây giờ hai con đều đã quen bữa cơm có mặn có chay có canh, không quen các món Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai nấu đại cho qua bữa, Lâm Tố Mỹ chỉ đành đích thân động tay. Lúc này, bên ngoài lại trở nên huyên náo, mọi người đều đang đi về cùng một hướng. Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đứng ở cổng nhìn ra ngoài, trông có vẻ rất muốn đi nhưng lại đang đắn đo. Bởi vì mẹ đã bảo chúng ngoan ngoãn chờ, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi. Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Thôi vậy, anh đưa con đi xem đi, nhưng phải về sớm đấy.” “Ừ.” Tạ Trường Du xoay người đi ra khỏi phòng bếp, dẫn hai con cùng ra ngoài. “Có cần bố bế không?” Đôi mắt to tròn của Tạ Gia Vũ đảo quanh. “Bố bế anh trước đi.” Tạ Trường Du nghe mà nhướng mày. Bây giờ Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều có một nhận thức, rằng bố mẹ đồng thời bế hai cô cậu thì sẽ mỏi tay, cho nên đều là bế mỗi đứa một lúc. Vậy mà Tạ Gia Vũ lại bảo bố bế Tạ Gia Kỳ trước. Chuyện này sao có thể không khiến Tạ Trường Du và Tạ Gia Kỳ bất ngờ cho được? Tạ Trường Du liền bế con trai lên. Nhưng anh không bị con gái làm cho cảm động. Bởi vì chuyện thế này xảy ra quá nhiều rồi, giây trước bạn vừa mới cảm động thì giây sau đã bị vả mặt. Thế nên đến bây giờ, anh đã trở nên tê dại. “Tại sao Tiểu Vũ lại muốn bố bế anh trước?” Tạ Trường Du vẫn hơi tò mò. Tạ Gia Kỳ đang ở trong lòng bố cũng nhìn em gái. Tạ Gia Vũ lắc đầu nguầy nguậy. “Bởi vì con muốn đi hóng chuyện mà.” “Hử?” “Bây giờ bố bế anh, đợi lát nữa sẽ bế con. Bế lên cao mới có thể hóng chuyện được chứ.” Tạ Trường Du nhìn con gái mình bằng ánh mắt phức tạp. Ý của Tạ Gia Vũ là lúc này bế Tạ Gia Kỳ, đợi lát nữa Tạ Gia Kỳ chỉ có thể đứng thôi, sau đó anh lại bế Tạ Gia Vũ, vì vị trí cao nên Tạ Gia Vũ có thể nhìn thấy, còn Tạ Gia Kỳ thì không. Trò khôn vặt này không khiến Tạ Trường Du phản cảm, ngược lại, anh cảm thấy sau này con gái sẽ khác biệt với mọi người. Không tiện nói là so với Tạ Gia Kỳ thì đứa nào phát triển tốt hơn, nhưng có thể cảm nhận được con gái tuyệt đối không phải kiểu người bình thường. Trông Tạ Gia Kỳ cũng bừng tỉnh ngộ. Đi được một đoạn, quả nhiên Tạ Trường Du đặt Tạ Gia Kỳ xuống, sau đó bế con gái lên. Đích đến là nhà Tống Cương… Thực ra bây giờ nhà Tống Cương rất khiến người ta chú ý. Chủ yếu là vì phần lớn các gia đình trong thôn Cửu Sơn có điều kiện không tệ, hầu hết nhà cửa đều đã xây lại, thế nên căn nhà đất sụt lún sắp đổ của nhà Tống Cương rõ ràng khá lạc loài. Phải, là nhà Tống Cương chứ không phải nhà Tống Thiết. Bây giờ, nhờ sự chăm chỉ của con gái và con rể mà cuộc sống của nhà Tống Thiết đã trở nên tốt hơn, họ xây lại một ngôi nhà, hoàn toàn sống tách ra khỏi nhà Tống Cương. Nếu Lâm Tố Mỹ ở đây, có lẽ cô sẽ thở dài thườn thượt, dù thế nào cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Nhà Tống Cương, bây giờ đã là sự tồn tại mà mọi người trong thôn đều vô cùng xem thường và khinh miệt. Nghèo thì nghèo thôi, kéo thấp mức sống của thôn Cửu Sơn xuống cũng không sao, dù gì cũng không liên quan đến nhà mình. Nhưng vợ Tống Cương làm ra chuyện quá mất mặt. Lúc đi mua hạt giống rau, bà ta còn trộm cả hạt giống, bị chủ quán đuổi bắt từ đầu này đến đầu kia con đường. Người trong thôn đều chê người nhà Tống Cương ê mặt, đúng là làm xấu mặt thôn Cửu Sơn, đã từng nghe nói đến người ăn trộm tiền nhưng nào có nghe ai ăn trộm cả hạt giống bao giờ. Chuyện này chỉ khiến mọi người coi như chuyện cười, bởi khi ấy vợ Tống Cương ướt như chuột lột vậy. Người thực sự khiến mọi người căm phẫn là con trai Tống Cương. Lúc gặt lúa, anh ta dùng đòn gánh chọc thủng ống nước mà mọi người sử dụng, khiến nước giếng chảy ra ngoài. Để sửa chữa, cả thôn đã đóng công tắc chính, ngừng nước một ngày. Vốn thời tiết đã nóng nực mà lại còn dừng nước, hơn nữa nhà nào nhà nấy đều bận gặt lúa, mẹ nó ai mà có thời gian đi sửa ống nước cơ chứ? Chuyện đó khiến người trong thôn giận sôi người. Tất cả mọi người chạy đến trước cửa nhà Tống Cương, mắng Tống Cương và con trai ông ta một trận xối xả: là đồ ngu hả, ống nước đó mà cũng chọc được? Nước máy đó do tập đoàn Du Mỹ bảo một cùng nhóm người lắp lúc tập đoàn lắp ống nước, chỉ thu chút tiền ống, còn phí nhân công đều do mọi người chi. Chiếm món hời to như thế mới có được nguồn nước máy, còn là nước từ suối trên núi, vậy mà không biết đường quý trọng. Sau hai chuyện này, người trong thôn đều coi nhà Tống Cương là sự tồn tại khiến người ta trợn mắt. Thấy nhiều người vây quanh nhà Tống Cương như thế, Tạ Trường Du liền hiểu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Anh bế con gái lên, cho cô nhóc ngồi trên vai mình, sau đó lại bế con trai lên để con trai cũng có vị trí cao hơn. Tạ Gia Vũ há hốc miệng. Thì ra không cần tính toán, anh trai cũng được bế lên hóng chuyện. Lúc này, rất nhiều người trong thôn đều chạy tới hóng. Tạ Trường Du không cần hỏi đã biết xảy ra chuyện gì. “Nhà họ to gan lớn mật đấy nhỉ, ngay cả thóc thuế cũng không nộp, còn nói không ai đến tìm họ, nhà khác mới đần.” “Thôn mình nộp thóc thuế tiện biết mấy, người ta lái luôn xe đến thu, đâu rắc rối như các thôn khác, đã thế rồi mà còn không nộp.” “Chuẩn luôn, không biết nghĩ cái quái gì nữa.” “Khi ấy nhà hàng xóm nhà tôi còn tức giận nữa đấy, nói chúng ta vất vả nộp thóc thuế, còn người ta không nộp cũng chẳng sao.” “Ha ha…” Cũng phải, nếu chuyện này thật sự không có ai xử lý thì những người nộp thóc thuế quả thực sẽ khó chịu trong lòng. Nhà Tống Cương này không nộp thóc thuế, người ta đã báo là nộp bù mấy lần rồi mà vẫn không nộp. Vì thế người bên tòa án đến, cũng chẳng để nhà họ phí lời, vào thẳng nhà Tống Cương, đuổi hai con lợn từ trong chuồng ra. Vợ Tống Cương đang phát điên, lăn lộn gào khóc dưới đất. “Đánh người rồi kìa, sắp đánh chết người rồi kia kìa… Mấy người chỉ biết nhìn hả, đến giúp đi kìa…” Mọi người chỉ đến hóng chuyện thôi. “Mau xem, có người đang quay…” “Quay gì đấy?” “Cái tin tức gì đó ấy.” “Còn lên tin tức luôn cơ à, liệu có quay cả cánh mình vào không?” “Ai mà biết được!” “Tôi còn lên được vô tuyến nữa.” “Mau nhìn xem, hôm nay tôi mặc thế nào…” …… Tạ Gia Kỳ được bố bế. Vì tay bố đang bế cậu, cho nên cậu ôm lấy chân em gái bằng cánh tay nhỏ của mình để em gái ngồi vững hơn. “Bố ơi.” Tạ Gia Kỳ rất tò mò. “Họ đang trộm đồ ạ?” Con lợn đó rõ ràng chạy ra từ nhà Tống Cương. Tạ Trường Du nghĩ ngợi, rồi mới giải thích cho hai con. Ruộng đất trong tay mọi người đều là của nhà nước, nhà nước cho mọi người mượn đất trồng lương thực, lương thực thu hoạch rồi thì phải nộp thóc thuế. Nhà nước có tiền rồi thì mới phát triển, xây trường học, sửa đường, vân vân. Cho nên nộp thóc thuế là nghĩa vụ, nếu không nộp là phạm pháp. Người nhà Tống Cương không muốn nộp thóc thuế, cho nên phải phạt. Người ta lấy đi hai con lợn nhà họ để bù vào số tiền thóc thuế kia. Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đều gật đầu lia lịa, cho nên nhà Tống Cương này làm sai. “Nhà họ xấu xa ghê.” Tạ Gia Vũ còn hừ một tiếng. Tạ Gia Kỳ gật đầu. “Đúng.” Tạ Trường Du cười, không nói gì. Mấy người đến bắt lợn không phải người làm nghề này nên bắt rất vất vả, khó khăn lắm mới bắt được lợn ra. Sau đó, một nhóm người lùa lợn trên đường, chẳng đoái hoài đến người nhà Tống Cương nữa. Đợi đám người đó đã đi xa, người trong thôn mới dần tản đi. Mọi người đều thầm nghĩ vẫn nên ngoan ngoãn nộp thóc thuế thì hơn, thực sự mất mặt quá đi mất, còn phải mất mặt trên vô tuyến nữa. Tạ Trường Du đưa hai con về. Lâm Tố Mỹ liền thuận miệng hỏi sao về muộn như thế, Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ tranh nhau nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Tố Mỹ nghe mà nhướng mày, nhìn sang Tạ Trường Du. Tạ Trường Du nhún vai, nói rõ sự tình bằng dăm ba câu. Lâm Tố Mỹ lắc đầu, hình như chuyện này không xảy ra trong kiếp trước thì phải? Thực ra cô không nhớ rõ nữa, hoặc chăng lúc xảy ra cô không có mặt, mà cũng có thể là không có chuyện này. Dẫu sao trong kiếp trước, nhà Tống Cương nhìn chằm chặp vào nhà Tống Thiết, biết đâu họ bảo nhà Tống Thiết nộp hộ cũng nên. Kẻ dấm dớ mãi mãi là kẻ dấm dớ. Bây giờ nhà Tống Cương không dám bắt nạt nhà Tống Thiết nữa, bởi con rể Tống Thiết không phải người dễ chọc. Thế rồi bây giờ, ngay cả thóc thuế họ cũng dám không nộp. “Được rồi, vào ăn cơm thôi!” …… Chuyện của nhà Tống Cương gây ra trận náo động trong thôn. Chủ yếu là vì mọi người đều muốn biết mình có được quay đến không, liệu có lên vô tuyến hay không. Tối hôm đó, tất cả trẻ con trong thôn ngoan ngoãn ngồi canh trước vô tuyến, chúng đều muốn xem hình ảnh của mình. Đó là lên vô tuyến đấy… Lâm Tố Mỹ nhíu mày. Chuyện mới xảy ra hôm nay, người ta còn phải cắt ghép chỉnh sửa nữa, hẳn là không chiếu nhanh như vậy chứ? Nhưng bầu không khí trong thôn trở thành thế này, ngay cả Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều bị ảnh hưởng nên cũng ngoan ngoãn ngồi canh vô tuyến. Có điều, bật tới bật lui cũng không thấy đài nào chiếu, hai anh em thất vọng não nề. Lâm Tố Mỹ an ủi chúng chắc là mai sẽ chiếu, bấy giờ chúng mới yên tâm, ngày mai nhất định phải ngoan ngoãn canh chừng. Sang ngày hôm sau, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cùng hai con đến nhà trẻ tập hợp, mọi người cùng tới bãi chăn thả. Trẻ con nhiều, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đều rất vui, còn chào hỏi cô giáo và bạn học cũ. Hai đứa thốt ra tiếng Anh, khiến một đám bạn nhỏ cực kì kinh ngạc. Tạ Gia Vũ còn đảm nhiệm vai cô giáo nhỏ, dạy các bạn gọi bố mẹ ông bà, rồi nhận được ánh mắt sùng bái của lũ trẻ một cách rất dễ dàng. Lâm Tố Mỹ thì thầm với Tạ Trường Du. “Anh nhìn điệu bộ của Tiểu Vũ kìa, hếch mũi lên tận trời ấy.” “Con bé hưởng thụ sự sùng bái của các bạn.” Lâm Tố Mỹ cũng gật đầu. “Còn có chút cảm giác làm thủ lĩnh nữa.” Tạ Trường Du cũng đồng ý, sau đó nhìn con trai. “Kỳ Kỳ thì lại không nhìn ra.” “Thằng bé quá ngoan.” Lâm Tố Mỹ cũng thở dài. Con trai quá ngoan, tuy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đang tránh bỏ bê con trai, nhưng không thể không nói, thời gian hai vợ chồng tiêu tốn cho con gái nhiều hơn. Bởi tính cách Tạ Gia Vũ hoạt bát, hiếu động hơn, ngoài ra cô nhóc cũng dễ có một vài vấn đề. Hai vợ chồng đều cảm thấy bất lực với chuyện này, đứa ngoan thì không được dành quá nhiều tâm sức và sự quan tâm, cảm thấy có vẻ không công bằng với cu cậu cho lắm. Tạ Gia Kỳ cảm nhận được ánh mắt áy náy của bố mẹ, quay đầu nhìn họ, cười ngượng ngùng. Tạ Trường Du cũng cười, gật đầu với cậu, bảo cậu tiếp tục trò chuyện với bạn cũ. Lũ trẻ cũng rất hóng hớt, sau khi Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ rời đi, chúng hỏi hai cô cậu đã đi đâu, đã làm những gì. Tạ Gia Kỳ trả lời đâu vào đấy. Còn Tạ Gia Vũ thì kể một vài chuyện đặc biệt cho các bạn, rồi lại một lần nữa nhận được ánh mắt hâm mộ và sùng bái. Tạ Gia Vũ còn biểu diễn một chút Taekwondo ngay tại chỗ cho các bạn xem. “Quào…” Cằm Tạ Gia Vũ hếch lên. “Tạ Gia Vũ cậu giỏi thật đấy…” Lâm Tố Mỹ day day trán mình, khóe miệng co giật. “Tớ cũng cảm thấy tớ rất giỏi.” Tạ Gia Vũ đắc ý. “Tạ Gia Kỳ, cậu có biết không?” Tạ Gia Kỳ mím chặt miệng không nói gì. “Anh ấy biết.” Tạ Gia Vũ chỉ vào anh trai mình. “Vậy giữa hai cậu ai giỏi hơn?” Tạ Gia Vũ chẳng mảy may do dự. “Tớ, đương nhiên là tớ giỏi hơn rồi.” Tạ Gia Kỳ dành cho em gái mình một ánh mắt xem thường. Tạ Gia Vũ bực bội, hé miệng muốn nói gì đó, khi nhìn bố mẹ mình thì mới yên lặng. Lâm Tố Mỹ đoán một cách rất hiểu ý, có lẽ Tạ Gia Vũ muốn đánh một trận để so tài chăng? “Có phải con gái chúng mình sinh nhầm giới tính rồi không?” Cuối cùng cô cũng cảm thấy chỗ nào đó sai sai, bây giờ ngẫm nghĩ thì mới nhận ra nếu con trai nghịch ngợm như thế thì có lẽ sẽ không khó tiếp nhận như vậy nữa. “Thôi đi bu nó, em nói gì thế!” …… Đến bãi chăn thả, lũ trẻ thấy bò sữa thì cực kì hớn hở và ngạc nhiên, đứa nào đứa nấy đều hò hét. Các giáo viên lại một lần nữa nhấn mạnh rằng tất cả hành động đều phải nghe theo lệnh, đừng tự tùy tiện hành động, dù bò sữa không làm người bị thương nhưng trẻ con quá nhỏ, ngộ nhỡ sơ sẩy chạm vào rồi ngã ra thì không hay. Để lũ trẻ tiếp xúc với bò sữa trong khoảng cách gần, các giáo viên bảo phụ huynh sang một bên, còn các bạn nhỏ xếp hàng, sau đó mỗi người trong số chúng đích thân sờ vào bò sữa. Tiếp đó, chúng còn có thể trông thấy cảnh nhân viên vắt sữa. “Đây là sữa bò hả?” “Sữa bò mà tụi mình uống đều được vắt ra như thế à.” “Uầy, tớ cũng muốn vắt.” …… Có vài đứa trẻ gan dạ, muốn vắt sữa bò. Nhưng có vài bạn lại nhút nhát không dám. Cho nên sau khi bàn bạc, các giáo viên tìm Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du xin ý kiến. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, để con tự tiếp xúc cũng không tệ. Cho nên, bé nào có mong muốn được vắt sữa thì xếp hàng để thực hành, nhưng nhất định phải nghe lời. Lúc này phải bố trí càng nhiều nhân viên. Sức lực của lũ trẻ nhỏ, đương nhiên không vắt được sữa. Các nhân viên cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho ông bà chủ nên cực kì dịu dàng với lũ trẻ, nghiêm túc hướng dẫn để chúng học theo. Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở bên hai đứa con nhà mình, đích thân dạy chúng vắt sữa bò. Tạ Gia Vũ ngồi xổm mà cũng không yên, cực kì sốt ruột, nhíu mày nhìn mẹ. “Mẹ ơi, con muốn tự thử.” Ý là mẹ có thể tránh ra được không? Lâm Tố Mỹ bị ghét bỏ trợn mắt. “Được rồi, con tự làm đi!” Tạ Trường Du nhìn mà buồn cười. “Con tự mình sinh thì phải tự chấp nhận thôi.” Lâm Tố Mỹ cáu kỉnh. “Nói cứ như chẳng liên quan gì đến anh ấy.” “Anh đâu có tức giận.” Hai người vừa nói chuyện vừa vỗ về và giữ bò đứng yên, đồng thời quan sát hai con. Dù là từ chuyện vắt sữa, họ cũng có thể cảm thấy tính cách hai đứa trẻ khác nhau. Tạ Gia Kỳ vắt sữa, động tác dịu dàng hơn nhiều, vừa vắt sữa vừa vỗ về, sợ sẽ khiến bò sữa thấy đau, vắt không ra sữa bò thì cu cậu cũng không tức giận hay sốt ruột. Còn Tạ Gia Vũ, ban đầu còn ngồi xổm, bây giờ đã ngồi bệt luôn rồi, sắc mặt cô nhóc đỏ bừng, dùng sức rất mạnh, nhất định phải vắt ra được. Nhưng Tạ Gia Vũ chỉ vắt ra được hai giọt. Cô nhóc tức điên, thử đủ cách, trông dáng vẻ không vắt ra được sữa thì không chịu thôi. Cô nhóc còn kéo tay áo lên đầy tức tối, tay sờ trên sờ dưới, cảm nhận một chút, sau đó bóp dưới bóp trên, cuối cùng thật sự vắt ra được một chút sữa bò. “Bố mẹ, bố mẹ xem này, con vắt ra sữa rồi.” Tay Tạ Gia Vũ vẫn còn ướt nhèm nhẹp. “Vừa rồi bố mẹ có nhìn thấy không?” “Nhìn thấy rồi chị ạ.” Lâm Tố Mỹ thuận miệng trả lời qua quýt. Lâm Tố Mỹ sợ lúc này con trai có suy nghĩ. Quả nhiên, Tạ Gia Kỳ sững người, sau đó cũng bắt đầu nghiên cứu xem vắt sữa bò ra thế nào. Lâm Tố Mỹ thở dài, cho dù là hai anh em thì cũng có quan hệ cạnh tranh. Nếu Tạ Gia Vũ không vắt được sữa bò thì Tạ Gia Kỳ sẽ không tỏ ra thế này. Vì thế, Tạ Trường Du ngồi xổm xuống, định dạy con trai vắt. Tạ Gia Vũ là một người chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn. “Lêu lêu lêu, anh còn là anh nữa à, lại còn cần bố giúp, em chẳng cần.” Lâm Tố Mỹ thực sự muốn kéo con gái ra đánh một trận, có ai nói chuyện như vậy không? Mặt Tạ Gia Kỳ đỏ bừng. “Bố ơi, để con tự làm.” Nhưng Tạ Gia Kỳ không vắt được ra sữa, vì thế cậu càng nóng vội. Tạ Gia Vũ nhìn một lúc. “Phải thế này, vắt thế này này… Phải bóp rất mạnh, sức lực của chúng mình yếu nên phải cực kì mạnh mới được.” Tạ Gia Kỳ thực sự nhìn sang bên em gái. Tạ Gia Kỳ tự thử, qua một lúc lâu, cuối cùng tự cậu cũng vắt ra được chút sữa bò. Tạ Gia Vũ xách thùng sữa mình tự vắt ra, cực kì tự hào. Sữa bò của cô nhóc, ha ha ha, đừng ai hòng đoạt đi. Nhưng cuối cùng, sữa bò mọi người vắt ra đều được tập hợp lại rồi mang đi đun cho mỗi bạn nhỏ uống. Đây là sữa chúng đích thân vắt ra, tuy rằng kì thực phần lớn đều là do nhân viên vắt. Nhưng lũ trẻ rất hưng phấn. Lần này, thật hiếm thấy là rất nhiều bạn nhỏ cảm thấy sữa bò không ngon và có mùi vị kì lạ đều chủ động uống sữa bò, nói rất ngon một cách hớn hở. Chuyện này khiến phụ huynh như mở cờ trong bụng. Bây giờ mọi người đều có một quan niệm, sữa bò có dinh dưỡng nhưng không ngon, nếu sữa bò có thể trở nên dễ uống thì hay rồi. Lũ trẻ chủ động uống sữa bò, đương nhiên là tốt nhất. Ngay cả Tạ Gia Vũ cũng uống hai bát, khiến Lâm Tố Mỹ nhìn mà cũng rất vui, bởi lần này cô không phải cho thêm đường. Hy vọng sau này Tiểu Vũ uống sữa bò đều ngoan thế này, chứ không phải là giống như bị bố mẹ bắt ép uống, trông còn đau khổ hơn uống thuốc độc. Hành trình đến bãi chăn thả hôm nay, các phụ huynh cực kì hài lòng, lũ trẻ cũng vô cùng vui vẻ. …… Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du định rời đi vào buổi tối sau khi ăn cơm xong, nhưng Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đã chạy đến nhà bà ngoại chúng rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, chúng muốn xem tin tức cùng các anh. Lũ trẻ vẫn nhớ mãi chuyện mình có được lên vô tuyến hay không. Ban đầu mọi người xem thời sự. Chuyện này khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du rất câm nín. Hai vợ chồng nhắc nhở họ rằng không thể xuất hiện trong tin tức kiểu đó đâu. Bấy giờ mấy cu cậu Lâm Thần, Lâm Dạ mới đổi thành kênh tin tức địa phương của đài truyền hình thành phố Vân. Lâm Tố Mỹ nhìn mãi, nhìn mãi thì thấy bất thường. “Huyện Định Châu có kênh riêng không?” Tạ Trường Du im lặng một thoáng. “Có thể tìm thử.” Bấy giờ Lâm Thần, Lâm Dạ mới đổi kênh, sau đó đúng lúc đang chiếu đoạn tin tức hôm qua. “Có có có, có thật này…” Lũ trẻ hú hét. Nhìn thấy cảnh vợ Tống Thiết lăn lộn, chúng cười phá ra. Còn quần chúng xung quanh đều chỉ lướt qua, cũng có người được quay đến, nhưng rất ít. Đoạn tin tức này cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy hai mươi giây mà thôi. Nhưng lũ trẻ vui như trẩy hội, chiếu thật kìa, chúng lên vô tuyến rồi. Lâm Tố Mỹ: Có được một giây không? Lũ trẻ sung sướng, lập tức trao đổi tin tức với các bạn nhỏ khác trong thôn: mày có xem được tin tức không, không hả, ha ha ha, kênh mày xem không đúng, là kênh Định Châu, tao thấy rồi, tao còn lên vô tuyến nữa. Đồng bọn trao đổi với nhau, người xem được cực kì vui, người không xem được rất chán chường, chỉ một tin tức cũng khiến lũ trẻ nói thành tin giật gân được. Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ cũng đi hóng, sau đó thấy trẻ con trong thôn đang học theo vợ Tống Cương lăn lộn thế nào. “Lăn thế này này…” “Không đúng không đúng, mày chỉ vặn vẹo trái phải, phải lăn, phải quằn quại vào.” “Ngu lắm cơ, để tao dạy bọn mày, tao xem tin tức rồi.” “Đúng đúng đúng, đúng là kiểu này.” “Ha ha ha…” Lũ trẻ nhốn nháo và vui vẻ. Có điều, mẹ chúng thì nổi đóa. “Chúng mày làm gì đấy? Lăn trên đất hả? Đất sạch lắm à?” Bà mẹ cầm gậy tre xông đến, lũ trẻ chạy nháo nhác. …… Cũng vào lúc này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du lái xe đưa hai con về thành phố Vân.