Việc xử phạt Chu Thanh Vũ mau chóng được tiến hành. Vì cô ta cố ý gây thương tích cho bạn học cùng lớp mà dẫn đến một loạt ảnh hưởng xấu, bị ghi vào hồ sơ và bị hủy học vị cử nhân, kết quả được dán trên bảng thông báo. Tuy hằng năm đại học Vân đều xảy ra một vài chuyện nhưng xác suất rất nhỏ, cho nên khi hình phạt cho Chu Thanh Vũ xuất hiện trên bảng thông báo khiến rất nhiều người vây xem. Những ai quen biết Chu Thanh Vũ phổ cập cho người khác biết đây là chuyện gì, còn những ai không quen biết thì coi như chuyện tám nhảm xem rồi liền quên. Đồng thời, nhà trường tổ chức lễ khai giảng muộn, hiệu trưởng trường đích thân xuất hiện nói về một biện pháp kỉ luật mới của nhà trường. Chủ nhiệm lớp thân là người phụ trách một lớp, có một vài quyền lợi đặc biệt, khi sử dụng quyền lợi này không thỏa đáng thì rất có thể sẽ mang đến một vài mối nguy hại nhất định và ảnh hưởng tiêu cực không thể ước tính cho sinh viên. Cho nên nhà trường hy vọng sinh viên cũng có thể sử dụng thân phận giám sát, tức là khi sinh viên gặp phải đãi ngộ bất công và phát hiện chủ nhiệm lớp lạm dụng quyền lực hoặc có hành vi không chính đáng khác thì có thể báo cáo với viện trưởng. Việc báo cáo này là báo cáo khuyết danh, trực tiếp viết thư bỏ vào hòm thư, mỗi tuần sẽ có người chuyên phụ trách xử lý những bức thư này. Đương nhiên, hy vọng mọi người thật sự có chuyện mới viết thư kiểu đó chứ không phải là cảm thấy vui vui nên viết, nếu không sẽ làm chậm trễ thời gian, ảnh hưởng tới những bức thư thực sự cần xử lý. Giả dụ viện trưởng chưa xử lý thì có thể báo cáo tiếp lên với nhà trường. Nếu tình huống đó là thật thì người phụ trách trong học viện và chủ nhiệm lớp đều phải chịu trách nhiệm về chuyện đó. Hiệu trưởng cũng nhấn mạnh cho dù trước đây mọi người có thân phận gì, sau khi vào đại học Vân thì sẽ chỉ có một thân phận là sinh viên, nếu đã là sinh viên thì nên nghiêm túc học hành chứ không phải là dồn hết sự chú ý đến những thứ khác. Mà với sinh viên, nhà trường có nghĩa vụ bảo vệ mọi người, đồng thời cũng xử phạt những người vi phạm quy định của nhà trường, hy vọng tên của mọi người xuất hiện trên bảng thông báo là vì được vinh danh chứ không phải vì bị xử phạt. …… Lúc này, Lâm Tố Mỹ cũng xuất viện. Sức khỏe cô vốn không sao, mặt cũng phục hồi rất tốt, đến bác sĩ cũng nói tình hình mặt cô không nghiêm trọng, hơn nữa cô vốn không có thể chất dễ để lại sẹo, sau khi đóng vảy và bong vảy thì sẽ phục hồi lại. Song Tô Uyển vẫn đòi đến đón cô. Tuy cô thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn rất ấm lòng vì hành vi của Tô Uyển. Từ Tô Uyển, Lâm Tố Mỹ hay tin chủ nhiệm lớp họ đã đổi người, còn chủ nhiệm lớp trước đó chịu hình phạt nào thì không được dán trên bảng thông báo, hẳn là một vài hình phạt từ học viện. Lâm Tố Mỹ nghe tin đó thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Tô Uyển nháy mắt. “Tiểu Mỹ, chính tại hành lang này, Tạ Trường Du đứng ở cửa phòng bệnh, dùng cơ thể nhỏ bé của anh ấy ngăn chặn hồng thủy mãnh thú…” Lâm Tố Mỹ đỡ trán, không phải là không muốn nghe những lời tán dương Tạ Trường Du của Tô Uyển, mà là Tô Uyển đã nói lời này nhiều lần lắm rồi, dường như cô nàng đã dùng mọi từ ngữ để khen ngợi với Tạ Trường Du. Người ấy đứng ở cửa phòng bệnh tựa như một ngọn núi, ngăn chặn mọi thứ cho cô. Cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh chứ không trông thấy cảnh tượng ấy, trong lòng không phải không tiếc nuối. Nhưng cô có thể tưởng tượng được cảnh ấy. Anh dựa vào cửa, như cực kì biếng nhác và tùy ý, nhưng vẻ kiên định và không chút e sợ vô hình ấy lại có thể tỏa ra từ trên người anh chẳng chút giấu giếm, lấy anh làm khởi điểm hòa vào với hành lang này, tăng thêm áp lực vô hình cho những người kia. Hình như chỉ là lời nói rất vu vơ: nếu muốn đến khuyên cô rằng vết thương trên mặt cô chỉ là chuyện nhỏ thì hãy dùng trâm rạch mặt mình, bởi vì chỉ có vậy mới có thể chứng minh đây thật sự là một chuyện nhỏ, ai ai cũng đều bằng lòng làm thế với mặt mình. Có vẻ là một yêu cầu rất khó tin, nhưng anh dùng yêu cầu này ngăn chặn ác ý của những người đó và hoàn trả tất cả cho họ. Cô không biết anh của khi ấy có to gan lớn mật chẳng hề sợ hãi như anh thể hiện ra hay không, hoặc giả nội tâm anh cũng thấp thỏm, vì dù gì những người đó không hoàn toàn chỉ là sinh viên mà còn có một vài lãnh đạo trong trường, nhưng trong hành động của anh, những người đó dường như đều giống nhau. Vẻ kính trọng hoặc sợ sệt trời sinh của sinh viên với giáo viên hoặc lãnh đạo trường không xuất hiện ở anh. Khoảnh khắc ấy, cô ngồi trên giường bệnh, không thể đọc sách tiếp được nữa. Cô cảm thấy anh giống một ngọn núi, chưa hẳn cao lớn không thể với tới, nhưng đủ đồ sộ và trầm ổn, đứng sừng sững ở đó, mưa gió không nhấc nổi, nước tràn không di dời. Chính vào khoảnh khắc ấy, cô sinh ra tâm tư mềm mại chưa từng có, tim đập thình thịch, đến nỗi cô xuống giường, đứng ở bên cửa, sau đó dựa lưng vào cửa, dường như làm thế thì có thể kết nối chặt chẽ lưng đối lưng với anh. Cảm xúc kì diệu ấy chảy khắp cơ thể, khiến cô không thể trốn tránh, chỉ có thể tiếp nạp. Khi cô muốn mở rộng trái tim để đón nhận thì mới phát hiện hóa ra mình chờ mong và khát khao giây phút ấy đến thế, hóa ra trái tim cô đã đợi cảm giác yên ổn và ấm áp ấy lâu đến thế, lâu đến độ bản thân cô cũng quên mất mình cũng cần hơi ấm và chỗ dựa như vậy. Tô Uyển vẫn còn đang lắc cánh tay Lâm Tố Mỹ. “Nói chuyện đi kìa, chị nghĩ thế nào?” “Không nghĩ thế nào cả.” “Thôi đi, em không tin, không cảm động à?” Lâm Tố Mỹ liếc Tô Uyển, tuy khóe miệng thấp thoáng ý cười nhưng không nói gì. Trông Tô Uyển đầy thất vọng. “Lòng dạ chị làm bằng sắt đá đúng không?” Lâm Tố Mỹ vội đổi chủ đề. “Bây giờ em và Quách Chí Cường thế nào rồi?” Nói đến chuyện này, Tô Uyển cũng thật sự có chỗ để phỉ nhổ Quách Chí Cường. “Trời ạ, chị biết không, anh ấy mời em ăn cơm, không cá nướng thì lẩu khô hoặc món nướng ván sắt, nói nếu đi ăn ở quán khác thì không bõ… Mấy thứ đó cũng ít khi ăn nên em không chê gì, nhưng lần nào cũng thế… Còn bị mấy người thôn chị trêu chọc. Haizz, chị có hiểu cảm giác sụp đổ trong nội tâm em không?” “Mới bao lâu mà đã chê rồi?” “Có phải chê đâu…” Tô Uyển bĩu môi. “Em chỉ nói chơi thế thôi.” …… - ---------------------------- Lúc Lâm Tố Mỹ về kí túc thì vừa khéo gặp Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến đang chuyển đồ, nói là muốn chuyển đến phòng khác. Sau khi nhà trường xử lý, căn phòng muốn nhận Chu Thanh Vũ ban đầu đã có người không còn muốn nhận nữa, nhưng bây giờ rõ ràng Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến không thể tiếp tục ở lại phòng kí túc cũ, dù trong căn phòng kia có người không muốn thì cũng không tiện nói gì. Lúc Nhiễm Yến chuyển bàn ghế đồ đạc thì cứ thuỳnh thuỵch. Tô Uyển suýt bị đụng vào cửa, lập tức nổi cáu. “Thần kinh à, gây ra tiếng to như thế, cửa hỏng chị có đền không?” “Đền thì đền, tôi còn không đền được hay sao?” Nhiễm Yến ném hết sách vở cần chuyển xuống đất, lại phát ra tiếng rầm nữa. Cô ta cười lạnh một tiếng. “Ồ, chẳng lẽ gây ra tiếng động hơi lớn thì cũng phải bị nhà trường xử phạt?” “Chị…” Tô Uyển tức điên, cầm ghế của mình lên gõ rầm xuống đất trước mặt Nhiễm Yến, cũng phát ra tiếng vang kịch liệt. Nhiễm Yến tưởng Tô Uyển muốn cầm ghế đánh người, sợ đến độ lập tức hét lên. Chu Thanh Vũ đi từ ngoài vào tiếp tục chuyển đồ, nhìn thấy Lâm Tố Mỹ thì mắt như hừng hực ngọn lửa. “Tôi là bùn, có thể mặc người ta giẫm, có vài người chính là công chúa, chịu chút tí tẹo thương tổn đã có thể ở bệnh viện lâu như thế, còn có thể bức chủ nhiệm lớp, lãnh đạo học viện, lãnh đạo trường đến tận cửa thăm hỏi… Không đúng, tôi nói sai rồi, phải là dù lãnh đạo trường đến cũng không tiếp, tôi bị ghi vào hồ sơ thì có là gì.” Lâm Tố Mỹ cười khẽ, cầm một cây bút máy đặt trên bàn học với tốc độ cực nhanh rồi lập tức xông về phía Chu Thanh Vũ. Khuôn mặt vốn cao ngạo của Chu Thanh Vũ thoáng chốc méo xệch, hai tay che đầu mình, ngã thẳng về sau, miệng hét thất thanh, có vẻ sợ hết hồn vì động tác của Lâm Tố Mỹ. Bàn tay giơ được một nửa của Lâm Tố Mỹ dừng lại, cô cười xùy một tiếng. “Bút máy thôi, dù thật sự rạch lên mặt cậu thì cũng chẳng có trở ngại gì lớn, huống hồ tôi còn chẳng mở nắp bút ra, cậu sợ cái gì?” Cơ thể Tô Uyển vốn căng chặt, Chu Thanh Vũ đã bị xử phạt, nếu Lâm Tố Mỹ cũng gây thương tích cho Chu Thanh Vũ thì chuyện này chắc chắn không thể kết thúc… Sau đó Tô Uyển liền biết Lâm Tố Mỹ chỉ dọa Chu Thanh Vũ mà thôi, vì thế cô cười phì. “Nực cười thật, có vài người gây thương tích cho người khác thì cảm thấy là chuyện nhỏ, đến lượt mình, còn chưa bị thương mà trông đã như trời sập xuống vậy.” “A…” Chu Thanh Vũ giơ hai tay che tai lại, đột nhiên suy sụp khóc gào. “Tại sao tất cả mọi người đều bắt nạt tôi, tại sao tất cả mọi người đều muốn chà đạp tôi… Tại sao tôi muốn sống yên ổn lại khó khăn đến thế? Tại sao phải làm vậy với tôi, tại sao…” Lâm Tố Mỹ buông cây bút máy xuống, nhìn dáng vẻ này của Chu Thanh Vũ nhưng cũng không có chút lòng thương hại nào. “Chu Thanh Vũ, ai cũng muốn sống yên ổn, trước đây cậu thế nào, tôi không biết, cũng chẳng ai phải chịu trách nhiệm cho quá khứ của cậu. Nhưng cậu có thể đỗ đại học thì hẳn cũng biết rõ chuyện này khó khăn nhường nào. Cậu nhìn xem người khác làm thế nào, Thẩm Thanh và Thư Ngôn, có ai không nỗ lực hơn cậu, còn có rất nhiều người trong trường này đều đang cố gắng học tập, đều đang phấn đấu vì tương lai. Nhưng cậu thì sao, cậu trải qua những chuyện đó, rõ ràng biết cuộc sống bây giờ khó khăn đến đâu, nhưng cả ngày cậu chỉ biết quanh quẩn bên một người đàn ông, còn gây ra chuyện vì loại đàn ông trăng hoa ong bướm không có chút sắt son và tình nghĩa với cậu. Cậu chỉ biết trách người khác, sao cậu không trách bản thân cậu vì đâu lại khiến bản thân mình sống thành như thế…” Chu Thanh Vũ tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó cô ta mở mắt, nhìn Lâm Tố Mỹ đang nói năng gãy gọn đâu ra đấy. “Ha ha, cậu thì biết cái gì, cậu chẳng biết gì cả nên mới khoác lác không ngượng mồm như thế.” Lâm Tố Mỹ nghe vậy thì cười. “Tôi không thân không thích với cậu, việc gì tôi phải cảm thông mọi thứ của cậu?” “Lâm Tố Mỹ, cậu thì tốt hơn được bao nhiêu, không phải cậu cũng dựa vào đàn ông đấy sao? Còn là một tên đàn ông chẳng ra hồn, để tôi xem xem cậu sẽ có kết cục gì.” “Theo mắt nhìn của cậu, Mạnh Diệu Sinh mới là đàn ông tốt, vậy thì tôi hy vọng cả đời này tôi đều không gặp loại đàn ông tốt như thế.” “Đúng… Mạnh Diệu Sinh… Mạnh Diệu Sinh, cậu quyến rũ anh ấy, đều là lỗi của cậu, tôi biến thành thế này đều là lỗi của cậu. Nếu không vì cậu quyến rũ Mạnh Diệu Sinh, tôi sẽ không tức giận mà tấn công cậu. Đáng lẽ tôi nên cầm dao để cậu thật sự bị hủy dung nhan… xem cậu còn dụ dỗ đàn ông thế nào…” …… Sau đó trong kí túc xá nữ đều có thể nghe thấy những tiếng hét “Cậu muốn làm gì”, “Buông tôi ra” liên tiếp. Có người hiếu kỳ mở cửa phòng, chạy ra hóng chuyện thì có thể trông thấy tay một nữ sinh dù có miếng băng dán trên mặt vẫn xinh đẹp lạ thường túm một nữ sinh nhếch nhác, nữ sinh bị kéo đang hét gào. Lâm Tố Mỹ kéo Chu Thanh Vũ ra khỏi kí túc xá nữ, hoàn toàn phớt lờ tiếng hét của Chu Thanh Vũ. Trên đường đi có người tò mò, có người cảm thấy chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Lâm Tố Mỹ chỉ kéo Chu Thanh Vũ đi về phía trước chứ không cố ý gây hại, vì thế cũng không có ai ngăn cản hành vi kì lạ này. Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn đương nhiên lựa chọn đi theo. Lâm Tố Mỹ vừa kéo Chu Thanh Vũ vừa nói với đám người xem trò: “Không biết có ai quen Mạnh Diệu Sinh không, tôi có việc muốn đối chất trực tiếp với anh ta, nếu có ai biết thì phiền nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu.” …… “Buông tôi ra.” Chu Thanh Vũ vùng vẫy không ngừng, nhưng Lâm Tố Mỹ không buông tay. “Cậu còn muốn khiến tôi mất mặt đến lúc nào nữa?” Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Không phải cậu nói tôi dựa vào đàn ông đấy sao? Vậy tôi dựa vào bản thân tôi giải quyết chuyện này, không được chắc?” “Cậu cút đi, buông tôi ra… Mọi người hãy cứu tôi…” Có người cảm thấy dáng vẻ của Chu Thanh Vũ quá đáng thương, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ cũng cảm thấy cô hơi quá đáng, bèn bảo cô cứ buông Chu Thanh Vũ ra trước rồi nói chuyện tử tế, giằng co như thế còn ra thể thống gì. Lâm Tố Mỹ chẳng hề suy chuyển. “Người này đặt điều nói tôi quyến rũ bạn trai cậu ta, hoặc nên nói là bạn trai cũ của cậu ta, thậm chí dùng trâm rạch mặt tôi, nếu các bạn có xem bảng thông báo thì hẳn sẽ biết tình hình. Dù bị nhà trường xử phạt nhưng cậu ta vẫn nhận định tôi quyến rũ bạn trai cậu ta. Lúc trước tôi ở bệnh viện, vì bị thương mà sinh ra ám ảnh với trường học, bởi dù tôi bị làm hại trước mặt mọi người nhưng lại không có ai ra tay giúp đỡ. Khi ấy có lẽ nhà trường cũng đang tiến hành xử lý, nhưng vẫn chưa có kết quả, tôi nhất thời nghĩ chệch đi, tưởng rằng nhà trường mặc kệ chuyện như thế nên không muốn về trường, vì thế trì hoãn rất lâu. Nhưng tin đồn lại một mực lan truyền, tôi nhất thiết phải làm rõ chuyện này, cho nên mới túm chặt đương sự, bởi vì tôi sợ tôi buông tay thì cậu ta sẽ chạy thẳng, đến lúc đó tôi tìm ai để chịu trách nhiệm?” Thái độ của cô ngay thẳng đường hoàng, người khác vừa nghe những lời cô nói thì căn bản đều tin. Lâm Tố Mỹ kéo Chu Thanh Vũ đi một mạch, căn bản mặc kệ tiếng khóc của Chu Thanh Vũ, càng chẳng bận tâm đến ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh. Sức mạnh của quần chúng rất lớn, có người chạy đến nói cho Lâm Tố Mỹ biết Mạnh Diệu Sinh đang ở nhà ăn, vài người trong số họ đã chặn Mạnh Diệu Sinh lại, bảo cô mau dẫn đương sự qua đó. Lâm Tố Mỹ cảm ơn đối phương rồi lập tức kéo Chu Thanh Vũ qua. Lúc này Chu Thanh Vũ không còn vùng vẫy nữa, đờ đẫn bị Lâm Tố Mỹ kéo đến nhà ăn. Càng lúc càng nhiều người vây xem, Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không bận tâm. Đến nhà ăn, Lâm Tố Mỹ mới buông Chu Thanh Vũ ra. Mạnh Diệu Sinh vừa trông thấy họ thì mặt biến sắc, không biết là phẫn nộ hay là gì. “Tôi còn có việc phải làm, các người chặn tôi làm gì?” Mạnh Diệu Sinh bực tức nhìn mấy nam sinh quây quanh mình. Mấy nam sinh đó căn bản không quen biết Lâm Tố Mỹ, nguyên nhân họ chặn Mạnh Diệu Sinh lại vô cùng đơn giản, đó là họ đã gai mắt tên này lâu rồi, nếu có chuyện khiến Mạnh Diệu Sinh gặp xui xẻo thì họ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này. “Chỉ cần trì hoãn thời gian rất ngắn của anh thôi.” Lâm Tố Mỹ nhìn Mạnh Diệu Sinh. “Trước đây anh và Chu Thanh Vũ vẫn luôn qua lại, quan hệ giữa tôi và Chu Thanh Vũ không tốt, tôi tiếp xúc với Chu Thanh Vũ vô cùng ít, chạm mặt anh cũng không chào hỏi gì. Tôi muốn hỏi anh, tại sao phải vu vạ rằng tôi và anh có quan hệ không thể nói cho người khác biết? Đừng có phủ nhận, chính miệng Chu Thanh Vũ đã nói là anh bảo tôi vẫn luôn quyến rũ anh.” Mạnh Diệu Sinh co rụt về sau, tiếp đó nhìn sang Chu Thanh Vũ, lúc này hai mắt Chu Thanh Vũ đang nhìn hắn ta chằm chằm. “Anh nói đi, con tiện nhân này quyến rũ anh lúc nào? Không phải còn có Ngô Thanh Thụ làm chứng đấy sao?” Lâm Tố Mỹ khẽ cười. “Đúng đấy, tôi cũng rất muốn biết có một người trông giống hệt tôi thậm chí có tên giống hệt tôi quyến rũ anh lúc nào.” Mạnh Diệu Sinh đứng bật dậy, gần như hất khay cơm trước mặt xuống đất. Hắn ta hít sâu một hơi. “Tôi chưa từng nói những lời như thế, tôi không biết tại sao Chu Thanh Vũ lại nói vậy. Thanh Vũ, tôi biết cô ghét Lâm Tố Mỹ, cô cũng nhiều lần nói xấu cô ấy với tôi, nhưng chúng ta đã chia tay rồi, quả thực không liên quan đến người khác, sao cô lại có thể nói là vì Lâm Tố Mỹ chứ…” Chu Thanh Vũ thực sự khó lòng tin nổi. “Mạnh Diệu Sinh… Rõ ràng là anh nói Lâm Tố Mỹ quyến rũ anh, rõ ràng là anh nói…” “Tôi không nói.” Lâm Tố Mỹ nhíu mày. “Các người có nói hay không đều không liên quan đến tôi, nhưng tôi quả thực không có một chút xíu quan hệ nào với các người, sau này đừng có hắt nước bẩn lên người tôi. Với lại sau này, tôi cũng không muốn nghe thấy bất kì lời đặt điều nào xuất hiện nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” …… Lúc xoay người, Lâm Tố Mỹ nghe thấy tiếng hét và tiếng ẩu đả truyền tới từ phía sau, Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh đã đánh nhau. Vốn dĩ hai người đánh nhau thì Mạnh Diệu Sinh nên chiếm thế thượng phong, nhưng luôn có người đứng xem không cẩn thận đá, ngáng khiến hắn ngã xuống đất rồi bị Chu Thanh Vũ đánh túi bụi. - --------------------------- Lúc vừa ra khỏi nhà ăn, Lâm Tố Mỹ đã thấy Tạ Trường Du từ chỗ không xa chạy như bay đến. Thời tiết này vốn không dễ toát mồ hôi, nhưng trán anh lấm tấm mồ hôi, lúc chạy đến vẫn còn thở hồng hộc. Cô liền biết hẳn anh chạy đến từ chỗ rất xa, có lẽ vì nghe thấy chuyện của cô? Sau đó anh bất chấp tất cả chạy thẳng đến, cho nên mới thở hồng hộc như thế. Tạ Trường Du chạy đến trước mặt cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định cô không hề hấn gì mới thở phào một hơi. “Cậu không sao chứ?” Lâm Tố Mỹ hơi nghiêng người, chỉ về phía nhà ăn. “Có sao là người khác.” Bấy giờ Tạ Trường Du mới chống hai tay vào eo, cười ha hả sảng khoái, trong nụ cười của anh, mồ hôi đều như sáng lấp lánh. Lâm Tố Mỹ bất giác cười theo anh. Tô Uyển đứng một bên, chống cằm nhìn Tạ Trường Du rồi lại nhìn Lâm Tố Mỹ, mắt lóe lên thứ gì đó kích động và nhiệt tình. Thư Ngôn và Thẩm Thanh vội kéo Tô Uyển, mau đi thôi, đứng ở đây là sao chứ. Lâm Tố Mỹ nghiêng đầu. “Vừa rồi cậu ở ngoài trường à?” Tạ Trường Du gật đầu. “Làm gì đấy?” “Cậu mời tôi ăn cơm, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Tạ Trường Du nháy mắt. …… Sau đó Lâm Tố Mỹ thật sự mời Tạ Trường Du ăn cơm, không chỉ có Tạ Trường Du mà còn cả hội Quách Chí Cường. Hóa ra Tạ Trường Du đang bàn với họ xem xử Mạnh Diệu Sinh và Ngô Thanh Thụ ra sao. Chuyện hai tên đó làm thật sự buồn nôn, nhưng không ai nắm được chứng cứ, dù sao người ta phủ nhận thì cũng chẳng có chuyện khỉ gì nữa. Nhưng họ có thể cho hai tên đó một bài học bằng cách của họ. …… Vì thế không lâu sau, trên đường về trường, Ngô Thanh Thụ bị người ta trói lại bằng tải rồi bị đánh. Những người tham gia đánh đã được huấn luyện tốt, đánh người xong liền chạy, căn bản chẳng bắt được ai. Sau đó chẳng bao lâu, Mạnh Diệu Sinh cũng bị người ta trói bằng tải rồi bị tẩn cho một trận đến độ mặt mũi bầm dập, căn bản không thể nào đi gặp người khác. Chuyện của Ngô Thanh Thụ không lan truyền rộng trong trường, còn chuyện của Mạnh Diệu Sinh lại thu hút sự chú ý của mọi người. Ai bảo hắn ta nổi tiếng, có tin đồn với không ít người đẹp chứ, hơn nữa hắn và người đẹp Chu Thanh Vũ đánh nhau ầm ĩ, vì chuyện đó mà còn bị nhà trường cảnh cáo. Trước đây mọi người khinh thường Mạnh Diệu Sinh thì sẽ bị người ta cho rằng đang đố kị, nhưng bây giờ không như vậy nữa. Chuyện của Mạnh Diệu Sinh hơi rùm beng, còn có người đến để điều tra. Trước khi có kết quả điều tra, Mạnh Diệu Sinh lại bị người ta đánh. Không chỉ vậy, còn có người căng biểu ngữ viết “Mạnh Diệu Sinh quá không biết xấu hổ” trong trường… Những người đứng sau hoàn toàn không liên quan đến hội Tạ Trường Du. Tạ Trường Du cảm thấy có lẽ hội bọn anh đã ám chỉ với những người ghét Mạnh Diệu Sinh rằng có thể tấn công Mạnh Diệu Sinh để xả cục tức nên những người đó mới làm vậy. Người điều tra đến tìm hội Tạ Trường Du, bởi vì Mạnh Diệu Sinh nói chắc nịch là họ làm. Kết quả lúc Mạnh Diệu Sinh gặp chuyện, Tạ Trường Du đang ở trong kí túc, có bạn cùng phòng làm chứng, còn hội Quách Chí Cường đang mở quán, mấy quán bên cạnh đều có thể chứng minh… Vì thế chuyện này mãi không thể kết thúc. Đương nhiên, sau khi gặp Lâm Tố Mỹ trong trường, Mạnh Diệu Sinh còn từng cảnh cáo cô một lần, bảo cô cẩn thận chút, sớm muộn hắn cũng sẽ điều tra ra. Lâm Tố Mỹ chỉ cười hắn nên kiểm điểm lại xem mình đã làm gì mới khiến nhiều người ghê tởm hắn đến thế. Bây giờ Mạnh Diệu Sinh đi đến đâu cũng đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Trước đây một vài người còn vinh hạnh vì đi cùng hắn, bây giờ thì cách xa hắn, tránh bị hắn vạ lây. Còn Lâm Tố Mỹ, hiện giờ mọi người đều cảm thấy cô đáng thương vì gặp phải loại người như Mạnh Diệu Sinh và Chu Thanh Vũ, vô duyên vô cớ bị thương, còn bị vu oan giá họa, đúng là quá đen đủi. Tuy Chu Thanh Vũ và Nhiễm Yến chuyển phòng nhưng sau khi Lâm Tố Mỹ tìm Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh để đối chất, phòng đối phương đột nhiên không còn qua lại với Chu Thanh Vũ nữa, Chu Thanh Vũ chỉ có thể cùng lên lớp cùng tan học với Nhiễm Yến. Hơn nữa Chu Thanh Vũ còn bị nhà trường cảnh cáo lần nữa rằng nếu cô ta còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ bị đuổi học. - ----------------------------- Mạnh Diệu Sinh và Ngô Thanh Thụ đều bị trói trong tải rồi bị đánh. Lâm Tố Mỹ không ra tay, nhưng cô đứng xem từ xa. Sau khi một đám người chạy xa, Lâm Tố Mỹ mới rầu rĩ thở dài. “Tiếc nuối lắm đúng không?” Tạ Trường Du đứng bên cạnh cô lên tiếng. Trước tiên Lâm Tố Mỹ thở dài, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Cũng không tiếc lắm”. Bởi vì cô nghĩ đến lần đầu tiên mình đánh người là khi đá La Chí Phàm, sự kích động và hả giận khi ấy dường như vẫn còn có thể hồi tưởng lại, cũng có thể gọi là kích thích. “Ừm. Tôi biết rồi.” “Cậu biết gì?” “Tôi biết bây giờ cậu đang nghĩ gì.” Lâm Tố Mỹ hơi ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày. “Vậy cậu nói xem tôi đang nghĩ gì?” “Bởi vì từng đánh người một lần rồi nên không quá tiếc nữa.” Lâm Tố Mỹ chôn chân tại chỗ, hơi thẫn thờ. Sau đó, khi cô ngẩn người, Tạ Trường Du vươn tay kéo miếng băng dán trên mặt cô ra. Đã có thể tháo ra rồi, nhưng cô vẫn để vậy. Lâm Tố Mỹ lập tức che mặt mình. “Vẫn còn vảy chưa bong hết.” Chẳng hiểu sao Tạ Trường Du lại cười. “Không sao mà, thứ cậu bôi là thuốc thần, sẽ khỏi hoàn toàn thôi.” Lâm Tố Mỹ dùng tay khẽ sờ vết thương, nhớ đến chuyện khuôn mặt này từng mọc một chiếc mụn rất to ở cằm, sau khi nặn, đóng vảy, cô bóc ra, chảy máu rồi lại đóng vảy, sau mấy lần tuần hoàn như thế, cuối cùng khỏi hẳn, còn chẳng có một vết sẹo nào, vì thế cô hơi yên tâm. “Bác sĩ chỉ thích nói về bệnh tình nghiêm trọng hơn một chút, như thế thì bệnh nhân mới chú ý hơn, đồng thời nếu xuất hiện điều ngoài ý muốn thì cũng coi như họ không nói dối.” Lâm Tố Mỹ nhìn anh, gật đầu, sau đó lại nhíu mày. “Không phải cậu nói có sẹo hay không đều không quan trọng sao?” “Tôi cảm thấy không quan trọng. Nhưng thấy cậu lo lắng như vậy, cho nên tôi cảm thấy có lẽ vẫn hơi quan trọng.” Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Hóa ra là vấn đề của bản thân tôi à!” “Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, nhất là yêu khuôn mặt mình.” “Cậu đang nói tôi tự luyến?” “Tôi có nói vậy đâu, là cậu tự nói mà.” Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng. Đêm khuya yên tĩnh, đi trên đường chỉ có những chiếc xe thi thoảng lướt qua để lại một chùm sáng. Lâm Tố Mỹ nhìn hai chiếc bóng hình thành khi có xe lướt qua. “Bây giờ Tiểu Uyển và Quách Chí Cường đang rất tốt đẹp.” “Đúng là rất tốt đẹp. Thằng ranh Quách Chí Cường ấy mà, cậu yên tâm, nó tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện gì khiến Tô Uyển không vui đâu.” “Ừm… Chỉ là Tiểu Uyển cứ thích nhắc đến Quách Chí Cường trong phòng, khiến Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều nói con bé cố ý khoe tình cảm mặn nồng.” “Đó chắc chắn là đổ oan cho tụi nó rồi, hai đứa nó thật sự mặn nồng chứ không phải là khoe.” Lâm Tố Mỹ hơi căng thẳng, cô nuốt nước bọt. “Tạ Trường Du…” “Ơi?” “Không có gì. Tôi về kí túc đây.” “Ừ.”