"Khi con người yêu một ai đó thì trời sẽ đỗ mưa có đúng không?."Lương Thái Ngọc nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm có chút thẫn thờ nhìn hỏi.Hôm nay,bầu trời rất đẹp.
"Tại sao lại hỏi như vậy?."Người nào đó ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn cô, từ lúc nào mà đại minh tinh như cô lại trở nên lãng mạn như vậy?
"Không có gì đâu."Lương Thái Ngọc nhàn nhạt nói.
"Gần đây cô rất lạ đấy."Cô gái bên cạnh nghi ngờ nhìn người nào đó nói.
"Bảo An cô làm quản lý của tôi được bao lâu rồi?."Lương Thái Ngọc cũng không quay đầu lại nhìn cô mà chỉ nhàn nhạt hỏi.
"Từ khi cô mới là một diễn viên nhí."Bảo An nhìn cô trả lời ngắn gọn.
Bao lâu? Cô cũng không còn nhớ nữa rồi...là năm năm ?!Bao lâu không quan trọng,cái quan trọng là họ thật sự tin tưởng lẫn nhau mới có thể hợp tác với nhau đến ngày hôm nay.
"Ừ, có lẽ là thật lâu rồi nhỉ?." Đáng tiếc cô thật sự chỉ ở cùng cô gái trầm tĩnh và xinh đẹp này mới hơn nửa năm thôi.
"..." Bảo An không nói gì,chỉ trầm mặt nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô gái trước mắt.Chỉ thấy đôi mắt của người nào đó dường như rất mông lung, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó...
"Bảo An này,cô đã từng ngắm hoa anh đào khi chúng rơi chưa?."Không bao lâu sau, Lương Thái Ngọc lại hỏi cô tiếp.
"Đã từng."Người nào đó nhàn nhạt trả lời, thật ra thì cô cũng rất thích ngắm hoa anh đào.
"Lúc đó cô có suy nghĩ gì?."Cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những cánh hoa đỏ rực đó tung bay đầy trời chứ? Lương Thái Ngọc buồn cười nghĩ.
"Nghĩ gì ?Nó rất đẹp chẳng phải sao?".Bảo An có chút hoang mang hỏi lại.
"Ừ, đẹp nhưng cũng rất cô đơn."
"..."
"Cô có biết người ta thường nói gì khi cánh hoa đào rơi không?."Ánh mắt Lương Thái Ngọc lóe lên một tia sáng rồi dập tắt,quay người nhìn người bên cạnh hỏi.
"Không."Người nào đó nhàn nhạt trả lời.Cô cũng đâu phải chuyên gia nghiên cứu về các loài hoa.Mà cô cũng chẳng có sở thích tìm hiểu về chúng.
"Người ta nói,khi hoa đào rơi là lúc nó khóc đấy!Là lúc nó tuyệt vọng vì chờ đợi một thứ gì đó,mà...mãi mãi không có kết quả gì."Lương Thái Ngọc có chút nghẹn ngào nói.Lúc trước cô chưa bao giờ tin chuyện này...nhưng đây có phải là sự thật hay không?
Người nào đó ngồi bên cạnh cô cũng chẳng nói gì,chỉ là càng lúc lại càng nhìn Lương Thái Ngọc bằng một ánh mắt kì quái hơn.Đây có phải là cô không vậy?Thay đổi thật nhiều,nhiều đến mức khiến cho người khác không thể nào nhận ra nữa.
"Tôi đi dạo một chút."Lương Thái Ngọc nhàn nhạt nói.Sau đó đứng dậy rời đi,cũng không quay đầu nhìn lại.Lâu lắm rồi cô mới có thể thanh thản như vậy,nên nhân cơ hội này đi dạo hít thở không khí trong lành một chút.
Mà Bảo An cũng không có ngăn cản cô lại.Dù sao mấy ngày nay cô thấy Lương Thái Ngọc có vẻ rất mệt mỏi,cho cô ấy một chút không gian yên tĩnh một chút cũng tốt.
~Phân cách~
Dừng chân một chút,cô cau mày nhìn người đàn ông phía trước,hồi lâu liền không nhịn được đi đến trước mặt người nào đó,hít một hơi thật sâu.
"Là sao?."Lương Thái Ngọc trừng mắt nhìn hắn hỏi.
Người nào đó vẫn giữ nguyên bộ dạng lười biếng cùng hòa hoa,nhìn cô nhàn nhạt hỏi lại:"Sao?."
"Đừng có ở đây giả ngốc với tôi."Cô gái nào đó nhịn không được quát vào mặt hắn.Dẹp ngay cái bộ mặt vô tội của anh đi,nhìn chướng mắt thật đấy.
"Tôi không hiểu em đang nói gì."Triệu Hàn Lâm bày ra bộ mặt vô tội nhìn cô gái trước mắt hỏi.
Lương Thái Ngọc tức đến muốn dậm chân đấm ngực.Cái bộ mặt tuấn mĩ trước mắt này,nếu có thể cô thật sự muốn bóp nát nó !Đáng ghét thật!
"Anh cho Lãnh Ngạo Thiên biết địa chỉ khách sạn của tôi phải không?."Lương Thái Ngọc tức giận hỏi.Chắc chắn là hắn làm,cô dám lấy tính mạng ran đảm bảo luôn đấy!
"Hóa ra là chuyện đó à?Ừ là tôi đấy,mà anh ta thật sự đến tìm em sao?."Triệu Hàn Lâm chợt hiểu ra.Nhưng mà cũng thú vị thật,cái tên đó thật sự đến tìm cô.
"Ai cho anh làm vậy?."Cô có bảo hắn làm vậy sao?
"Chỉ là địa chỉ thôi chứ có gì quý giá đâu mà phải xin phép."Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt nói,vốn không xem sự tức giận của cô ra gì.
"Nhưng cũng không đến lượt anh làm vậy."
"Khách sạn cũng là của tôi,tôi muốn cho ai biết là quyền của tôi."Triệu Hàn Lâm bá đạo nói.Cô đang ở khách sạn của hắn nha,hắn muốn nói cho ai biết là quyền của hắn.Cô quản được sao?
"Anh..!"
"Haiz...trùng hợp thật."Triệu Hàn Lâm nhàn nhạt nói.
Lương Thái Ngọc cau mày,nhìn theo tấm mắt của hắn.Cái gì?Không phải cô xui xẻo vậy chứ?Mới bước ra khỏi cửa liền liên tiếp gặp khắc tinh !
Khác với sự sửng sờ của cô gái bên cạnh,Triệu Hàn Lâm khẽ nhếch môi,có chút thú vị nhìn người đàn ông nho nhã đang đi về phía của bọn họ.
"Lãnh tiên sinh trùng hợp quá."Người nào đó nhìn người trước mắt cười hỏi.
Lãnh Ngạo Thiên không nói gì,chỉ là nhìn chắm chắm cô gái bên cạnh hỏi:"Sao hai người lại ở đây?"
"Lãnh tiên sinh, anh cũng thú vị thật, tại sao tôi và cô ấy không thể ở đây?."Người nào đó nhìn hắn thú vị hỏi.
"Không phải hai người..."Đã cắt đứt quan hệ rồi sao?
Triệu Hàn Lâm dĩ nhiên nhìn ra,sự bối rối trong mắt của Lãnh Ngạo Thiên.Và tất nhiên hắn cũng biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
"Chúng tôi không thể làm bạn bè được sao?."Trệu Hàn Lâm nhàn nhạt hỏi.
Lãnh Ngạo Thiên cũng không có trả lời hắn,kéo tay cô gái nào đó hỏi:"Tại sao cô không nói gì?."
Từ đầu tới cuối cô cũng không có nói tiếng nào.Làm cho hắn có chút lo lắng,thật ra thì cô đang suy nghĩ gì?Tại sao lại đi đến gặp người đàn ông này chứ?Chẳng lẽ cô vẫn còn lưu luyến với hắn...
"Tôi có thể nói gì?."Lương Thái Ngọc mắt đẹp nhìn hắn hỏi.Cô nên nói gì?Cô cũng không biết...
"Lãnh tiên sinh,chúng tôi chỉ trùng hợp gặp nhau thôi anh đừng nghi ngờ."Triệu Hàn Lâm nhìn hắn nhàn nhạt nói.
"Tại sao tôi phải nghi ngờ?."Lãnh Ngạo Thiên vô ý thức phản bát.Hắn nghi ngờ điều gì chứ?
"Hai người cứ từ từ ở đây nói chuyện đi,tôi đi đây."Lương Thái Ngọc chán nản nói.Dù sao cô cũng không muốn tếp tục ở đây nhìn hai người này diễn kịch.Cô không có thời gian mà cũng không có hứng thú để xem.
"Đợi chút."Lãnh Ngạo Thiên vội vàng quay sang ngăn cản cô lại.
Lương Thái Ngọc lạnh lùng gạt tay hắn ra,sau đó quay người rời đi.Hắn bảo cô đứng lại thì cô sẽ đứng lại sao?Từ lúc nào mà trong mắt hắn cô trở nên ngoan ngão nghe lời người khác thế?Buồn cười thật...
Lãnh Ngạo Thiên lập tức đuổi theo sau Lương Thái Ngọc.Hắn có chuyện muốn nói với cô,sau có thể rời đi như vậy được.
Triệu Hàn Lâm không nói gì,chỉ là im lặng nhìn một màn lôi kéo trước mắt.ắn khẽ mỉn cười đi theo sau hai người nào đó.Dù sao hắn cũng đang rất rảnh,nên cũng muốn xem một chút vở kịch của hai siêu sao trước mắt này.
Haiz..nếu đi mua vé cũng rất khó đó nha !Giờ được xem trực tiếp như vậy...tại sao hắn lại không coi chứ?Xem một chút cũng đâu có mất mát gì...
Một lúc lâu sau,chỉ thấy Lương Thái Ngọc tức giận đi qua đường,còn người nào đó thì vội vã đuổi theo phía sau.Hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo nhau.
Triệu Hàn Lâm thở dài chán nản,còn tưởng là sẽ có chuyện gì thú vị lắm.Xem ra cũng chắng có gì đáng xem,thôi thì về trước vậy.
Hắn vừa định quay người rời đi,thì đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó.Nhìn hai người phía xa la lên:"Đừng ở đó cãi nhau nữa qua đây đi."
Dù sao thì lôi lôi kéo kéo nhau ngoài đường cũng rất nguy hiểm,và là chuyện không tốt.Hơn nữa họ còn là người của công chúng nhất định sẽ gây chú ý.Mà đúng là vậy,có rất nhiều qua quanh hai bên đường bàn tán,còn chụp hình nữa.
Mà hai người nào đó vốn không nghe lời nhắc nhỡ của hắn.Tiếp tục cãi nhau.
"Tôi đã bảo anh đừng theo tôi rồi mà?."Hắn thật sự nghe không hiểu lời cô nói à?Sao cứ bám mãi lấy cô thế.
"Tôi có chuyện muốn nói."Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt nói.
"Không có gì để nói cả."Lương Thái Ngọc nhìn hắn lạnh lùng nói.
"Được rồi,qua kia rồi nói."Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên ý thức được mọi người xung quanh,kéo tay cô nhắc nhỡ.
Lương Thái Ngọc sớm đã bị tức giận cùng thù hận mù quáng làm cho mất lý trí.Sự đụng chạm của hắn chỉ càng làm cho cô thêm oán giận.Lạnh lùng đẫy hắn ra,bỏ mặc tất cả đi về phía trước.
"Cẩn thận."Chỉ nghe thấy hai âm thanh trầm bỏng thốt lên.
Lãnh Ngạo Thiên hoảng hốt chạy nhanh về phía trước,kéo cô vào lòng mình trong giay lác liền đẫy cô về phía bên trái.Mọi việc xảy ra chỉ trong tít tắc khiến cho Triệu Hàn Lâm cũng rất bất ngờ, đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Gầm".Một tiếng,không khí chợt lắng động lại.Lương Thái Ngọc còn đang ngây người,không hiểu chuyện gì.
Lúc hoàn hồn lại Lương Thái Ngọc chỉ thấy một mảnh đỏ rực trước mắt.Hoảng hốt quỵ người xuống.
Chuyện này là sao?Tại sao?Không thể nào...cô đang mơ sao?
"Em...không sao chứ?."Một giọng nói khán khàn yếu ớt khẽ vang lên.
Giống như được thức tỉnh,cô nhìn người đàn ông đầy máu đang nằm trước mắt,run rẩy hỏi:"Tại sao anh lại làm vậy?."Tại sao lại cứu cô.
Lãnh Ngạo Thiên cố nén đau đớn,đưa bàn tay lên khẽ vuốt gương mặt của cô,nghẹn ngào cùng đau xót nói:"Để chuộc lỗi với những người tôi yêu."
Nói xong hắn chỉ thấy mi mắt nặng trĩu một mảnh tối đen xuất hiện.Hắn từ từ ngất đi.
"Ngạo Thiên."Lương Thái Ngọc sợ hãi hét lên một tiếng.Cô sai rồi,cô sai rồi,cô không muốn hắn chết,Cô không cho hắn chết !Cô vẫn chưa trả thù xong,cô không cho hắn rời bỏ cô sớm như vậy.
"Mau gọi xe cứu thương!."Cô nén đau lòng,cô nhìn người trước mắt nói.
Triệu Hàn Lâm ngay người,gật đầu một cái liền gọi xe cứu thương tới.Lúc này , hắn thật sự bất ngờ vì hành động của này, không ngờ hắn lại bất chấp tính mạng của mình như vậy.Đây là tình yêu sao?
Triệu Hàn Lâm âm trầm suy nghĩ...thứ này thật sự đang giá ới như vậy sao?Quý báo hơn cả mạng sống của bản thân?
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
58 chương
84 chương
101 chương
80 chương
37 chương
54 chương