Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 43
Tết đến tất nhiên là phải mua sắm đồ tết. Do còn mang lại phúc lợi cho công ty, hàng năm Mễ Hi Huy được công ty phụ viện rất nhiều. Lúc gần tan ca Mễ Hi Huy đem xe chạy đến sân sau bệnh viện, bác sĩ Mạch đứng nơi đó, xắn tay áo lên, xoa thắt lưng. Nhân viên chịu trách nhiệm nơi sân sau cầm một xấp giấy tài liệu, trên mặt đất là một đống gói nhỏ to. Mùa đông nơi Thiên Tân gió lớn, túi nilon xào xào xạc xạc bị gió thổi qua.
Mễ Hi Huy ngừng xe, bước xuống mở cốp sau. Bác sĩ Mạch đá đá những thùng dưới chân, “Nhiều đồ lắm, cốp xe có vẻ không để đủ.”
Mễ Hi Huy đánh giá một phen, “Không để đủ thì để trên ghế sau.”
Rau dưa, đủ loại cá ướp lạnh, còn có các loại bánh trái.
Mễ Hi Huy khiêng từng thùng từng thùng vào cốp sau, bác sĩ Mạch ở một bên cùng người bác sĩ không biết đang thương lượng gì. Gió mùa đông thổi qua, thanh âm gì cũng bị cuốn đi. Cốp xe quả nhiên không đủ, có vài thùng rất chiếm chỗ. Mễ Hi Huy mở cửa sau, khiêng những thùng còn lại vào.
“Thương lượng gì đó.” Mễ Hi Huy kéo tay áo xuống, phủi phủi tay. Bác sĩ Mạch đi tới cười đáp, “Tôi thương lượng cùng họ đồ tết phải làm sao. Chia nhiều thì ăn không hết, dư rồi thì phiền. Không đưa bớt cho anh cậu”
Mễ Hi Huy nói, “Anh ấy còn một đống không biết làm sao mà.”
Bác sĩ Hứa nhìn qua cũng không khá lắm, xanh xao. Mới nhìn thấy từ phía xa xa, bác sĩ Mạch vội đi tới vỗ bôm bốp, “Sao vậy Thứ gì đi không trở về”
Bác sĩ Hứa không nói chuyện. Bác sĩ Mạch bảo, “Bằng không bọn tôi đưa cậu về”
Bác sĩ Hứa miễn cưỡng cười, “Vậy thật sự làm phiền cậu.”
Mễ Hi Huy đi tới khiêng đồ của bác sĩ Hứa lên xe. Chỗ ngồi phía sau có hơi chật, bác sĩ Hứa cuối cùng cũng ngồi xuống. Mễ Hi Huy đóng cửa xe, bác sĩ Mạch ôm một hộp cua ngâm rượu[1] ngồi vào vị trí phó lái, “Năm nay nhiều hơn năm trước nhỉ.”
Bác sĩ Hứa ừ một tiếng.
Mễ Hi Huy đặt tay nơi chỗ ngồi, quay đầu lại nhìn, một mặt xoay vô lăng. Kỹ thuật thành thạo, tư thái xinh đẹp. Bác sĩ Hứa cười hỏi, “Tôi gây cản trở sao”
Mễ Hi Huy ôn hòa đáp, “Không.”
Lái xe ra bệnh viện, đưa bác sĩ Hứa về nhà trước. Trên đường không nói chuyện, bác sĩ Hứa chống trán ngủ gật. Bác sĩ Mạch nhẹ giọng hỏi Mễ Hi Huy, “Lễ mừng năm mới bác trai bác gái phải làm sao”
Mễ Hi Huy trả lời, “Trải qua ở bệnh viện.”
Bác sĩ Mạch thở dài.
Mấy ngày nay vẫn luôn cần có người ở cùng, Hình Long Nhược và Mễ Hi Huy luân phiên nhau đến. Ngày hôm qua Hình Long Nhược ở lại cả đêm. Mễ Hi Huy vốn không sẵn lòng lắm để Hình Long Nhược thức đêm, dù sao cảnh sát là một nghề nguy hiểm cần tập trung tình thần. Bệnh tình của ông Hình cứ lặp đi lặp lại, khi tốt lên khi xấu đi. Bác sĩ chịu trách nhiệm cũng chỉ nói được hai câu như thế. Ông lo lắng cho hai đứa con trai, cả hai đứa đều chưa yên ổn. Hình Long Nhược trời sinh tính cách phóng khoáng, cô đơn lẻ bóng tới lui nơi cuộc đời. Còn Mễ Hi Huy thì cả ngày không lên tiếng, nghiêm túc đến chán nản.
Ba con mất rồi cũng chẳng nhắm mắt được. Bà Hình nói với Hình Long Nhược.
Lần trước sau khi được cứu về, ông Hình tỉnh lại, trên cổ đeo máy hô hấp không thể nói chuyện, huơ tay nói cần bút viết. Bác sĩ Mạch vội vàng rút cây bút máy đeo trước ngực ra, tìm một tờ giấy đặt vào tay ông. Ông Hình nằm ngửa mặt, cầm bút, viết lên giấy. Bác sĩ Mạch bước lên nhìn, sống mũi cay cay. Ông Hình viết chữ ‘Ninh’.
Hình Long Nhược và Mễ Hi Huy quỳ gối bên giường, bác sĩ Mạch cuống quít ra ngoài. Đóng cửa lại, tựa vào trên hành lang.
Mễ Hi Huy lái xe vững vàng. Cùng là một chiếc xe, nhưng với những người lái khác nhau sẽ có những cảm giác khác biệt. Bác sĩ Mạch có phần hơi bị say xe, nhưng ngồi xe Mễ Hi Huy lái chưa bao giờ chuếch choáng. Có lẽ tính tình con người cũng san sẻ cho đồ vật, người tính tình nóng nảy khi lái xe tất nhiên cũng chồng chềnh theo. “Tính tình Mễ luật sư chính là một quả cân đấy.” Bác sĩ Mạch cười bảo. Bác sĩ Hứa ngồi phía sau nhẹ giọng phụ họa. Sốt vài ngày cứ như toàn bộ năng lượng trong cơ thể bị thiêu đốt hết, sau khi hạ sốt thì cả người chỉ còn lớp da, suy suy sụp sụp. Biết bác sĩ Hứa không thoải mái, bác sĩ Mạch cũng không nói lời nào. Đi đến nửa đường, bác sĩ Hứa đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Hình Long Nhược năm nay mừng năm mới ở đâu”
Mễ Hi Huy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, “Anh tôi năm nay có ca trực vào đêm ba mươi.”
Bác sĩ Hứa yên lặng gật đầu.
Bác sĩ Mạch vẫn ôm hộp cua ngâm rượu, bên trong bình thủy tinh là cua đồng dùng rượu mà ngâm. Ôm lâu, mang đến hơi ấm. Bác sĩ Mạch đặt chiếc bình lên chân, chà chà tay. Rồi ôm lấy chiếc bình lần nữa, quay đầu nói với bác sĩ Hứa, “Lễ mừng năm mới năm nay, tới nhà bọn tôi được không. Cùng nhau trải qua. À mà phải rồi, năm nay có ca trực chứ”
Bác sĩ Hứa lắc đầu, “Không cần đâu, một mình được rồi. Tự tại hơn.”
Tiễn bác sĩ Hứa rồi, bác sĩ Mạch rốt cuộc có thể đặt chiếc bình cua ngâm rượu kia ra chỗ ngồi phía sau. Khi trở lại chỗ của mình, bác sĩ Mạch một mặt nhìn Mễ Hi Huy khởi động ô tô, một mặt nói, “Không biết Út cưng ở nhà làm gì mà. Cậu cũng thật là.”
Bình thường ít ra ngoài, Út cưng nghỉ đông rồi thì Mễ Hi Huy liền để bé ở nhà. Dặn Út cưng ai tới cũng không được mở cửa, chú và Mạch Mạch đều có chìa khóa. Người lớn bận rộn, Út cưng buổi sáng viết một phần bài tập được cho vào lúc nghỉ đông, buổi chiều có thể chơi đùa. Không được nghịch lửa đùa nước, không được leo trèo nơi chỗ cao, không được qua nhà người khác, không được làm việc gì nguy hiểm. Về phương diện ấy, Mễ Hi Huy luôn quá mức nghiêm khắc. Bác sĩ Mạch đã phát hiện Út cưng có tật xấu nói lầm bầm lầu bầu, đó cũng không phải là điều tốt đối với trẻ nhỏ.
Mễ Hi Huy chỉ lái xe, cũng không nói tiếp.
“Cậu nên để Út cưng ra ngoài vui đùa chứ. Mỗi ngày đều ở riết trong nhà, sẽ cô độc lắm.” Bác sĩ Mạch nhẹ giọng, “Út cưng mà còn được nuôi thành tính tình giống cậu nữa thì sẽ phiền đấy.”
Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái. Xung quanh khu nhà bác sĩ Mạch ở thật ra cũng có con nít, những cũng chẳng hiểu rõ, không biết đối phương trong nhà đang làm gì. Út cưng học tiểu học, những bạn bè rồi ba mẹ của bạn bé quen thế nào, Mễ Hi Huy đều rõ như lòng bàn tay. Bác sĩ Mạch tuy rằng cũng không đồng ý, cũng hiểu được không nên can thiệp. Mễ Hi Huy trước kia một người nuôi một đứa bé gian nan đến nhường nào, bác sĩ Mạch đại để có thể tưởng tượng được.
“Từ khi có Út cưng… Tôi nhìn ai cũng thấy như buôn bán trẻ em.” Mễ Hi Huy đột nhiên nói.
Lúc học đại học, thấy giáo giảng về những vụ án, có một bộ phận là án tổn thương trẻ nhỏ. Đánh đập, cưỡng gian, Mễ Hi Huy nghe mà run rẩy. Mấy năm trước Thiên Thân còn có những lời đồn đãi về người tàn tật buôn bán khí quan của trẻ nhỏ. Dù là thật hay giả, điều đó đã đẩy thần kình Mễ Hi Huy tới cực hạn.
Cậu chỉ muốn Út cưng bình an lớn lên. Lỡ như có chuyện không tốt phát sinh, thì cho dù có trừng trị tên đầu sỏ, tổn thương cả đời nơi trẻ nhỏ sẽ mãi chẳng phai mờ.
Thế nên cậu thà rằng khóa Út cưng ở nhà.
Bác sĩ Mạch nhìn vẻ mặt Mễ Hi Huy, giận dữ bảo, “Được rồi được rồi tôi biết. Tôi dẫn Út cưng ra ngoài chơi, có tôi đi theo là được chứ gì.”
Mễ Hi Huy im lặng.
Về nhà đem hàng tết tháo xuống, phân loại đưa vào tầng hầm ngầm. Có một bộ phận thực phẩm đã nấu chín, lỗ tai heo, chân gà, đều là thứ bác sĩ Mạch thích ăn, phải khiêng lên. Cửa nhà để xe đóng xuống, che lại ánh sáng. Bác sĩ Mạch mở đèn tầng hầm, vẫn không sáng lắm. Mễ Hi Huy dọn một thùng rồi lại một thùng, bác sĩ Mạch hỗ trợ. Hai người đang dọn, đột nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó. Bác sĩ Mạch thính tai, ngẩn ra nhìn Mễ Hi Huy, “Nghe thấy không”
Mễ Hi Huy đảo vòng quanh tầng hầm. Nơi tầng hầm nhiều đồ vật lắm, một chiếc bóng nhỏ đèn huyền mờ ảo vọt qua, bóng soi nơi đất.
Lại một tiếng kêu khẽ khàng vang.
Mềm nhẹ, âm thanh của vật sống. Cũng không giống tiếng chuột, không biết là thứ gì. Bác sĩ Mạch vội vàng mở cửa chớp ra. Cánh cửa lên xuống chậm rãi mở, ánh sáng rạng ngời lập tức ùa vào. Mễ Hi Huy cong người tìm tới tìm lui, rốt cuộc phát hiện phía sau một chiếc hộp một chú mèo mun nho nhỏ.
Không kéo cửa lên thật sự là nhìn không thấy.
Cơ thể bẩn như vậy lui trong góc, như một chiếc khăn lau be bé. Đôi mắt xanh màu ngọc bích bỗng mở, bắn ra hai tia sáng nhìn chằm chằm Mễ Hi Huy. Bác sĩ Mạch nói, “Trời ơi thấy mèo đen là xui lắm đấy!”
Mễ Hi Huy ngồi xổm xuống, nhìn mèo mun nho nhỏ mà mỉm cười. Trên người mèo mun hình như có vết thương, ánh mắt rất cảnh giác.
“Huyền miêu trấn trạch, che chở con cháu.” Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói. Bác sĩ Mạch nghi hoặc ừm một tiếng, Mễ Hi Huy duỗi tay về phía mèo con. Mèo nhỏ cuối cùng cũng động, liếm liếm ngón tay Mễ Hi Huy.
Trong phong tục truyền thống ở Trung Quốc, mèo đen có thể trấn giữ nhà cửa đuổi tai ương.
Mễ Hi Huy dùng tờ báo nhẹ nhàng bọc mèo mun nhỏ lại, mấp máy môi với bác sĩ Mạch, “Vận xui của chúng ta sẽ rất nhanh qua đi.”
Út cưng ôm mèo nhỏ xuống lầu tới đón Mễ Hi Huy và bác sĩ Mạch. Trẻ nhỏ ở nhà thì cô đơn.
Mèo nhỏ nhảy ra khỏi lòng ngực Út cưng, chậm rãi đi đến trước mặt Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy thả mèo mun nhỏ và cả giấy báo xuống đất, mèo nhỏ nhảy dựng về phía sau. Mèo mun ta còn nhỏ hơn cả mèo nhỏ nữa, nằm trên tờ báo, vẫn không nhúc nhích. Trên bụng bị thương, đóng vẩy và bùn, từng đường từng đường một. Mèo nhỏ ngửi ngửi mèo mun, đi vòng vòng xung quanh.
“Không biết xử lý thế nào, đợi lát nữa đưa đến bác sĩ thú y gần đó khám thử xem.” Mễ Hi Huy nhìn mèo mun nằm sấp trên báo nhẹ giọng nói.
“Tôi thấy cũng không nặng lắm.” Bác sĩ Mạch cũng ngồi xổm xuống. Út cưng đè mèo nhỏ lại, người một nhà vây quanh mèo mun xem. Mèo mun ta vẫn nằm sấp như trước, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên người mèo ta rất bẩn, có lẽ có cả rận. Út cưng khẽ khàng bảo, “Chú ơi ~ mèo nhỏ hình như rất không thoải mái ~”
Mễ Hi Huy đứng lên, lấy báo cuộn mèo mun lại, “Tôi đi đưa nó đến bác sĩ thú ý trước. Hãy ở nhà chờ.”
Út cưng dạ một tiếng. Mễ Hi Huy cầm chìa khóa ôm mèo mun nhỏ xuống lầu, bác sĩ Mạch mở ra những thùng hàng quà tết được phân, hỏi Út cưng muốn ăn bánh trái gì. Út cưng chọn một chiếc bánh mình có hình cá chép, một chiếc bánh ngọt hình hoa sen. Bác sĩ Mạch bèn lấy bánh trái ra..
~*~
Hình Long Nhược ở bên giường cả đêm, may mà hôm nay cũng coi như thiên hạ thái bình. Đội cảnh sát hình sự và đội phòng cháy chữa cháy, thậm chí cả đội cảnh sát giao thông cùng nhau luyện tập biện pháp quản lý trị an trước lễ tết. Giống hệt năm trước thôi, chỉ có một câu để hình dung: Phòng ngừa những gì chưa xảy ra. Đội cảnh sát giao thông mấy ngày nay tối nào cũng phải luôn tuần tra, dùng máy đo đứng dưới chân cầu xem những chiếc xe vận tải có quá tải hay không. Hình Long Nhược nhân lúc luyện tập tranh thủ ngủ bù, chống cằm, làm như đang suy nghĩ sâu xa. Chờ lãnh đạo nói đến say sưa, Hình Long Nhược đã ngủ được kha khá.
Anh cầm bài ghi chép đi ra phòng họp, cân nhắc xem Mễ Hi Huy đang bận bịu gì ở nhà, hôm nay đến phiên anh đưa cơm. Đưa cơm cũng tránh không được bị mắng, ngại đồ ăn nhạt miệng. Thế là anh bèn lấy di động ra, gọi cho Mễ Hi Huy, nói hôm nay cơm chiều do anh đưa. Trong điện thoại không biết tại sao lại nghe thấy tiếng mèo kêu, meo meo meo meo. Mễ Hi Huy đồng ý, dặn lúc anh đưa cơm phải nhớ cẩn thận. Cúp điện thoại rồi Hình Long Nhược nghĩ, lại gọi cho bác sĩ Hứa. Bác sĩ Hứa chắc là đang nằm trên giường, giọng có phần buồn bã, khàn khàn, lười biếng.
“Tôi phải đưa cơm cho ba mẹ tôi. Nhân tiện đưa cho bác sĩ một phần nhé”
“…Vậy cám ơn.”
“Ừm… Hộp giữ ấm không đủ, bằng không như vậy đi, tôi tới nhà bác sĩ làm.”
“…Ừ.”
______________________
[1] (Trung Trang Túy Giải [中庄醉蟹]) Đây là một trong những món ăn bình dân của vùng An Huy. Tương truyền là do lúc ấy ở vùng Thiệu Hưng, hai bên bờ sông Hoài đầy là cua, dân chúng lại không biết rằng ăn được, hoa màu năm đó lại thất thu, vô cùng lo sợ. Có vị sư gia liền đề nghị với quan của châu huyện, cổ vũ trăm họ bắt giữ cua, nộp lên quan phủ, rồi chuẩn bị rất nhiều vại cùng muối ăn, rượu Thiệu Hưng, sau đó chế biến cua, và rồi lưu truyền khắp nơi. Vậy nên ở Thiệu Hưng món này còn có tên là ‘cua Hoài’.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
447 chương
65 chương
44 chương