Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 28
Mễ đại luật sư đang… khụ, chà đạp Tiểu Mạch.
Vạch trần, đặt phía dưới, một hơi một hơi ăn luôn. Ngay từ đầu Mễ Hi Huy cũng chỉ là dựa vào việc dụng sức mà làm, dục vọng vừa lên thì bản thân mình cũng không kiềm chế được, sẽ làm bị thương bác sĩ Mạch. Sau thì dần học được khống chế, thậm chí có kỹ xảo, giở trò ra với bác sĩ Mạch rất thuận buồm xuôi gió, đôi lúc còn dùng một vài dụng cụ biểu diễn, như còng tay nhỏ rồi roi da nhỏ rồi quần con con… gì gì đó. Bác sĩ Mạch bị cậu nhào nặn đến nghẹn lời, “Từ đâu mà học được!”
“Luyện tập nhiều hơn thôi.” Mễ Hi Huy đáp.
Mễ Hi Huy suốt ngày nghiêm mặt như khúc gỗ, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, cấm dục vô cùng. Nhưng dục vọng thì hệt như búc tường chắn hồng thủy, chỉ cần mở ra một lỗ nho nhỏ thì sẽ vỡ đê mà trào, mãnh liệt mênh mông.
Các loại tư thế, liếm cắn, hôn môi, cậu thích hôn môi bác sĩ Mạch rồi hôn bắp đùi, chậm rãi liếm. Bác sĩ Mạch vẻ ngoài là bậc đại thúc, nhưng vẫn mang trái tim của chàng trai ngây thơ, cảm thấy thẹn đến làn da bắt đầu đỏ lên.
“Ngay cả mông cũng đỏ rồi.” Mễ Hi Huy nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai bác sĩ Mạch nói.
“Bà nó đi chết đi…” Bác sĩ Mạch rít gào.
Buổi chiều Mễ Hi Huy tăng ca. Bác sĩ Mạch đi đón Út cưng, nắm bàn tay nhỏ của bé cười bảo, “Hôm nay chú Út cưng tăng ca, hai ta tự do rồi. Chúng ta đi ăn KFC.”
Út cưng cao hứng nhảy lên nhảy xuống, “Hay quá hay quá ~”
Lúc chuẩn bị qua đường, Út cưng đột nhiên khẽ khàng kêu, “Mẹ ơi~”
Bác sĩ Mạch sửng sốt. Đã quên mất Út cưng còn người mẹ.
Đứng đối diện bên đường là một người phụ nữ trẻ. Mang kính, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi. Ăn mặc nghiêm trang, biểu tình rất nghiêm túc. Út cưng có hơi khiếp sợ mà lui về sau bác sĩ Mạch, người phụ nữ kia nhìn cảnh ấy, hơi nhíu mày. Bác sĩ Mạch thấy đèn giao thông chuyển màu xanh, vì thế nắm tay Út cưng, đi về phía đối diện.
Đi đến đối diện, người phụ nữ kia gật đầu với bác sĩ Mạch, “Xin chào, tôi là Tôn Mẫn, là mẹ của Hình Ngôn Ninh.”
Bác sĩ Mạch cười nói, “Xin chào, tôi là Mạch Uy, trước mắt là chủ cho thuê nhà của Mễ Hi Huy.”
Tôn Mẫn cau mày, “Sao chú ấy không đích thân đến”
Bác sĩ Mạch nghe lời đó thì khó chịu, cũng không nhiều lời. Tôn Mẫn vừa thấy chính là kiểu phụ nữ vô cùng giỏi giang, có đầu óc, rất mạch lạc. Nhưng làm cô giáo lâu, bình thường nói chuyện đều có ý giáo huấn người khác. Út cưng cũng sợ mẹ mình, cách xử phạt của cô đối với Út cưng rất nghiêm khắc. Tôn Mẫn cũng không phải là nhớ Út cưng, chỉ không hài lòng nói, “Lúc trước Hình Long Nhược tranh con với tôi cũng là do Mễ Hi Huy có khả năng, tranh được rồi thì ném đi mặc kệ sao.”
Bác sĩ Mạch rất không muốn đáp lời. Chiến tranh trong nhà Mễ Hi Huy, bác sĩ Mạch ít nhiều cũng biết, nhưng cũng không muốn xâm nhập nhiều. Hỗn chiến trong nhà người khác tựa vũng bùn, người ngoài tốt nhất đừng nên xen vào, nếu không bị kéo xuống theo rồi thì cũng sẽ dính đầy bùn hai chân.
Tôn Mẫn cúi đầu nhìn Út cưng, cũng không có biểu tình gì. Út cưng ôm chân bác sĩ Mạch, lùi về phía sau ngày càng nhiều hơn.
“Cô tới thăm Út cưng” Bác sĩ Mạch cười nói, “Đứng ở đối diện trường tiểu học.”
Tôn Mẫn cười tự giễu, “Nó thà ôm chân anh cũng không chịu lại gần tôi.”
Bác sĩ Mạch đột nhiên lại xấu hổ. Thế là lôi tay Út cưng muốn kéo bé ra phía trước, nhưng Út cưng lại càng không chịu, sắc mặt Tôn Mẫn càng trầm hơn.
“Hình Long Nhược đúng là dạy thằng bé thật tốt, không biết nói tôi thế nào mà.”
Bác sĩ Mạch đáp, “Tôi không rõ lắm…”
Tôn Mẫn nhìn chăm chú bác sĩ Mạch, cười nói, “Anh không phải người ngoài.”
Bác sĩ Mạch cả kinh, “Sao”
Tôn Mẫn nhìn Út cưng, “Nó chưa bao giờ thân thiết với người khác như vậy. Hình Ngôn Ninh trên thực tế chưa bao giờ dễ dàng gần gũi người khác.”
Bác sĩ Mạch nắm tay Út cưng, trong lòng bàn tay ấy đều là mồ hôi.
Bất giác hiểu vì sao Út cưng lại thân thiết với mình.
Họ gần như là đồng loại – trên người đều thiếu hơi thở của mẹ hiền. Tô Tâm Chiêu chưa từng bế Mạch Uy, Tôn Mẫn có thể cũng chưa từng thế. Cơ thể con người có trí nhớ đó, mỗi một làn da, mỗi một tế bào, mỗi một dòng máu đều có trí nhớ. Trí nhớ nguyên thủy nhất của loài người đối với mẹ bắt đầu từ việc được một người phụ nữ dịu dàng ôm.
Ký ức đó bác sĩ Mạch không có, Út cưng cũng không.
Bác sĩ Mạch rất muốn cười to.
Tôn Mẫn có phần kinh ngạc nhìn bác sĩ Mạch. Trầm mặc sau một lúc lâu, Tôn Mẫn thản nhiên nói, “Vốn tôi là tìm Mễ Hi Huy. Nếu chú ấy không ở đây, anh lại là chủ cho thuê nhà của chú ấy, không biết liệu anh có thể nhắn giùm tôi tìm chú ấy có việc. Đây là số di động của tôi.”
Bác sĩ Mạch cầm lấy tờ giấy, phía trên viết một chuỗi số mất trật tự. Bác sĩ Mạch nhận lấy, nói, “Được, tôi biết rồi.”
Tôn Mẫn nhìn Út cưng, xoay người bỏ đi.
Bác sĩ Mạch ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Út cưng, “Út cưng vì sao không chào mẹ”
Út cưng nhướn mày lên, cắn đôi môi nhỏ, hơn nửa ngày mới oan ức nói, “Tâm tình mẹ đang không tốt…”
Tôn Mẫn đánh con xuống tay luôn nặng, hoặc đánh vào đùi Út cưng. Mễ Hi Huy từng đề cập qua, trước khi ly hôn Út cưng có một đoạn thời gian ngắn quay về nhà ba mẹ, mấy ngày sau Mễ Hi Huy đón về, trên đùi luôn có dấu xanh tím. Út cưng e sợ, luôn trốn mẹ mình. Thường lén lút lẩn mất khiến Tôn Mẫn phiền lòng, lại giận lại đánh con, càng làm Út cưng sợ hãi.
Bác sĩ Mạch thở ra một hơi, đứng thẳng dậy, cầm tay Út cưng, “Chúng ta đi ăn KFC đi.”
Út cưng kiễng mũi chân ôm cổ bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ chúng ta về nhà được không ~”
Bác sĩ Mạch vỗ tấm lưng nhỏ của bé, “Được, về nhà.”
~*~
Con phố làng chơi nổi tiếng của Thiên Tân phát sinh đánh nhau có vũ khí quy mô lớn, cảnh sát hình sự đuổi tới ngăn lại, xe cảnh sát chỉ có thể đứng ở đầu phố, trong ngã tư dơ bẩn chật hẹp một mảnh hỗn chiến. Có gái làng chơi lây lất vì bạch phiến, con phố đủ mọi thành phần. Cánh tay Hình Long Nhược bị chém một dao, vừa sâu lại vừa dài. Những cảnh sát đi cùng sợ thương tổn đến gân cốt, để người đưa Hình Long Nhược đến bệnh viện khám gấp, công việc kết thúc còn lại để họ xử lý. Gần rạng sáng, mặt trời vẫn chưa chịu tỉnh. Hình Long Nhược nghiêng đầu tựa vào trên kính xe ngủ gật, tay trái ôm lấy tay phải, máu vẫn còn chảy. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi cùng đi líu lưỡi, như vậy còn có thể ngủ sao. Người cảnh sát lái xe mở đèn cảnh sát, nhưng không mở còi hụ. Những ánh sáng đỏ xanh luân phiên nhau, từng đợt từng đợt sáng, trong bóng đêm đột ngột huy hoàng.
Tới bệnh viện, anh chàng cảnh sát đánh thức Hình Long Nhược dậy. Hình Long Nhược dụi dụi mắt, ôm cánh tay nhảy xuống xe. Khí trời vào rạng sáng có hơi lạnh thấu xương, đặc biệt là vào mùa đông. Trên tay phải là một vết chém rất dài, tựa như đang sống mà đập, một nhịp đập một nhịp đau. Đi vào đại sảnh của phòng khám gấp, Hình Long Nhược ôm tay mà đứng, trên người là đồng phục cảnh sát, mũ không đội, dáng vẻ hết sức gắng gượng. Đèn trong phòng cấp cứu lấp lánh sáng, tăm tối thê lương. Một người bác sĩ nhã nhặn đi ra, thấy Hình Long Nhược, bật cười ra tiếng, “Sao lại đến đây.”
Hình Long Nhược nhìn người bác sĩ này suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ, đây không phải bác sĩ Hứa đã từng cứu mình sao.
Bác sĩ Hứa quan sát Hình Long Nhược, chậc chậc tặc lưỡi, lắc đầu, “Kỹ thuật đánh nhau không tốt sao. Hết súng tới đao.”
Hình Long Nhược khẽ cười, “Toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật chữa bệnh của bác sĩ Hứa.”
Bác sĩ Hứa vẫy tay về phía anh, “Lại đây, tôi xử lý cho.”
Hình Long Nhược đi vào phòng khám chữa bệnh cùng bác sĩ Hứa, nhìn bác sĩ Hứa xé mở băng gạc, đặt lên tay mình. Rồi bác sĩ Hứa mới chậm rãi mang bao tay, “Nơi này thuộc vào nơi có nhiều dây thần kinh, không thể tiêm thuốc tê nhiều. Hãy kiên nhẫn.”
Hình Long Nhược nói, “Bác sĩ khâu đi.”
Việc khâu lại miệng vết thương toàn bộ phải xem ở tay nghề bác sĩ. Có bác sĩ sau khi khâu rồi thì vết sẹo vô cùng nông, có bác sĩ khâu sai, vết sẹo lại thô vô cùng. Bác sĩ Hứa một tay lấy kim một tay lấy nhíp, hết sức chăm chú mà khâu, ngón tay màu tuyết trắng rất linh hoạt. Cái trắng của bác sĩ Hứa thật sự là tương đương màu trắng của tuyết. Kỳ thật đây là do sự thiếu hụt của một loại gen, chứng thiếu sắc tố. Không hoàn toàn giống chứng bạch tạng, nhưng trắng hơn so với người bình thường. Tóc bác sĩ Hứa là tóc màu cây đay, nếu nhìn kỹ thì là màu rám nắng nhạt. Da trắng đến hiếm thấy, tái nhợt. Năm đó khi nhập học vào học viện y của đại học T, bác sĩ Hứa đứng dưới ký túc xá, khiến nam sinh cả một lầu rúng động. Mặc dù là một loại thiếu hụt, như má lúm đồng tiền trên thực tế cũng là một loại thiếu hụt nơi cơ mặt mới hình thành nên, nhưng không thể phủ nhận, những thiếu hụt đó thật sự rất đẹp. Vừa khéo Hình Long Nhược lại tương phản, từ nhỏ đã đen như than, bị người cười kẻ chê cũng thành quen, bản thân mình cũng không cảm thấy gì không tốt. Màu mật ong khỏe mạnh, rất khêu gợi. Hôm nay, tay bác sĩ Hứa nhẹ nhàng mà vội vàng, Hình Long Nhược cúi đầu nhìn lại, phong cảnh do tay mình tạo ra chính là tôn lên đôi bàn tay xinh đẹp màu tuyến trắng.
Là màu hơi tối. Hình Long Nhược nhìn cánh tay phải mình, rồi nhìn tay bác sĩ Hứa, bất giác nghĩ.
Khâu xong, bác sĩ Hứa thở phào, “Trong vòng một tuần đừng đụng vào nước, sau một tuần lại đây cắt chỉ.”
Hình Long Nhược trả lời, “Cám ơn bác sĩ.”
~*~
Bác sĩ Mạch đưa số di động của Tôn Mẫn cho Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy nhìn thoáng qua, ném bỏ. Bác sĩ Mạch nhướn mày, Mễ Hi Huy một bên rửa chén một bên trầm giọng bảo, “Thỏa thuận khi ly hôn rất rõ ràng, không có vấn đề gì. Như vậy chị ấy vì sao muốn tìm tôi Có việc cũng là phải tìm Hình Long Nhược. Tôi không liên quan gì đến chị ấy, không muốn vướng vào không rõ.”
Bác sĩ Mạch ngẫm nghĩ, cũng đúng.
Ôm lưng Mễ Hi Huy, bác sĩ Mạch gác cằm lên vai cậu, “Gần đây có xem tin tức không.”
Mễ Hi Huy ừ một tiếng.
“Lưu Đình bị bắt rồi. Cậu nói xem hắn có thể vu khống cho Tô Tâm Chiêu không Tô Kính Văn cùng Tô Tâm Chiêu cũng chẳng sạch sẽ. Chẳng qua Tô Kính Văn chết rồi. Nếu Tô Tâm Chiêu bị bắt, tôi cũng chẳng đi đóng tiền phạt tham ô gì. Thích phán thế nào thì cứ phán thế đó.”
Mễ Hi Huy dùng miếng vải sạch lau chén đĩa.
“Không phải cảm thấy tôi đáng bị thiên lôi đánh đó chứ”
Mễ Hi Huy trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói, “Mẹ tôi kêu tôi ngày mai dẫn Út cưng về nhà ăn cơm. Tôi nói muốn dẫn theo một người bạn.”
Bác sĩ Mạch tựa hồ sửng sốt.
Cuối cùng Mễ Hi Huy buông chén xuống, “Anh… đi không”
Bác sĩ Mạch ha ha cười, “Đi, tất nhiên đi. Tôi chưa gặp qua mẹ cậu mà.”
Mễ Hi Huy vỗ vỗ tay bác sĩ Mạch, “Cám ơn.”
Lần đầu tiên gặp bác sĩ Mạch, bà Hình cũng rất có thiện cảm. Bác sĩ Mạch cỡ tuổi Hình Long Nhược, nhưng nhìn không ra tuổi thật. Mang kính, gầy yếu nhã nhặn, ôn lương nho nhã. Mễ Hi Huy giới thiệu nói đây là bác sĩ của bệnh viện lớn nổi tiếng, đã xem bệnh qua cho Út cưng, hoặc là chủ cho thuê nhà đương nhiệm của cậu. Bà Hình rất vui sướng, lôi kéo bác sĩ Mạch cười nói, “Cháu ngoan à, cháu có món gì đặc biệt muốn ăn thì phải nói với bác. Bác làm cho ăn.”
Bà Hình cả đời làm việc nhà, bàn tay sưng phù chai sạn. Do bột giặt mà da tay khô nứt, các đốt ngón tay lồi ra, trên tay cũng không ít vết chai. Trong lòng bàn tay thô ráp, hệt như giấy nhám. Bác sĩ Mạch bị tay bà lôi kéo, xúc cảm thật kỳ diệu. Già nua, sần sùi, cũng không mềm mại, nhưng là đôi tay ấm áp lạ thường… Bác sĩ Mạch cười nói, “Bác à, bác làm gì ăn đều ngon.”
Thật khó tưởng tượng. Trên thực tế, bà Hình còn nhỏ hơn vài tuổi so với Tô Tâm Chiêu.
Tay Hình Long Nhược bị thương, không thể đụng vào nước, ngồi trong phòng ngủ chơi cờ cùng ông Hình. Ông Hình dựa vào giường, khoác một chiếc áo bông, trong lỗ mũi là ống dưỡng khí. Bác sĩ Mạch nhìn giá treo bình dưỡng khí màu lam cao hơn nửa người, chiếc van thông bằng nhựa trong hướng về chiếc bình nước nho nhỏ, lẹp xẹp phồng lên. Phía trên có ký hiệu riêng của bệnh viện. Bác sĩ Mạch giúp đều chỉnh, “Mỗi lần đi bệnh viện đổi bình dưỡng khí phiền lắm phải không.”
Hình Long Nhược ngẩng đầu nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cười nói với ông Hình, “Lần sau bác đi đến chỗ bọn cháu thay bình dưỡng khí, cháu có thể hỗ trợ, rất nhanh là đổi được thôi. Cháu là bác sĩ nơi đó.”
Ông Hình cảm kích mà nhìn bác sĩ Mạch. Nhìn ra được ông rất vừa ý anh chàng này, chỉ vào Hình Long Nhược nói, “Cũng không biết học Tiểu Mạch người ta. Khiêm tốn nhã nhặn, con thì sao.”
Hình Long Nhược cười với bác sĩ Mạch.
Đối diện cửa hành lang là gian bếp. Mễ Hi Huy đang ở bếp phụ chuẩn bị đồ ăn. Bà Hình nói liên miên nói đến việc xem mắt, Mễ Hi Huy bảo rằng, “Con sẽ không đi xem mắt nữa.”
Bà Hình giật mình hỏi, “Vì sao”
Mễ Hi Huy đáp, “Xem mắt kỳ thật đều là sắp xếp cả thôi… Cũng chẳng có kết quả gì. Con muốn chờ Út cưng lớn rồi nói sau.”
Bà Hình nói, “Vậy phải chờ bao lâu”
Mễ Hi Huy bình tĩnh, “Nếu không thì phải làm sao.”
Bà Hình một tiếng thở dài.
Bác sĩ Mạch tán gẫu cùng ông Hình thật sự rất vui vẻ. Bác sĩ Mạch giỏi về lắng nghe, cho dù đầy bụng bực tức thì cũng chẳng hề không kiên nhẫn. Ông Hình đã lâu chưa thấy qua người có thể nghiêm túc nghe ông phân tích tình thế giữa quốc tế và quốc nội, nhất thời đem bác sĩ Mạch thành tri kỷ. Bác sĩ Mạch ngồi bên giường ông, cười nhìn ông Hình, một ông lão ưa càu nhàu mà. Còn có một bà lão biết nấu cơm ưa lải nhải. Mắt bác sĩ Mạch cay cay, may là do đeo kính, khung kính vừa lúc che được, không lộ ra.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
447 chương
65 chương
44 chương