Đại Mạc Thương Lang

Chương 86 : Bờ vực đích thực

Quả nhiên bọn Nhật cũng tiến hành xây dựng công trình ở đây, tôi hít ngược một hơi lạnh, trước đây tôi vẫn chưa tin suy luận này lắm, nhưng giờ thì nó đã được chứng thực một cách vô cùng chân thực. Có điều cũng chỉ đến vậy mà thôi, tòa tháp này hoàn toàn cũ nát, trong điều kiện môi trường ẩm ướt tuyệt đối này, xi măng không thể khô ráo được. Chúng tôi đến gần, nhìn thân tháp xiêu vẹo, nứt toác, nếu chúng tôi bước vào trong tháp, rất có khả năng nó sẽ sụp luôn. Khi chiếu đèn pin vào thấy tầng đáy trống hoác, chúng tôi thấy có một cầu thang thông lên phía trên. Tôi ra hiệu bằng mắt hỏi Bùi Thanh xem có nên vào hay không, không gian trong tháp không lớn lắm, có vẻ như không có vật gì, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Bùi Thanh soi đèn pin xuống sàn nhà, tôi thấy ở đó có rất nhiều bước chân bước loạn xạ, có vẻ vẫn còn mới, chưa đợi tôi đưa ra phán đoán, cậu ta đã nhanh chân chui luôn vào trong tháp và leo thẳng lên tầng hai. Tầng hai rất hẹp lại không có cửa sổ, chỉ rộng chừng một căn lầu gác. Chúng tôi bước lên, soi đèn pin thì lập tức nhìn thấy phía trong có ba người ngồi túm tụm vào nhau. Họ đều là những chiến sĩ của chúng tôi, tôi thở dài, nhìn họ nhắm mắt, những bộ phận cơ thể lộ ra đều bị phỏng nghiêm trọng. Bùi Thanh lên đó đẩy vài cái rồi sờ vào cơ thể họ, sau đó quay lại lắc đầu với tôi. “Nếu khi đó anh Điền nghe lời tôi sớm hơn một chút thì có lẽ vẫn còn khả năng cứu sống họ.” - Bùi Thanh nói - “Chắc chắn họ đã men theo con đường đá để tìm thấy tòa tháp này. Tòa tháp này khép kín, họ vào trong rồi cử Hà Nhữ Bình lên trên báo tin.” Tôi lặng lẽ nhìn mấy cậu lính công binh còn trẻ măng, Bùi Thanh quay người rồi bảo tôi đi theo cậu ta. Chúng tôi đi vòng qua tháp tiến về phía sau, nhưng ở đó chẳng có gì, con đường đá răm đến đây thì cụt lối, đoạn đường tiếp theo ngổn ngang đá nhọn, không thể đi qua nổi. Khe hở giữa những dải đá vụn sâu hun hút, có lẽ đó là đám đá từ trên đỉnh hang động sụt lở xuống trong lúc hang động này được hình thành. Phía trước dường như không còn công trình kiến trúc quỷ quái nào nữa, tòa tháp đá hoang tàn có lẽ là chứng tích duy nhất chứng tỏ bọn Nhật từng ở đây. Bùi Thanh không nản lòng, cậu ta thận trọng trèo lên đống đá vụn, bước từng bước thận trọng. Tôi cũng đi theo, biết mình phen này phải chịu tội rồi, những cơn đau dữ dội ở chân khiến tôi bước đi rất khó khăn, tôi đành bảo cậu ta dừng lại đợi mình. Cậu ta ngoái đầu liếc nhìn với vẻ tôi đang gây phiền cho cậu ta. Bùi Thanh miễn cưỡng quay lại dìu tôi tiến về phía trước. Tôi nói: “Anh Điền nói, từ đây đến khu vực rìa ngoài của ‘bậc thang’ nhiều nhất là một ngàn mét, phía dưới đó chính là vực thẳm, với loại địa hình này người ta không thể tu tạo nổi, phía đó chắc chắn chẳng có thứ gì đâu!” “Không! Chắc chắn là có!” - Cậu ta đáp kiên định, rồi chỉ tay về phía sâu trong đám đá vụn. Tôi thấy có một đường dây cáp chạy từ vị trí của tháp dẫn đi, nó dính trong khe hở giữa những dải đá vụn, nếu không nhìn kĩ thì không thể nào phát hiện được. “Nếu nơi này không có giá trị gì thì bọn Nhật nhất định sẽ không xây tòa tháp kia.” - Bùi Thanh giải thích - “Phía trước chắc chắn có công trình nào đó rất quan trọng, nó hẳn phải được xây dựng ở chỗ này.” Tôi thấy cậu ta nói không giống đang đợi thứ gì đó xuất hiện mà là đang đi tìm nó. Lòng cảm giác có lẽ cậu ấy đã phán đoán ra được điều gì rồi, nên liền hỏi: “Cậu nghĩ đó là công trình gì?” “Tôi nghĩ nó là một tòa tháp tín hiệu.” - Cậu ta đáp ngay. “Vì sao cậu lại đoán vậy?” - Tôi không hiểu. “Không vì sao cả, rõ ràng phải là nó.” - Cậu ta vừa thở hổn hển vừa trả lời - “Cứ đi theo đường dây cáp điện này là sẽ phát hiện ra thôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết.” Bùi Thanh thở gấp, cậu ta đang rất nóng lòng nhưng thể lực không đủ đáp ứng yêu cầu của trí não, thể lực cậu ta vốn dĩ đã rất yếu, bây giờ lại phải dìu thêm tôi nên thể lực suy kiệt càng nhanh hơn. Cậu ta đã nói thế, tôi cũng hết cách, hai chúng tôi lúc đi lúc nghỉ, đột nhiên sương mù trở nên mỏng hơn rất nhiều, phía trước bắt đầu thấy gió nổi lên. Đó là cơn cuồng phong gần mép vực, phía trước là màn đêm u tối, ánh sáng đèn pin không thể chiếu tới nơi hun hút dưới vực thẳm, nhưng thật chẳng ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu lờ mờ của đèn halogen ở phía trên. Trong ánh sáng phản quang, tôi nhìn thấy chiếc bóng của tòa tháp thép cao đúng mười tầng. Nó đứng sừng sững giữa bóng tối. Đúng là tháp tín hiệu thật! Bùi Thanh cười lớn: “Anh thấy chưa? Anh đã thấy chưa?” “Sao cậu biết?” - Tôi tròn mắt kinh ngạc, đột nhiên tôi thấy không đúng, liền hỏi: “Lẽ nào… cậu từng đến đây?” “Đương nhiên là chưa! Tôi nói rồi mà, ở đây chắc chắn có một tòa tháp tín hiệu”, cậu ta nhìn bóng đen khổng lồ, rồi hớn hở nói tiếp: “Nó y như những gì tôi tưởng tượng.” Cậu ta soi đèn pin khắp bốn phía, ngoại trừ tháp tín hiệu thì xung quanh dường như chẳng có thứ gì khác. Cậu ta bình tĩnh hơn một chút, quay đầu nhìn tôi nói với vẻ đầy phấn khích: “Anh còn nhớ tín hiệu đến từ vực sâu không? Anh Điền nói, có khả năng nó được phát ra từ đây, nhưng từ đây cách đập gần như thế, lại có cáp điện nổi lên trên thì vì sao lại phải sử dụng điện báo, dùng điện thoại chẳng phải tiện hơn sao?”, cậu ta chỉ sương mù dày đặc phía sau: “Anh thử nghĩ mà xem, đặc trưng môi trường ở đây quanh năm đều bị sương mù mang kim loại nặng bủa vây, con đập lại nằm ở trong khu vực hẹp, không có lợi cho việc tiếp nhận tín hiệu. Chắc chắn quân Nhật hy vọng có một điểm thu nhận hoặc điểm trung chuyển có thể thu nhận tín hiệu đến từ vực sâu một cách rõ ràng nhất. Nơi này chính là sự lựa chọn tuyệt vời!” Tôi hiểu cậu ta muốn nói gì, nhưng nếu là vậy thì chứng tỏ bọn Nhật đã thâm nhập nơi sâu hơn dưới vực sâu. Anh Điền đã trực tiếp phủ định luôn khả năng này, cảm thấy cách lý giải đó vừa rùng rợn vừa không hiện thực, lúc đó Bùi Thanh không phản bác nhưng rõ ràng cậu ta không nghĩ như thế. Trước khi nghe anh Điền phân tích, tôi cảm thấy tín hiệu trong vực sâu kia chỉ có thể giải thích như vậy, rồi nghe anh Điền nói xong, tôi lại cảm thấy anh nói có lý, nhưng bây giờ nghe Bùi Thanh phân tích, tôi lại càng thấy hợp lý hơn. Tôi thầm mắng mình đúng là không có chủ kiến. “Chắc chắn họ đã xuống sâu hơn.” - Bùi Thanh nói - “Không những vậy, lúc ấy họ nhất định còn sống nên mới có thể phát điện báo trở về mặt đất.” Tôi nghe giọng Bùi Thanh hơi run run thì thấy rất kì lạ, nhưng lúc ấy cũng không thể nghĩ gì nhiều. Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi tới chân tháp phát tín hiệu. Bùi Thanh lập tức ngước nhìn lên, khoảnh khắc đó, cảm giác có gì đó không ổn trong tôi lại càng dâng lên mãnh liệt hơn. Xuống dưới vực sâu, tôi luôn cảm thấy cậu ta rất đỗi vui mừng. Ấn tượng về cậu ta trong đầu tôi là lúc nào cũng vác khuôn mặt cau có khó chịu, nên giờ đây, khi cậu ta thể hiện niềm vui và tình cảm mãnh liệt đến thế, tôi nhất thời cảm thấy rất quái dị. Tôi không hiểu nguyên nhân nào khiến cậu ta lại có cảm xúc đó, chẳng lẽ vì cậu ta thấy mình đã hoàn toàn chiến thắng anh Điền chăng? Tôi chỉ có thể giải thích như vậy. Tháp tín hiệu có kết cấu bằng thép, quanh chân tháp trát một lớp xi măng dày, tại những chỗ xi măng bong tróc có thể nhìn thấy trong cấu trúc của tháp còn có mấy lớp nữa, rõ ràng họ làm vậy để phòng han gỉ. Ngày nay, loại tháp tín hiệu này cũng không thể coi là kĩ thuật cao, nhưng đối với thời chúng tôi mà nói, thì như vậy đã là hoành tráng lắm rồi. Cáp điện chạy vào trong tháp, bên cạnh tháp có một thang thép để trèo lên tầng trên giống như ở đập, nhưng chắc chắn giờ nó không đủ kiên cố để trèo lên được nữa, chúng tôi vòng qua ụ bê tông dưới chân tháp thì thấy cách đó mười mét là vực sâu vạn trượng. Đây là nơi còn nằm ngoài đường biên hơn cả mép đập, đá nhọn lởm chởm như răng sói nằm ngổn ngang khắp nơi như chọc thủng màn đêm, nó chẳng khác nào bức tường phòng ngự bằng đinh nhọn hoắt. Phía ngoài rìa vực chính là dải đêm đen quái dị, chẳng nhìn thấy gì, nhưng tôi luôn cảm thấy ở đây còn tối tăm và sâu thẳm hơn cả màn đêm ở chỗ con đập. Chúng tôi đặt đạn tín hiệu ở rìa vực, hy vọng gió lớn thế này đủ sức để hong khô thuốc dẫn. Bùi Thanh trầm ngâm, cậu ta lại trở về với dáng vẻ của thường ngày, mắt nhìn đăm đắm vào màn đêm. Tôi thấy rất khó chịu trong bộ quần áo amiăng, đứng dưới luồng gió mạnh đang thổi vù vù, quần áo dần dần khô ráo trở lại, tôi cảm thấy mình không còn chảy máu nữa, nhưng từng vệt máu lớn thấm ra bộ quần áo amiăng trông đến khiếp người, tôi không dám ngọ ngoạy lung tung, chỉ ngồi thẫn thờ bên cạnh Bùi Thanh. Chúng tôi không thể nắm bắt được mức độ hong khô của thuốc nổ, nên đành cố để nó khô được hơn chút nào hay chút ấy. Bùi Thanh ngây người một hồi, rồi quay sang hỏi tôi: “Anh đã nghe kể về truyền thuyết Hồ ly tiên chưa?” Tôi lắc đầu. Cậu ta bắt đầu kể: “Truyền thuyết kể rằng, có một chàng thư sinh tránh mưa trong hang động thì gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nàng dẫn chàng thư sinh vào sâu tít trong hang động, chàng phát hiện hang động sâu không thể tưởng tượng được và thật chẳng ngờ chàng lại rơi vào một thế giới giống như cạm bẫy. Chàng ở đó uống rượu thỏa thích và vô cùng vui vẻ. Ngày thứ hai, cô gái đó nũng nịu bảo chàng đừng đi, cứ ở lại trong động với cô, nhưng chàng lại không nỡ xa rời thế giới phồn hoa của con người, thế là chàng vẫn quyết định dứt áo ra đi. Kết quả, sau khi ra khỏi động thì phát hiện thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Chàng đi một vòng khắp cõi nhân gian, rồi trở về hang động năm xưa vì chàng muốn tìm lại cõi tiên, nhưng chàng phát hiện hang động ấy giờ chỉ là một hang đá sơ sài mà thôi, bên trong chẳng có gì cả. Hình như đây là truyện trong tập ‘Liêu trai chí dị’ thì phải.” Cô gái trong truyện thực ra là một con hồ ly tinh, nếu chàng thư sinh không ra khỏi động, thì không khéo lại nảy sinh tình cảm với con hồ ly giống như nàng Bạch Nương Tử và chàng Hứa Tiên, nhưng chàng thư sinh nọ lại có rất nhiều mối lưu luyến không nỡ buông tay, ví như cha mẹ và công danh, bởi vậy nên ở cõi tiên chưa được bao lâu, chàng vẫn lựa chọn rời khỏi hang động. “Nếu một người ôm tâm lý không muốn ra khỏi động mà nhìn thấy hang động kia, thì mặc dù vốn biết đó chỉ là một hang đá sơ sài, liệu anh ta có tiếp tục muốn sống ở trong đấy hay không?” - Cậu ta hỏi. “Trừ phi anh ta phải có một lý do và niềm tin vô cùng mãnh liệt.” - Tôi đáp, rồi nhìn cậu ta, không biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì. “Anh nghĩ phía dưới sẽ là một thế giới như thế nào?” - Cậu ta ngừng một lát, rồi chỉ xuống vực sâu. Tôi nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong cuộn phim, tôi nghĩ với trí tưởng tượng không mấy bay bổng của mình thì tôi không thể tưởng tượng ra nổi thế giới dưới vực sâu, thế là tôi chỉ biết lắc đầu. “Nếu cho anh sống cả đời ở nơi như thế, liệu anh có đồng ý không?” - Cậu ta lại hỏi. “Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái chết tiệt gì thế?” - Tôi hơi nóng tiết gắt lên. Cậu ta đáp: “Tôi đang nghĩ, không biết quân Nhật ở dưới vực sâu này bây giờ còn sống chăng? Như anh nói đấy, họ có một niềm tin rất mạnh mẽ.” Tôi dõi mắt vào khoảng tối vô biên, làm sao mà trả lời được bởi đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, giả dụ điều kiện sinh tồn phía dưới cho phép con người tồn tại thì chẳng gì là không thể xảy ra. Cậu ta nói xong thì bước sang chỗ tôi, nhặt đạn pháo tín hiệu vào trong họng súng, ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện tháp tín hiệu đã chặn mất đường đạn đạo của đạn tín hiệu, cậu ta liền dịch sang một chút, rồi hướng lên trời bắn một phát đạn. Trong khoảnh khắc, đạn tín hiệu màu cam bay thẳng vào không trung, sau đó bị gió thổi thành một đường vòng cung lao về phía đập. Tôi thấy nhẹ cả người, cuối cùng cũng bắn được. Bùi Thanh lại lắp thêm viên nữa, tiếp tục bắn vào không trung, viên này màu xanh lục. Hai đường ánh sáng chồng lên nhau tạo thành một dải màu sắc kì ảo, khu vực xung quanh chúng tôi sáng bừng lên, tôi kinh ngạc phát hiện ở gần đây có rất nhiều thứ khác đang nằm ẩn mình trong bóng tối. Đó là những giá thép dùng để xây hai tòa tháp đặt trên đá vụn, một tòa phía đông, một tòa phía tây, bên trên còn đặt nhiều đồ đạc như lều bạt và cả những vật thể trông có vẻ là máy móc được phủ bằng vải bạt. Tôi gọi Bùi Thanh lại xem, lật tấm vải bạt ra thì thấy nhiều linh kiện máy móc không rõ tên gọi, tiếc là tất cả đều đã han gỉ và trở thành một đám sắt vụn bị nóng chảy. Chúng tôi vòng ra phía sau giá thép, thì phát hiện có tất cả mấy chục giàn giá. Bùi Thanh trèo lên trên một tảng đá khá cao nhìn xuống, mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc. “Thú vị đây!” - Cậu ta nói, rồi bảo tôi chiếu đèn pin về một hướng. “Để làm gì?” - Tôi thắc mắc. Cậu ta bảo: “Chút nữa sẽ nói cho anh biết. Anh cứ giữ nguyên tư thế đó nhé!”, nói rồi cậu ta cũng soi đèn pin về hướng đó. Hướng đèn pin của hai chúng tôi song song nhau, sau đó cậu ta đi lên trên. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy sự cách biệt về cơ sở lý luận chính là nỗi nhục của bản thân, bởi tôi hoàn toàn không hiểu Bùi Thanh định làm gì. Cậu ta đến một vị trí, rồi xoay đèn pin sang hai bên, cuối cùng nói với tôi: “Phen này chúng ta không những cho lão Điền lấy mặt quét đất mà còn lập được công to rồi đấy!” Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, không muốn đặt thêm câu hỏi để chứng tỏ sự ngu ngốc của mình, cậu ta nhảy xuống nói: “Tôi đã phát hiện ra bí mật mà bọn Nhật cất giấu ở đây!”