Đại Mạc Thương Lang
Chương 69 : Bế tắc
Tôi nhặt đèn pin chạy lại giúp đỡ, áo chống độc của kẻ đó đã bị Viên Hỷ Lạc chọc thủng mấy lỗ liền, nhưng nói gì thì nói Viên Hỷ Lạc chỉ là một cô gái, chẳng bao lâu sau hắn đã vùng thoát ra được, tay cầm dao găm huơ loạn xạ.
Tôi vội vàng kéo Viên Hỷ Lạc quay trở lại, soi đèn pin vào gã đặc vụ, hắn ôm chặt vết thương, loạng choạng rút lui, rồi chạy một mạch vào bóng tối mịt mùng.
Tôi chửi thầm trong bụng, thấy trên mặt đất vương vãi khá nhiều vết máu, khi nãy Viên Hỷ Lạc đột nhiên tấn công lén, làm hắn chưa kịp đề phòng, vết thương hẳn không nhẹ. Tôi thấy mặt nạ phòng độc cũng bị chọc thủng, rách liền mấy lỗ, đáng tiếc là mình không kịp cướp nó lại.
Viên Hỷ Lạc run rẩy nắm chặt lấy cánh tay tôi, ném miếng sắt tam giác xuống đất, hai tay toàn là máu.
Tôi ôm cô ấy, rồi soi đèn pin vào miếng sắt vừa bị Viên Hỷ Lạc vứt xuống, vừa nghĩ thầm làm sao cô ấy có được vật này, vừa cảm thấy lồng ngực nôn nao khó chịu, hai người dìu nhau quay trở lại “trạm lánh nạn” và lấy nước gột rửa khắp người. Lần này, tôi đã biết phải làm gì, chỉ có điều nhìn Viên Hỷ Lạc, tôi vẫn thấy vô cùng ngượng ngập.
Liếc sang cô
ấy, tôi cũng không biết nên nói gì, chẳng ngờ cô ấy lại bất ngờ xuất hiện giúp tôi giải vây, nếu không có cô ấy, thì chắc giờ tôi đã chết rồi. Nhưng khi nãy đúng là nguy hiểm quá, tôi thà để mình chết đi cũng không muốn cô ấy xuất hiện trong hoàn cảnh đó.
Sau khi quay về và giúp cô ấy rửa tay, tôi phát hiện tay của Hỷ Lạc có rất nhiều vết rách lớn do bị miếng sắt tam giác cứa vào, máu đã đông lại. Tôi vô cùng cảm động, lẽ nào lúc tôi đi ra ngoài, cô ấy đã bắt chước tôi làm một miếng sắt hình tam giác sao? Nhưng hình như vật cô ấy làm có cạnh sắc nên đã tự rạch đứt tay mình.
“Cám ơn em!” - Tôi nhẹ nhàng nói, rồi ấp tay cô ấy vào hai bàn tay mình, mỉm cười trìu mến.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại đối diện với cô ấy với cảm xúc như thế này, khi trước ở đơn vị, cô ấy như bà già, đâu giống bây giờ, nom cô ấy yếu đuối và bé nhỏ chẳng khác nào em gái của tôi.
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, miệng hé mở, chẳng rõ tự lúc nào nước mắt đã hoen hoen khóe mi, trông thật tội nghiệp, tôi cảm thấy cô ấy đang định nói điều gì đó với mình.
Tôi cắn môi chờ đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy cô ấy có phản ứng gì.
Tôi thở dài, vỗ nhẹ vào tay Viên Hỷ Lạc, bụng bảo dạ nơi này không tiện ở lâu, tôi buộc phải tìm cách nhanh chóng ngắt nguồn điện, đang định đứng dậy thì cô ấy kéo tôi giữ lại. Tôi chợt nhớ ra, khi nãy mình bỏ ra ngoài đã khiến cô ấy hoàn toàn mất lòng tin nơi tôi, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì cô ấy bỗng ào đến, hôn lên môi tôi.
Trong sát na, tôi chỉ cảm thấy một cảm giác thật dễ chịu ùa tới, khiến đầu óc tôi thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Sau khi buông nhau ra, cô ấy đột nhiên kéo tay tôi, dắt đến bờ tường bị chắn phía sau giường và ra hiệu cho tôi nhìn vào đó, tôi thấy một hàng chữ được khắc rất nhỏ, nếu không chú ý thì khó mà để mắt tới.
“Tất nhiên dẫn đến tất nhiên.”
Các chữ được khắc rất ẩu, cũng không rõ do ai đã khắc và nó mang ý nghĩa gì, có điều chắc chắn là được khắc bởi người nào đó từng sống ở nơi này trước đây, có khả năng người ấy chính là Viên Hỷ Lạc.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Em khắc à?”
Cô ấy lắc đầu, chỉ tay vào ngực trái của tôi.
Tôi nhìn thấy mấy chữ đó, nhưng không hiểu gì, nhìn thần trí của cô ấy có vẻ đã hơi ổn định trở lại, dường như cô ấy muốn truyền đạt thông tin nào đó cho tôi. Đây đúng là tín hiệu tốt lành! Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt hoài nghi, định quan sát xem cô ấy còn có cử chỉ gì khác không.
Đúng lúc này thì khóe mắt tôi chợt nhấp nháy, ngoái lại trông thì phát hiện toàn bộ đèn ở hành lang đều đã bị tắt, khu vực phía ngoài chìm sâu trong miền tối mênh mông.
Tôi sững người thầm hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra, nguồn điện có vấn đề ư? Hay cầu dao đã bị ai đó dập xuống?
Lẽ nào do hội Vương Tứ Xuyên làm? Không thể! Dẫu Vương Tứ Xuyên còn sống thì e rằng cậu ta cũng lành ít dữ nhiều, mà nếu cậu ta có thể làm việc đó thì đã làm từ lâu rồi, đâu cần đợi đến tận bây giờ?
Tôi bỗng ý thức rằng, chuyện này không phải ai khác mà chính gã đặc vụ đã làm, sau khi mặt nạ phòng độc của hắn bị chúng tôi phá hỏng, cũng giống như chúng tôi, hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng phòng vệ, nếu hắn muốn sống sót thoát khỏi đây, thì cách duy nhất là phải tắt đèn.
Điều này càng giúp tôi đỡ hao tốn công sức, tôi có thể dẫn Viên Hỷ Lạc đi thẳng ra ngoài.
Nhưng tôi không rõ sau khi đèn tắt, thể khí bị nhiễm độc đang bốc hơi kia phải mất bao nhiêu thời gian mới tan hết, có điều nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn có điểm không thỏa đáng.
Không biết vết thương của gã đặc vụ nghiêm trọng đến độ nào, sức của Viên Hỷ Lạc chỉ có hạn, cô ấy không thể gây ra vết thương chí mạng cho hắn. Từ lúc hắn tháo chạy đến lúc đèn tắt cũng chưa bao lâu, xem ra hắn vẫn quanh quẩn gần chỗ chúng tôi. Mà nồng độ chất độc trong không khí vẫn rất cao, bây giờ chắc hắn cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì, có thể gượng qua được cửa ải này hay không cũng là vấn đề lớn.
Nhưng một khi hắn vượt qua được ngưỡng
ấy thì lại trở thành mối họa lớn cho chúng tôi, sở dĩ khi nãy chúng tôi có thể tấn công hắn trong điều kiện môi trường khắc nghiệt như vậy là vì chúng tôi lợi dụng bóng tối bốn phía xung quanh, dù thế hắn cơ hồ vẫn đoán ra được suy nghĩ của tôi, bây giờ hắn nhất định đang nấp trong bóng tối và đợi chúng tôi tự dẫn xác đến.
Đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Hy vọng tên khốn đó không ngóc đầu dậy nổi, tôi nghĩ thầm trong đầu, cay nhất là ở nơi tối như hũ nút thế này, nếu không có đèn pin mà dò dẫm trong bóng tối, thì nhất định sẽ phải vòng vo đến hoa mắt, nhưng giả sử chúng tôi bật đèn pin lên thì thực chẳng khác nào tự thắt dây tròng vào cổ mình.
Điều tồi tệ nhất là tôi hoàn toàn không biết mình phải ra bằng lối nào, dẫu bật đèn pin, thì vẫn mất rất nhiều thời gian tìm kiếm.
Lúc trước, gã đặc vụ có mục tiêu và mục tiêu đó đã trở thành nhược điểm của hắn, giờ thì chúng tôi có mục tiêu và tương tự như vậy mục tiêu đó cũng trở thành yếu điểm của chúng tôi, xem ra chỉ cần con người mưu cầu điều gì đó, thì tự khắc trở thành kẻ yếu thế.
Nghĩ đến điều này mà tim tôi lạnh ngắt, đột nhiên tôi ý thức được rằng, cuộc chiến chỉ có ba người tham gia này trên thực tế đang biến thành trò chơi trốn tìm chết chóc, không những thế trò chơi ấy sẽ kéo dài đến không biết bao giờ mới kết thúc.
Tôi quay trở vào phòng, biết mình không phải người giỏi bày mưu tính kế, những suy đoán vừa rồi đã là toàn bộ trí tuệ mà tôi cố gắng nặn ra, giờ đây tôi cảm thấy mình không thể nghĩ ra cách gì hay để giải quyết khúc mắc này.
Niềm hân hoan trong phút chốc cháy rụi thành tro vụn, lòng tôi buồn bã vô tận, tôi bất giác giơ tay ôm mặt, cố gắng át chế nỗi lo lắng đang vò xé trong lòng. Nếu khi nãy không nảy sinh ảo giác về sự thành công thì đã chẳng có gì đáng bàn, bây giờ tình thế lại quay trở về vạch xuất phát ban đầu khiến tôi cảm thấy mình ngu ngốc chết đi được.
Nếu lúc đó có thể bắt sống thằng khốn đó, thì bây giờ đã chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi!
Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh khẽ khàng ôm lấy tôi, tôi mới thở hắt ra, tạm quên mọi chuyện, ngồi chờ đợi trong căn phòng ẩm ướt này thật khiến người ta khó chịu, may mà tôi không chỉ có một mình. Thật là may mắn thay! Chờ khi khí độc tan hết, có lẽ chúng tôi sẽ chuyển sang căn phòng khô ráo hơn.
Chúng tôi lại đợi thêm một đêm nữa, tôi cơ hồ không hề chợp mắt, nhìn ra khoảng tối ngoài khung cửa, tôi luôn cảm thấy chỉ cần mình ngủ quên là nguy hiểm sẽ ập xuống ngay lập tức, tuy tôi biết, hắn muốn tìm đến đây trong bóng tối là điều gần như không thể, điều duy nhất hắn có thể lợi dụng là hắn thông thuộc môi trường và địa hình ở trong này, có thể tiến thoái một cách dễ dàng mà thôi.
Viên Hỷ Lạc nằm trong vòng tay tôi, tối nào cô ấy cũng phải nằm như vậy mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay tôi phát hiện cô ấy không được ngon giấc lắm, cứ luôn bồn chồn trăn trở, có lẽ cô ấy sợ tôi lại rời bỏ cô ấy giống như sáng nay.
Tôi thầm vạch kế hoạch trong đầu, liều lĩnh lao vào bóng tối không hẳn là cách hay, hay mình thử đi bật đèn xem sao? Nhưng làm như thế đồng nghĩa với việc phải bỏ Viên Hỷ Lạc ở đây một lần nữa. Nói thật, khí độc ở đây quá đáng sợ, tôi thà đợi chờ trong bóng tối còn hơn, vả lại nếu gã đó quyết tâm thanh toán bọn tôi, thì nhất định hắn sẽ phá hỏng cầu dao.
Trong tay tôi có bản đồ mặt bằng, tuy không rõ vị trí của mình đang ở đâu, nhưng nếu đến được góc ấy, tôi có thể coi đó là điểm xuất phát để lần tìm lối ra. Nghĩ theo hướng này, tôi thấy dường như tình hình cũng không đến nỗi tệ như mình tưởng tượng, chỉ cần cẩn thận không để đối phương phục kích là ổn.
Đang nghĩ đến chuyện mình mò mẫn trong bóng tối tìm lối ra, thì đầu chợt lóe sáng, tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy
Viên Hỷ Lạc ở thông đạo, khi ấy cô ấy đang làm gì đó với tấm gỗ ngoài lối vào một căn phòng.
Tôi linh cảm rằng cô ấy biết con đường đó ở đâu, lẽ nào khi ấy Viên Hỷ Lạc đang muốn ra ngoài?
Nói như vậy thì chẳng lẽ căn phòng ấy chính là lối ra?
Tôi vui mừng nghĩ thầm, càng nghĩ càng thấy có lý, tuy tôi hoàn toàn không nhớ nơi đó rốt cuộc trông như thế nào, nhưng chí ít tôi có thể thu hẹp lại khá nhiều phạm vi rà soát của toàn bộ khu vực này. Vả lại, nói không chừng, nếu đến được gần nơi đó, Viên Hỷ Lạc sẽ giúp tôi tìm được đích xác căn phòng ấy trong bóng tối.
Gánh nặng đè trĩu lòng tôi đã vơi đi đáng kể, tôi cơ hồ chỉ muốn đánh thức Viên Hỷ Lạc dậy ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại, tuy cô ấy ngủ không ngon giấc, song dẫu sao cũng vẫn đang ngủ.
Tôi buông tiếng thở dài, bỗng thấy tóc cô ấy cọ vào cằm rất ngứa, tôi ôm gọn Hỷ Lạc trong vòng tay, đổi một tư thế thoải mái hơn, hít sâu mùi cơ thể con gái đang phảng phất tỏa ra trên người cô ấy, áp má mình vào trán cô ấy rồi nhắm mắt lại. Lúc này, tôi cảm thấy đầu cô ấy hơi động đậy và khẽ ngẩng lên.
Mũi của cô ấy cọ vào cằm tôi, ngay sau đó tôi cảm nhận được một bờ môi ươn ướt và hơi thở phả ra nóng bổi.
Không biết tại sao cả người tôi cứng đờ, một luồng khí như thiêu đốt tâm can bùng lên từ đáy lòng, tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tôi siết lấy Hỷ Lạc và lập tức muốn đè bẹp sự bốc đồng kì lạ đang không ngừng thôi thúc, bị tôi siết chặt, cô ấy khẽ rên một tiếng, rồi tôi cảm thấy cằm cô ấy dướn dần lên và nhẹ nhàng hôn lướt qua má mình.
Đầu tôi không còn nghĩ gì được nữa, chỉ cảm thấy làn hơi thở nóng ấm đang tràn đến, gần như cùng lúc đó môi tôi tựa hồ bị thứ gì khống chế, tôi vô thức cũng áp môi mình lại.
Trong khoảnh khắc, tôi quên mình đang ở trong căn phòng ô uế hôi thối, quên mất luồng khí độc đậm đặc đang lan tỏa mịt mù, quên mất mình đang ở cách bề mặt Trái đất những một ngàn hai trăm mét, tôi quên hết mọi điều không tốt đẹp trong cuộc đời, trong tâm trí tôi chỉ còn lại nụ hôn của người con gái này và cơ thể ấm áp của cô ấy.
Cô ấy tuyệt diệu hơn bất kì thứ gì tồn tại trên cõi nhân gian!
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
62 chương
94 chương
40 chương