Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 91 : Thần đao phá kiếm trận

Phương Thất mỉm cười ngồi ở trên mái nhà, đao trong tay đã tra vào vỏ, vỏ đao màu đen dưới ánh trăng thoạt nhìn càng thêm đen nhánh. Đây chỉ là một thanh đao bình thường, bất cứ một người thợ rèn nào cũng có thể làm ra nó, tuy nhiên vào thời khắc này đối với đám người đứng ở trong sân thì cây đao này có một loại ma lực nào đó, một loại ma lực nhiếp nhân động phách mang đầy khí tức tử vong. Vỏ đao đen nhánh, mặt của Phương Thất cũng tái nhợt tuy nhiên trên gương mặt tái nhợt đó vẫn nở nụ cười. Vết thương ở hông lại vỡ ra, máu cũng đang chầm chậm chảy ra ngòai, một cỗ đau đớn xâm nhập toàn thân nhưng hắn vẫn mỉm cười, hắn tuyệt không thể để cho người khác nhìn ra là hắn đang bị thương. Đám người ở trong sân tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm lên mái nhà, không một ai quan tâm đến tên cầm đao cụt tay khi nãy, hiển nhiên là tên này hiện đối với bọn họ không còn tác dụng. Làm sát thủ thì phải có một trái tim lạnh lùng, cứng rắn và tàn nhẫn, chỉ cần không ngã xuống thì không thể nhiễu loạn tâm thần trong thời khắc nào cả, bởi vì người bọn họ đối mặt chính là Phương Thất, một người võ công cao cường hơn trong tưởng tượng của bọn họ. Một lão nhân cao gầy, mặt để râu mép, mái tóc lốm đốm hoa râm đột nhiên cười cười,lên tiếng: "Hảo tiểu tử, quả nhiên có bản lĩnh” Phương Thất nhìn hắn cười cười nói: "Đừng khách khí như thế, bản lĩnh cao nhưng cũng chỉ có hai tay mà thôi” Người lão nhân mặc một bộ áo vải bình thường, chân cũng mang giày vải, cười cười nhìn Phương Thất một chút rồi lấy từ trong áo ra một cái tẩu thuốc màu đen. Lão nhân ngậm vào trong miệng rồi móc từ trong ngực áo ra đá lửa và lá thuốc, tiếp đó bỏ lá thuốc vào tẩu rồi gõ nhẹ đá lửa hai cái, lá thuốc bắt lửa, hắn hít một hơi rồi phun khói ra khỏi miệng, sau đó phun một bãi nước bọt trên mặt đất rồi ngẩng đầu lên nói: "Có biết ta là ai không?” Phương Thất nhìn vào trang phục trên người lão, tiếp đó nhìn vào bộ dáng hút thuốc của lão, một người như vậy nếu nhìn vào ai cũng nghĩ ông ta là một lão nông dân bình thường, tuy nhiên đám người đứng bên cạnh hắn lại không có một ai dám lên tiếng và động đậy. Phương Thất cười cười, nói: "Các hạ chẳng lẽ là Chung Nam Dã Ông Đồng Vô Thiên?" Lão nhân cười cười, răng vàng trong miệng lộ hết cả ra, ngậm tẩu thuốc một chút rồi nói: "Không sai, nhãn lực của tiểu tử ngươi cũng tốt đấy” Phương Thất mỉm cười nói: "Thật nghĩ không ra lão nhân gia không để ý đến tuổi tác đã cao, lại xuất đầu lộ diện cam tâm làm con chó của người khác, không biết răng còn có nhai nổi xương không?” Đồng Vô Thiên sắc mặt hơi đổi, thoáng chốc đã biến thành màu xám, nhìn chằm chằm Phương Thất lạnh lùng nói: "Tiểu tử thúi, để chút nữa lão nhân gia đây sẽ lột da ngươi, cắt gân ngươi, đánh gãy xương tay chân của ngươi, tới lúc đó xem ngươi có còn cứng đầu nữa không?” Phương Thất cười cười, nói: "Lão nhân gia, người già rồi đừng nên nóng tính như thế, nếu không cẩn thận khí huyết dâng lên chết ở chỗ này thì không hay, chỗ này không thể so với phong cảnh sơn thanh thủy tú của núi Chung Nam được đâu” Đồng Vô Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt đã biến thành màu tím, một hồi lâu sau cắn răng nói : "Tiểu tử thúi, ngươi có ngon thì xuống đây” Phương Thất mỉm cười nói: "Lão già, ông có ngon thì cứ lên đây” Đồng Vô Thiên bước tới trước, đang muốn nhảy lên thì đột nhiên dừng lại, nhìn Phương Thất cười lạnh nói: "Hảo tiểu tử, thiếu chút nữa trúng kế của ngươi, nếu ta lên đó ngươi bất thình lình tặng cho ta một đao thì cái mạng gìa của ta làm sao chịu nổi” Phương Thất thở dài nói: "Gừng càng già càng cay, ta còn tưởng rằng lão già ngươi có can đảm lên đây cùng ta chuyện trò nữa" Đồng Vô Thiên nói: "Người già cả như ta không thích ngồi trên cao nói chuyện đâu, nếu ngươi dám xuống đây thì hôm nay mạng của ngươi nhất định sẽ an táng ngay chỗ này" Phương Thất kinh ngạc thốt: "Ồ, thật vậy à?" Đồng Vô Thiên cười lạnh nói: "Vậy sao không thử xuống đi?” Phương Thất nói: "Chỉ bằng đám người các ngươi mà dám chắc thế sao?" Đồng Vô Thiên cười cười nói: "Tiểu tử, ngươi yên tâm, chúng ta mặc dù nhiều người nhưng đối phó với chỉ cần mười ba người là đủ rồi" Phương Thất nói: "Ồ, chắc chắn vậy sao? " Đồng Vô Thiên cười lạnh nói: "Ngươi không dám xuống à?" Phương Thất mỉm cười nói: "Ta ngồi ở đây mát mẻ lắm, tại sao phải xuống?" Đồng Vô Thiên đột nhiên nói: "Nghe nói Thần Long đao pháp tổ truyền của Phương gia thiên hạ vô song, không biết có đúng như vậy không?” Phương Thất mỉm cười nói: "Với ngươi thì không tiếp nổi ba chiêu, nghe nói rằng khi tứ ca của ta lúc xuất ra chiêu thứ ba thì lão già ngươi nằm trên mặt đất giả chết như một con chó, không biết có đúng hay không?" Sắc mặt của Đồng Vô Thiên nhất thời lại chuyển thành màu tím, nhìn đám người xung quanh một chút, cắn răng nói: "Lúc ấy ta nhất thời sơ ý nên mới để cho Phương Ngọc Thành tiểu tử đó làm mưa làm gió, hôm nay nếu ngươi nếu dám xuống đây thì ta không cần động tay động chân cũng sẽ phá được đao pháp của Phương gia ngươi” Phương Thất mỉm cười nói: "Thật vậy à? Vậy ai có thể phá đây?" Đồng Vô Thiên khoát khoát tay, đám người phía sau vội đứng lui ra một bên, chỉ còn lại mười ba người hình thành một vòng tròn, mười ba người này ăn mặc y hệt nhau, truờng kiếm cầm trong tay cũng y như nhau, mũi kiếm chỉa xuống đất, dưới ánh trăng đêm phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Đồng Vô Thiên cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi, ngươi có dám bước vào kiếm trận này để xem ta làm cách nào phá thần đao Phương gia của ngươi hay không?" Phương Thất nhìn kỹ mười ba người tạo thành kiếm trận phía dưới, mười ba người đều cúi đầu, đứng không nhúc nhích hệt như những bức tượng, tuy nhiên từ trên người của mười ba người lại phát ra một cỗ sát khí nồng đậm. Phương Thất nhíu mày, đột nhiên mỉm cười nói với Đồng Vô Thiên: "Lão già, đây là kiếm trận gì?” Đồng Vô Thiên thản nhiên nói: "Đây là kiếm trận chuyên dùng để phá đao pháp Phương gia, ngươi có dám xuống thử không?” Lời của Đồng Vô Thiên còn chưa nói hết thì Phương Thất đã nhảy vào kiếm trận. Mười ba thanh kiếm chậm rãi giơ lên, mũi kiếm chỉa vào Phương Thất, mười ba người đột nhiên cử động, cước bộ và tốc độ từ từ nhanh hơn, cuối cùng giống như một cơn gió lốc xoay tròn, khung cảnh như có một vòi rồng lốc xoáy đang nổi lên, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng màu xám xoay tròn rất nhanh thôi, không còn nhìn thấy Phương Thất đứng ở giữa nữa. Vầng trăng non vẫn lơ lửng giữa không trung phóng ánh sáng ảm đạm của nó xuống mặt đất, mười ba người xoay tròn tạo thành cơn gió lốc tựa hồ làm cho cả ánh trăng cũng phải chập chờn. Phương Thất đứng ở giữa kiếm trận, lúc kiếm trận bắt đầu xoay tròn thì hắn đột nhiên cảm thấy được một cỗ sát khí nồng đậm bao phủ toàn thân, ép tới nỗi hắn cơ hồ thở không được, tuy nhiên vẫn chưa có ra tay. Phương Thất đột nhiên nhắm đôi mắt lại, đứng bất động ở giữa kiếm trận. Kiếm trận như một cơn gió đang xoay quanh một cây cột màu đen, đột nhiên có một tiếng khẽ quát, mười ba thanh kiếm đồng thời ra tay, phân biệt hướng về các bộ vị khác nhau trên người Phương Thất đâm tới. Phương Thất đột nhiên chuyển thân, người trông giống như một con cá trong nước vậy, khó khăn lắm mới có thể tránh thóat đồng thời mười ba kiếm đâm tới, vừa mới tránh thoát chưa kịp hít thở thì tại phương vị đang đứng đã có một thanh kiếm chờ sẵn, Phương Thất lại động, bộ pháp nhanh chóng biến hóa, thân hình không ngừng chớp lóe, phiêu hốt vô chừng trong màn lưới kiếm dày đặc. Từ bên ngoài nhìn lại thì chỉ thấy một cơn gió lốc màu xám xoay tròn, kiếm khí đầy trời, bóng kiếm như mưa, sát khí nồng đậm chẳng những bao phủ lấy Phương Thất ở bên trong mà còn tràn ngập khắp trong sân. Trong kiếm trận, trên trán và mũi của Phương Thất đã có mồ hôi hiện ra, vết thương ở hông lúc này lại đau đớn không ngừng, tuy nhiên bộ pháp của hắn lại không hề loạn, thân người đang phiêu hốt như quỷ mị bên trong kiếm trận, hắn đã phát hiện đựơc kiếm trận này thật sự phối hợp rất kín kẽ, căn bản là không có sơ hở, bất luận bản thân bước tới đâu thì cũng đều có kiếm ở đó chờ sẵn, bây giờ ngay cả cơ hội rút đao cũng không có nữa. Mồ hôi trên người Phương Thất đã thấm khắp quần áo, lòng của hắn đột nhiên nặng nề hẳn lên. Kiếm trận đột nhiên biến đổi, mười ba thanh kiếm lại chia ra cùng đâm tới mười ba bộ vị khác nhau, tốc độ nhanh chóng vô cùng, Phương Thất vội hít vào một hơi chuyển cước bộ bước theo sự xoay tròn của kiếm trận, lúc này hắn mới chậm rãi phát hiện ra đây là một bộ kiếm pháp được tổ chức nghiêm mật, mặc dù không phải rất nhanh nhưng phối hợp chặt chẽ không có sơ hở, mỗi một chiêu mỗi một kiếm đều hướng về một phương vị hiểm hóc, hơn nữa mỗi một phuơng vị đều được tính toán rất chuẩn xác, bất luận bản thân có tránh né đến đâu thì đường lui cũng đều bị phong kín. Kiếm trận vẫn xoay tròn, còn Phương Thất thì vẫn ở bên trong dùng bộ pháp phiêu hốt vô chừng tránh né. Một bộ kiếm pháp vừa hòan thành thì kiếm trận lại biến đổi, đang muốn một lần nữa phóng ra tấn công tiếp thì thân ảnh của Phương Thất đột nhiên chợt lóe, đao trong tay như tia chớp phóng ra, ánh đao chợt lóe nhanh như điện xẹt chém về phía bên, ánh đao lóe lên, bụng của ba người trong kiếm trận bị một đao chém đứt. Ba người nhất thời ngã xuống đã khiến cho kiếm trận lập tức đại loạn, ánh đao lại chớp động, một đóa hoa máu đột nhiên hình thành, một vài tiếng kêu thảm vang lên, hơn mười cánh tay cầm kiếm rơi vãi trên mặt đất, máu nhiễm đỏ cả sân. Đao tra vào vỏ, Phương Thất chậm rãi vươn tay quệt mồ hôi trên trán rồi mỉm cười nhìn Đồng Vô Thiên. Đồng Vô Thiên lặng người, ngơ ngác nhìn mười ba người của hắn ngã xuống, tẩu thuốc cầm trong tay khẽ run run, thốt không ra lời. Tám người đứng phía sau hắn cũng đều há to miệng ngây ngốc nhìn Phương Thất, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và sợ hãi. Phương Thất cười cười, hỏi: "Lão già, bây giờ tới lượt ông phải không?” Đồng Vô Thiên sợ run, sắc mặt xám như tro tàn, miệng thốt không ra lời. Hắn kinh ngạc nhìn Phương Thất, hắn thật không tin vào mắt mình là Phương Thất có thể trong nháy mắt phá được kiếm trận mà bọn hắn đã khổ tâm nghiên cứu và luyện tập mấy năm qua, tâm của hắn đột nhiên trầm xuống. Phía sau Đồng Vô Thiên bỗng có người ho khan một tiếng rồi nói lớn: "Mọi người hãy nhìn vết thương ở hông của hắn đi, dám chắc là vết thương cũ của hắn đã bộc phát trở lại, tiểu tử này bây giờ đã là cung kéo căng hết cỡ rồi, mọi người hãy cùng tiến lên giết hắn" Phương Thất thầm hít sâu một hơi, trong lòng hiểu được hiện tại bản thân đã hết sức chống đỡ, vết thương ở hông đã hòan toàn nứt ra, không biết đã có bao nhiêu máu chảy ra nữa nhưng đã nhiễm đỏ cả quần và áo, vừa rồi đột phá kiếm trận kia khí lực đã tiêu hao hết rồi, sở dĩ hắn vẫn mỉm cười là chỉ vì muốn làm cho kẻ địch không dám coi thường mà vọng động thôi. Đồng Vô Thiên nhìn Phương Thất, đột nhiên cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi, thiếu chút nữa bị ngươi hù dọa, mọi người cùng nhau tiến lên” Phương Thất vẫn mỉm cười đứng yên ở đó. Đồng Vô Thiên vừa nói xong, tuy nhiên đám người phía sau lại không có một ai dám động. Đồng Vô Thiên cả giận nói: "Mau tiến lên, lúc này không giết hắn thì còn chờ lúc nào", đám người đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều tóat ra vẻ sợ hãi và không dám động đậy. Đồng Vô Thiên chỉ vào ngừơi nói chuyện vừa rồi ra lệnh: "Ngươi, ngươi lên trước" Người nọ sợ hãi đưa mắt nhìn Phương Thất một chút rồi lại quay đầu nhìn vào Đồng Vô Thiên, trong thoáng chốc trán hắn đã tuôn đầy mồ hôi, lắp bắp nói: "Tôi …… tôi ……". Đồng Vô Thiên lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, tiếp đó đột nhiên trừng mắt, cả người hắn run run đáp: "Vâng, vâng” Phương Thất vẫn mỉm cười đứng yên bất động nhìn người nọ thân thể run run tiến về phía hắn, đột nhiên từ phía sau lưng hắn xuất hiện một thanh Hồ Hình Kiếm, thân thể hắn đột nhiên cũng không còn run rẩy nữa, ánh kiếm dưới ánh trăng vẽ thành một đạo ngân hồ, trong chớp mắt đã phóng ngay đến cổ họng của Phương Thất. Phương Thất vẫn mỉm cười, khi mũi kiếm cách cổ họng khoảng còn chưa tới một tấc thì ánh đao đột nhiên chợt lóe lên, cánh tay cầm thanh Hồ Hình Kiếm bay lên không trung, người cầm Hồ Hình Kiếm ngây ngốc lặng người nhìn Phương Thất đứng trước mặt, mồ hôi nhỏ giọt từ trên trán hắn xuống mặt, cổ họng phát ra vài tiếng rên hừ hừ, nét mặt quả thật là dở khóc dở cười, sau đó hắn ngã xuống. Phương Thất vẫn mỉm cười đứng yên ở đó nhìn Đồng Vô Thiên, tựa hồ chưa hề động đậy qua. Chung Nam Dã Ông Đồng Vô Thiên sợ ngây người. Vừa rồi người cầm Hồ Hình Kiếm kia chính là Đoạt Mệnh Ác Sát Tào Ly, một thanh Hồ Hình Kiếm cùng với Hồ Hình kiếm pháp kỳ quỷ nhanh chóng, trên giang hồ vốn là nhất lưu cao thủ, thật không ngờ rằng Phương Thất chỉ dễ dàng xuất ra một đao đã phế đi cánh tay của hắn. Sắc mặt của Đồng Vô Thiên vốn đã tím nay lại chuyển sang màu tái nhợt, trán đã thấm đầy mồ hôi. Nhìn Phương Thất trước mắt, hắn đột nhiên nhớ tới Phương Ngọc Thành, vẫn bộ dáng thản nhiên mỉm cười như thế, vẫn vẻ ung dung và trấn tĩnh như thế, sao lại quá giống Tiểu Thần Long? Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi thấm sâu vào tận cốt tủy. Phương Thất mỉm cười hỏi: "Lão già, ông còn muốn phá đao pháp Phương gia nữa không?” Đồng Vô Thiên sợ run, đột nhiên giơ cánh tay hướng về phía sau khoát một cái, nói: "Tất cả lên hết đi, cùng nhau tiến lên làm thịt tên tiểu tử này", nói xong những lời này, hắn đã chuẩn bị thừa cơ hội chạy trốn. Phía sau không một ai lên tiếng, ngay cả một người cũng không. Đồng Vô Thiên kinh ngạc quay đầu lại thì thấy được một tình cảnh làm hắn giật mình. Bảy người đứng phía sau hắn hiện đang nằm bất động trên mặt đất. Đồng Vô Thiên vội đảo ánh mắt quan sát nhưng ngoại trừ bảy người của hắn nằm đó thì chẳng có một hình bóng nào, thân thể hắn không ngừng run rẩy, chẳng lẻ có ma quỷ ……?