Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 73 : Chân tình nơi địa lao

Phương Thất hít một hơi thật sâu rồi lại chuẩn bị tư thế đứng tấn tiếp tục ra sức đẩy hàng rào sắt, hai tay nắm chặt hàng rào, thổ khí hét lớn một tiếng: "Mở" Hàng rào sắt lay động một chút nhưng cũng chẳng xê dịch chút nào. Phương Thất khẽ thở dài rồi quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp cắn môi, ánh mắt không chớp nhìn Phương Thất chằm chằm, trong mắt tựa hồ đã có nước mắt chảy ra. Nước tràn vào trong mật thất thoáng chốc đã ngập qua đầu gối. Phương Thất cắn răng rồi tiếp tục nắm lấy hàng rào, hét lớn một tiếng rồi dùng sức đẩy tiếp, tuy nhiên nó vẫn như ngọn núi sừng sững không hề xê dịch. Trán của Phương Thất đã đầy mồ hôi, sắc mặt cũng đã có chút nhợt nhạt. Hắn nghĩ một mình hắn chết ở đây cũng được nhưng nếu làm liên lụy đến Du Mộng Điệp và Bắc Hải Vũ chết theo hắn tại nơi này thì khi chết đi làm sao còn có mặt mũi gặp người? Phương Thất ngơ ngác đứng ở trước cửa mật thất, nước vẫn mạnh mẽ tràn vào, trước mặt là hàng rào sắt ngăn chặn đường đi, nếu không có bảo đao lợi khí thì sợ rằng khó có thể chặt đứt được nó. Nhưng hiện tại trong tay hắn một cây đao thường cũng không có chứ đừng nói chi đến bảo đao. Trong lòng Phương Thất thở dài tự trách bản thân đã quá lỗ mãng, trước đó sao lại không nghĩ tới sẽ có vật như cái hàng rào sắt chặn lại cửa mật thất để nhốt tất cả. Chuyện này vốn là hắn phải nghĩ đến từ trước rồi. Bắc Hải Vũ chậm rãi bước tới. Trong thông đạo tối đen ngoài kia cũng không biết sẽ dẫn đến đâu, nhưng có điều kỳ lạ là ngã rẽ phía thông đạo bên kia lại không ngập nước. Bắc Hải Vũ quan sát cẩn thận thông đạo bên ngoài và hàng rào sắt, sau đó khẽ lắc đầu. Một hàng rào sắt to lớn như vậy thì hiển nhiên với sức của con người không thể di chuyển nó được, nếu có thể bị di chuyển dễ dàng thì người ta cần gì phải bố trí nó. Bắc Hải Vũ khẽ thở dài rồi ngửa đầu nhìn lên trần mật thất, lâm vào trầm tư. Nước tràn vào nhanh chóng đã ngập tới phần eo, trên mặt đất Chu Trường Phúc và tú ông lúc nãy còn giãy dụa nhưng bây giờ đã bị nước bao phủ. Xà Ma Thiên Tàn đang đứng tựa người vào một cây cột, ngửa đầu nhìn trần mật thất không nói lời nào, trên gương mặt hắn tóat ra vẻ đau buồn khó có thể tả. Đây chẳng lẽ chính là vận mệnh cả đời của con người sao? Đây chẳng lẽ chính là nơi kết thúc của vận mệnh? Hắn tuyệt không phải là người sợ chết, một người đã vạt mũi cắt tai và chặt chân của chính bản thân thì tuyệt sẽ không là một người sợ chết. Sống so với chết có rất nhiều khó khăn. Có rất nhiều. Nhưng vận mệnh cả đời hắn có quá bi thảm không? Vì giết Phương Thất nên bản thân mới lâm vào hòan cảnh này và bị chủ nhân ép chết cùng người? Phương Thất cũng không có ra tay giết hắn nhưng chủ nhân hắn đã ra tay trước rồi. Xà Ma đột nhiên cười khổ. Nơi địa lao này là chính hắn bước vào, hơn nữa hắn còn là người dẫn đầu mọi người bước vào. Tựa như vận mệnh vậy, từng bước từng bước phát triển. Đây là số mệnh, hắn đành chấp nhận. Trong mắt Du Mộng Điệp đột nhiên có nước mắt chảy ra, nhẹ giọng gọi: "Thất ca ……" Phương Thất chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, lại gọi: "Thất ca ……" Phương Thất đột nhiên thấy được nước mắt trong mắt của Du Mộng Điệp. Tại sao nàng lại khóc? Trước kia nàng có khóc thế này hay không? Phương Thất không biết vì hắn chưa từng thấy qua. Khi Phương Thất gặp Du Mộng Điệp thì nàng luôn mỉm cười, lúc nàng cười thì tiếng cười vang như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh hót vang, uyển chuyển du dương. Trong giang hồ không biết có bao nhiêu đệ tử thế gia muốn có được tiếng cười này? Đã có ai thấy qua Tiếu Tựa Ngân Linh Du Mộng Điệp khóc chưa? Phương Thất đột nhiên cảm giác được trong lòng hắn có sự đau đớn …… Mối thù lớn còn chưa trả được, Trầm Tuyết Quân không biết ở nơi nào, do đó hắn vẫn cố duy trì khỏang cách với Du Mộng Điệp. Hôm nay bị nhốt tại nơi địa lao này, có thể sẽ cùng nhau xuống suối vàng, món nợ này làm sao bản thân có thể trả nổi đây? Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, ca tới đây" Phương Thất chậm rãi bước tới trong mật thất ngập nước, hắn lẳng lặng nhìn Du Mộng Điệp, không biết nên nói cái gì cho tốt. Nước mắt của Du Mộng Điệp đã chảy xuống hai má. Phương Thất nhẹ giọng nói: "Xin lỗi" Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, tiếp đó chậm rãi cúi đầu tựa vào lòng ngực Phương Thất, hai tay ôm chặt lấy người hắn. Phương Thất ngây người, không có né tránh. Hắn không đành lòng né tránh Du Mộng Điệp tựa đầu vào lòng ngực của Phương Thất, thân hình khẽ run rẩy. Trong lòng Phương Thất trong nháy mắt đã tràn ngập sự đau đớn pha lẫn với sự bât đắc dĩ. Du Mộng Điệp đột nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn đầy nước mắt nhưng miệng lại ngượng ngùng mỉm cười, tựa như một cô gái lần đầu tiên đối mặt với người đàn ông mình thích, dịu dàng hỏi: "Thất ca, ca có từng thích muội không?" Phương Thất ngẩn người, nói: "Huynh …… huynh ……" Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Muội mặc kệ ca có thích muội hay không, muội chỉ cần ca biết muội thích ca là đủ rồi." Phương Thất thở dài một hơi, nói: "Huynh biết." Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ca biết là tốt rồi, bất luận người ca thích là ai cũng không quan trọng, muội chỉ biết muội thích có mỗi mình ca thôi” Phương Thất thầm thở dài, hắn không biết phải nói cái gì cho tốt đây. Du Mộng Điệp nói: "Muội biết ca vẫn luôn trốn tránh muội nhưng hôm nay chúng ta có thể sẽ cùng nhau chết ở chỗ này, sau này ca không thể trốn tránh muội nữa rồi” Phương Thất đột nhiên nhịn không được, nước mắt đã sắp tuôn ra. Đây là tình cảm chân thành đến cỡ nào đây! Mặc dù sáng hôm nay nàng còn giận dỗi hắn, phá cửa tiến vào tra hỏi và giận hờn bỏ đi, lúc giữa trưa ăn cơm còn đôi co với hắn, thậm chí lúc bước vào mật thất cũng không thèm để ý tới hắn. Tuy nhiên khi tới lúc này, tới thời khắc cuối cùng thì nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà bày tỏ. Có phải chỉ vào thời khắc cuối cùng thì con người mới không hề che dấu chuyện gì và bộc phát ra tình cảm chân thật nhất dấu sâu trong nội tâm không? Nước đã ngập qua phần eo, Phương Thất vẫn ngơ ngác đứng đó, còn Du Mộng Điệp thì vẫn ôm chặt và tựa đầu vào ngực hắn, nàng không hề run rẩy nữa, tựa hồ rất thỏa mãn. Bắc Hải Vũ vẫn ngửa đầu nhìn lên trần mật thất, không biết đang suy nghĩ cái gì, gương mặt không hề biểu lộ gì cả. Xà Ma vẫn đứng tựa vào cây cột, trên gương mặt xấu xí tràn ngập buồn bã. Phương Thất đột nhiên nói: "Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát ra ngoài" Du Mộng Điệp vẫn ôm chặt lấy hắn, nghe thế thì hỏi : "Bây giờ còn có biện pháp gì đây?” Phương Thất nói: "Một người không được nhưng nếu có thêm Bắc Hải huynh thì không chừng có thể" Hai mắt của Du Mộng Điệp đột nhiên sáng lên , nói: "Vậy …… hai người hãy thử xem sao ……" Phương Thất mỉm cười hỏi: "Thế nào? Muội có muốn thử không?" Du Mộng Điệp ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, đột nhiên lại chảy nước mắt rồi nói: "Muội sợ sau khi thoát ra ngoài rồi ca sẽ không để ý đến muội nữa……" Phương Thất ngửa đầu thầm thở dài, tiếp đỏ nhẹ nhàng đẩy Du Mộng Điệp ra, nói: "Để huynh thử thêm lần nữa" Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, nước mắt lại chảy xuống rồi chậm rãi gật đầu. Phương Thất lớn tiếng gọi: "Bắc Hải huynh, huynh có tìm ra biện pháp nào khác không?” Bắc Hải Vũ cười khổ nói: "Không có, cách duy nhất bây giờ chỉ là dời bỏ cái hàng rào sắt chặn ngay cửa và thoát ra từ con đường bên kia thôi” Phương Thất nói: "Vậy chúng ta hãy hợp sức dời nó đi” Bắc Hải Vũ gật đầu nói: "Theo lý mà nói thì chúng ta hẳn phải là tìm nơi không có nước mà đi nhưng thật tế cũng không biết còn có cơ quan cạm bẫy nào nữa không, con đường tới đây chúng ta cũng biết nhưng nó đã ngập nước hết rồi, chỉ có thể lặn ra mà thôi, người không biết bơi thì sẽ khó đấy” Bắc Hải Vũ quả nhiên không hổ là người đứng đầu một bang phái lớn, phân tích vấn đề rất rõ ràng, ý nghĩ tĩnh táo tuyệt không lộ chút sơ hở. Phương Thất gật đầu, nói: "Huynh có biết bơi không?" Bắc Hải Vũ đáp: "Biết." Phương Thất nhìn qua Xà Ma, hỏi: "Xà Ma, ngươi có biết bơi không?” Xà Ma kinh ngạc nhìn Phương Thất, không khỏi ngạc nhiên. Phương Thất nói tiếp: "Ngươi suy nghĩ gì đó? Ta hỏi ngươi có biết bơi hay không?" Xà Ma lạnh lùng đáp: "Ta không hiểu." Phương Thất nhíu mày, nói: "Ngươi không hiểu?" Xà Ma chậm rãi nói: "Ta không hiểu ngươi tại sao lại cứ muốn hỏi ta?" Phương Thất cười khổ, nói: "Bởi vì ta cũng xem ngươi như một hán tử, điều đó vẫn chưa đủ sao?" Xà Ma nói: "Chưa đủ." Phương Thất hỏi: "Tại sao?" Xà Ma đáp: "Bởi vì chúng ta là địch nhân" Phương Thất nói: "Bộ ngươi và ta lúc vừa mới sinh ra đã là địch nhân sao?” Xà Ma trầm mặc. Phương Thất hỏi: "Rốt cuộc ngươi có biết bơi không?” Xà Ma lắc đầu. Phương Thất thở dài, nói: "Chúng ta đây chỉ có thể đi con đường bên kia thôi” Xà Ma nhìn Phương Thất một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi thật muốn cứu ta ra ngoài?" Phương Thất đáp: "Đúng" Xà Ma thở dài, chậm rãi nói: "Bên kia không thể đi" Phương Thất hỏi: "Tại sao?" "Bởi vì đó là tử lộ." "Tử lộ?" Xà Ma gật đầu. Phương Thất hỏi: "Ngươi muốn nói gì?” Xà Ma nói: "Ý tứ của tử lộ chính là không còn đường thoát." Phương Thất nhíu mày, thốt: "Không còn đường thóat?" Hắn không rõ, bên kia rõ ràng là có một cái thông đạo, tại sao hắn lại nói là không có đường? Xà Ma ngửa đầu nhìn lên trần, hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, nói với Phương Thất: "Bên kia thoạt nhìn thì giống như có đường đi, thật ra chỉ là ngõ cụt, trong đó cơ quan trùng trùng, cho dù có vượt qua tất cả cơ quan thì lại gặp ngõ cụt. Các ngươi chỉ còn một biện pháp duy nhất là phải dời cái hàng rào đi hoặc chui qua rồi theo đường cũ thóat ra ngoài thôi” Phương Thất gật đầu, nói: "Được, đợi chúng ta phải dời cái rào sắt đi rồi sau đó mang ngươi ra cùng" Nứơc đã dâng tới ngực. Bắc Hải Vũ bơi tới, thân thể hắn ở trong nước so với cá còn linh hoạt hơn. Phương Thất thì khỏi phải nói, bản thân từ nhỏ đã ở trong hồ nước luyện công, tự nhiên là có thể bơi lặn. Du Mộng Điệp sống tại Thái Hồ, đã từng nói qua với Phương Thất rằng khi còn bé đã trốn đi bơi lặn nên với nàng việc này cũng không thành vấn đề. Vấn đề duy nhất chính là Xà Ma Thiên Tàn, bất quá võ công của hắn cũng không kém cho nên cũng có thể bế khí nín thở một đoạn thời gian, đến lúc đó mang theo hắn ra ngoài là được. Phương Thất cũng bơi tới cửa mật thất, tiếp đó cùng với Bắc Hải Vũ hợp lực, hét lớn một tiếng dụng lực đẩy hàng rào, hàng rào sắt lúc này đã có chút chuyển động. Bắc Hải Vũ trầm giọng nói: "Tiếp tục" Phương Thất gật đầu, hai người tiếp tục hít sâu và thử thêm lần nữa, tuy nhiên lần này hàng rào chả di động phân nào. Mồ hôi trên đầu Phương Thất đã tuôn ra Bắc Hải Vũ nhìn Phương Thất, chỉ thấy trên đầu hắn đầy nước, thật không biết là nước hay mồ hôi nữa. Bắc Hải Vũ cười khổ. Phương Thất hít một hơi, hét lớn: "Tiếp tục" Bắc Hải Vũ thốt: "Được" Nước trong thông đạo cứ tràn vào mật thất, lúc này đã ngập qua khỏi ngực rồi. Hai người vẫn cố hợp sức đẩy hàng rào sắt, đột nhiên nghe đựơc một tiếng nói nhỏ nhưng rất rõ ràng bên tai: "Chậm đã" Đột nhiên từ trong thông đạo đầy nước có một người bơi đến, trong chớp mắt đã tới bên cạnh hàng rào sắt. Bắc Hải Vũ mỉm cười rồi ngừng tay. Người tới đúng là Hiên Viên Hoằng. Hiên Viên Hoằng bơi tới rồi đứng thẳng lên, nước đã ngập qua ngực ông, Hiên Viên Hoằng nhìn qua lỗ hổng trên hàng rào vào trong mật thất, hỏi: "Du nha đầu không có việc gì chứ?" Phương Thất nhất thời xấu hổ dị thường, lắp bắp nói không ra lời. Bắc Hải Vũ cung kính nói: "Hồi bẩm lão bang chủ, Du cô nương không có việc gì" Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, các con tránh ra." Bắc Hải Vũ cung kính đáp: "Vâng" Hiên Viên Hoằng khẽ hít sâu một hơi rồi vươn hai tay ra nắm lấy hai thanh sắt của hàng rào, song chưởng vận lực vạt nó ra, hai thanh sắt đan chéo vào nhau cong lại tạo ra một lỗ hổng lớn, việc này tựa như dùng hai tay xé rách một miếng giấy vậy, quá dễ dàng. Cái lỗ hổng vừa đủ cho người bơi chui ra ngòai. Phương Thất giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, không khỏi thầm thở dài. Võ công của Hiên Viên Hoằng đã vào cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi, không thể đoán biết được cao siêu đến đâu. Chính hắn và Bắc Hải Vũ hai người hợp lực cũng không thể lay động hàng rào sắt phân nào và cũng không thể mở ra lỗ hổng, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng lại làm điều này dễ như trở bàn tay. Hiên Viên Hoằng nói: "Còn ở đó suy nghĩ gì thế, Du nha đầu con mau lại đây" Du Mộng Điệp cắn môi, đảo mắt nhìn Hiên Viên Hoằng và Phương Thất, tiếp đó chậm rãi bơi tới.