Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 69 : Ai nằm thớt, ai hạ đao?
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người tốt, ta lại là người làm ăn buôn bán rất có quy tắc, là chủ của tiền trang trong thành này, sau này nếu Diêm Vương gia có hỏi thì ngươi cứ trả lời như thế”
Tú ông cũng cười hì hì nói: "Tiểu nhân cũng là người tốt, cho tới giờ cũng không đành lòng giết người, nhiều nhất cũng chính là đánh gãy chân tay, phá hủy cột sống, cắt lưỡi và móc mắt mà thôi, do đó đại gia ngài ngàn vạn lần xin đừng nói với Diêm Vương gia là ta đã giết ngươi."
Phương Thất than thở: "Xem ra các ngươi đích xác đều là người tốt …… còn Xà Ma thì sao? Ta nghĩ ngươi chắc chắn cũng là người tốt luôn rồi?”
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì cả, nếu có ai dám làm tổn hại đến bảo bối của ta thì ta nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết"
Phương Thất nói: "Nhưng ta cũng vẫn nghĩ rằng ngươi là người tốt, tối thiểu ngươi so với hai người tiểu nhân nhát gan như chuột đứng bên cạnh thì tốt hơn nhiều”
Xà Ma liếc mắt nhì Chu Trường Phúc và tú ông, cười lạnh không nói.
Phương Thất nói tiếp: "Mặc dù ngươi rất tàn nhẫn đối với bản thân nhưng ít nhất ngươi cũng là người dám làm dám chịu, lời nói cũng đều là lời thật cho nên ngươi dù có độc ác đối với người khác thì ta cũng có thể hiểu được”
Xà Ma ngạo nghễ ngẩng đầu lên, dường như rất thưởng thức lời nói của Phương Thất, hắn rất tự hào.
“Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên” (ngàn cách vạn cách không hiệu quả, chỉ có cách nịnh hót – vỗ mông ngựa – là dùng được thôi), đại khái chính là đạo lý này vậy.
Phương Thất lại thở dài nói: "Đáng tiếc có một số tiểu nhân ngay cả mình là ai cũng không dám nói ra"
Xà Ma nhìn thoáng qua Chu Trường Phúc, cười lạnh không nói.
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Ta đã nói qua rồi, ngươi muốn ta nói gì nữa đây? Người làm ăn buôn bán chính là luôn tuân thủ hai chữ “Thành, Tín”, nếu không thì sao có thể làm ăn? Không giống một số người, được người ta nịnh bợ mấy câu đã không hề biết mình là ai rồi”
Xà Ma cả giận nói: "Ngươi nói gì?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi nghe không rõ sao?"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi đang muốn chết”
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân làm sao dám đắc tội Xà đại gia."
Xà Ma “hừ” mạnh một tiếng, cười lạnh không đáp.
Tú ông cười hì hì nói: "Thôi, chơi đùa bấy nhiêu cũng đã đủ, bây giờ chúng ta phải thu thập con chuột ra sao đây?”
Thì ra bọn họ vốn là đang đùa giỡn, tựa như một con mèo đang vờn con chuột vậy, giỡn trước ăn sau.
Huống chi bây giờ nơi đây có tới ba con mèo vây bắt một con chuột thì phải đùa giỡn nhiều hơn rồi mới thu thập.
Chu Trường Phúc gật đầu, thản nhiên nói: "Không còn sớm đâu, ngươi ra tay đi."
Tú ông mỉm cười chậm rãi rút từ bên hông ra một con dao găm bén nhọn, tiếp đó nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc bén rồi đưa nó lên miệng thổi một cái, cười hì hì nói: "Con dao này rất thích hợp để cắt lưỡi đoạn gân, tuy nhiên ta cam đoan ngươi nhất định sẽ không hề cảm thấy đau đớn đâu, nếu vạn nhất có chút đau đớn thì phiền Phương đại gia ngài hãy miễn cưỡng chịu đựng một chút, sẽ xong rất nhanh nhanh thôi”
Phương Thất than thở: "Không thành vấn đề, chỉ bất quá ta có chuyện vẫn còn chưa hiểu được, rõ ràng cằm của ngươi không hề có một cọng râu nào, sao vừa rồi ngươi lại hành động như vậy nhỉ?”
Tú ông giận dữ, cười lạnh nói: "Ta để cho ngươi nói thêm chút nữa đó, chút nữa đại gia đây cắt lưỡi của ngươi rồi để xem ngươi lấy gì mà nói”
Phương Thất mỉm cười nói: "Tử Yên cô nương nói rất đúng, ngươi thật sự là một tên quái vật bất nam bất nữ, trách không được tại sao người ta lại ghê tởm mắng ngươi như vậy”
Sắc mặt của tú ông đột nhiên thay đổi, không còn cười nữa bước nhanh tới trước bàn, tay vươn cây dao sắc bén lóe hàn quang rợn người ra rồi đâm vào miệng Phương Thất.
Hắn cũng không hề vội vã, mèo vờn chuột thì muốn lúc nào giết mà chả được, đối với hắn mà nói đây cũng là một niềm vui thú.
Làm cho kẻ bị hành hạ được tỉnh táo, sau đó sẽ từng chút từng chút hành hạ hắn, đây là thú vui và cũng là một loại hưởng thụ.
Có những người trời sinh ra đã thích làm như vậy, thích nghe tiếng kêu thảm thiết của người khác, nếu người bị hại càng đau đớn và kêu thảm thì bọn họ sẽ càng hưng phấn.
Tú ông chính là người như thế.
Tú ông cười một cách tà dị, con dao sắc bén đã đưa tới gần miệng Phương Thất.
Phương Thất khẽ thở dài.
Tú ông đột nhiên dừng tay lại, cười nói: "Còn có lời gì muốn nói sao? Cứ nói đi đừng khách khí, bởi vì ngươi rất nhanh sẽ không thể nói chuyện được nữa đâu”
Phương Thất nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết các ngươi rốt cuộc là thuộc tổ chức nào là đủ, những điều khác ta cũng không muốn hỏi thêm nữa"
Tú ông ha ha cười to, nói: "Thấy ngươi tội nghiệp quá, ta đây nói cho ngươi biết vậy, chúng ta là Hắc ……"
Chu Trường Phúc đột nhiên ngắt lời hắn, trầm giọng nói: "Chúng ta là Hắc Nhân!"
Phương Thất nhíu mày lập lại: "Hắc Nhân?"
Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Hắc Nhân có nghĩa là người không có thân phận và không thể tra được, không biết Phương đại gia ngài có hiểu được không?"
Phương Thất than thở: "Trong tình cảnh thế này rồi mà các ngươi còn cẩn thận như thế, chẳng lẽ thật sự muốn để cho ta chết không minh bạch sao?”, Phương Thất lại thở dài: "Lá gan của các ngươi quả thật còn nhỏ hơn cả thỏ nữa”
Chu Trường Phúc thản nhiên nói: "Phương đại gia không cần khổ tâm dùng phép khích tướng ta đâu"
Phương Thất cười cười, chậm rãi hỏi: "Các ngươi không muốn nói cho ta biết là vì không dám nói phải không?”
Chu Trường Phúc lắc đầu, mỉm cười nói: "Chuyện này đối với Phương đại gia đây mà nói có gì khác nhau đâu, chẳng phải ta vừa rồi đã nói qua sao, còn muốn nghe gì nữa"
Phương Thất thở dài một hơi, đột nhiên nói: "Ngươi nói đúng, cứ ra tay đi"
Tú ông cười hì hì hỏi: "Ngươi chuẩn bị tốt rồi à?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Rất tốt"
Tú ông cười nói: "Ta thật không ngờ tới giờ phút này ngươi còn có thể cười được?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta sợ sau này ta không có cơ hội cười nữa"
Tú ông cười hắc hắc, nói: "Được, ngươi cứ tiếp tục cười đi", tiếp đó đưa lưỡi dao sắc bén vào trong miệng Phương Thất.
Phương Thất vẫn còn đang mỉm cười.
Xà Ma lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Chu Trường Phúc thì phe phẩy cây quạt, mặt mày tươi cười như đang rất thưởng thức.
Lưỡi dao nhọn đâm vào trong miệng Phương Thất, chỉ cần tiến thêm một chút nữa và nhẹ nhàng xoay chuyển thì lưỡi của Phương Thất sẽ lập tức bị cắt đứt tận gốc.
Tú ông đối với tay nghề của hắn luôn rất tin tưởng và hài lòng.
Lúc hắn cắt lưỡi của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành cũng là như thế mà làm, chẳng những sạch sẽ hơn nữa còn gọn gang nhanh chóng, ngay cả đường dao thứ hai cũng chưa hề dùng qua.
Có thể đồng thời cắt được lưỡi của hai huynh đệ Phương gia, hơn nữa còn là lưỡi của hai tuyệt đỉnh cao thủ, làm cho bọn họ tàn phế sống không bằng chết, chuyện này bất luận đối với một người mà nói thì cũng đều đủ để trở thành ước mơ, đủ để tự hào cả đời. Tú ông cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, tâm tình cũng rất tốt, hắn hiểu được hôm nay thật sự là một ngày tốt đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại đột nhiên cảm giác được tựa hồ có hơi chút không ổn, tú ông liền nhíu mày, cũng không có cười nữa.
Phương Thất vẫn đang mỉm cười.
Mồ hôi trên trán tú ông đột nhiên đổ ra.
Lưỡi dao nhọn của hắn đâm vào trong miện Phương Thất đã bị hàm răng của Phương Thất đột nhiên cắn chặt lại, không thể vào thêm phân nào nữa và cũng không rút ra được, muốn nhúc nhích cũng không được, tựa như một cái cây đã bám rễ sâu vào một mặt đất vậy.
Phương Thất vẫn đang mỉm cười nhưng cả thân thể vẫn không nhúc nhích.
Tú ông đột nhiên nghĩ tới bốn chữ Tì Phù Hám Thụ (kiến càng rung cây to), hắn bỗng nhiên hiểu được hiện tại bản thân giống như một con kiến càng đang vận dụng tất cả sức lực toàn thân làm rung chuyển một cây đại thụ.
Chu Trường Phúc đã không còn cười nữa bởi vì hắn đã nhìn thấy được mồ hôi đổ ra nhiều trên trán tú ông.
Dưới ánh sáng sáng ngời của dãy đèn lồng treo trong mật thất, cái bàn trông giống như là nơi để giết mổ con mồi vậy, tên đồ tể đang mỉm cười nhìn vẻ tuyệt vọng và đau đớn của con mồi. Tuy nhiên hiện tại thì tên đồ tể cầm dao mổ trán đang đổ đầy mồ hôi, mặt toát ra vẻ kinh dị, đứng cạnh bên là một người cầm quạt cũng giật mình ngạc nhiên, quạt trong tay hắn cũng không phe phẩy nữa, và đứng một bên là Xà Ma đang cầm thiết trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên đồ tể và con mồi Phương Thất.
Thiết trượng của Xà Ma đột nhiên giống như tia chớp đánh ra, một trượng sắc bén vô cùng, đâm tới bụng của Phương Thất.
Thiết trượng màu đen đánh tới, mắt thấy sẽ đâm ngay và xuyên qua thân thể Phương Thất, bỗng nhiên tay của Phương Thất giật giật, vươn lên chụp lấy thiết trượng một cách chuẩn xác.
Xà Ma kinh hãi, lo lắng vội ra sức rút thiết trượng trong tay Phương Thất ra nhưng không thể rút được.
Mồ hôi trên trán của Xà Ma trong nháy mắt cũng tuôn ra.
Phương Thất không phải đã trúng độc của Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán sao? Làm thế nào còn có được khí lực như thế?
Chính Xà Ma cũng đã dùng rắn Xích Luyện thử qua, nếu Phương Thất không có trúng độc thì khi bị con rắn độc quấn lấy cổ họng làm sao mà hắn có thể bất động được, chẳng lẽ hắn có được sự can đảm và sự kiên nhẫn không ai bằng?
Vì sự an toàn, Xà Ma vừa rồi đã điểm vào bảy đại huyệt trên người Phương Thất, nếu hắn không có trúng độc thì cũng không thể động đậy được mới đúng chứ, tại sao còn có thể ra tay?
Chẳng lẽ Phương Thất trúng độc chỉ là giả vờ? Chẳng lẽ hắn biết di cung hoán huyệt và không hề điểm trúng một huyệt đạo nào của hắn?
Xà Ma đột nhiên phát hiện ra chính bản thân hắn đã sai lầm rồi, vốn tưởng rằng Phương Thất đã như cá nằm trên thớt nhưng bây giờ thì đã không phải nữa, ngược lại bản thân hắn mới đúng là cá.
Hắn đột nhiên phát hiện ra Chu Trường Phúc đã biến mất tự lúc nào.
Mồ hôi trên trán Xà Ma trong nháy mắt tuôn ra nhiều hơn, đột nhiên hắn vươn cánh tay trái ra rồi huýt sáo một tiếng, con rắn Xích Luyện trong tay áo phóng ra như tia chớp, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn vào cổ họng Phương Thất.
Cánh tay đang nắm lấy thiết trượng của Phương Thất đột nhiên hấc lên, Xà Ma lập tức cảm giác được một cỗ sức mạnh vô cùng lớn đang hấc thiết trượng của hắn đi, thiết trượng được đánh lên không trung và đánh trúng vào con rắn độc đang bay tới làm cho nó bị văng ra xa đập vào cột trụ rồi rớt xuống đất, bất động.
Xà Ma sợ ngây người.
Tú ông nhìn thấy mọi chuyện không ổn, đột nhiên bỏ cây dao ra rồi quay đầu bỏ chạy.
Đánh không lại thì chạy, đây là sách lược muôn đời của một số người.
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng kế, ngay cả binh pháp cũng nói như vậy thì làm như vậy nhất định là không có sai.
Phương Thất mỉm cười ngồi dậy, chậm rãi vươn người.
Xà Ma ngẩn người rồi vung thiết trượng quét ngang, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân” với thế của lôi đình vạn quân tấn công vào phần eo của Phương Thất.
Phương Thất vẫn mỉm cười ngồi ở trên bàn, một chút cũng không động đậy.
Thiết trượng đã như tia chớp đánh đến, tay trái của Phương Thất đột nhiên lại vung lên chụp lấy cây thiết trượng.
Phương Thất mỉm cười nhìn Xà Ma.
Mồ hôi trên trán của Xà Ma lại tuôn ra nhiều hơn , ngay cả cái đầu bóng lưỡng của hắn cũng đầy mồ hôi.
Đột nhiên có hai tiếng bịch bịch vang lên, có hai cái bao bố bay vào mật thất.
Trong mật thất đèn đuốc sáng trưng.
Du Mộng Điệp đang mỉm cười đi đến.
Truyện khác cùng thể loại
659 chương
20 chương
89 chương
2015 chương
81 chương
4 chương
10 chương
3 chương
145 chương