Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 25 : Uy danh của la nhất đao
Lão Chu mập nghe hỏi liền ngẩn ra, sắc mặt có chút trắng bệch, nói "Cô nương …… cô nương đừng nói oan tại hạ! Tại hạ với bọn chúng không hề có chút quan hệ nào cả, bọn chúng chỉ là thường xuyên đến đây dùng bữa mà thôi"
Du Mộng Điệp lạnh lùng cười nói: “Nếu không có quan hệ thì vì sao bọn chúng chỉ đến đây mà không đến nơi khác?”
Mồ hôi lạnh của Lão Chu mập chảy ra, thấp giọng nói: "Cô nương có điều không biết, quán của tại hạ cũng có chút danh tiếng trong thành, khách thương qua lại vùng sa mạc này thường ghé vào dùng bữa. Đám thổ phỉ đó thường xuyên đến đây để theo dõi xem có con mồi nào không, nếu có thì bọn chúng liền theo dõi chặn đường, có đôi khi …… có đôi khi còn kiếm tên tiểu nhị của quán hỏi thăm tin tức nữa, tại hạ thật sự là không dám động tới bọn chúng, thật tình Chu mỗ không có một chút quan hệ gì với chúng cả, tại hạ dám thề với trời”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, ông chủ Chu cần gì khẩn trương lên như thế?”
Lão Chu mập lấy tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Chuyện này …… chuyện này không phải việc nhỏ đâu, tội danh thông đồng với bọn cướp tại hạ đây thật không đảm đương nổi! Cô nương đừng hù dọa ta nữa mà”
Phương Thất mỉm cười nói: "Vị tiểu muội này của Phương mỗ quả thật có chút thất lễ, Phương mỗ xin thay mặt tiểu muội nhận lỗi với ông chủ Chu đây”
Lão Chu mập thở phào nhẹ nhõm, lại lau mồ hôi, nói: "Không sao, không sao, quả thật cũng do tại hạ sợ bọn chúng nên mới để cho chúng tự do ra vào nơi này, Phương huynh không trách tội tại hạ là tốt rồi!"
Phương Thất mỉm cười nói: "Lẽ nào như thế được, ông chủ Chu buôn bán cũng không dễ dàng, mở cửa tửu lâu là phải nghênh đón khách bốn phương, tại hạ hiểu được!"
Lão Chu mập cảm động nói: "Phương huynh hiểu được là tốt rồi, tại hạ đây rất cảm kích, xin kính Phương huynh một chén”
Phương Thất mỉm cười nói: "Mời!", tiếp đó nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Du Mộng Điệp dịu dàng cười nói: "Ông chủ Chu ở chỗ này làm ăn tốt như vậy, nhất định cũng là nhân vật có mặt mũi, hẳn là biết rất nhiều chuyện, tin tức nhất định rất linh thông phải không?"
Lão Chu mập ưỡn ngực, mỉm cười nói: "Cô nương khách khí, có mặt mũi thì không dám nhưng chỉ cần nơi này có chuyện gì phát sinh thì Chu mỗ đây cũng biết được một chút”
Du Mộng Điệp lại cười nói: "Tôi biết ông chủ Chu là người rất có năng lực mà, nếu không thì làm thế nào có thể mở được một tòa tửu lâu lớn như vầy được, ông chủ Chu chắc chắn biết được không ít chuyện đâu nhỉ"
Lão Chu mập cười nói: "Cô nương muốn biết chuyện gì xin cứ hỏi, nếu Chu mỗ đây biết thì nhất định sẽ nói hết cho cô nương”
Du Mộng Điệp cười khanh khách nhìn chằm chằm lão Chu mập, chậm rãi nói: "Nghe nói gần đây trong thành này xuất hiện một tổ chức thần bí, hành vi và thủ đoạn rất độc ác, ngay cả Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành cũng dám ám toán, chuyện này ông có biết không?”
Lão Chu mập kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp, nói: "Tổ chức thần bí? Chuyện này Chu mỗ thật không có nghe qua? Thật sự có à? Kỳ lạ quá ……"
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Ông thật không có nghe qua?”
Lão Chu mập lắc đầu, nghi hoặc nói: "Không biết cô nương từ nơi nào nghe được tin tức này, vùng này ngoại trừ đám thổ phỉ ở Bạch Đà Sơn có hành vi và thủ đoạn độc ác ra thì cũng không còn có thế lực nào khác nữa. Ai da má ơi, nếu lại có thêm một cái thì sao có thể làm ăn gì nữa”
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi tiếp: "Vậy có lẽ là tôi nghe nhầm, chắc có người cố ý tung tin đồn nhảm nhằm hù dọa người khác?”
Lão Chu mập gật đầu, mỉm cười nói: "Nếu có thì tại hạ nhất định đã biết rồi. À vừa rồi cô nương có nhắc đến Tiểu Thần Long gì đó, xin hỏi là ai vậy?”
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn qua Phương Thất. Phương Thất chậm rãi uống một chén rượu rồi nói: "Chính là người bị thương mấy tháng trước nằm ở giữa đường ấy”
Sắc mặt lão Chu mập đột nhiên thay đổi, mồ hôi nhỏ giọt xuống, run giọng nói: "Ý của Phương huynh là vị tráng sĩ bị thương thảm hại vào mấy tháng trước hả?”
Trong mắt Phương Thất đột nhiên bắn ra hai đạo hàn quang, khiến kẻ khác nhìn vào mà run, lạnh lùng nói: "Không sai"
Lão Chu mập nhìn thấy cũng rùng mình một cái, tiếp đó nghiêng đầu thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Chuyện này có lẽ người khác không rõ ràng lắm nhưng tại hạ lại biết rất rõ! Vị tráng sĩ kia thật sự là đáng thương, thật sự là quá thảm……"
Phương Thất hỏi: "Ông biết rõ?”
Lão Chu mập đảo mắt nhìn quanh bốn phía một chút rồi thấp giọng hỏi: "Phương huynh cùng vị tráng sĩ kia có quan hệ à?”
Phương Thất lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy, đó là gia huynh!"
Lão Chu mập tựa hồ có chút ngạc nhiên, tiếp đó nói nhỏ: "Nguyên lai Phương huynh là huynh đệ của vị tráng sĩ kia, hèn gì võ công cao cường như thế! Chu mỗ thất kính thất kính!"
Vẻ mặt Phương Thất không chút thay đổi, hỏi tiếp: "Ông biết rõ chuyện gì?”
Lão Chu mập lại thấp giọng nói: "Phương huynh, chuyện này tại hạ nói cho huynh, huynh đừng đem nói cho người khác biết nhé”
Phương Thất gật đầu nói "Đương nhiên, ông nói đi!"
Lão Chu mập lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía, rồi thấp giọng nói: "Mấy tháng trước, vị tráng sĩ đó đột nhiên đến đây, và cũng từng ghé tửu lâu của tại hạ hai lần, trong tay luôn cầm một cây đao màu đen nên tại hạ mới để ý. Có một ngày anh ta đang uống rượu tại đây thì đột nhiên …… đột nhiên có một người bước vào ……"
Phương Thất trầm giọng hỏi: "Là ai?"
Lão Chu mập trả lời thật nhỏ: "La Nhất Đao!"
Phương Thất hỏi tiếp: "Ừm, tiếp đó thì sao?”
Lão Chu mập thở dài, cúi đầu ủ rũ nói: "La Nhất Đao đó vừa bước vào cửa thì khách trong quán liền bỏ đi hết, đại đa số còn quên trả tiền nữa chứ!", lão Chu mập vửa nói vừa thở dài: "La Nhất Đao ngồi vào một bàn phía sau lưng vị tráng sĩ đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi lâu, rồi đi đến nói cái gì đó với vị Phương tráng sĩ kia, tại hạ lúc đó đứng cách họ khá xa nên cũng không nghe được gì. Vị Phương tráng sĩ nghe xong, lạnh lùng cười vài tiếng, tiếp đó La Nhất Đao liền bỏ đi, vị Phương tráng sĩ kia uống thêm vài chén rượu rồi cũng đứng dậy bỏ đi”
Phương Thất trầm giọng hỏi tiếp: "Ông có thấy họ đi hướng nào không?”
Lão Chu mập đáp: "Tại hạ thấy rõ, họ ra cửa rồi đi về hướng tây."
Phương Thất hỏi tiếp: "Tiếp đó thì sao?”
Lão Chu mập lại thở dài, kể tiếp: "Chuyện sau đó tại hạ cũng không được biết nhưng không quá hai ngày, tại hạ đã nhìn thấy vị Phương tráng sĩ bị thương nặng nằm trên đường, bộ dáng quả thực thảm thương.”, lão Chu mập vừa nói vừa lắc đầu: "Vị Phương tráng sĩ kia nằm trên đường ba ngày cũng không có ai dám đến giúp đỡ, sau đó ông chủ Phương của tiệm gạo Phương Ký …… à đúng rồi, chính là ông chủ Phương vừa mới chết đó, ôi, thật là người tốt không thể sống lâu"
Tim của Phương Thất đột nhiên lại đau đớn, khóe mắt cũng đã ươn ướt.
Lão Chu mập dừng một chút, lắc lắc đầu, thở dài kể tiếp: "Ông chủ Phương nhìn thấy chịu không nổi nên mới lặng lẽ thuê một chiếc xe ngựa rồi nhân lúc đêm tối mang vị tráng sĩ kia lên xe đưa trở về quê nhà! Ôi, ông chủ Phương thật sự là người rất tốt mà!"
Du Mộng Điệp không còn cười nữa, ngẩng đầu nhìn Phương Thất, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ lên, cả người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào rượu và thức ăn trên bàn, không nói một lời.
Lão Chu mập than thở: "Mấy hôm trước đây, ông chủ Phương của tiệm gạo đột nhiên cũng bị người khác giết chết, nói không chừng cũng có quan hệ với chuyện này à. Ôi, đều là bạn lâu năm cả, ngày đưa tiễn ông ấy tại hạ cũng có đến. À phải rồi, huynh đệ của Phương huynh bây giờ ra sao? Phương huynh đến đây để báo thù phải không?”
Phương Thất cắn răng, lạnh lùng thốt: "Bất luận là ai ám hại tứ ca ta và ông chủ Phương, Phương mỗ này nhất định lấy máu của hắn tế họ. Ta phải chính tay cắt lấy đầu của hắn, bằm thây hắn ra vạn đoạn"
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, đột nhiên rùng mình một cái, nàng nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Phương Thất, nói: "Thất ca, Thất ca không cần kích động quá, tiểu muội nhất định sẽ giúp huynh tận tay giết chết kẻ thù”
Phương Thất cắn răng chả nói một lời.
Lão Chu mập thở dài nói: "Xin Phương huynh yên tâm! Chuyện này Chu mỗ cũng cảm thấy chướng mắt, nếu có tin tức gì, Chu mỗ nhất định sẽ lập tức báo ngay cho Phương huynh!"
Phương Thất nhìn chằm chằm lão Chu mập, gật đầu nói: "Phương mỗ đây xin cảm tạ ông chủ Chu trước"
Lão Chu mập miễn cưỡng cười nói: "Phương huynh không cần khách khí”
Phương Thất quay đầu nhìn Du Mộng Điệp nói: "Chúng ta đi nhé. Tính tiền”
Lão Chu mập nói: "Phương huynh không cần khách khí, bữa ăn hôm nay Chu mỗ mời huynh, chỉ mong Phương huynh sau này thường xuyên đến đây ủng hộ là được"
Phương Thất nhìn lão Chu mập, gật đầu nói: "Phương mỗ xin đa tạ, đã làm phiền ông!"
Lão Chu mập chắp tay, nói: "Không cần khách khí. Phương huynh đi thong thả!"
Trên đoạn đường dài.
Đã qua giờ ngọ, người đi đường cũng đã nhiều lên.
Phương Thất cúi đầu chậm rãi bước tới, Du Mộng Điệp đi ở bên, không người nào lên tiếng cả.
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Du Mộng Điệp ngẩng đầu nhìn Phương Thất một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Thất ca đang suy nghĩ gì thế?”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Không có gì"
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Thật sao?"
Phương Thất đáp: "Thật."
Du Mộng Điệp đột nhiên thở dài rồi nói: "Xem ra Thất ca đã có quyết định rồi”
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp một chút rồi ngẩng đầu nhìn những đám mây đang trôi phía chân trời, lạnh lùng mỉm cười, tuy nhiên cũng không nói gì cả.
Du mộng điệp đạo: "Muội cũng đi."
Phương Thất cúi đầu không nói.
Lại yên tĩnh.
Du Mộng Điệp đột nhiên lại nói: "Muội thấy có chút không ổn nhưng lại không thể nói là chỗ nào"
Phương Thất trầm mặc, chậm rãi gật đầu.
Du Mộng Điệp nói: "Thất ca nghĩ thế nào?”
Phương Thất ngẩng đầu nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Có lẽ là chúng đang mượn đao giết người, mượn tay ta giết La Nhất Đao, và có lẽ ngược lại nữa”
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Đúng vậy, bất luận là ai giết ai thì đối với bọn chúng đều tốt cả”
Phương Thất khẽ thở dài, nói: "Hơn nữa chúng ta cũng không có phát hiện tên mập đó có gì sơ hở cả”
Du Mộng Điệp gật đầu, nói tiếp: "Cái tên mặt trắng kia lúc đó nói gì Thất ca có nghe được không?”
Phương Thất gật đầu.
Du Mộng Điệp nói: "Hắn đã nói lắp bắp “Phương Thất …… Phương Tứ ……”, sao lúc ấy Thất ca không hỏi hắn?"
Phương Thất chậm rãi đáp: "Có hai nguyên nhân, tứ ca huynh bị thương ở chỗ này, có lẽ bọn chúng cũng đã nghe nói qua. Thứ hai, huynh không muốn để cho lão mập kia biết"
Du Mộng Điệp gật đầu, trầm tư nói: "Hiện tại nghĩ lại, chuyện của tứ ca nhất định có chút quan hệ đến Bạch Đà Sơn, có lẽ bọn chúng có biết manh mối gì đó cho nên Thất ca quyết định đến đó một chuyến phải không?”
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối con đường dài hun hút là sa mạc mênh mông vô tận, ánh hoàng hôn của trời chiều chiếu rọi lên cát sa mạc làm chúng lấp lóe ánh vàng. Ánh mắt Phương Thất đột nhiên trở nên mờ lệ, xa xăm, thật không thể diễn tả ……
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
768 chương
112 chương
118 chương
10 chương
13 chương
986 chương
17 chương