Đại Mạc Dao

Chương 22 : Nụ hôn đầu tiên

Tôi và Hoắc Khứ Bệnh sóng vai đi trước, Lang huynh và Tuyết lang vẫy đuôi theo sau, tiểu công chúa khi thì chạy lon ton đằng trước đuổi bắt bươm bướm, khi thì chạy đến bên cạnh tôi ôm một lát, hoặc lại bắt chước bộ dáng của bố mẹ, chạy từng bước chầm chậm thong thả, nho nhã. Sau hơn hai ngày ở cùng nhau, sự cảnh giác đề phòng của Tuyết lang đối với Hoắc Khứ Bệnh đã giảm đi nhiều, chỉ cần có tôi bên cạnh, nó sẽ không ngăn cản Hoắc Khứ Bệnh tiếp xúc với tiểu công chúa. “Cứ tiếp tục đi theo hướng này, sẽ tiến vào nội địa nơi Tù Đồ vương của Hung Nô thống trị, mặc dù bọn họ đã bại trận, khu vực lân cận không còn đại đội binh mã, nhưng không dám đảm bảo sẽ không bắt gặp tàn binh.” Hoắc Khứ Bệnh cười nhắc nhở tôi. Tôi đáp: “Thiếp biết, Hung Nô định cư ở những nới có nước có cỏ, mà chân núi Kỳ Liên chính là nơi có nguồn nước dồi dào và đồng cỏ xanh mướt nhất Hung Nô, quân đội Hung Nô tuy thất bại bỏ chạy, nhưng những người du mục chăn thả gia súc khẳng định không nỡ bỏ đi, kể cả không bắt gặp tàn binh thì cũng sẽ gặp phải dân du mục.” Hắn có chút băn khoăn hỏi: “Nàng nói muốn dẫn ta đi gặp một người, lẽ nào là người Hung Nô?” Tôi quay sang nhìn hắn: “Nếu là người Hung Nô thì sao nào?” Hắn bật cười đầy vẻ khí phách: “Ngọc Nhi, cười một tí xem nào, cả chặng đường đi, mặt mày nàng càng ngày càng nghiêm nghị. Cứ gì là người Hung Nô, kể cả có đi gặp thiền vu của Hung Nô ta cũng sẽ đi cùng nàng.” Hắn đưa mắt nhìn bộ váy của tôi: “Nhưng chắc không phải người Hung Nô, lúc giúp nàng tìm váy có cả đồ của người Hán, của chư quốc Tây Vực, cả của Hung Nô, nàng lại khăng khăng chọn một bộ váy của Khâu Từ[1], váy của Hung Nô là bộ đầu tiên bị nàng quăng sang một bên, hình nhưng còn có chút căm ghét nữa.” [1] Khâu Từ: tên nước cổ, ở Tây Vực, nay là huyện Khố Xa, Tân Cương, Trung Quốc. Tôi khẽ thở dài: “Lúc đầu vốn muốn mặc váy của nhà Hán, nhưng bộ váy của Khâu Từ có khăn che mặt.” Nói rồi ngó nhìn cách ăn mặc của hắn: “Nhưng mà có chàng là đủ rồi.” Hết thung lũng này đến thung lũng khác, chúng tôi cứ thế đi xuyên qua lớp rừng cây rậm rạp, Lang huynh đã nhận ra chúng tôi muốn đi đâu, đi theo sau chúng tôi thấy mất kiên nhẫn quá liền tung mình nhảy qua lao lên phía trước. Chẳng bao lâu sau Lang huynh cũng không một tiếng động nhảy trở lại, đi sát cạnh tôi gầm gừ mấy tiếng, tôi lập tức dừng bước, Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Sao thế? Đằng trước có người?” Tôi gật đầu, chần chừ trong giây lát, rồi lại quyết định đi tiếp, cả người và sói đều im ắng, ra sức không phát ra tiếng động khi đi lại. Tôi và Hoắc Khứ Bệnh khom người ẩn náu trong bụi cây một lúc, lúc tôi nhìn thấy dáng người đứng trước phần mộ thì đột nhiên dừng lại, Hoắc Khứ Bệnh cũng vội dừng lại, dõi mắt từ bụi cây nhìn ra. Một phần mộ lớn, một phần mộ bé, có một nam tử đang ngồi lặng lẽ trước ngôi mộ uống rượu, xa xa sau lưng hắn có hai tùy tùng cung kính đứng trông. Hoắc Khứ Bệnh nhìn thật kỹ người ngồi trước mộ, lộ ra mấy phần kinh ngạc và lo lắng nhìn tôi, còn tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Y Trĩ Tà đang ngồi đấy. Giữa đám cỏ dại um tùm, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng nỉ non, ánh nắng xuyên qua kẽ lá từng chút một rót xuống đống cỏ dại trên mộ và thân hình Y Trĩ Tà, loang lổ mờ ảo, càng toát lên vẻ hoang vu, buồn bã. Hắn ngồi đối diện với phần mộ, yên lặng nhấm nháp từng ngụm rượu, dáng dấp tràn đầy vẻ hiu quạnh, trống vắng, mỗi ly rượu uống vào dường như toàn là nỗi bi thương. Y Trĩ Tà trầm mặc xua tay, hai người tùy tùng liếc nhau rồi cùng quay về vị trí cũ. Tay tôi vô thức túm chặt lấy bụi cây bên cạnh, càng túm càng chặt, đợi đến khi Hoắc Khứ Bệnh phát hiện ra, vội vàng gỡ tay tôi khỏi bụi cây đầy gai, thì cả bàn tay đã đầy máu. Y Trĩ Tà dọn dẹp sạch sẽ cả hai phần mộ, hắn kính một ly rượu với phần mộ lớn, rồi tự mình uống một chén: “Từ huynh, hôm nay hẳn huynh phải rất vui. Phần lớn các dãy núi của núi Kỳ Liên đều đã bị Hán triều cướp mất, có lẽ về sau huynh có thể yên tâm an nghỉ lâu dài trên đất của Hán triều, chắc sẽ không cùng ta uống rượu được nữa. Trước đây huynh đã từng nhắc nhở ta, so sánh cuộc sống bấp bênh của dân du mục và sự ổn định của người làm nông, cuối cùng cũng thấy dân du mục khó có tích lũy gì, trong thời gian ngắn có lẽ dân tộc du mục có thể dựa vào tốc độ cực nhanh của kỵ binh, sự dũng cảm của quân đội để đối đầu với quốc gia nông nghiệp, nhưng nếu không kịp thời thay đổi tập quán du mục, thì dân số, văn hóa và của cải sẽ không thể tích lũy ổn định được, về lâu dài sẽ thua nước làm nông, không thể nào thống trị được nước làm nông. Lúc ấy ta hỏi huynh, nếu sau khi tấn công chiếm đoạt được rồi, sẽ lấy tập tục của nước làm nông để cai quản quốc gia làm nông nghiệp sao? Huynh nói giả sử dân tộc du mục lựa chọn từ bỏ tập tục du mục của mình, hòa nhập với nước làm nông, tuy có thể đạt được mục tiêu thống trị, nhưng sau vài đời, đặc tính vốn có của dân tộc du mục sẽ hoàn toàn biến mất, đồng hóa với nước làm nông, cho nên so với hình thái xã hội nông nghiệp con người sinh sôi nảy nở, thì dân tộc du mục nhất định sẽ trở thành quần tộc yếu thế hơn, thậm chí hoàn toàn biến mất, chỉ là phải xem sẽ yếu đi rồi biến mất như thế nào. Ta hồi đấy cảm thấy rất không thuyết phục, cho rằng Hung Nô chúng ta đời đời kiếp kiếp đều đã sống thế này, chỉ cần có dũng sĩ, làm sao có thể dễ dàng biến mất được, nhưng bây giờ mới thấu hiểu mấy phần đạo lý huynh nói. Hiện giờ mọi chuyện điều như huynh dự đoán, Hán triều trải qua sự thống trị của Văn Cảnh, quốc khố dư dật, nhân khẩu đông đúc, Hung Nô so với Hán triều, cả về nhân lực lẫn tài lực đều không có hy vọng đuổi kịp.” Y Trĩ Tà lại rót một chén nữa cho cha: “Trước đây có Vệ Thanh, bây giờ lại có một Hoắc Khứ Bệnh, trong khi đó Hung Nô không có một tướng nào bì được. Kỵ binh mà tổ tiên chúng ta luôn tự hào cũng phải bại dưới tay Hoắc Khứ Bệnh, tướng quân của một quốc gia làm nông nghiệp không ngờ lại có thể nhanh hơn, mạnh hơn những người sinh ra và lớn lên trên lưng ngựa như chúng ta, nhờ có hắn, chính sách tích cực phòng ngự của Hán triều đối với Hung Nô từ thời Vệ Thanh đã chủ động tấn công.” Hắn uống cạn rượu trong chén, thở dài một tiếng: “Thật ra mấy cái này cũng coi như thôi, ta hiện giờ phiền não nhất là tập quyền trung ương của Hán triều. Quân đội của Hán triều tất cả đều do hoàng đế nắm, còn binh quyền của chúng ta thì lại phân tán, rải rác, ngoài mặt thì các bộ tộc ai ai cũng nhận sự khống chế của thiền vu, nhưng thật ra đám vương gia bề tôi của chư quốc nắm giữ binh quyền hết thảy đều có cơ mưu riêng. Bây giờ Hung Nô không còn giống như trước đây đánh đâu thắng đó, lực lượng hùng mạnh, không ai cản nổi, đã đến thời mọi người chỉ vì tranh giành tài sản mới dũng cảm xông pha đánh trận, có một Hoắc Khứ Bệnh đã đủ khiến cho đám vương gia chư quốc lo sợ lúc chiến tranh phải hao tổn binh lực, sẽ thua thiệt, ai cũng đợi người khác đi đánh tiên phong, đợi tới đợi lui thành đợi chính mình diệt vong, chính vì điều này mà chúng ta đã thua Hán triều. Nhưng mà ta sẽ không bỏ cuộc, mà cũng không thể bỏ cuộc…” Tôi không kìm được liếc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hóa ra hắn là kẻ địch đáng sợ nhất đối với người Hung Nô. Hoắc Khứ Bệnh vẫn một mực chăm chú nhìn sắc mặt tôi, thấp giọng hỏi: “Nàng nghe có hiểu hắn nói gì không?” Tôi gật gật đầu. Bàn tay của Y Trĩ Tà khẽ đặt lên phần mộ bé, đôi mắt nhắm hờ, tựa như đang nhớ tới rất nhiều chuyện, rất lâu sau, bàn tay vẫn đặt trên mộ. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, chắc không phải là hắn thuê người giết tôi, hắn không hề mảy may nghi ngờ về việc tôi đã chết rồi, nhưng mà… nghĩ đi nghĩ lại, mấy cái này vốn không quan trọng, tôi cũng lười chẳng muốn nghĩ nhiều. Hắn ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng đứng dậy, không nói câu nào, dẫn bọn tùy tùng rời đi. Tôi ngồi đợi thêm một lúc, ước chừng bọn họ đã đi được khá xa mới từ trong bụi cây đi ra, quỳ trước mộ, nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Đây chính là người mà thiếp muốn dẫn chàng đến gặp.” Vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh lộ ra chút kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ: “Đây là… của nàng.” Tôi gật đầu, dập đầu trước mộ: “Cha, con dẫn một người tới gặp cha ạ.” Hoắc Khứ Bệnh cũng lập tức quỳ xuống trước mộ, dập đầu: “Bá phụ, tại hạ Hoắc Khứ Bệnh, muốn cưới nữ nhi của người ạ.” Mắt tôi vốn ngấn lệ, nghe thấy mấy lời của hắn lại không nhịn được nín khóc bật cười: “Ở đâu ra người hấp tấp, bộp chộp như chàng chứ? Cha của thiếp có thể sẽ không thích chàng đâu.” Hoắc Khứ Bệnh cười cười gãi đầu, nhìn kỹ mấy chữ được khắc trên mộ: “Phụ thân của nàng là người Hung Nô?” Tôi lắc lắc đầu: “Người Hán.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn sang phần mộ bé bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Đây là huynh đệ của nàng à?” Tuy vừa rồi Y Trĩ Tà đã dọn sạch phần mộ của cha, nhưng tôi vẫn rút khăn tay ra tỉ mỉ lau lại lần nữa, Hoắc Khứ Bệnh vội giật lấy chiếc khăn từ tay tôi: “Để ta lau cho! Cha của nàng nhìn thấy vết thương trên tay nàng sẽ trách ta, nhỡ tức giận rồi không gả nàng cho ta nữa, thế thì hỏng mất.” Hoắc Khứ Bệnh lau xong mộ phần của cha lại định lau tiếp phần mộ bé bên cạnh, tôi ngăn hắn lại: “Cái này không cần lau.” Thấy ánh mắt hắn tràn ngập vẻ không hiểu, ngờ vực, nhưng cũng không hỏi nhiều, tôi trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Đấy là phần mộ của thiếp.” Hoắc Khứ Bệnh sững sờ giây lát, rồi lập tức hiểu ra tất cả: “Chẳng trách lúc ở thành Trường An nàng lại sợ hãi khi bắt gặp người này đến thế, thì ra nàng không muốn hắn biết được nàng vẫn còn sống.” Tôi gật gật đầu. Lang huynh đi vòng quanh khu mộ mấy vòng, cảm thấy khá vô vị nên lại dẫn Tuyết lang và tiểu công chúa nhảy lùi vào trong bụi cây. Hoắc Khứ Bệnh chăm chú nhìn phần mộ nói: “Ta thấy người Hung Nô kia khí chất không hề tầm thường, một người Hán có thể khiến cho người Hung Nô tôn kính như thế, cha nàng hẳn phải rất phi thường.” Tôi ôm gối ngồi bệt xuống đất: “Sinh thời cha luôn ao ước được quay về thành Trường An, lúc qua đời rồi lại phải nhắm mắt trên đất Hung Nô, hiện giờ chàng đã đánh hạ núi Kỳ Liên, để cho cha được yên nghỉ trên đất của Hán triều, cha khẳng định sẽ rất thích chàng.” Hoắc Khứ Bệnh hớn hở, cười dập đầu ba cái trước mộ cha: “Đa tạ nhạc phụ đã tán thưởng, con nhanh chóng sẽ đánh đuổi Hung Nô đi xa hẳn, để tất cả những gì nhạc phụ nghe được nhìn thấy đều là người Hán.” Tôi vừa ngượng vừa giận: “Có ai giống như chàng thế này chứ, mồm mép thay đổi đến là nhanh? Tính cách cha thiếp cũng được coi là cởi mở, nhưng trong tận xương cốt thì rất trọng lễ nghĩa.” Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu nhíu mày: “Nàng và cha nàng không giống nhau lắm.” Tôi cười gật đầu: “Ừ, cha vẫn nói thiếp khó mà bỏ được bản tính hoang dã, thiếp một mực không chịu được đống quy củ mà mấy người kia đặt ra, ngay cả bây giờ, nhìn thiếp ngoài mặt có vẻ cũng giống bao người bình thường khác, miễn cưỡng có thể nói là tuân theo nề nếp, thật ra…” Hoắc Khứ Bệnh cười tiếp lời: “Thật ra là lòng lang dạ sói.” Tôi hừ một tiếng nhỏ, chắp tay hướng về phía hắn: “Đa tạ chàng đã tán dương. Thiếp từ nhỏ đã cảm thấy ‘lòng lang dạ sói’ lẽ ra phải là lời dùng để khen ngợi mới đúng, sói và chó đều là những con vật rất trung thành, lại thông minh cơ trí, không hiểu sao người ta lại dùng mấy lời này để chửi rủa chứ.” Hoắc Khứ Bệnh ôm đầu cười rộ lên, tôi chua xót mỉm cười: “Năm ấy thiếp nói với cha như thế, cha cũng ôm đầu cười thế này.” Mặt trời đã ngả dần đằng Tây, ánh hoàng hôn hắt bóng nghiêng nghiêng trên phần mộ của cha, bao trùm tất cả bằng một màu cam đỏ ấm áp. Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngồi bên cạnh tôi, những chuyện tôi bằng lòng kể, hắn sẽ lắng nghe thật kỹ, những chuyện tôi không muốn kể hắn cũng không hỏi nhiều. Có lúc cảm xúc bi thương ùa vào lòng, hắn lại nói một vài câu, trêu cho tôi vừa giận vừa buồn cười, đành gượng cười liên tục. Tôi nheo mắt ngắm nhìn mặt trời lặn: Cha, cha có thể yên tâm về con rồi, có người này ở bên cạnh, con sẽ không có thời gian khóc đâu. Nhớ đến bóng hình buồn bã, lẻ loi của Y Trĩ Tà trước phần mộ, lại quay mặt nhìn đôi mắt ngập đầy yêu chiều ấm áp của Hoắc Khứ Bệnh, lòng tôi chợt thấy cảm động. Hai người dịu dàng nhìn nhau, hắn đột ngột búng tay đánh tách, lưu manh nói: “Nàng cứ nhìn ta thế này, ta sẽ…” Rồi không để tôi kịp né tránh, hắn đã hôn xuống mặt tôi một cái: “… nhịn không được làm Đăng Đồ Tử[2] đấy.” [2] Dạng như Sở Khanh. Tôi giận dữ giơ tay đánh hắn, hắn cười gọi to: “Nhạc phụ đại nhân, người xem Ngọc nhi có hung dữ không ạ?” Chính khoảnh khắc này, tôi đột nhiên nhận ra mình thực sự đã từ bỏ, từ bỏ quá khứ, từ bỏ mối hận với Y Trĩ Tà. Cha, nữ nhi hiện giờ mới hiểu lời căn dặn của cha hóa ra hoàn toàn xuất phát từ tình yêu đối với con. Chỉ khi từ bỏ, hướng về phía trước thì mới có thể hạnh phúc được. * * * Tuy đại quân Hung Nô bại trận, nhưng cuộc sống của người dân bình thường vẫn phải tiếp tục, trâu bò vẫn như cũ chạy rong dưới bầu trời xanh biếc, chợ búa vẫn náo nhiệt như trước. Người Hán, người Hung Nô và người các nước Tây Vực vẫn tụ tập ở đây, đều vì chuyện kiếm kế sinh nhai mà bôn ba. Một người Hung Nô mù ngồi ở góc đường, đang kéo mã đầu cầm mà hát, giọng hát thê lương u uất, đám người vây quanh lắng nghe đều lộ vẻ bi thương, cũng có người nghe xong mặt toát lên ý cười, còn có người khẽ than thở một tiếng, đưa cho người mù một hai đồng xu rồi nhanh chóng rời đi. Hoắc Khứ Bệnh hào phóng ném nửa miếng vàng lá xuống, khiến đám người đều quay sang nhìn chúng tôi, tôi vội kéo hắn đi tiếp, hắn thấp giọng hỏi: “Người đấy đang hát gì thế?” Tôi liếc nhìn hắn: “Hát về chàng.” Hắn cười nói: “Hát về ta? Ta không hiểu tiếng Hung Nô.” Tôi ngâm nga khúc nhạc, thấp giọng hát lại: Mất núi Yên Chi, khiến tôi xuất giá mà chẳng còn nhan sắc đẹp; Mất núi Kỳ Liên, khiến đống gia súc trong nhà tôi không còn sinh sôi. Lời nhạc đơn giản, nhưng tình cảm xuất phát từ đáy lòng, khiến cho toàn bộ bài hát dạt dào bi ai. Chúng tôi đi xa dần, giọng hát của người mù cũng dần biến mất. Một quầy rượu bên đường có người vừa uống rượu vừa thấp giọng ngâm nga bài hát của người mù kia. Chúng tôi đi vào một quán ăn của người Hán, tiểu nhị cười hỏi: “Gọi rượu à?” Thấy Hoắc Khứ Bệnh nhìn mình hỏi ý kiến, tôi chợt nóng bừng mặt lên, quay đầu đi nói: “Tùy chàng, thiếp không uống.” Sắc mặt hắn cũng trở nên mất tự nhiên, xua tay nói với tiểu nhị: “Bưng chút đồ ăn lên đi?” “Chúng ta dạo chơi ở đây, nàng còn muốn đi đâu nữa không?” Hoắc Khứ Bệnh ăn mấy miếng thịt bò xong rồi hỏi. Tôi lắc đầu: “Không đi đâu nữa, so với hồi còn bé nhìn chung đều không giống nữa, không biết rốt cuộc là mọi thứ thay đổi hay ánh mắt nhìn sự việc của thiếp thay đổi nữa.” Hắn cười nói: “E là tâm tình thay đổi rồi, vậy chúng ta ăn cơm xong sẽ nhanh chóng quay lại quân doanh.” Một nam tử Hung Nô đã ngà ngà say đang nằm bò lên bàn, đứt quãng hát: “Mất núi Yên Chi, khiến tôi xuất giá mà chẳng còn nhan sắc đẹp. Mất núi Kỳ Liên, khiến đống gia súc trong nhà tôi không còn sinh sôi.” Hát đến đoạn bi thương, giọng hát nghẹn ngào, nước mắt lăn vào ly rượu rơi xuống bàn. Hoắc Khứ Bệnh khẽ than thở: “Sao đi đến đâu cũng được nghe bài hát này thế?” Tôi cố ý làm bộ thật kinh ngạc, thấp giọng cười cười: “Trời ạ! So với văn chương của đám văn nhân kia thì còn sinh động hơn, xem ra uy danh của Hoắc đại tướng quân đang truyền đi khắp Bắc Mạc, Nam Mạc theo tiếng hát rồi, không biết ca khúc này có lưu truyền được đến nghìn năm sau không. Người của nghìn năm sau một khi nghe thấy ca khúc này, chắc sẽ tưởng tượng ra phong thái của Hoắc đại tướng quân, khẳng định sẽ khiến người ta mê mẩn vô hạn, không biết là anh tuấn đến thế nào đâu!” Nói rồi nhìn hắn nháy mắt. Khóe miệng Hoắc Khứ Bệnh cong lên ý cười, hắn xáp lại ghé tai tôi: “Ta chỉ cần nàng mê mẩn là được rồi.” Tôi cười giễu còn chưa thành công đã bị cười giễu ngược lại. Hơi thở từ mũi miệng hắn phả vào, khiến vành tai tôi chợt nóng rực lên, vội cúi đầu ăn cơm, tránh né hắn. Tai của người bên cạnh quả là rất thính, nghe thấy tôi nói đến Hoắc Khứ Bệnh bèn nhìn tôi gật gật đầu cười, cụng chén với người ngồi cùng bàn, cười nói: “Năm nay đúng là một năm oai phong lừng lẫy của người Hán chúng ta, vào mùa xuân, Hoắc tướng quân đã dẫn một vạn người đi chiếm núi Yên Chi của người Hung Nô, mùa hè lại dẫn theo đại quân đánh cho vài vạn quân Hung Nô đại bại, chiếm được núi Kỳ Liên.” Người uống rượu cùng hắn ngó nhìn người Hung Nô đang nằm ườn ra bàn, chế giễu: “Hồi bé đi theo phụ thân đến đây làm ăn, bọn man di này thường xuyên vênh váo hống hách, châm học người Hán chúng ta hèn nhát, phải dựa vào việc dâng tặng công chúa để cầu an, chỉ vì muốn giữ thành trì mà không dám trực tiếp đánh nhau trên lưng ngựa, bây giờ không biết là ai không dám đánh nhau với ai nữa.” Không ngờ nam tử Hung Nô nằm ườn trên bàn tuy trông có vẻ say khướt, nhưng lại nghe hiểu hết Hán ngữ, nghe vậy liền chống tay đứng dậy, chỉ vào hai người vừa nói, dùng tiếng Hung Nô giận dữ quát lên: “Là đàn ông đừng chỉ có biết nói suông không biết làm, chúng ta ra ngoài kia đấu võ một trận, nếu bọn ngươi thắng, ta sẽ dâng đầu mình lên, cho ngươi cầm về Hán triều khoe khoang.” Mấy câu tiếng Hung Nô này, tuy chỉ nói nếu mình thua thì sẽ làm sao, nhưng người Hung Nô vốn coi nhẹ sinh tử, trọng sự dũng cảm, nói mấy lời thế này, đối phương khẳng định cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối, thật ra là đã hạ lời thề quyết đấu sinh tử rồi. Hai người kia nhìn người đàn ông to lớn đứng hiên ngang trước mặt mình, đều tỏ vẻ tư lự, cuối cùng người gật đầu với tôi bỗng nghiến răng, đứng dậy nói: “Đọ thì đọ.” Tôi đang xem hết sức say sưa hứng thú, Hoắc Khứ Bệnh bỗng nắm lấy tay tôi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi ngây người trong giây lát, lập tức đặt đũa xuống, kéo tấm vải che mặt lên. Người Hung Nô say rượu đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt rồi đi ra cửa, chặn một đoàn người ăn mặc quần áo Hung Nô đang đi ngang qua cửa quán: “Người huynh đệ của thảo nguyên, ta tên là Hắc Thạch Đầu, muốn cùng hai người vừa nói mấy lời khinh thường, nhục mạ người Hung Nô chúng ta đấu võ, người Hán đều xảo quyệt nói không giữ lời, mọi người có bằng lòng làm chứng hộ không ạ?” Y Trĩ Tà vẫn chưa mở miệng, Mục Đạt Đóa đã lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đương nhiên có thể, nhất định phải chặt đứt đầu bọn họ.” Tin tức lan truyền nhanh chóng, người Hung Nô tụ tập trên đường ngày càng đông, hai người Hán kia lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn chủ quán cầu cứu. Chủ quán lắc đầu, khẽ than thở: “Mặc dù chúng ta đánh thắng trận, nhưng chỗ này từ xưa đến giờ vẫn là khu vực của Hung Nô, làm sao chỉ một trận thắng mà dễ dàng quét sạch thế lực của người Hung Nô chứ? Bọn ngươi lại tự nhiên ở trên đất của người ta cao giọng chửi rủa họ là man di, người Hung Nô dù cô lẻ đến đâu cũng bị bọn ngươi kích động đến không chịu nổi, huống chi bọn họ vừa mới bại trận, sớm đã ôm một bụng đầy bực dọc. Người Hán bọn ta làm ăn ở đất này, hằng ngày đều nhường nhịn với Hung Nô, bây giờ không thể giúp được.” Hoắc Khứ Bệnh thấp giọng hỏi: “Bọn họ vừa rồi nói gì thế?” Tôi nói: “Bọn họ sợ không sống nổi, thật là đáng ghét, muốn đánh nhau thì mau mau đánh đi, cứ dùng dằng mãi ở đây đáng ghét thật.” Hoắc Khứ Bệnh bật cười: “Nếu không phải vừa hay chắn đường người nàng sợ gặp mặt nhất, có khi nàng còn mừng rỡ xem náo nhiệt hơn cả người khác ấy chứ.” Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Nút thắt trong lòng thiếp đã được gỡ rồi, bây giờ không sợ gặp hắn nữa, hiện giờ chỉ là không muốn chuốc phiền phức, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.” Trên đường lại có một người đàn ông Hung Nô nữa hét lên: “Bọn ngươi có hai người, bọn ta cũng sẽ chọn thêm một người nữa, không phải bắt nạt ngươi, ngươi chọn đại một người trong đám bọn ta đi.” Người Hung Nô trên đường đều hào hiệp đồng ý, khảng khái không hề sợ chết. Tôi chống cằm nhìn hai người kia, người đồng ý đánh nhau với Hắc Thạch Đầu đã từ từ bình tĩnh lại, nhưng đồng bọn của hắn vẫn dáo dác nhìn khắp phố, cơ thể không ngừng run lên. Hắn tức giận mắng mỏ tên đồng bọn: “Chuyện đã đến nước này, không thể tránh được cái chết, không thể để người Hán mất mặt được.” Đồng bọn của hắn vẫn run lên bần bật, chần chừ cũng không dám cử động, khiến cả đám người trên phố bật cười rộ lên. Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nhìn bọn họ, còn tôi che miệng cười. “Tại hạ Vu Thuận, vị này họ Trần tên Lễ, bọn ta đều là người Thành Kỷ, Lũng Tây. Nếu lần này thực sự mất đầu trong tay người Hung Nô, vẫn mong vị tiểu ca này niệm tình cùng người Hán báo tin giúp gia đình chúng tôi.” Vu Thuận hướng về phía Hoắc Khứ Bệnh chắp tay vái một vái thật sâu. Hoắc Khứ Bệnh nhìn Trần Lễ, nói với vẻ thờ ơ: “Nghe đồn Thành Kỷ, Lũng Tây luôn sản sinh ra những dũng sĩ danh tướng, thời Chiến Quốc, nước Tần có danh tướng Lý Tín, nước Triệu có danh tướng Lý Mục nổi tiếng, đầu thời Hán có danh tướng Quảng Vũ Quân Lý Tả Xa, bây giờ thì có Phi tướng quân Lý Quảng. Danh tiếng của người Thành Kỷ trong quân đội khá nổi, hôm nay không ngờ lại gặp được một người Thành Kỷ vô cùng đặc biệt.” Vu Thuận xấu hổ nhìn Trần Lễ, Trần Lễ bỗng dưng chỉ vào tôi, hét ầm lên với đám người trên đường phố: “Là nàng kia, nàng ấy vừa rồi chửi rủa Hung Nô, là nàng ấy nói trước, nàng ấy khen ngợi Hoắc Khứ Bệnh, ta chỉ tiện miệng nói theo vài câu.” Tuy đang quay lưng lại với đám đông, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăn chú của vô số người đổ dồn vào mình, đại khái nhìn thấy tôi là con gái, họ nhất thời không muốn trút giận, lại nhìn trừng trừng vào Hoắc Khứ Bệnh đầy phẫn nộ. Mục Đạt Đóa khẽ “a” một tiếng, đột ngột nói: “Lão gia, chúng ta đi thôi! Chỗ này lộn xộn quá, không nên lưu lại lâu.” Nàng còn chưa dứt câu, Y Trĩ Tà đã đi thẳng vào quán, mỉm cười nhìn Hoắc Khứ Bệnh nói: “Thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.” Hoắc Khứ Bệnh ngồi yên không cử động, không hề đáp lại lời chào của Y Trĩ Tà. Thị vệ của Y Trĩ Tà tiến lên trước, nói với vẻ giận dữ: “Lúc ở thành Trường An nhìn thấy thân thủ của ngươi ta đã ngứa ngáy rồi, ta tên là Thiết Ngưu Mộc, tính tình có chút ngang ngược, muốn đấu với ngươi một trận.” Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngồi yên không động đậy, không hề để ý đến bọn họ, chỉ nhìn tôi. “Ha ha… Người Hán toàn như vậy, chỉ biết mở miệng nói suông.” Tiếng cười nói bên ngoài càng lúc càng lớn, có người còn mỉa mai: “Lúc nãy nói người khác thì oai hùng lắm, hóa ra vẫn chỉ là bùn loãng.” Tôi thầm thở dài, nếu thực sự tránh không nổi, thì chỉ có thể đối mặt thôi, bèn cười nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Không phải để ý đến thiếp, tùy theo ý chàng mà làm đi!” Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, đứng dậy cất giọng nói rành mạch với Thiết Ngưu Mộc: “Giao đấu với ngươi, có thắng cũng chẳng oai phong! Để cho người giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhất Hung Nô bọn ngươi ra đấu, nếu ta thua thì sẽ dâng đầu mình cho bọn ngươi, nếu bọn ngươi thua, thì từ giờ trở đi, khu chợ này không cho phép người Hung Nô bất kính với người Hán. Nghe nói người Hung Nô rất trọng lời hứa, khẳng định sẽ không có chuyện nói không giữ lời.” Thiết Ngưu Mộc đã có thể làm thị vệ thân tín của Y Trĩ Tà, hẳn là nhân vật nổi bật ở Hung Nô. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn cho là hắn không đủ tư cách, khiến hắn tức đến nỗi mặt mày tái mét, đang định nói gì đó, Y Trĩ Tà liếc nhìn hắn một cái, hắn vội vã nắm lại, phẫn nộ nhìn Hoắc Khứ Bệnh trừng trừng, cố gắng kiềm chế sự tức giận. Vài trăm người chen chúc nhau trên đường, vốn đang ầm ĩ cười nói, hỗn loạn nhốn nháo, lúc này bị khí thế của Hoắc Khứ Bệnh chấn nhiếp, đồng loạt im phăng phắc. Chỉ tích tắc, đám người Hán vây quanh phía ngoài đã rộ lên hoan hô, vừa nãy còn vác bộ dạng so vai rụt cổ, hận không chui được xuống dưới đất, vậy mà bây giờ ai nấy đều vênh váo ưỡn ngực, khí thế ngất ngưỡng nhìn người Hung Nô, ra dáng dân tộc Đại Hán thực sự. Vài người Hung Nô và Tây Vực nghe không hiểu Hán ngữ vội hỏi đám người xung quanh rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi mọi người đều hiểu nguyên do sự việc, người Hung Nô liền thu lại bộ mặt ngạo mạn, khinh thường, có mấy phần kính trọng nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Lúc vừa mới bắt đầu còn cảnh tranh cãi so đấu, đối mặt nhìn nhau đầy ngờ vực, không biết rốt cuộc ai mới có tư cách so tài. Hắc Thạch Đầu nói to: “Cô nương này tuy ca ngợi Hoắc tướng quân của người Hán, nhưng không hề nhục mạ Hung Nô, Hoắc tướng quân đích thực rất lợi hại, cưỡi ngựa đánh nhau được với chúng ta. Hắn tuy là kẻ địch của chúng ta, nhưng ta cũng không thể không thừa nhận hắn là hảo hán. Bọn ngươi ai muốn so đấu với vị dũng sĩ này thì so đấu, nhưng ta vẫn muốn so đấu với hai người bọn họ, để bọn họ phải rút lại mấy lời vừa rồi.” Hoắc Khứ Bệnh chắp tay vái Hắc Thạch Đầu một lễ: “Nếu ta thua, hai người bọn họ sẽ tự xin lỗi chuộc tội với ngươi.” Trần Lễ nhanh nhảu nói: “Nếu hắn thua, bọn ta nhất định sẽ xin lỗi.” Vu Thuận nhìn Hoắc Khứ Bệnh, rồi lại nhìn tôi đánh giá một lượt, nói với Hắc Thạch Đầu: “Nếu hắn thua, đầu của ta sẽ chính là lễ vật để chuộc tội.” Đám người rít lên một tiếng, Hắc Thạch Đầu liền thu lại vẻ mặt cuồng ngạo ban nãy, tán dương nói: “Quả là hảo hán, ta rút lại mấy lời nói ban đầu, người Hán bọn ngươi không phải toàn là đám nói không biết giữ lời.” Người Hung Nô tụ tập càng lúc càng đông, nhưng không có người nào khinh miệt người Hán nữa, đều nhỏ giọng bàn luận xem ai nên ra trận. Thiết Ngưu Mộc vừa giận vừa cáu, tay nổi gân xanh, nhưng còn đợi ý Y Trĩ Tà, đành yên lặng đứng đấy. Lần cuối cùng Y Trĩ Tà thấy tôi, tôi mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, hiện tại đã cao lên nhiều, cơ thể ngoại hình đều lớn hơn, lại đeo khăn che mặt, đứng nghiêng người về phía hắn, sau khi đảo mắt qua tôi một lượt, Y Trĩ Tà tập trung nhìn Hoắc Khứ Bệnh với đám người vây quanh. Ánh mắt ấy khiến cho sắc mặt Mục Đạt Đóa trắng bệt trong giây lát, cô ta vừa cố không nhìn tôi, lại không nhịn được vẫn liếc nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Trước ánh mắt săm soi của đám người còn lại, Hoắc Khứ Bệnh vẫn thản nhiên như không kiên định ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, khẽ cười hỏi tôi: “Nhỡ thực sự thua mất đầu thì phải làm sao?” Tôi cười nói: “Thế thì cũng chẳng còn cách nào, đành đuổi theo chàng xuống dưới đấy thôi.” Hoắc Khứ Bệnh sững sờ, không ngại mọi người xung quanh, giơ tay ra nắm chặt lấy tay tôi, tôi cũng nắm chặt lấy tay hắn, nhìn nhau mỉm cười. Đám người bên ngoài vẫn đang tranh luận rốt cuộc nên để cho ai bước ra so tài, đột nhiên Y Trĩ Tà thong thả nói: “Túc hạ có bằng lòng tỉ thí với tại hạ không?” Giọng nói của hắn không cao, nhưng lại khiến cho tiếng tranh cãi của đám người kia im bặt, ngàn vạn ánh mắt đều dồn dập đổ dồn về phía hắn, vốn là mỗi người ủng hộ cho người mà mình sùng bái, tuy ngoài mặt có vẻ chần chừ, nhưng nhìn thấy khí thế của hắn lại khó nói được lời nào phản bác. Thị vệ đứng bên cạnh Y Trĩ Tà lập tức quỳ cả xuống, hết người này đến người khác ra sức khuyên ngăn, Thiết Ngưu Mộc khẩn cầu: “Hắn không đáng để gia tự mình ra tay, cứ để bất kỳ ai trong chúng thuộc hạ cũng đủ rồi, nếu cảm thấy chúng thuộc hạ không được, thì để Chân Đạp tỉ thí với hắn, thuộc hạ sẽ không tranh với hắn đâu.” Mục Đạt Đóa nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt lấy nhau của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt nhất thời vừa vui vừa lo. Nghe thấy lời nói của Y Trĩ Tà, Mục Đạt Đóa vô cùng kinh ngạc, máy môi, định lên tiếng khuyên, nhưng lại ngậm miệng lại. Cảm nhận được bàn tay tôi bỗng dưng siết chặt hơn, Hoắc Khứ Bệnh không hề trả lời Y Trĩ Tà, mà nhìn tôi thăm dò. Kỹ thuật bắn cung và cưỡi ngựa của Y Trĩ Tà là độc nhất vô nhị Hung Nô, mặc dù tôi nghĩ là hắn có lẽ có lưu ý tới Hoắc Khứ Bệnh, nhưng dẫu sao hắn cũng là quân vương một nước, nhiều nhất chỉ cần sai thị vệ thân thủ giỏi nhất bên mình ra so đấu mà thôi, không ngờ hắn cũng như Hoắc Khứ Bệnh, không thích hành xử theo lẽ thường, chuyến này quả thật là sinh tử khó lường rồi. Nhưng người đang nắm chặt tay tôi là Hoắc Khứ Bệnh, kể cả sinh tử khó lường, hắn lẽ nào có thể lùi bước? Tôi nắm lấy tay Hoắc Khứ Bệnh, bỗng dưng mỉm cười. Vẻ mặt hắn thoải mái hẳn ra, cũng mỉm cười, nắm tay tôi đứng dậy, nói với Y Trĩ Tà: “Ta không có cả ngựa lẫn cung tên, phải làm phiền ngươi giúp một chút rồi.” Y Trĩ Tà cười nhạt gật đầu: “Nhưng nếu ngươi thua, ta không muốn đầu của ngươi, ta chỉ muốn nhờ ngươi một việc, đừng phân vai chủ khách với ta, ta lấy tư cách huynh đệ đối đãi ngươi, cũng sẽ khuyên người Hung Nô ở đây tôn trọng người Hán.” Thị vệ và Mục Đạt Đóa bên cạnh Y Trĩ Tà đều kinh ngạc ồ lên, người Hung Nô trên đường lại càng thêm chú ý, ai nấy đều nhìn Y Trĩ Tà, rồi lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả: “Các hạ coi trọng tại hạ quá rồi, nhưng rất xin lỗi, ta là người Hán, thiên hạ này ta chỉ làm việc người Hán muốn làm. Nếu thua rồi, vẫn cứ dâng đầu của ta cho ngươi đi!” Y Trĩ Tà trầm mặc giây lát, cười nhạt nhìn tôi và Hoắc Khứ Bệnh vẫn đang nắm tay nhau: “Phu nhân là người Khâu Từ ư? Tập tục của Hung Nô và Tây Vực khá giống nhau…” Tôi ngắt lời hắn, hơi uốn lưỡi nói: “Chỉ cần chàng ấy bằng lòng làm, ta cũng bằng lòng làm.” Cặp mắt Y Trĩ Tà lóe lên mấy phần ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cười nhạt, thản nhiên nhìn lại hắn. Không hề né tránh, không hề sợ hãi, không hề oán hận, chỉ là vẻ bình tĩnh không hơn chút cảm xúc nào, giống như cái nhìn hồi đáp của một người đối với một người xa lạ vô lễ. Mục Đạt Đóa ở bên cạnh hoảng hốt muốn tiến lên. Một lúc sau, đôi mắt Y Trĩ Tà toát lên vẻ thất vọng, hình như còn có mấy phần bi thương, khẽ lắc đầu, cũng không nói thêm nhiều, quay người đi thẳng về phía trước, mấy thị vệ vội vã theo sau. Tôi và Hoắc Khứ Bệnh nắm tay nhau, sóng vai theo sau. Đám người tụ tập trên đường đều tự bảo nhau tránh ra nhường đường. Vài người thị vệ thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát chúng tôi, lúc nhìn tôi đều có vẻ mặt đồng cảm thương xót, Mục Đạt Đóa trừng mắt nhìn tôi hết lần này đến lần khác, ra hiệu cho tôi rời đi, nhưng tôi làm bộ như không thấy gì, cứ thế đi tiếp. Hoắc Khứ Bệnh thấp giọng hỏi: “Kỹ thuật bắn cung của hắn rất cao siêu à? Sao bọn đầy tớ này nhìn ta cứ như nhìn cá chết thế?” Tôi cười gật đầu: “Rất cao siêu, cao siêu vô cùng.” Hoắc Khứ Bệnh khẽ “ồ” một tiếng, thản nhiên đi tiếp. Thiết Ngưu Mộc dắt ngựa đi tới, trên mình ngựa có móc sẵn cung tên, Hoắc Khứ Bệnh với lấy cung tên thử bắn một mũi, rồi nắm lấy dây cương nhìn tôi, tôi cười nói: “Thiếp ở đây đợi chàng.” Hắn lật người nhảy lên ngựa, cười xán lạn như ánh dương: “Ngọc Nhi ngoan, đa tạ nàng! Được người vợ thế này, lòng ta đã vô cùng mãn nguyện rồi.” Nói xong, hắn đeo cung lên lưng, thúc ngựa phi bay, không hề quay đầu lại. Mục Đạt Đóa đứng ở bên cạnh tôi dõi mắt về phía trước, khẽ nói: “Tỷ tỷ, hóa ra đêm đó chúng ta đã gặp nhau trên đường phố Trường An, võ công của thiền… tỷ hiểu rất rõ, tỷ tỷ, tỷ không sợ sao? Hắn cũng là người quái lạ, xem ra hắn cực kỳ thích tỷ tỷ, lần này đi sinh tử khó lường, vậy mà hắn không hề ngoảnh lại nhìn tỷ một lần.” Tôi cười không đáp. Sợ, sao mà không sợ chứ? Nhưng trên đời này, luôn có một vài chuyện, kể cả sợ cũng phải làm. Trên trời, một bầy hồng nhạn bay tới, Y Trĩ Tà bảo người đang dựng bia bắn dừng lại, chỉ tay lên trời cười nói: “Chi bằng chúng ta lấy bầy hồng nhạn trên trời kia để quyết định thắng thua, thời gian nửa nén hương, người nào bắn được nhiều thì thắng.” Hoắc Khứ Bệnh cười chắp tay, gật đầu đồng ý. Nén hương vừa thắp lên, hai người đã thúc ngựa đuổi theo bầy hồng nhạn, cũng gần như cùng lúc giơ cung lên bắn, trên trời vang lên mấy tiếng rít thảm thiết, hai con nhạn cùng lúc rơi xuống, mấy con nhạn khác giật mình hoảng sợ, trong nháy mắt đội ngũ tán loạn, con nào con nấy ra sức vỗ cánh, tháo chạy thục mạng. Chim bay trên trời, người đuổi dưới đất, Y Trĩ Tà và Hoắc Khứ Bệnh liên tục bắn tên mũi này đuổi theo mũi kia, hai người một mặt thúc ngựa chạy nhanh như chớp, một mặt ra sức bắn tên, cố gắng bắn được càng nhanh càng nhiều trước khi bầy chim rời khỏi tầm bắn. Cách thi đấu sinh động mới mẻ này đích thực kích thích hứng thú của mọi người hơn bắn tên vào bia ngắm bình thường, hàng nghìn người đứng xem mà không phát ra một tiếng động, ai nấy nín thở yên lặng chăm chú nhìn hai người thúc ngựa bắn tên đằng xa, cả thảo nguyên rộng lớn như thế chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa “lộc cộc” và tiếng rít thảm thiết của bầy nhạn. Quan tâm quá dễ sinh bối rối, bàn về thị lực thì trong đám người này khó có ai tinh hơn tôi, nhưng lúc này tôi cũng không biết Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc đã bắn rơi được bao nhiêu con, quay đầu nhìn Mục Đạt Đóa, cô ta cũng ủ rũ mặt mày, lắc lắc đầu: “Đếm không xuể, muội sớm đã loạn hết lên rồi, biết thế này thì chỉ đếm của thiền… là được.” Tôi vốn một mực nôn nóng hết nhìn Y Trĩ Tà lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng thầm lẩm nhẩm, nhanh lên chút, nhanh lên chút nữa. Lúc này đột nhiên tôi thả lỏng người trở lại, tim cũng bình tĩnh, việc gì phải hoảng hốt? Tôi không nhìn Y Trĩ Tà nữa, chỉ nhìn Hoắc Khứ Bệnh chăm chú, cho dù hắn chạy nhanh hơn, hay hồng nhạn bay nhanh hơn, tôi chỉ cần tĩnh tâm thưởng thức tư thế phi ngựa, tư thế giương cung của hắn, từng chút từng chút một cẩn thận khắc vào trong tim. Nửa nén hương cháy hết, người đứng trông hương hét lên một tiếng “hết giờ rồi”, hai người đang giương cung lập tức dừng tay, thúc ngựa quay lại, thị vệ của Y Trĩ Tà đã chạy đi nhặt xác nhạn, chỉ riêng Hoắc Khứ Bệnh và Y Trĩ Tà là không thèm để ý. Hai người vừa sóng vai cưỡi ngựa, vừa cười nói, không biết đang nói gì, rồi cùng bật cười, hào khí dạt dào, phong thái thảnh thơi, vô cùng sảng khoái. Sau khi nhảy xuống ngựa, Y Trĩ Tà cười nhìn Hoắc Khứ Bệnh khen ngợi: “Kỹ thuật bắn tên rất giỏi, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng giỏi!” Hiếm hoi mới thấy một người không biết khiêm tốn là gì như Hoắc Khứ Bệnh chắp tay, cười nói: “Thế cả thôi, thế cả thôi.” Người đi nhặt nhạn cúi đầu tiến đến bẩm báo: “Mũi tên lông trắng bắn chết hai mươi hai con, mũi tên lông đen bắn chết … hai mươi ba con.” Đám người xôn xao cả lên, chỉ là có người mừng, có người lại buồn. Tôi chợt thấy hồi hộp trong lòng, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, chỉ dịu dàng nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh. Nghe thấy kết quả báo cáo hắn vẫn mĩm cười, nghiêng đầu nhìn tôi, tràn đầy áy náy, thấy tôi mỉm cười khẽ lắc đầu, hắn cười gật đầu. Y Trĩ Tà trịnh trọng khom người hành một lễ kiểu Hung Nô với Hoắc Khứ Bệnh, nói cực kỳ thành khẩn: “Làm ơn hãy suy nghĩ lại lời đề nghị ban đầu của ta.” Thấy hắn lấy thân phận thiền vu hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, đám người đi theo hắn đều tỏ vẻ kinh ngạc và chấn động. Hoắc Khứ Bệnh cười đáp: “Ta sớm đã nói rồi, ta là người Hán, chỉ làm việc người Hán muốn làm, dám đánh cược dám nhận thua, ngươi không phải nhiều lời nữa.” Dứt lời, hắn không để ý gì đến đám người xung quanh, chỉ rảo bước về phía tôi, ôm tôi vào trong lòng trước mặt mọi người, kéo nửa mảnh vải che mặt tôi lên, cúi đầu hôn tôi, âm thanh ồn ào náo động bỗng chốc trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Trên thảo nguyên tĩnh mịch, đến gió dường như cũng ngừng thổi, tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim hắn và trái tim tôi xao động. Trong lòng tôi tất cả đều đã lùi xa, giữa vùng đất trời mênh mang chỉ còn lại tôi và hắn, hắn và tôi thôi. Một cái nháy mắt ngắn ngủi, mà dài như cả cuộc đời. Từ thời khắc ánh mắt giao nhau trong lần gặp gỡ đầu tiên đến bây giờ, từng cảnh từng cảnh một hiện lên rất nhanh trong đầu. Vào khoảnh khắc này, tôi mới biết rằng, từng chút từng chút một, trong vô số lần không hề để ý, hắn sớm đã khắc sâu hình bóng mình lên trái tim tôi. Khi sắp đánh mất hắn, tôi mới biết mình sợ mất hắn đến nhường nào, trái tim tôi đau đớn vô hạn, đau đến mức cả người run lẩy bẩy trong vòng tay hắn, nhưng… trời xanh vô tình, bây giờ tôi chỉ có thể dồn hết nồng nhiệt của mình vào nụ hôn này, để hắn hiểu được lòng tôi. Lần đầu tiên chúng tôi thật sự hôn nhau, lại cũng là nụ hôn cuối cùng, hắn dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy tôi, tôi cũng dùng toàn bộ sức lực ôm lại hắn. Nhưng dù dây dưa triền miên cũng đến lúc phải kết thúc, hắn từ từ rời khỏi môi tôi, dịu dàng cài lại vải che mặt giúp tôi: “Ngọc Nhi, xin nàng giúp ta một chuyện, hộ tống linh cữu của ta quay lại Trường An, ta không muốn gửi thân nơi đất khách quê người. Ở đó còn có một người đang tìm…” Trong mắt hắn toát lên mấy phần bi thương, cảm xúc phức tạp, bỗng dưng không nói hết câu mà nuốt hết toàn bộ đoạn còn lại vào trong, chỉ cười ấm áp, nói từng chữ từng chữ một: “Hứa với ta, nhất định sẽ quay về Trường An.” Tôi biết hắn thực sự sợ tôi làm theo lời nói đùa ban nãy, đuổi theo hắn xuống dưới kia, cho nên đặc biệt dặn dò tôi làm chuyện này. Thật ra, tôi ngay từ đầu đã không hề nghe lọt mấy lời hắn nói, nhưng vì muốn hắn an tâm nên khẽ gật đầu, còn trong lòng sớm đã quyết định chủ ý. Hắn lặng lẽ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt tràn đầy sự luyến tiếc, trái tim tôi lúc này đang vỡ vụn thành từng mảnh, mà từng mảnh đều trở thành mũi dao sắc nhọn, luồn theo mạch máu lan đi khắp cơ thể, toàn thân trên dưới rất đau, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên cường mỉm cười với hắn, tôi muốn hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của tôi, là vẻ đẹp của tôi, không muốn hắn vì tôi mà do dự. Cuối cùng, hắn thơm một cái lên trán tôi, chầm chậm buông tôi ra, quay người nhìn thị vệ của Y Trĩ Tà, cười rộ lên nói: “Cho ta mượn một thanh khoái đao.” Người Hung Nô tuy phóng khoáng, nhưng hành vi khinh thế hãi tục của chúng tôi ngay trước đám đông khiến ai nấy đều trố mắt. Mục Đạt Đóa trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng cười cười nhìn cô ta, nhảy đến gần giật lấy chủy thủ ở hông cô, rồi lập tức lùi lại: “Mượn cái này một lát! Sau đó vẫn phải nhờ muội muội làm giúp một chuyện.” Mục Đạt Đóa đoán được tâm ý của tôi, mặt tái đi, khóe môi run lên, muốn khuyên nhủ tôi, nhưng rồi lại liếc nhanh về phía Y Trĩ Tà, sốt ruột cắn môi lặng thinh. Thị vệ của Y Trĩ Tà đứng đờ ra đấy rất lâu, Thiết Ngưu Mộc do dự tháo thanh đao ra, Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy đao, lật tay kề đao sát cổ, tôi biết mình nên nhắm mắt lại, nhưng tôi tuyệt đối không thể từ bỏ thời khắc cuối cùng của hắn, đành mở to mắt, hít từng hơi vào lồng ngực, lưỡi đao kia kề sát vào cổ hắn, cũng là kề sát vào cổ tôi, hơi thở của thần Chết đã ập xuống. “Đợi chút đã!” Y Trĩ Tà đột nhiên hét lên, quét mắt qua hai người đi nhặt hồng nhạn, rồi khom người tỉ mỉ nhìn kỹ xác chim chất thành một đống bên cạnh, hai người nọ lập tức quỳ xuống. Tôi sực nghĩ ra, không thể để ý gì thêm nữa, lao sang chỗ Y Trĩ Tà, lật xác lên xem. Số nhạn trúng tên trắng đều bị xuyên qua mắt, những con trúng tên đen thì bị xuyên vào ngực, thấu tới tim. Chỉ có đúng một con nhạn bị bắn xuyên qua mắt mà mũi tên lại màu đen. Lòng tôi tràn ngập ngờ vực, nhưng chuyện này vốn không thể điều tra rõ ràng được, trừ phi chính Y Trĩ Tà tự… Vẻ mặt Y Trĩ Tà thản nhiên, bình tĩnh, khóe miệng dường như còn thoáng ý cười, nhận lấy khăn từ tay Mục Đạt Đóa, cẩn thận lau sạch tay, cười nhìn hai người đang quỳ trước mặt. Hàn quang loáng qua, nhanh như chớp, đầu một trong hai người rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, đám đông vây quanh “á” lên một tiếng kinh hoàng, rồi lập tức lại chìm vào sự im lặng chết chóc, hết thảy đều sợ hãi nhìn Y Trĩ Tà. Giết người, với giang hồ hán tử nước nào đi nữa, cũng không phải chuyện gì mới lạ, nhưng giết người mà môi vẫn mỉm cười, tư thế nhanh nhẹn, giết người xong vẫn cười như mây trôi gió thổi, phong thái cao quý xuất thần thì thật hiếm thấy trên đời, như thể hắn chỉ vừa nhấc tay ngắt một cành hoa vậy. Thị vệ đang quỳ một bên bị máu bắn tung tóe khắp mặt, nhưng vẫn quỳ yên như trước, không hề cử động. Y Trĩ Tà nhìn bội đao với vẻ thờ ơ, đến khi máu trên đao chảy sạch, mới chầm chậm tra vào bên hông, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh không hề nóng nảy hay lạnh lùng, tựa như đàm đạo với bạn thân: “Báo cáo đúng sự thật.” Thị vệ dập đầu, run run bẩm báo: “Lúc bọn thần đi đếm nhạn, bởi vì… nhất thời to gan liều lĩnh, lợi dụng việc ở xa mọi người, đã lén lút đem một con nhạn bị trúng tên trắng biến thành tên đen.” Y Trĩ Tà nhếch miệng cười nói: “Ngươi đi theo ta cũng nhiều năm rồi, lẽ ra phải biết ta ghét nhất cái gì.” Tất cả đám thị vệ đều quỳ xuống, muốn cầu xin nhưng lại không dám mở miệng, Thiết Ngưu Mộc nhìn Mục Đạt Đóa khẩn cầu, Mục Đạt Đóa bất lực lắc đầu. Y Trĩ Tà không nhìn gã thị vệ thêm nữa, mà xoay người hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, áy náy nói: “Không ngờ thủ hạ của ta lại có thể làm một chuyện thế này.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc đáp lại một lễ: “Hảo khí độ!” Tên thị vệ máu me đầy mặt dập đầu ba cái sau lưng Y Trĩ Tà, rồi đột ngột rút trường đao ra, đâm phập vào ngực, sâu đến tận chuôi. Thấy gã ngã sấp xuống đất, mọi người xung quanh đều kinh hoàng hét lên, nhưng khi ánh mắt của Y Trĩ Tà dửng dưng đảo qua, đám người lập tức ngậm miệng lại, né tránh ánh mắt hắn, không dám đối diện. Y Trĩ Tà quay đầu lại thản nhiên nhìn hai xác chết dưới đất: “Hậu đãi người nhà bọn họ.” Một trận so đấu, chẳng ngờ lại dẫn đến kết quả thế này, người Hán tuy ngoài mặt mừng rỡ, nhưng rất sợ Y Trĩ Tà, im re không dám nói câu nào, thậm chí có người còn lén lút chuồn đi. Người Hung Nô cũng mặt mày ủ rũ, trầm mặc lê chân rút lui. Người các nước Tây Vực sớm đã quen với cảnh hai đế quốc Hán và Hung Nô tranh đấu, càng trung lập không thiên vị bên nào, bây giờ xem náo nhiệt xong rồi cũng lặng lẽ tản ra. Vu Thuận kéo Trần Lễ đến hành một lễ cảm ơn Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu lạnh nhạt, Vu Thuận vốn muốn nói vài câu, nhưng Trần Lễ rất sợ Y Trĩ Tà, nhất thời không dám lưu lại, ra sức kéo Vu Thuận vội vã bỏ đi. Sự tình thay đổi nhanh chóng, vừa rồi tôi còn một lòng một dạ tuyệt đối không để hắn vì lo lắng cho mình mà kiêng dè băn khoăn, trong lòng đã quyết, đợi hắn đi rồi sẽ theo sau. Lúc này lòng tôi mới chùng xuống, nghĩ lại vừa rồi chỉ chậm một bước thì hắn sẽ ngay trước mặt tôi, hắn sẽ… tôi lại ngây ra nhìn hắn. Hoắc Khứ Bệnh cũng đăm đăm nhìn tôi, bỗng cả hai cùng mỉm cười, đồng thời cất bước tiến lại gần, tay nắm lấy tay, không nói lời nào mà tâm ý tương thông, xoay người dắt nhau bước đi. Y Trĩ Tà lớn tiếng gọi từ đằng sau: “Xin dừng bước, dám hỏi danh tính hai vị?” Hoắc Khứ Bệnh cười sang sảng: “Duyên bèo nước tình cờ gặp nhau, có duyên sẽ gặp lại, tên họ đâu dám nhắc đến.” Y Trĩ Tà cười nói: “Thật lòng muốn kết bạn với hai vị, chỉ nói đến tình bạn, không nói gì khác. Lâu lắm rồi chưa gặp được cặp phu thê nào tài đức như hai vị, và cũng lâu lắm rồi mới vui như thế này, muốn mời hai vị một ly rượu, cùng say một bữa.” Hoắc Khứ Bệnh nói: “Ta cũng rất bái phục tấm lòng và khí phách của huynh đài, chỉ là bọn ta còn có việc phải làm, phải gấp rút đi đón người nhà, thực sự không thể lưu lại lâu.” Y Trĩ Tà khẽ thở dài: “Thế thì đành hy vọng có duyên gặp lại.” Hắn ra lệnh cho thị vệ dắt hai con ngựa tới, trên mình một con vẫn còn treo bộ cung tên dùng vừa nãy, ân cần nói: “Hai vị đã vội đi đường thì xin đừng từ chối hai con ngựa này.” Tuy ngựa là ngựa tốt đắt tiền, nhưng Hoắc Khứ Bệnh cũng không phải người câu nệ, bèn mỉm cười, vô tư nhận lấy: “Từ chối nữa e bất kính, đa tạ.” Chúng tôi thúc ngựa rời đi, sau khi chạy được một đoạn khá xa, Hoắc Khứ Bệnh mới quay đầu nhìn về phía Y Trĩ Tà, than thở: “Người này quả thật là đặc biệt! Xem cử động của hắn, lúc vừa mới có kết quả, hắn chắc chắn đã nghi ngờ đám thủ hạ giở trò ma, nhưng vì muốn ép ta làm theo ý mình mà giả bộ như không biết, cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng mới vạch trần. Người này tâm cơ thâm trầm, lòng nghi ngờ rất sâu, thủ đoạn tàn nhẫn độc địa, vô tình, nhưng trong khi hành xử vẫn lộ ra vẻ quang minh lỗi lạc, không thể nhìn thấu được!” Tôi trong lòng chấn động, buột miệng nói: “Nhưng nhìn cách cư xử của chàng với hắn về sau, đối với hắn rất tán dương, dường như cái gì cũng chưa phát hiện ra, giống hệt như bộ dạng giang hồ hào kiệt…” Lời chưa nói hết đã hiểu ra, Hoắc Khứ Bệnh và Y Trĩ Tà chính ở khoảnh khắc cuối cùng ấy mới đang đọ sức, trước đấy chỉ là so xem ai dũng cảm hơn, về sau lại so về mưu, nếu Hoắc Khứ Bệnh đi sai một bước, khiến cho Y Trĩ Tà sinh ra ngờ vực, chỉ e cái Y Trĩ Tà tặng chúng tôi không phải là ngựa nữa. Một người thúc ngựa lướt nhanh qua vai chúng tôi, đảo mắt liếc qua mặt Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt đột nhiên biến đổi. Hoắc Khứ Bệnh lập tức vung cương quất vào ngựa của tôi một roi, lại quất vào ngựa của mình một roi, cười nói: “Sóng cũ vừa lặng, sóng mới lại dâng. Ngọc Nhi, chúng ta phải chạy tháo thân thôi. Người vừa rồi là Triệu Tín, tướng cũ của Hán triều, tướng mới của Hung Nô. Hắn đã nhận ra ta, chắc chắn sẽ không để ta sống sót rời khỏi đây, chỉ hy vọng nơi này không có quân đội của Hung Nô, chứ vài chục người thì không đáng sợ.” Tôi vừa tăng tốc thúc ngựa, vừa gượng cười: “Chỉ… chỉ sợ vùng phụ cận có quân đội Hung Nô, nhân số tuy không nhiều, nhưng khẳng định đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ.” Quay người nhìn về phía xa, thấy Triệu Tín nhảy xuống ngựa hành một lễ với Y Trĩ Tà xong, Y Trĩ Tà và tùy tùng lập tức cùng tung mình lên ngựa, Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Quả như ta suy đoán, người này ắt phải có địa vị rất cao ở Hung Nô.” Truy binh đuổi theo sau lưng ngày càng đông. Vó ngựa rầm rập, chấn động cả thảo nguyên. Tôi bặm môi, rồi nói: “Hắn… hắn tên là Y Trĩ Tà.”